Lấy Em Làm Điểm Tâm

Chương 29: Bị sàm sỡ




Lô Vỹ Tinh hơi co rụt vai, đôi vai trần trắng tuyết càng khiến cho cô trở nên mềm yếu, như đang mời gọi người khác đến che chở cho mình.

Nhận thấy được những ánh mắt của những người đàn ông còn lại trong phòng đều đang hướng mắt về phía Lô Vỹ Tinh như một lũ thú hoang đói khát mồi. TRong lòng Ninh Kiến Thần nổi lên điểm không vui, tay đang cầm lấy ly rượu thủy tinh của hắn khẽ siết chặt lại, cố ngăn cản cho bản thân không mất bình tĩnh.

Hắn không nói gì, đứng dậy, nói: "Xin lỗi các vị, tôi cần đi toilet."

Nói xong liền không chút chần chừ nào mà lập tức đi về phía cửa, mở cửa ra mà đi mất.

Ninh Kiến Thần đi vào trong toilet, hắn cúi người, hai tay chống xuống bồn rửa tay. Sau đó hắn nắm thật chặt nắm đấm, dùng sức đấm thật mạnh lên thành bồn rửa tay.

Hai hàm răng nghiến chặt lại với nhau.

KHốn kiếp. Thật không hiểu tại sao hắn lại trở nên mất bình tĩnh như thế này. Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. 

Lúc nhìn thấy những ánh mắt như hổ vồ mồi của bọn họ nhìn Lô Vỹ Tinh, hắn chỉ muốn lại lại ăn tươi nuốt sống bọn chúng. Xé nát đi những ánh mắt vô lại kia.

Thật điên rồi.

Ninh Kiến Thần hắn điên vì Lô Vỹ Tinh mất rồi.

*******

Lô Vỹ Tinh vì bị Ninh Kiến Thần bỏ lại, mà hiện tại chỉ có mình cô ở lại đây để đối phó với những ánh mắt đồi bại kia.

Lô Vỹ Tinh cầm chặt lý thủy tinh, cô đưa chiếc ly thủy tinh kề sát miệng, nhấp một ngụm. Động tác tuy miễn cưỡng những lại rất thanh lệ, tựa hồ như làn gió mềm mại của thiên sứ.

Chỉ là... cô luôn cảm thấy sợ hãi. Một nỗi sợ hãi toát ra từ người đàn ông khi nãy vẫn luôn ám ảnh lấy cô.

Lô Vỹ Tinh đang suy nghĩ, lại cảm nhận được một bàn tay thô to chạm vào lưng mình khiến cho cô giật mình mở lớn hai mắt.

Đùa... là đang đùa đúng không?

Bàn tay của người này đang trượt từ lưng cô đi xuống dưới, xuống dưới mông cô.

Ngón tay đang cầm ly rượu của Lô Vỹ Tinh khẽ run rẩy.

Cô biết những nhân vật ở đây đều có quyền lực rất lớn, nên cô không dám làm mất mặt ai ở đây. Bởi nếu lỡ làm hắn mất hứng thì cho dù là Ninh Kiến Thần cũng tổn thất không nhỏ. Cô không muốn vì cô mà hắn phải mất đi.

Cô chịu đựng một chút vậy, dù sao ở nơi này, giữa thanh thiên bạch nhật, trước mắt bao nhiêu người như vậy thì chắc hẳn sẽ không có ai có đủ gan dám làm chuyện gì quá trớn đâu.

NHưng là cô đã sai.

Bàn tay kinh tởm kia của người đàn ông to béo bên cạnh càng ngày càng làm càn. Vì hôm nay cô mặc bộ váy dạ hội hở lưng nên phần lưng không hề được vải che phủ. Không những thế, phần vải còn trễ rất sâu xuống phía dưới, chỉ vừa đủ để che đi chiếc quần lót bên trong.

Bàn tay ghê tởm kia được nước lấn tới, miệng ông ta nhìn thấy Lô Vỹ Tinh vẫn ngồi im không có phản ứng lớn thì nở nụ cười. Tốt lắm, tốt lắm.

Biết điều như thế là tốt lắm.

Vừa bị tên Ninh Kiến Thần miệng còn hôi sữa dồn ép, bây giờ ông ta đang vô cùng phẫn nộ, lại gặp ngay một người phụ nữ xinh đẹp lại biết điều như thế này, còn gì hơn chứ.

Nếu cô ta dám lên tiếng, ông ta sẽ rút khỏi Ninh gia, sẽ cho Ninh Kiến Thần biết, nếu như không có những con cáo già lão luyện như ông ta dấn thân, cống hiến thì một thằng ranh con chưa từng nếm trải mùi đời như hắn sẽ có thể  ngồi được trên cái ghế kia sao?

Nếu như hắn không phải sinh ra đã ngậm muỗng vàng, với danh phận là con trai độc tôn của Ninh gia thì hắn có quyền ở đây mà tạo ra uy hiếp đối với ông ta sao?

Để giải tỏa, ông ta sẽ trút hết lên đầu của con đàn bà bên cạnh hắn. Dù gì cũng chỉ là một ả đàn bà ngu ngốc, không đáng một xu, nhưng là để cho người phụ nữ của mình bị người khác đùa giỡn thì cũng rất là mất mặt đấy Ninh Kiến Thần.

Có điều...

Mất mặt thì sao? Chẳng lẽ vì một con đàn bà rẻ mạt mà hắn dám trở mặt với ông ta? hahaha.... Đối với đàn ông, thì đàn bà chẳng qua chỉ là một công cụ để phát tiết. Với cả... 

Ông ta biết rõ, con cáo non Ninh Kiến Thần đủ thông minh để phân biệt được, con đàn bà này và lợi ích đến từ ông ta thì cái nào quan trọng hơn.

NGhĩ tới khuôn mặt bị mất mặt của Ninh Kiến Thần mà không làm được gì, ông ta chỉ như muốn hét lên vì sung sướng.

Bàn tay của ông ta lại càng càn rỡ,  vuốt ve lấy tấm lưng trần trơn mượt của Lô Vỹ Tinh, sau đó còn không khách khí mà luồn vào bên trong váy dạ hội, rồi lại dần dà đi xuống dưới, chạm tới mép quần lót của cô.

Lô Vỹ Tinh giật thót tim khi bàn tay ông ta còn không nể mặt mà chui tọt vào bên trong quần lót, sờ nắn cặp mông đẫy đà mềm mại của cô, rồi từ từ đi ra phía trước. 

Lô Vỹ Tinh cắn chặt răng, thân thể run lên càng mãnh liệt. Cô đưa đôi mắt nhìn những người xung quanh. Cô tưởng bọn họ không hay biết gì, đang muốn làm ám hiệu để nhờ giải cứu, lại phát hiện ra, tất cả ánh mắt của bọn họ đều đang đổ dồn về cô.

Chuyện này...

Chuyện này...

Sao bọn họ lại có thể làm ngơ như không biết gì như vậy trong khi ánh mắt của họ đều đang chăm chú nhìn cô?

Sao bọn họ có thể giả mù rồi bày ra những nụ cười đáng sợ như vậy mà nhìn cô?

Ninh Kiến Thần. Hắn đang ở đâu.

Ninh Kiến Thần. Nhanh quay lại.

Ở đây đáng sợ quá. Cô muốn quay về. 

Ở một góc tối, đáy mắt tinh xảo như lưỡi dao chợt xẹt qua một tia sắc bén. Trên khóe môi mỏng của hắn nhẹ nhàng nhếch lên, bày ra một bộ đang xem kịch vui, trong đôi con mâu sắc bén hiện lên thú vị cùng chờ mong.

***21:34   3/5/2017***