LẤY ANH VỀ LÀM CHỒNG

Chương 14: Đi Bar




Sáng chủ nhật,bên ngoài vọng ra tiếng chuông cửa ồn ào.Hi Văn trằn trọc dậy,mắt nhức,chạy ra mở cửa.

"Ai vậy,mới sáng sớm."

Tư Linh sau cánh cửa càu nhàu.

"Gần trưa rồi,nàng ơi!"

Tư Linh nhìn thấy mắt của Hi Văn hơi sưng tỏ vẻ lo lắng.

"Trần Hi Văn,chuyện gì thế?"

Câu chuyện khó nói này sắp bị cô bạn soi ra rồi.Hi Văn lảng đi chỗ khác,chỉ mong chiếc miệng nhỏ xinh của Tư Linh ngậm lại.

"Cậu khóc à? là ai làm vậy.Trương Kiệt Bân,tên khốn đó,hắn ta phải không?Ngay từ đầu đã thấy hắn nguy hiểm."-quát lớn.

"Không có chuyện gì to tát đâu."

Mặt Tư Linh nghiêm túc như đúng rồi.

"Vậy sao cậu khóc?làm sao khóc"

Tư Linh cứ nhắc lại làm cô buồn thêm.không kìm được cô chạy lại ôm Tư Linh.Vòng tay của bạn thân có lẽ sẽ xoa dịu được.

"Nào,nào kể tớ nghe"

"Tớ thích anh ta.Nhưng chỉ là đơn phương."

Nói ra,lòng nhẹ nhõm được phần nào đó.

"Thôi ngoan nào, Dậy đánh răng,rửa mặt đi.Mình làm chút đồ ăn cho cậu.Tối nay chúng ta đi giải khuây."

"Giải khuây?ở đâu?"-Ngơ ngác.

"Đi Bar."

Đi bar,cô chưa đi lần nào cả.Cũng chẳng biết trong đó có gì.Coi như lần này đi cho biết và cũng là để giải khuây như Tư Linh nói.

Ngồi chờ bữa sáng,bên ngoài có tiếng chuông. Là anh shipper giao hàng.Gì Hi Văn nhớ là cô có đặt hàng nào đâu.Người nhận đúng là tên cô rồi.Một bưu kiện lạ,hồi lâu cô quyết định mở nó ra xem bên trong có gì.Gói gém rất cẩn thận,bọc tận 3 lớp. Trong là một cuốn sách khá cũ mang tên "First Folio".Hi Văn mở to mắt,mở miệng kinh ngạc đây là cuốn sách đáng giá một đống tiền lớn.Nhìn qua thì cô cũng có thể đoán ra ai là người gửi nó cho cô.Hi Văn sẽ không nhận nó,cô sẽ trả lại.

Quán bar-Luce trung tâm thành phố X,Mười một giờ tối.Bây giờ Hi Văn buồn ngủ quá.Bước vào quán lớn,xung quanh ồn ào,cuồng nhiệt và ít ánh sáng.Trải nghiệm khá tốt.Cô đi cùng hội bạn thân gồm cô,Tư Linh và Minh Triết.Cô yêu Bạn thân của mình quá,Tư Linh cho Hi Văn uống một ly cocktail ngon tuyệt mà cô chưa từng thử.Hết ly thứ năm, cô uống thêm sâm banh là ý hay.

"Hôm nay cậu mặc đẹp lắm"-Tư Linh hét vào tai cô.

Bộ đồ này là cô tự chọn,nó khá thoải mái,dễ chịu và đặc biệt là khá ngầu với đôi guốc đen.Tư Linh mặc cũng rất đẹp.

"Cậu cũng thế."

Đầu Hi Văn quay cuồng,tửu lượng của cô kém quá.Xung quanh quay vòng vòng,cô cố đứng dậy ra nơi ít người hơn.Lảo đảo qua đám đông,cô len lỏi vào đến nhà vệ sinh.Sắp ói đến nơi rồi,chạy mải móng vào trong,cô dùng hết sức ói hết ra,Khó chịu một chút nhưng cũng thoải mái hơn.Hi Văn lấy điện thoại ra muốn nhắn tin với Tư Linh là cô sẽ về nhà trước.Cô lướt số,trước đó một số lạ,đúng rồi là kiệt Bân.Hi Văn cười sặc,giờ cô gọi cho hắn,sẽ hỏi tại sao anh ta lại gửi cuốn sách cho cô.Muốn đùa giỡn với cô nữa chắc.

"Hi Văn?"

Kiệt Bân nhấc máy ngay lập tức.Giọng nói vui mừng.

"Này,sao lại gửi sách cho tôi?"

"Hi Văn,em đang ở đâu,giọng em lạ quá"Anh hỏi quan tâm.

"Liên quan gì đến anh,hả?"-Cô hét lên.

"Em đang ở đâu?"

"Ở bar.Hơ...tại vì anh nên tôi mới ở đây đấy."

"Bar nào?"

"Ai mà biết được.Ngủ ngon nha anh yêu"

Hi Văn cúp máy,cô say lắm rồi.Tiếng chuông lại reo lên,là Kiệt Bân.Cô nhấc máy.

"Chào."

"Tôi sẽ đến chỗ em ngay bây giờ."

Anh nói rồi cúp máy,cô cười lớn.

"Có cái khỉ mà anh tìm đến được chỗ tôi.ha...ha.."