Sau lần đầu gặp nhau tại căng tin, Biên Nguyệt có vô số lần tình cờ gặp gỡ Nguyên Như Sơn, có nhiều lần như vậy là vì hiện tại không cần Biên Nguyệt tìm cơ hội thì Nguyên Như Sơn cũng sẽ tích cực sáng tạo cơ hội gặp mặt, thỉnh thoảng đi ngang qua cửa ban 3 hoặc là tranh thủ đến căng tin xếp hàng, tìm kiếm bóng hình quyến rũ kia.
Sau mỗi lần gặp mặt, Biên Nguyệt đều sẽ đáp lại, hoặc là chú ý đến, hoặc là khẽ gật đầu, để đối phương biết mình cũng nhìn thấy cậu ta, nhìn đến nghiêm túc.
Kết thúc mỗi buổi gặp, Nguyên Như Sơn đều sẽ cảm khái một câu:
"A, tôi chưa từng thấy mái tóc nào mượt mà như vậy."
"A, tôi chưa từng thấy khuôn mặt nào diễm lệ như vậy."
"A, tôi chưa từng thấy dáng ai thướt tha như vậy."
"..."
Nghe cảm thán xong, đến quản lý viên cũng không nhịn được, phỏng vấn Biên Nguyệt: "Hỏi thật, cô nghe mấy lời thoại của cậu ta sẽ tin à?"
"Không tin, nhưng không ngăn được tôi thấy vui."
Quản lý viên: "...!Được, cô vui là tốt rồi."
Trong nguyên tác, Nguyên Như Sơn là cậu thiếu niên sôi nổi táo bạo, lúc này có được sự đáp lại đầy đủ bèn không do dự nữa, quyết đoán tiến thêm một bước.
Sau tiết thể dục, Biên Nguyệt trở lại phòng học, phát hiện một tờ giấy bị đè trên bàn, trên đó viết những lời tình cảm thắm thiết bằng bút mực nước:
Bạn học Biên thân mến:
Tớ là bạn học Nguyên ở ban 15 đây, không biết cậu còn nhớ tới cuộc gặp phi thường ngẫu nhiên ở căng tin thứ Sáu tuần trước không? Kể từ ngày đó tớ vẫn nhớ đến cậu, khuôn mặt cậu luôn lởn vởn trong đầu tớ mãi không chịu đi, mỗi lần gặp sau đó đều khiến cậu khắc sâu ấn tượng trong lòng tớ.
Cậu trong truyền thuyết luôn hung dữ như hổ như sói, nhưng nhờ tiếp xúc gần gũi mới biết cậu thật tươi tắn và quyến rũ.
Vì cậu tạo ấn tượng quá sâu sắc trong lòng tớ nên tớ cả gan hỏi một câu, tớ có thể xin phương thức liên hệ của cậu để trở thành bạn cậu không? Nếu được, xin cậu thêm bạn bằng dãy số bên dưới, mong chờ chấm nhỏ đỏ đến từ cậu.
Nguyên Như Sơn ngày 10 tháng 5
Biên Nguyệt nhìn thấy tờ giấy này, trực tiếp thêm WeChat không do dự.
Nguyên Như Sơn cực kì kích động, còn kích động hơn tỏ tình thành công, ngày ngày nhiệt tình nhắn tin, sáng tạo cơ hội trò chuyện, nhưng Biên Nguyệt không thích gõ chữ, câu được câu không trả lời.
Quản lý viên: "Chúc mừng cô có tiến triển đột phá với nam chính, tuyến tình cảm + 10 điểm, hiện tại có 35 điểm."
35 điểm! Đây là số điểm cao chưa từng có với Biên Nguyệt, khiến cảm xúc của cô dâng trào, không biết có nên tranh thủ cuối tuần này hẹn bạn học Nguyên ra ngoài để thực hiện bước đột phá nhảy vọt, vượt qua cửa ải 60 điểm hay không!
Biên Nguyệt nghĩ có khả năng, bắt đầu lên kế hoạch hẹn hò cuối tuần, nhưng không cần cô sắp xếp, chưa tới cuối tuần bên phía Nguyên Như Sơn đã có hành động, tàn nhẫn cho thêm một đống chất dẫn cháy để tình cảm hỏa tốc nóng lên.
Nhà Biên Nguyệt cách trường không xa, là học sinh ngoại trú, thế nhưng trưa hè quá nóng cô không muốn chạy tới chạy lui bèn thuê một giường ngủ trong ký túc xá, nghỉ trưa nằm một chút.
Lúc này đang vào tháng Năm, thời tiết dần nóng lên, Biên Nguyệt bắt đầu gà gật, đầu óc mơ màng, mí mắt rũ xuống, nhìn gì cũng không có tinh thần, bị cái nắng nướng chín nẫu.
Thế nhưng vừa đi đến giữa hành lang, nhiệt huyết bỗng tăng vọt, đầu óc đột nhiên tỉnh táo.
Tòa nhà ký túc xá có hình chữ Quynh (冂), hành lang ở giữa đối diện cổng ký túc xá, khi chuông reo sau giờ nghỉ trưa, cổng sẽ mở ra, hai hàng cổ thụ cao thẳng dọc con đường từ tòa nhà đến cổng hộ tống học sinh đi.
Ngày thường đường đi thông thoáng, nhưng hiện tại dưới đất xếp đầy hoa và nến tạo thành hình trái tim đôi, trên cây đối diện còn có một tấm băng rôn viết một hàng chữ to đùng: Bạn học Biên, làm bạn gái của tớ được không?
Đầu óc Biên Nguyệt kêu ầm một tiếng, hai mắt trợn to, suýt chút nữa lên tăng xông, "Cậu ta đang làm gì?"
Quản lý viên: "Không phải quá rõ ràng sao, muốn tỏ tình với cô nha! Đây là tình tiết trong nguyên tác, cô quên rồi à?"
"Tôi viết tình tiết này trong nguyên tác?"
"Đúng rồi!"
Biên Nguyệt lặng im hồi lâu, mồ hôi đổ đầy trán, có thể so với lớp kính của tủ đông trong ngày nắng to, "Tôi viết thật...!Lúc trước viết không thấy gì, nhưng bây giờ tự trải nghiệm có cảm giác không ổn nha."
Quản lý viên: "Không ổn chỗ nào?"
Dưới lầu, Nguyên Như Sơn nhìn thấy Biên Nguyệt ở tầng hai, phấn khích vẫy tay với cô, những nữ sinh đang đi ở lầu trên lầu dưới đều dừng lại, tập thể hào hứng chuẩn bị chứng kiến một cặp đôi ra đời.
Biên Nguyệt vội lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: Lập tức dừng hành động, chúng ta vẫn là bạn bè!
Nhưng đã không kịp rồi, Nguyên Như Sơn cầm loa quay về hướng tòa nhà, phóng thích tình yêu mãnh liệt, "Vào mùa hè rực rỡ này, vào năm tháng đặc biệt này, tại nơi lãng mạn này, bạn học Biên, cho hỏi cậu có đồng ý làm bạn gái tớ không?"
Tiếng tru vang dội xông thẳng lên trời, đừng nói tòa nhà ký túc xá, ngay cả trường học bên cạnh cũng có thể dỏng tai lên nghe rõ ràng.
Những bạn học đang xem cũng rất hiểu chuyện, dồn dập vỗ tay, huýt sáo ầm ĩ, tăng thêm bầu không khí, làm nóng khung cảnh "lãng mạn" này.
Biên Nguyệt chau mày, gọi điện thoại cho đối phương, cuối cùng Nguyên Như Sơn cũng bắt máy, vẫn còn rất hưng phấn.
"Bạn học Biên, cậu có thể xuống đây, chúng ta đối mặt nói chuyện."
"Lập tức dừng hành động, lấy hết đồ đi, trở về trường!"
"Tại sao?" Nguyên Như Sơn ngạc nhiên, "Cậu muốn từ chối?"
Biên Nguyệt siết chặt di động, hít sâu một hơi, trong hoàn cảnh này cô thật sự muốn từ chối, nhưng đối phương là nam chính, là điều kiện để phát triển tuyến tình cảm, nếu từ chối không biết có ảnh hưởng đến tuyến tình cảm hay không.
"Sẽ nói rõ ràng với cậu sau, cậu lấy đồ về trước đi!"
Tiếng ồn ào bên cạnh ngày càng lớn, không khí cũng đã nóng hôi hổi, nếu còn không hẹn hò thì có vẻ không lịch sự cho lắm.
Nguyên Như Sơn hơi do dự, cậu ta sợ Biên Nguyệt từ chối, rồi lại bị tiếng hò hét xung quanh kí.ch th.ích, quyết tâm trỗi dậy —— Thẳng thắn thừa thế xông lên, tiếp tục nỗ lực biết đâu sẽ có bước ngoặt, dù sao Biên Nguyệt cũng có hảo cảm với cậu ta!
"Bạn học Biên," bạn học Nguyên lại giơ loa lên, "Tớ biết quyết định không dễ dàng, nhưng xin cậu hãy tin tớ, nhất định tớ sẽ nắm chặt tay cậu cùng bước đi, từ lớp 11 đi tới lớp 12, từ lớp 12 đi tới thi Đại học, cuối cùng đến đại học, tớ nhất định sẽ luôn ở bên cạnh cậu..."
Giọng nói này xuyên qua loa vang tận mây xanh, như muốn trời đất chứng giám, để trăng sao làm mai, để cả thế giới rung động trước tình yêu của họ.
Câu này lại khiến khán giả xung quanh ồ lên cảm thán, có vài người đã che ngực thể hiện sự ngọt ngào quá mức cho phép, sao còn lãng mạn hơn phim thần tượng thế này!
Trên lầu, sắc mặt nữ chính Biên Nguyệt rất phức tạp, hai tay nắm chặt lan can, vì quá dùng sức nên khớp xương trắng bệch, lan can inox suýt bị cô bóp ra vài cái rãnh.
Quản lý viên: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi đang nghĩ có thể quay về quá khứ, chặt bỏ hai tay mình không."
"Ôi dào, đây là cô viết năm mười sáu, mười bảy tuổi, ngay cái thời ngốc xít, viết ra cũng bình thường.
Hay là cô cứ đồng ý trước, sau đó từ từ phát triển, điều chỉnh một chút?"
Trong số quần chúng vây xem có người còn sốt ruột hơn cả nhân vật chính, không hẹn mà cùng vỗ tay, còn thống nhất khẩu hiệu khiến trời đất cảm động: "Hẹn hò! Hẹn hò! Hẹn hò!"
Biên Nguyệt cảm giác lồng ng.ực bị thứ gì đè ép, cứng hơn cả đá, nóng hơn cả lửa, cô cần phải trút ra, bằng không sẽ không thở nổi.
Cô lặng đứng trên hành lang hồi lâu, sau đó đột nhiên chạy vọt vào ký túc xá, lúc trở ra thì đã có cây chổi chà trong tay.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, một tay cô chống lan can, bay lên không trung, từ tầng hai nhảy xuống, nhắm ngay mục tiêu, gấp gáp chạy tới.
Ban đầu Nguyên Như Sơn vốn mừng rỡ vì nhìn thấy đối tượng tỏ tình, nhưng nhìn tư thế phi nước đại của cô, biểu cảm trên mặt cùng cây chổi trong tay đều có vẻ hừng hực sát khí.
Sống lưng Nguyên Như Sơn lạnh toát, lập tức bỏ loa xuống, chạy trốn.
Thế là, dưới sự chứng kiến của mọi người, Biên Nguyệt xách chổi, Nguyên Như Sơn xách quần l.ót, một người liều mạng đuổi, một người liều mạng chạy.
Vẻ mặt Nguyên Như Sơn đầy khiếp sợ, không dám quay đầu, cậu ta vòng qua bồn hoa, chạy qua lớp học, cuối cùng nhắm thẳng sân thể dục phía sau, men theo đường đua mà chạy.
Biên Nguyệt không bị tụt lại, luôn vững vàng đuổi theo sau cậu ta, hai người lúc xa lúc gần.
Vất vả lắm Nguyên Như Sơn mới kéo ra khoảng cách mấy chục mét lại bị Biên Nguyệt rút ngắn, thời điểm gần nhất đầu chổi còn có thể quét trúng mông cậu ta.
Vẫn là quần chúng vây xem kia, phớt lờ tiếng chuông chuẩn bị vào lớp, cả tập thể di chuyển từ cổng ký túc xá đến sân thể dục, đứng một vòng trong bóng râm, háo hức quan sát "Cuộc chiến sinh tử" này.
Từ phòng học lớp 10 vừa vặn có thể nhìn ra sân thể dục, Bùi Bản Nùng đứng tựa bên cửa sổ, nhấm nháp ly nước táo, thong dong nhìn bóng người xinh đẹp kia từ xa —— Đồng phục xanh trắng của người nọ sáng ngời dưới ánh mặt trời, vì chạy nhanh nên mái tóc buộc cao đung đưa sau gáy, tràn đầy sức sống.
"Này," bạn cùng bàn nghiêng đầu, khó hiểu, "Đó không phải bà trùm và Nguyên Như Sơn sao? Họ đang làm gì thế?"
Bùi Bản Nùng cắn ống hút, cười nói: "Bọn họ đang tập luyện thể thao, giữ gìn vóc dáng."
Máy quay lia trở lại sân thể dục, Nguyên Như Sơn bị ép chạy bảy, tám vòng, trước đó cậu ta còn thấy khó hiểu, một cô gái xinh xắn như Biên Nguyệt sao có thể trở thành bà trùm? Rốt cuộc bây giờ cậu ta cũng đã hiểu, cô gái này đúng là có thiên phú —— Đường chạy 800m, chạy bảy, tám vòng cũng chưa thấy mệt, còn đang đuổi phía sau đây!
Tiếc là cậu ta biết quá trễ!
Vòng thứ tám kết thúc, Nguyên Như Sơn thật sự không chạy nổi nữa, hai chân mềm nhũn ngã xuống, mắt nhắm lại, bất động.
Biên Nguyệt đuổi theo, lấy đầu chổi chọt chọt cánh tay cậu ta, không phản ứng, lại chọt tiếp vào mông, vẫn không phản ứng.
Vậy mà đã ngã xuống rồi? Còn chưa bắt đầu đánh đây!
Biên Nguyệt bĩu môi, triệu tập đàn em tới.
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của đám đông cuồng nhiệt, Nguyên Như Sơn được khiêng đến phòng y tế, cô y tế phán đoán là hạ đường huyết, cần bổ sung nước đường và nước muối, cậu ta nằm liệt trên giường hồi lâu.
Biên Nguyệt đến xem cậu ta, thấy bộ dạng mất nước tiều tụy của cậu ta, xem như lương tâm chưa bị gặm hết, lúc ra về còn đặt một hộp trái cây để chia buồn với bệnh nhân.
Quản lý viên nhìn Nguyên Như Sơn nằm trên giường, liên tục cảm khái: "Chậc chậc chậc, thảm quá, đúng là quá thảm."
Biên Nguyệt: "Thảm cái gì?"
"Tôi cứ tưởng nam chính thảm nhất là sau khi tỏ tình bị nữ chính từ chối, không ngờ thảm nhất là sau khi tỏ tình trước mặt mọi người bị nữ chính vác chổi rượt tám vòng sân thể dục, cuối cùng kiệt sức ngã xuống đất, còn bị đàn em của nữ chính khiêng tới phòng y tế, nằm vật vã một ngày."
"Quá thảm, thật sự quá thảm!"
Biên Nguyệt: "Thế này có ảnh hưởng đến tuyến tình cảm không?"
"Tất nhiên là có, cô xem bây giờ nam chính thành cái dạng gì rồi!"
Biên Nguyệt: "Úi, bây giờ phải làm sao, thôi cứ chờ cậu ta hồi phục rồi bù đắp đàng hoàng vậy."
Kế hoạch của Biên Nguyệt là thế, nhưng kế hoạch lại không theo kịp thay đổi.
Hôm sau Nguyên Như Sơn vẫn đi học như bình thường, nhưng chưa từng xuất hiện trước cửa ban 3, mà dù có chạm mặt Biên Nguyệt trên đường thì cũng vòng đi, đi rất nhanh, như thể sợ chậm một chút là lại bị cô vác chổi rượt đánh.
Cùng lúc đó, Biên Nguyệt nhận được thông báo của quản lý viên: "Cô Biên, có số liệu mới, tuyến tình cảm bị trừ 35 điểm, bây giờ chỉ số thân mật tình cảm là 0 điểm, xin tiếp tục cố gắng."
"Cái gì? Trừ 35 điểm cũng quá ác đi, bị trừ hết rồi!"
"Bởi nam chính đã triệt để mất niềm tin vào tình yêu, nhìn thấu hồng trần, cậu ta quyết định không yêu đương nữa, tập trung học hành, dốc lòng đền ơn nước."
Biên Nguyệt cuống lên: "Sao lại mất niềm tin chứ? Tuyến tình cảm còn chưa phát triển được đây!"
Quản lý viên nói đầy ẩn ý: "Cô có muốn tự xét lại mình không?"
Tan học chiều hôm đó, Biên Nguyệt một mình tới sân thể dục, cô ngồi trên đường chạy, cành lá xum xuê trên đầu, mặt hướng về phía hoàng hôn, trầm tư.
Sân thể dục không một bóng người, ánh tà dương kéo dài bóng cô, trời chiều lặng gió, bóng người cũng bất động như bóng cây trên nền đất.
Biên Nguyệt không hiểu, sau khi đi vào cô đã kiềm chế tính khí nóng nảy, không chút do dự điều chỉnh hình tượng phù hợp với yêu cầu chỉnh sửa, luôn cẩn thận, cần cù chăm chỉ, nỗ lực tăng điểm ba tiêu chí, nhìn thấy thắng lợi đã gần kề, nhưng khi sắp đến vạch đích thì tuyến tình cảm bị trừ còn 0 điểm, sao lại rơi vào kết cục thế này?
Tại sao? Tại sao thế!
Quản lý viên: "Cô không sao chứ?"
"Có sao, tôi đang suy nghĩ nên làm gì với tuyến tình cảm?"
"Không sao, vấn đề tuy lớn nhưng cũng chưa đến nỗi nào." Quản lý viên lấy ra đạo đức nghề nghiệp trấn an cô.
Biên Nguyệt vẫn không lên tinh thần nổi, "Trước đây cô có gặp tình huống tương tự không?"
"Nói thật, nam chính còn chưa yêu đương đã mất niềm tin vào tình yêu —— Đây là điều chưa từng thấy trong các thể loại tiểu thuyết, nhưng cô không bắt buộc phải hẹn hò với nam chính, không phải chúng ta vẫn còn nam phụ à? Có thể phát triển cậu ta thành nam chính."
"Nam phụ?" Biên Nguyệt ngẩng đầu lên, "Người ở nơi nao?"
"Cậu ta vẫn chưa xuất hiện, tôi sẽ nhắc nhở cô khi có nhân vật thích hợp làm nam phụ xuất hiện, đừng lo."
"Được." Biên Nguyệt ít nhiều gì cũng được an ủi, đứng dậy phủi cát bụi trên mông, chuẩn bị về lớp thu dọn sách vở.
Di động trong túi vang lên, có người tìm, Biên Nguyệt không biết là ai EQ thấp đến mức có thể nhắn tin cho cô vào lúc này.
Bật màn hình, ảnh chân dung của Diệp Linh Lung nhảy ra, cách màn hình vẫn cảm nhận được sự cuồng loạn của cô ấy.
—— Lão Đại, yêu nữ kia lại tìm anh trai cô, còn hẹn anh ấy ra ngoài!
—— Chết tiệt, cản cũng không cản được, chết mất thôi!!
—— Hu hu hu, lão Đại, tôi tuyệt vọng quá, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi!!!
Biên Nguyệt nhìn chằm chằm màn hình, trong mắt gần như tóe lửa —— Yêu nữ này, chỉ mấy ngày không coi chừng lại bắt đầu đi câu!.