Đường Đồng Hoa, trong quán trà sữa Tây Hựu, Bùi Bản Nùng ôm theo túi vải, ngồi trên ghế dài trong góc quán, một vòng người vây xung quanh cô ấy.
Trang phục của cô ấy vốn đã khá chói mắt đối với học sinh cấp Ba, thế nhưng trước nhóm người này hoàn toàn bị đoạt mất hào quang: Có kiểu tóc nhọn hoắt hướng lên trời, cũng có người vẽ mắt đậm như hun khói, thậm chí còn có người không cần dựa vào quần áo, chỉ bằng gương mặt đầy sát khí cũng có thể phục cổ hình tượng Trương Phi thời hiện đại.
Mọi người ngồi thành vòng tròn, ánh nắng bên ngoài chiếu vào khiến cái bóng đổ dài, người có diện tích lớn nhất giữa vùng tối này là nhân vật ở giữa, lúc này đang ngồi rất nghiêm túc, đồng phục học sinh trên người cậu ra bị căng ra hết cỡ, càng khắc sâu hình tượng đĩnh đạc của cậu ta.
Vì sự hiện diện của bọn họ nên không có ai đến gần những chỗ ngồi gần đó, không khí trong quán tĩnh mịch, ngay cả nhân viên cũng không dám đưa món lên, chỉ mong có thể dùng máy bay không người lái bay đến giao hàng.
Lộc Chi Hoa ngồi im lìm một lúc, cuối cùng mở miệng, giọng nói ồm ồm vừa phát ra đã lập tức phá vỡ sự tĩnh mịch này.
"Chào bạn học Bùi! Em muốn ăn gì cứ tùy ý gọi, tuyệt đối đừng khách sáo với anh!"
Lúc nói ra câu này sắc mặt cậu ta tức khắc thay đổi, sự nghiêm túc biến thành thân thiện, cười rạng rỡ, ngũ quan có chiều sâu càng phóng đại nụ cười kia, chóp mũi giương cao, vui vẻ tột đỉnh.
Sự nghiêm túc và khách sáo biến đổi đột ngột, nhưng Bùi Bản Nùng vẫn ngồi lặng lẽ, chỉ là ánh mắt đảo qua một vòng, hỏi: "Anh muốn mời tôi uống nước?"
"Đúng rồi, đã muốn mời từ lâu." Lộc Chi Hoa vừa nói vừa cười, trong giọng nói còn mang theo vẻ "được quan tâm mà sợ", rất giống trưởng fanclub cuối cùng cũng nhìn thấy thần tượng.
Tại quán mì Mắt Kính ngày đó, Dư Tiểu Lạc và Quản Kha vừa nhìn thấy Bùi Bản Nùng đã biết ngay là mẫu người ưa thích của Bang chủ, vốn định xin phương thức liên lạc, không ngờ lại bị Biên Nguyệt chặn lại, còn dạy cho một bài học.
Sau khi trở về họ lập tức báo cáo chuyện này, Lộc Chi Hoa nhìn thấy đàn em bị đánh vốn giận sôi gan, không để ý đến em gái đáng yêu, ấy thế mà hôm sau tại cổng trường bắt gặp Bùi Bản Nùng đi ra, cậu ta ngẩn ngơ tại chỗ như gặp thần tiên —— Khuôn mặt kia, trang phục kia, nụ cười kia như đang nhảy đùng đùng trên điểm đáng yêu của cậu ta.
—— Lộc lão Đại bị mê hoặc bởi cảnh tượng ấy đến nỗi suýt quên mất đường về.
Từ đó về sau, cậu ta đặt việc mời Bùi Bản Nùng ăn uống lên ưu tiên hàng đầu, thế nhưng lần nào sau tan học, hoặc là có Biên Nguyệt, hoặc là có đàn em Biên Nguyệt đi theo, luôn không tìm được cơ hội.
Lộc Chi Hoa căm ghét Tinh Nguyệt Bang đến nghiến răng nghiến lợi, đàn áp bọn họ trong game thì cũng thôi đi, trong thực tế còn muốn bóp ch.ết cơ hội tới gần em gái đáng yêu của cậu ta, quá đáng!
Nhiều ngày nuốt giận vào lòng, rốt cuộc Lộc Chi Hoa cũng chủ động xuất kích, cậu ta bảo đàn em tới canh trước hàng rào Hòa Trung sớm nửa tiếng, không tin sẽ không tìm được cơ hội!
Giờ đây cuối cùng cơ hội cũng đến tay, huyết áp Lộc Chi Hoa tăng lên hơi cao, là người ngồi gần Bùi Bản Nùng nhất, cậu ta hưng phấn đến mức chỉ hận không thể gọi hết trà sữa trên thực đơn, cho cô ấy nếm thử một lần "Mãn Hán toàn trà"(*).
(*Nhái theo Mãn Hán toàn tịch, là đại tiệc đồ sộ kết hợp tinh hoa các món ăn của người Mãn Châu và người Hán, bắt nguồn từ bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của hoàng đế Khang Hy.)
"Vậy à," Bùi Bản Nùng cụp mắt, vuốt nhẹ viền điện thoại trong tay, "Nhưng bây giờ tôi không muốn ăn uống gì..."
"Không sao, em muốn làm gì cũng được, anh làm cùng em!"
Trong bóng tối, có thông báo nhắc nhở cuộc gọi đến, Bùi Bản Nùng liếc nhìn biệt danh trên màn hình, chuyển điện thoại thành trạng thái tắt âm, ánh mắt di chuyển từ màn hình điện thoại sang phía người đối diện.
Đột nhiên cô ấy ngồi thẳng người, nghiêng lại gần Lộc Chi Hoa, trên khuôn mặt trầm tĩnh cuối cùng cũng có biến đổi —— Khóe môi cô ấy cong lên một nụ cười, cười đầy ẩn ý, "Vậy anh có thể cùng học tập với tôi không?"
...
Lúc Biên Nguyệt chạy tới quán trà sữa Tây Hựu thì mặt trời đã xuống núi, bên ngoài tối om, trong quán lại sáng choang, đứng ở cửa kính có thể thấy rõ từng chi tiết bên trong.
Trên ghế dài, Bùi Bản Nùng cụp mắt đọc sổ tay, bài thơ cổ được chép ngay ngắn chỉnh tề, nét chữ đẹp đẽ càng tăng thêm ý vị giữa những hàng chữ.
Cô ấy lật giở từng trang, thỉnh thoảng lại múc một miếng thạch sữa dừa, thơ hay phối cùng mỹ thực, cuốn sổ này đọc cũng thật nhàn nhã.
Biên Nguyệt thấy cô ấy an toàn nên cũng yên lòng, nhưng khi nhìn thấy Lộc Chi Hoa bên cạnh, trái tim lại bị bóp nghẹt, trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lồng ng.ực lại xốc nảy liên hồi.
Để tránh quấy rầy lão Đại và em gái đáng yêu học hành, đàn em của Hắc Dạ Bang tản đi tứ tán, thỉnh thoảng nghịch di động.
Bọn họ vừa trải qua sự quấy rầy của Tinh Nguyệt Bang, biết Biên Nguyệt sẽ tìm tới đây nên đặc biệt lưu ý động tĩnh ở cửa quán, giờ phút này thấy Biên Nguyệt dẫn người tới, lập tức đứng dậy chặn lại.
Biên Nguyệt dễ dàng lướt qua, vọt tới trước chỗ ngồi của Lộc Chi Hoa, trịch thượng nhìn từ trên xuống, không nói gì nhưng xúc cảm dữ dội lộ rõ trên mặt.
"Thế nào, tôi mời em ấy nói chuyện cũng vi phạm bang quy của quý bang à?" Lộc Chi Hoa lên tiếng trước.
"Cưỡng ép đưa người đi, nói thế nào cũng khó giải thích được phải không?"
"Cưỡng ép? Đưa đi?" Dư Tiểu Lạc xen vào, "Đừng có đồn bậy nha, rõ là tụi này dùng thái độ văn minh nhất để mời bạn học Bùi tới đây."
Tuy Dư Tiểu Lạc gan to dám chen miệng, nhưng cậu ta cảm giác được hôm nay Biên Nguyệt dữ tợn hơn hẳn mọi khi, cũng không dám tới gần, sợ bị tát một cái bay dính vách.
Biên Nguyệt không muốn phí lời với đám người này, nhưng đối mặt với Bùi Bản Nùng thì lại dịu giọng, "Đàn em, là họ mời em tới à?"
Bùi Bản Nùng gật đầu, "Đúng nha."
"Mời em rất lịch sự?"
"Đúng nha."
Biên Nguyệt nhìn chằm chằm, cố gắng bắt lấy từng dấu vết bị bức ép trên mặt cô ấy, nhưng vẻ mặt Bùi Bản Nùng lại bình tĩnh, điềm nhiên như không có bất kì gánh nặng nào, giống như chỉ đang uống trà chiều, vô tình uống đến tận tối mà thôi.
Biên Nguyệt không nhìn thấy chút khác lạ nào trên khuôn mặt cô ấy, nhưng cô ấy lại nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt Biên Nguyệt, thế là hơi nghiêng đầu, đồng tử đen nhánh, nghiêm túc hỏi.
"Đàn chị, chị đang tìm em sao?"
"Đúng, tôi định đưa em về nhà nhưng không thấy em ở chỗ cũ."
Lúc này bị người của Hắc Dạ Bang vây quanh, Biên Nguyệt cảm thấy toàn thân bứt rứt, xoay người nhìn ra ngoài quán, bóng đêm sâu thẳm, "Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
Bùi Bản Nùng ngồi chếch phía trong ghế dài, Lộc Chi Hoa vừa vặn chặn lối ra, cậu ta lập tức dừng lại, "Không sao, em muốn về lúc nào thì về lúc ấy, anh sẽ luôn ở bên em, anh có thể đưa em về nhà!"
Nghe thấy cậu ta xen vào, Bùi Bản Nùng lại thật sự cân nhắc, cuối cùng gật đầu, mỉm cười, "Được."
Nhận được sự cho phép của em gái đáng yêu, Lộc Chi Hoa lại càng có khí thế, lúc nhìn sang Biên Nguyệt còn chẳng thèm nhìn thẳng, chỉ liếc qua một cái, "Nghe chưa? Tôi đưa em ấy về, cô có thể biến đi rồi, đứng lù lù ở đây làm gì, ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người ta!"
Biên Nguyệt vốn tưởng người của Hắc Dạ Bang nhìn thấy cô và Bùi Bản Nùng ăn cơm, cho rằng cô ấy là bạn của cô nên mới bắt đi để trả đũa, nhưng bây giờ thấy biểu hiện của Lộc Chi Hoa rõ ràng là để ý Bùi Bản Nùng, trả đũa là không thể, chỉ có thể dính chặt.
Thế nhưng sau khi làm rõ mọi chuyện, Biên Nguyệt chẳng những không nhẹ nhõm mà càng thêm căm tức.
Trước đây nhìn thấy Lộc Chi Hoa chỉ cảm thấy đó là đồ nhóc trùm, xem thường, nhưng bây giờ thấy cậu ta ở bên cạnh Bùi Bản Nùng hỏi han ân cần, cô tức đến nghẹn lời, muốn rút cây thương dài hai mét từ trong game ra, quét cho thanh máu của tên này cạn sạch.
Giờ phút này, trong quán Tây Lựu, Hắc Dạ Bang có năm người, bao gồm Bang chủ Lộc Chi Hoa cùng vài đàn em đắc lực nhất.
Tinh Nguyệt Bang có ba người, đứng đầu là Biên Nguyệt, cùng phía sau cô là Lăng Duyệt và Thư Hào.
Song phương hiện ra thế đối đầu, trong khoảng thời gian ngắn không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt chưa từng buông lỏng, giống như đang dùng ý thức chém giết, dự vào một ván cờ rất cao thâm.
Vừa nghe đáp án của Bùi Bản Nùng, lại nghe giọng điệu đuổi khách của Lộc Chi Hoa, Biên Nguyệt lại không hề có ý định đi, một sự thôi thúc dâng lên trong cô —— Dù có đi cũng phải đưa theo Bùi Bản Nùng, tuyệt đối không thể để cô ấy lại đây một mình, nguy hiểm!
"Đàn em, em không thể để hắn đưa về, hắn không phải người tốt!"
Lộc Chi Hoa "Này" một tiếng, nếu không phải duy trì hình tượng quân tử trước mặt em gái đáng yêu, cậu ta đã muốn lôi móng vuốt ra, kéo tóc Biên Nguyệt xuống.
"Ể?" Bùi Bản Nùng mở to mắt, trên nĩa còn đang chọc vào miếng thạch sữa dừa, "A, nhưng bạn học Lộc nhìn có vẻ rất tốt, còn mời em ăn cái này nữa, đàn chị có muốn nếm thử không?"
Biên Nguyệt không thèm đồ Lộc Chi Hoa mua, bật thốt lên: "Hắn chẳng tốt chút nào đâu, cả ngày chỉ biết chơi game, đánh đánh giết giết thì tốt chỗ nào!"
Lời vừa thốt ra, hai đàn em phía sau Biên Nguyệt đều sửng sốt ngây người —— Chơi game? Đánh đánh giết giết? Đây không phải đang tự nói mình sao?
Lộc Chi Hoa đương nhiên không bỏ qua sơ hở này, lập tức châm biếm lại: "Bang chủ Biên, số người cô giết trong game không phải còn gấp đôi tôi à?"
Biên Nguyệt cắn môi, dưới ánh mắt tò mò của Bùi Bản Nùng lại phun ra một câu: "Hơn nữa hắn còn không tuân thủ Nội quy học sinh, ngày nào cũng dẫn theo đàn em làm việc không đứng đắn!"
Lần này đến Viên Đại Hoàn phụt cười ra tiếng: "Vậy là cô mang theo đàn em của mình làm việc đàng hoàng?"
Giờ phút này trong lòng Biên Nguyệt đã liệt kê ra mười đại tội của Hắc Dạ Bang, đủ để chứng minh Lộc Chi Hoa không phải người tốt, tuyệt đối không thể để hắn đưa về nhà! Thế nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra mười tội danh này dùng với mình lại càng thích hợp, thậm chí còn có thể liệt kê thêm hai cái nữa.
Đánh người? Trốn học? Chơi game? Cầm đầu đàn em? Không làm việc đứng đắn? Hoành hành bá đạo?
Biên Nguyệt cô đứng thứ hai, không ai dám đứng nhất!
Ngay cả cô cũng có thể đưa Bùi Bản Nùng về nhà, tại sao Lộc Chi Hoa không thể?
Về lý thuyết, Biên Nguyệt cảm thấy có thể tiếp nhận, nhưng về tình cảm, cô vẫn không cách nào thích ứng.
Cô cũng biết mình không thể nói đạo lý, thế là bị ép mềm mỏng, bắt đầu đánh bài tình cảm.
"Đàn em," ánh mắt Biên Nguyệt vòng qua Lộc Chi Hoa, tự động đánh mosaic cho cậu ta, "Hay là em tự chọn lựa đi, em muốn tôi đưa em về phải không?"
Đối với chuyện này cô vẫn có tự tin, dù sao trước đây Bùi Bản Nùng cũng thân thiết với cô như vậy, muốn dứt cũng dứt không ra, đêm nào hai người cũng nói chuyện, cơm cũng từng ăn, tay cũng từng nắm, còn cùng nhau làm đồ búp bê, dù sao cũng xem như "quan hệ khá sâu", chút "yêu thích" ấy vẫn còn chứ?
"Em muốn nha," Bùi Bản Nùng nở nụ cười ngọt ngào rồi lại ra vẻ đăm chiêu, "Nhưng một tuần nay đàn chị đều không đưa em về, nhất định buổi tối rất bận, em không sao, chị cứ lo việc của mình đi, em có thể tự giải quyết."
"Tối nay tôi rảnh rồi, sau này cũng đều rảnh," Biên Nguyệt không chút nghĩ ngợi, "Hơn nữa đưa em cũng tiện đường, chỉ nhấc tay một cái thôi mà."
Nói xong cô xòe bàn tay ra với Bùi Bản Nùng, định nắm tay cô ấy đi ra, mắt Lộc Chi Hoa lóe lên vẻ tàn nhẫn, giơ tay nắm chặt cổ tay cô.
Biên Nguyệt quét xéo mắt đao, ánh mắt hai người giao nhau, lại một lần nữa đối đầu.
Lộc Chi Hoa tức giận tăng thêm sức trên tay, Biên Nguyệt dám cướp người ngay trước mặt cậu ta, vậy cậu ta cũng không ngại giao chiến ngay tại đây!.