"Em đang nghĩ gì thế?"-Tiếng nói từ đằng sau,anh bước lại ngồi trước mặt Hi Văn.nhìn cô.
Hi Văn đỏ mặt.đang nghĩ đến chuyện lùa những ngón tay mình vào mái tóc nâu kia của anh, không biết tóc mềm đến nhường nào. Anh đặt khay xuống chiếc bàn kính chữ nhật. Kiệt Bân đưa cô ly cafe, đặt trên đĩa.Trông có vẻ ngon nhưng cô không muốn uống nó một chút nào.Còn anh ấy uống cà phê đen.Kiệt Bân cũng mua một chiếc bánh cookies cho cô.
Anh ngồi đối diện Hi Văn, bắt chéo chân. Trông thật thoải mái và điềm đạm. Trong khi cô thì rất ngượng ngùng,khó chịu ở chỗ nào đó mà không biết.Nhỡ đâu do tính hậu đậu mà làm đổ vỡ thứ gì đó sẽ rất là xấu hổ.
"Em đang nghĩ gì vậy?"-anh thúc dục cô.
Cô bịa đặt ra"à...đây là loại cafe yêu thích của tôi."
Kiệt Bân gật đầu,hài lòng về câu trả lời.Cô nhấc ly cafe lên,nhấp môi một chút.Hi Văn hơi nhíu mày,nó khá đắng mặc dù có sữa.Cô đặt ly xuống, bắt gặp ánh mắt chờ đợi thứ gì đó từ cô.
"Cảm ơn vì đã mời tôi."
"Không có gì"
cô cầm một miếng bánh nếm thử nó,thật ngon.
"Em thích nó chứ?"
" Vâng."
" Ngoài nó ra em còn thích gì không?"anh nhâm nhi tách cafe.
"Thích anh"-Nghĩ thầm.
"Sách,sách về văn học."
"Sở thích khá thú vị"
Những kiệt tác văn chương làm cô sực nhớ rằng mình cần phải về nhà làm nốt văn bản ngày kia nộp cho trưởng phòng.Cô liếc nhìn đồng hồ,mới đó mà đã gần 8 giờ rồi.Buổi hẹn dài đúng 30 phút,ngoài mấy lời nói chuyện do anh mở lời ra thì cô không nói gì cả.Tiếc quá! Thời gian trôi qua quá nhanh.
"Có lẽ tôi nên về nhà."
"Tôi sẽ đưa em về"-Cười.
Lại là cái điệu cười đó,anh ta lúc nào nhìn cô như đang đùa giỡn vậy.Cô cảm giác như thế.
Kiệt Bân chìa tay ra cho cô.Hi Văn bối rối nắm lấy và theo anh rời khỏi quán.Trên con đường về căn hộ, cả hai cùng đi trong im lặng. Ít nhất trông mọi chuyện có vẻ bình thường.Cô biết rằng thời gian bên nhau đang hết,trách mình rằng không ở thêm chút nữa.Một chút nữa thôi là cô không thấy anh nữa rồi. Quả thật là vậy,Cô hoàn toàn lơ lửng trong khoảng thời gian ấy.Không biết nói gì miệng cô lắp bắp.
"Anh đã từng có bạn gái chưa?"
Chưa thấy câu trả lời,thì xe dừng lại.Đến nơi rồi,cô còn chưa nghe thấy câu đó mà.Hi Văn đi ra một cách buồn bã.
"Tôi chưa có bạn gái."
Trong lòng Hi Văn như nở hoa.Toàn thân bất động,bây giờ cô đang rất vui vì sao đây?
"Tôi có thể tiễn em được chứ."
"Được."
Kiệt Bân lại nắm tay cô,tiến vào toà nhà trước mặt.Dòng điện nào đó chạy qua người cô tê liệt.Đầu óc mông lung chỉ biết đi theo anh. Đến chỗ thang máy,một tay anh bấm nút,một tay vẫn nắm chặt.Đợi một lúc,cửa thang máy mở ra,bên trong là một cặp đôi đang hôn môi chạm môi,âu yếm nhau thắm thiết.Thấy hai người,cặp đôi đó tách nhau ra tỏ vẻ ngại ngùng,rồi đi ra.Bước vào,Hi Văn đỏ mặt lúng túng,Kiệt Bân thì thấy chuyện này rất đỗi bình thường.
Anh ghé sát vào tai đang đỏ ửng của cô.
"Chuyện gì trong thang máy vậy?"- thì thầm.
Cô cố giữ vẻ mặt bình thản, cắm mắt xuống sàn nhưng vẫn thấy hai má mình cứ đỏ lựng lên. Khi Hi Văn hé nhìn anh, thấy phảng phất dấu một nụ cười bí ẩn trên môi.Cửa mở ra,cô đang đăm chiêu suy nghĩ,chân đi loặng khặng vắt chéo nhau.Tưởng như mình sắp ngã đến nơi rồi thì từ đằng sau một bàn tay đỡ lấy cô.Gương mặt nhỏ đập vào nơi rắn chắc,nghe thấy cả tiếng tim đang đập theo từng nhịp của anh.Chiếc áo sơ mi mềm mại,mùi thơm dịu nhẹ.