Lục lão phu nhân nói tiếp: "Nhân lúc đứa bé còn mới ít tháng thì tổ chức đám cưới đi, nếu không để nhiều tháng thì mặc áo cưới sẽ không đẹp.
Đầu tiên sinh đứa bé ra, nếu con còn muốn đi làm tiếp thì cứ đi, nếu không muốn thì cứ ở nhà hưởng phúc, chuyện kiếm tiền cứ để Quân Đình làm, dù sao nó cũng phải kiếm tiền."
Lâm Hi Vũ lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Cháu và anh Quân Đình mới ở bên nhau chưa bao lâu, còn chưa hiểu rõ đối phương, đứa bé này cũng là ngoài ý muốn, ngày đó là do cháu uống nhiều rượu...!Chuyện kết hôn là chuyện cả đời, cháu muốn suy nghĩ thêm một chút."
Lục lão phu nhân đang nhiệt tình, nghe vậy thì cảm xúc nhạt đi một chút, nhưng cũng không cưỡng cầu, chỉ đáp: "Con nói cũng đúng, kết hôn là chuyện lớn, nên suy nghĩ cẩn thận một chút." Bà nói xong thì khuôn mặt lại lo lắng: "Nhưng mà, dù sao đứa nhỏ này cũng là một cái mạng, mặc kệ cháu suy nghĩ như thế nào thì bà nội hi vọng vẫn phải giữ lại đứa nhỏ này."
Lục lão phu nhân cũng là một người thấu tình đạt lý, Lâm Hi Vũ thở dài một hơi, nói: "Bà nội yên tâm, cháu sẽ giữ lại đứa nhỏ này."
Lục lão phu nhân yên tâm cười, vỗ vỗ vào tay cô mấy cái.
Lúc này, Lục Quân Phong cũng từ từ lấy lại tinh thần.
Hiện giờ, cả người anh ta đều choáng váng, chuyện Lâm Hi Vũ mang thai đã đủ khiến anh ta chấn kinh, bây giờ lại còn biết đứa con trong bụng cô là của anh cả, mà hai người họ còn định kết hôn? Anh ta từ khiếp sợ vội vàng hoàn hồn, không thể bình tĩnh nổi.
Đột nhiên Lục Quân Phong đứng lên, Tưởng Lệ Tô vội vàng kéo anh ta ngồi xuống, ghé sát vào tai anh ta nói: "Con đừng hồ đồ nữa."
Sao lúc này Lục Quân Phong có thể bình tĩnh nổi đây.
Anh ta đứng lên, nhanh chân đi đến trước mặt Lâm Hi Vũ, hỏi cô: "Hi Hi, em thực sự đang ở bên anh cả sao?"
Lâm Hi Vũ và Lục Quân Phong chỉ ở bên nhau một thời gian ngắn, đương nhiên những người Lục gia khác không biết.
Lúc này, Lục lão phu nhân thấy biểu cảm của Lục Quân Phong rất lạ, liền hắng giọng: "Đứa nhỏ này, cháu làm loạn gì vậy? Sao lại trưng ra cái vẻ mặt này?"
Tưởng Lệ Tô vội vàng bước đến giữ chặt anh ta, cười xòa: "Mấy ngày nay nó nghỉ ngơi không tốt nên tinh thần không được thoải mái."
Lục Tầm cũng bước đến cầm tay con trai, nghiêm giọng nói: "Con đi về với bố."
Lục Quân Phong đỏ mắt, giãy dụa nói: "Hi Hi, em nói cho anh biết, em và anh cả bắt đầu ở bên nhau từ khi nào, em nói rõ cho anh!"
Anh ta còn chưa dứt lời thì đã bị Tưởng Lệ Tô và Lục Tầm lôi ra cửa."
Lục lão phu nhân coi như không có gì, an ủi Lâm Hi Vũ: "Con đừng để ý anh hai con, nó từ nhỏ đã thích náo loạn rồi."
Lâm Hi Vũ cười gượng, không biết nên nói gì.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hi Vũ theo Trương Dao và Lục Viện trở về.
Vừa vào cửa, Trương Dao đã lập tức hỏi cô: "Vừa rồi nhiều người dì chưa kịp hỏi con, Hi Hi, con nói cho dì biết, rốt cuộc con và Quân Đình đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Viện cũng nói: "Cậu mau nói đi.
Vừa rồi, tớ hỏi cậu cũng không nói.
Hiện giờ không có ai rồi, có thể nói với tớ chưa? Rốt cuộc cậu và anh cả ở bên nhau lúc nào, còn có con rồi nữa? Cậu lại còn giấu kín tớ như vậy, Lâm Hi Vũ, cậu đúng là không có lương tâm."
Nói dối một lần, lại còn phải dùng vô số lời biện minh để che giấu, Lâm Hi Vũ cảm thấy rất mệt mỏi.
"Tớ còn chưa kịp nói với hai người."
"Đã có con rồi mà còn bảo là không kịp nói?" Đại tiểu thư Lục Viện rất tức giận.
Lâm Hi Vũ không muốn giải thích.
Cô lấy tay ôm đầu: "Hiện giờ tớ hơi đau đầu, tớ phải đi lên nghỉ ngơi một chút."
Lục Viện đuổi theo cô, trước khi cô đóng cửa còn nói: "Lâm Hi Vũ, cậu đừng hòng trốn tránh, cậu mau nói rõ cho tớ, vì sao lại giấu tớ, vừa rồi không phải còn nói cậu và anh cả không thân sao?"
Cô ấy ở bên ngoài muốn kéo ra, Lâm Hi Vũ ở bên trong lại muốn kéo vào: "Tớ muốn nghỉ ngơi, cậu mau tránh ra cho tớ."
"Lâm Hi Vũ, cậu có nghe thấy tớ nói không, mau trả lời tớ..."
Lâm Hi Vũ lắc đầu: "Không nghe, không nghe thấy con rùa đang niệm kinh." Bỗng nhiên cô kéo mạnh cửa vào, cạch một tiếng, cánh cửa khép lại, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa và tiếng mắng chửi của Lục Viện, Lâm Hi Vũ không thèm quan tâm.
Lâm Hi Vũ đi đến nằm xuống giường.
Cô cảm thấy cuộc sống thật giống một màn kịch, hơn nữa lại còn chưa được diễn tập trước.
Lâm Hi Vũ sờ bụng, thầm nghĩ, đúng là con đã mang đến "kinh hỉ" cho mẹ!
Sau khi mọi người đi hết, Lục Quân Đình bị Lục lão tiên sinh và Lục lão phu nhân gọi vào thư phòng.
Lục Quân Đình vừa bước vào thư phòng thì đã bị Lục lão tiên sinh chỉ thẳng vào mặt, quát: "Anh là thằng khốn nạn, anh nhìn chuyện tốt mà mình làm xem.
Con bé mới bao lớn, vậy mà anh cũng ra tay được!"
Mặt Lục Quân Đình không đổi sắc, anh nói: "Sắp được bế chắt trai, cháu thấy ông rất vui thì phải?"
Lục lão tiên sinh như bị giẫm phải đuôi, khuôn mặt kìm nén, trầm giọng nói: "Tôi sắp được bế chắt trai thì tôi vui, có quan hệ gì với cái thằng khốn nạn nhà anh chứ?"
Lục Quân Đình nghĩ, hẳn là ông nội anh già nên hồ đồ rồi, nếu không có thằng khốn nạn như anh thì sao ông có chắt trai mà bế đây?
Lục lão tiên sinh nói: "Mặc dù bố mẹ người ta không có ở đây, nhưng khi bố mẹ người ta còn sống cũng là những người đức cao vọng trọng, được mọi người tôn kính, anh không được khiến người ta tủi thân, biết chưa?"
Lục Quân Đình nói: "Cô ấy là người phụ nữ của cháu, đương nhiên cháu sẽ không để cô ấy phải tủi thân rồi."
Lục lão tiên sinh nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, nhìn anh nói: "Người phụ nữ của anh? Cô bé người ta chỉ muốn yêu đương với anh, còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn với anh đâu."
Lục Quân Đình: "..."
Lục Quân Đình nghe vậy rất khó chịu, nhưng anh cũng không biết phải phản bác như thế nào, dù sao cũng đúng là người ta chưa nghĩ tới muốn kết hôn với anh, dù là mang thai con của anh nhưng cũng không muốn lợi dụng đứa bé này để gả vào Lục gia bọn họ.
*
Lâm Hi Vũ cảm thấy rất phiền.
Hiện giờ, để tất cả mọi người hiểu lầm cô và Lục Quân Đình đang ở bên nhau, nói không chừng sắp tới sẽ bị sắp xếp kết hôn cùng với Lục Quân Đình.
Vừa nghĩ tới chuyện kết hôn với Lục Quân Đình, Lâm Hi Vũ liền cảm thấy rất khó chịu.
Cô không phủ nhận Lục Quân Đình rất ưu tú, nhưng bọn họ lại thuộc về hai thế giới, không có tiếng nói chung.
Nếu sau này kết hôn, mỗi ngày ngồi đối diện, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau không nói gì, ít nhiều cũng thấy khó chịu.
Nghĩ tới nghĩ lui, kẻ đầu sỏ của chuyện này chính là Lục Viện.
Lục Viện thì tốt rồi, chuyện gì cũng không biết, đêm nào cũng kê cao gối ngủ, mà cô lại ăn không ngon ngủ không yên, dựa vào cái gì chứ?
Lâm Hi Vũ cảm thấy chuyện này cũng nên để Lục Viện gánh một phần trách nhiệm.
Nghĩ tới đây, Lâm Hi Vũ liền hiên ngang đi ra khỏi phòng, hét xuống dưới tầng: "Lục Viện khốn nạn, cậu mau lên đây cho tớ!"
Lục Viện khí thế hừng hực chạy tới, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, mặt đầy giận dữ nói với Lâm Hi Vũ: "Lâm Hi Vũ, cậu có ý gì, muốn đánh nhau phải không? Tớ còn chưa tìm cậu tính sổ đâu, chẳng hiểu có phải bạn bè không mà chuyện gì cũng không nói cho người ta.
Tìm tớ làm gì, nói mau."
Lâm Hi Vũ lạnh lùng trừng cô nàng: "Còn không phải vì cậu sao?"
"Tớ làm sao?"
"Nếu không phải vì cậu thì tớ đã không có thai."
"..."
Lục Viện nhìn cô như nhìn một bệnh nhân tâm thần: "Cậu đùa gì vậy, cậu có thai thì liên quan gì đến tớ?"
Lâm Hi Vũ điều chỉnh lại hơi thở để mình bình tĩnh hơn một chút, sau đó cô kể lại chuyện đã xảy ra với Lục Viện.
Lục Viện nghe xong cả người bàng hoàng.
Cô ấy che miệng, kinh ngạc một lúc mới lấy lại được tinh thần: "Nói cách khác, cậu và anh Quân Đình không ở bên nhau?"
Lâm Hi Vũ gật đầu.
"Không phải, vậy thì anh Quân Đình cũng quá trâu bò đi, mới cùng cậu làm một lần đã khiến cậu mang thai?"
Lâm Hi Vũ híp mắt nhìn cô ấy: "Vấn đề trọng điểm là chuyện này à?"
Lục Viện chột dạ, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Chuyện hôm đó là tớ không đúng, tớ không nên để cậu lại một mình.
Nhưng cậu thử tưởng tượng đi, nếu ngày đó tớ ở lại uống rượu với cậu, cậu vừa mới nói rượu kia dùng để làm tăng thêm hưng phấn cho đối phương, vậy hai chúng ta cùng uống không phải càng kỳ quái hơn sao?"
Lâm Hi Vũ nói: "Hai người uống thì không đến mức mất hết lý trí."
"Còn cậu nữa, không uống hết thì thôi, sao lại còn cố mà uống chứ."
"Từ nhỏ, bố mẹ đã giáo dục tớ, lãng phí thức ăn là đáng hổ thẹn."
"..."
Lục Viện ho nhẹ một tiếng: "Vậy bây giờ phải làm thế nào? Ông bà nội chắc chắn đang ước gì cậu và anh cả kết hôn, không chừng sau hôm nay họ liền bắt tay vào sắp xếp đó."
Lâm Hi Vũ liền cảm thấy đau đầu: "Cậu nói xem, nếu không tớ nói thẳng sự thật với bọn họ được không?"
"Tớ nghĩ cậu đừng nên thì hơn.
Hiện giờ ông bà tớ đang vui vẻ, bọn họ mong đợi anh cả tớ kết hôn đã bao nhiêu năm.
Giờ thì tốt rồi, anh cả tớ không chỉ có bạn gái mà còn có em bé nữa, bọn họ đang vui vẻ muốn chết, bây giờ cậu đi giội cho bọn họ một chậu nước lạnh, nhỡ đâu trong cơn tức giận, ông nội của tớ sẽ bị choáng mà phải nằm viện giống như bác cả tớ thì sao?
Lâm Hi Vũ cũng cảm thấy mình đã thừa nhận đang ở bên Lục Quân Đình, giờ mà đi giội một chậu nước lạnh vào hai người già thì thực sự không tốt.
"Nếu không, cậu thử xem xét đến anh cả của tớ đi.
Cậu xem, năng lực của anh ấy không tệ, dáng dấp cũng không kém.
Hôm nay cậu đã nhìn thấy Lương tiểu thư rồi đấy, trợn hết cả mắt nhìn anh ấy, cậu mà lấy anh ấy thì cũng không lỗ."
Lâm Hi Vũ không cảm xúc nhìn Lục Viện: "Nếu cậu là tớ, cậu sẽ lấy à?"
Lục Viện không do dự lắc đầu: "Sẽ không, tớ không thể cầm được."
"Vậy đúng rồi, chẳng phải tớ cũng không cầm nổi sao? Mà cậu biết cảm giác này không, tớ và anh Quân Đình ngồi cạnh nhau, may ra mới nói được một câu.
Không hiểu sao ở trước mặt anh ấy tớ rất căng thẳng, tớ có cảm giác làm gì cũng không được tự nhiên, giống như đang đối mặt với thầy chủ nhiệm vậy.
Cậu có hiểu cảm giác này không?"
Lục Viện gật đầu, vỗ vỗ mấy cái lên bả vai cô, vẻ mặt "tớ biết rõ mà": "Tớ hiểu".
"Cho nên, vừa nghĩ tới chuyện kết hôn với anh ấy, tớ liền tuyệt vọng."
Lục Viện nói: "Nhưng mà xem ra cậu chỉ có thể kết hôn với anh ấy, dù sao mọi người cũng đã biết hiện giờ cậu và anh ấy đang ở bên nhau, lại còn có con rồi.
Mặc dù bà nội nói cho cậu thời gian suy nghĩ, nhưng cuối cùng cậu vẫn sẽ bị bọn họ tác hợp kết hôn với anh cả mà thôi."
Lâm Hi Vũ thở dài liên tục: "Vậy bây giờ tớ phải làm gì?"
"Còn sao nữa, kết hôn thôi, lấy anh cả tớ cũng không lỗ mà." Đột nhiên Lục Viện tỏ ra thần thần bí bí, nói: "Cậu không biết chứ, thật ra anh cả tớ có rất nhiều tiền, nhóc con trong bụng cậu còn chưa ra đời nhưng đã có giá trị lên tới hơn trăm triệu rồi đấy."
Lâm Hi Vũ: "..."
Lâm Hi Vũ sờ xuống bụng, khoa trương đến vậy sao?
Lâm Hi Vũ biết trước mắt cũng không có biện pháp tốt hơn, đã nói đang yêu đương với Lục Quân Đình rồi, chuyện kết hôn mang thai hình như cũng là thuận lý thành chương mà thôi.
Vừa nghĩ tới chuyện phải kết hôn với Lục Quân Đình, cô đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hai tháng trước, bọn họ đánh tám gậy tre còn không tới.
Lục Viện thấy Lâm Hi Vũ ủ rũ chau mày liền an ủi: "Mặc dù đúng là anh cả tớ có hơi đáng sợ, nhưng dáng người rất được.
Huống chi, cậu cũng thấy đấy, bình thường anh ấy rất bận rộn, hiếm khi ở nhà, cậu không cần lo ngày nào cũng phải đối mặt với anh ấy đâu.
Cậu chỉ cần nuôi lớn bảo bối trong bụng này, cho dù đời này không làm gì thì cũng không phải lo cái ăn cái mặc."
Nói thế không sai, nhưng cô luôn cảm thấy có lỗi với bản thân: hy sinh cuộc hôn nhân của mình, lấy một người không yêu mình, mình cũng không yêu người ta, cũng bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà buộc hai người chung một chỗ.
Đột nhiên Lâm Hi Vũ ý thức được, thì ra khi lớn mà phạm sai lầm thì phải một cái giá rất đắt.
Sai lầm là cô phạm phải, hậu quả do sai lầm tạo ra cô cũng nên đi gánh chịu.
Cho nên, quãng đời còn lại sau này đều phải buộc chung một chỗ với Lục Quân Đình ư? Mới suy nghĩ đã cảm thấy con đường phía trước rộng mênh mông rồi.
Hai người bọn họ đều không yêu nhau, sống cùng với một người mà mình không yêu đúng là một chuyện rất khó khăn.
Cũng không hẳn phải là một đời.
Thật ra đầu tiên cô có thể kết hôn cùng Lục Quân Đình trước, chờ sau khi sinh con xong thì ly hôn.
Ly hôn xong, cô cũng có thể ghé thăm con, không tính là bỏ mặc con mình, cũng không lo không còn mặt mũi để đối diện với bố mẹ nữa.
Lâm Hi Vũ cảm thấy biện pháp này rất tốt, vừa có thể cho hai trưởng bối Lục gia một câu trả lời thỏa đáng, cũng miễn cho Lục Quân Đình bị người già giục cưới, mà hai người cũng không bị buộc chung một chỗ cả đời.
Nhưng Lâm Hi Vũ cảm thấy vẫn phải bàn bạc với Lục Quân Đình trước, anh phải đồng ý thì mới được.
Việc này không nên để chậm trễ, Lâm Hi Vũ lập tức gọi điện thoại cho Lục Quân Đình.
"Anh Quân Đình?"
"Là anh."
"Chuyện này...!Anh đang ở đâu vậy?"
"Ở nhà."
Hai mắt Lâm Hi Vũ sáng lên: "Anh còn chưa đi sao? Em muốn trao đổi với anh một chuyện, không biết anh có thời gian rảnh không?"
"Có." Anh trả lời rất nhanh.
"Vậy em qua tìm anh."
"Không cần, em cứ ở đó, anh qua là được rồi."
Ai tìm ai cũng vậy cả.
Lâm Hi Vũ cũng không so đo nhiều.
Cô cúp máy xong, Lục Viện liền hỏi: "Cậu tìm anh cả làm gì?"
"Có chút việc cần trao đổi."
"Trao đổi chuyện gì?"
Tạm thời Lâm Hi Vũ không muốn nói, cô sợ Lục Viện truy hỏi, liền chuyển đề tài: "Lục Viện, chuyện hôm nay tớ nói cậu không được nói linh tinh với người khác, ngay cả dì Dao cũng cũng không thể, biết chưa?"
"Ôi chao, tớ còn có thể nói với ai chứ?" Lục Viện liếc cô.
Tam phòng cách nhà chính không xa, một lát sau, Lục Quân Đình liền đến.
Trương Dao và Lục Lương nhìn thấy Lục Quân Đình thì đều sững sờ.
Mặc dù đều là người một nhà, nhưng Lục Quân Đình rất ít khi tới đây.
"Cháu đến tìm Hi Hi."
Hiện giờ, mọi người đều biết Lục Quân Đình và Lâm Hi Vũ đang yêu nhau, anh đến tìm Lâm Hi Vũ cũng không phải chuyện lạ.
Trương Dao hiểu rõ, tốt bụng chỉ cho anh, khách sáo nói: "Hi Hi ở trên tầng."
Lâm Hi Vũ đang nói chuyện với Lục Viện thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Lục Viện nói: "Anh cả đến nhanh vậy sao?" Lục Viện hoài nghi ra mở cửa thì thấy người đứng bên ngoài chính là anh cả của mình.
Lục Viện tránh ra cho anh đi vào.
Lục Quân Đình đi vào, Lục Viện liền nói ngay: "Hai người nói chuyện đi, em ra ngoài trước." Nói xong thì chạy mất dạng, trước khi đi còn nhiệt tình đóng cửa lại giúp hai người.
Lâm Hi Vũ cũng không ngờ Lục Quân Đình lại tới nhanh như vậy.
Thân hình cao lớn của anh đứng trong phòng, không gian rộng rãi lập tức trở nên chật chội.
Loại cảm giác bức bách này khiến sắc mặt Lâm Hi Vũ cũng không được tự nhiên: "Anh Quân Đình, anh ngồi đi."
Lâm Hi Vũ cố kìm nén cảm giác căng thẳng, sắp xếp từ ngữ rồi mới nói: "Em nghĩ kỹ rồi, em và anh Quân Đình kết hôn trước, chờ đến khi sinh con xong thì ly hôn, như vậy anh Quân Đình cũng có thể cho ông nội bà nội một câu trả lời thỏa đáng, sau khi ly hôn cũng có thể đi tìm người mình thích.
Còn hôn lễ, chúng ta có thể không làm, cứ đi làm giấy chứng nhận kết hôn trước, như vậy cũng có thể đối phó tốt rồi.
Nếu bà nội hỏi thì chúng ta cứ nói chờ sinh con xong rồi tính."
Lâm Hi Vũ đợi một lúc cũng không nghe thấy anh trả lời.
Cô quay sang nhìn anh, không biết anh đang nghĩ gì, biểu cảm không hề gợn sóng, chỉ có đôi mắt vẫn sâu thẳm như cũ, khiến người ta không thể nhìn thấu.
"Anh Quân Đình, anh nghĩ thế nào?"
Lục Quân Đình từ từ ngẩng đầu lên, nói: "Theo em."
Lâm Hi Vũ thầm thở phào.
Tuy nói Lục Quân Đình cao cao tại thượng khiến người ta có cảm giác muốn sống chớ lại gần, nhưng Lâm Hi Vũ vẫn cảm thấy anh rất dễ nói chuyện.
Xuất phát từ cảm kích, cô liền nói: "Anh Quân Đình có yêu cầu gì với em thì cứ nói."
"Yêu cầu của anh chỉ có một."
Lâm Hi Vũ vội nói: "Anh Quân Đình cứ việc nói."
"Ngày mai đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn."
"...".