Tình yêu, khó mà kiềm chế
Nhịp gõ của giầy cao gót hỗn độn làm Lạc Kì đang buồn
ngủ dựa vào tường cũng phải thức tỉnh, nhìn thấy Tề Phàm mà dây thần kinh rung
lên.
Dựa theo cảm giác say, nước miếng rớt ra, anh tà tà
cười tới gần cô.
“Phàm Phàm. . . . . .”
Tề Phàm lúc đầu bị người trước cửa đột nhiên xuất hiện
làm cho hoảng sợ, nghe thấy giọng Lạc Kì, bất an mới giảm đi được một chút.
“Lạc Kì!” Cô khóc bổ nhào vào trong lòng anh, tất cả
sợ hãi, ủy khuất bộc phát trong nháy mắt.
Vừa rồi, cô thật sự rất sợ, cô sợ Trang Nghiêm cuối
cùng sẽ không chịu dừng lại, cô sợ sau này cô không thể đối mặt với Lạc Kì!
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô chủ động trước anh đương nhiên cao hứng, nhưng kiểu
Tề Phàm không khống chế được thế này rất ít khi gặp, nhất định đã xảy ra chuyện
gì.
“Lạc Kì. . . . . .”
Cô khóc gọi tên anh, nghe giọng của anh, cảm thấy sự
khó chịu của anh.
“Phàm Phàm, nghe lời anh nào, đừng khóc nữa, nói cho
anh biết đã xảy ra chuyện gì, em muốn làm anh lo đến chết à?”
Đây là phương thức tra tấn mới của cô sao, làm cho anh
sốt ruột nóng lòng mà chết?
Nhưng động tác kế tiếp của Tề Phàm làm cho anh quên
hết tất cả, cô bỗng ngồi xổm giang hai chân ra trước anh, tay tháo thắt lưng
anh, hơn nữa còn sắp thành công!
“Phàm Phàm, dừng lại, anh không dám cam đoan nếu em cứ
tiếp tục như vậy,anh sẽ vẫn giữ được mình đâu!”
Trời thấy, từ khi chia tay với cô đến giờ, anh chưa
bao giờ chạm qua một người phụ nữ nào hết, dù có nhớ cô, thân thể đau đớn đến
thế nào, anh cũng chỉ nhắm mắt tưởng tượng tới dáng của cô rồi để tự mình
giải quyết!
Anh nghĩ đây trời trừng phạt lỗi của anh, từ nay về
sau, anh phải dùng tay cả đời.
Một người ngủ, giường trở nên có nhiều khoảng trống,
anh càng ngày càng sợ mình bị giữ trên giường không thoát ra được, cho nên ngày
nào anh cũng phải ngủ cùng Thiên Ân, nắm bàn tay nhỏ bé đó, anh mới an tâm.
Nhưng hiện tại thì khác, cô gái trong lòng ngày đêm
nhớ mong ấy của anh đang run rẩy hai tay, đấu tranh với cái quần lót của
anh, muốn phóng thích dục vọng đã nghểnh đầu lên của anh.
“Lạc Kì, xin anh đấy, muốn em . . . . . .”
Cô vừa mới nói gì đó, ai tới nói cho anh, anh không có
nghe nhầm, Tề Phàm đang cầu xin anh!
Như là biết được anh chưa rõ, cô vẫn không thể kéo
chiếc quần lót ra được, đơn giản ngậm lấy anh vào miệng qua lớp vải mỏng manh.
“Tề Phàm, dừng lại!”
Đè đầu cô lại, bàn tay to chần chờ không biết nên đẩy
cô ra hay chỉ dẫn cô tiếp tục.
Rốt cục lý trí lấy lại, anh dùng sức nâng cô lên.
“Tề Phàm, chúng ta không thể ở đây!”
Lấy chìa khóa trong túi cô ra, anh kích động tới mức
không thể tra nó vào ổ khóa!
Mà Tề Phàm còn ngại không đủ loạn, dính sát vào người
anh, một bàn tay giữ chặt thắt lưng anh, tay kia thì cởi cúc áo sơ mi của anh,
từ khe hở mà lùa tay vào khiêu khích sờ soạng ngực anh.
Tay run lên, cái chìa khóa như là tự tìm lấy ổ khóa,
vài cái vặn vẹo, cửa mở ra.
Đóng cửa lại, ngay cả đèn cũng không bật, anh ngồi
xuống ôm lấy tiểu ma nữ còn đang không ngừng đốt lửa trên người anh, anh quen
thuộc tìm được phòng của cô trên tầng.
Lúc này, anh là củi, cô là lửa!
Đặt cô ở giữa giường, đứng dậy cởi quần áo, người trên
giường tất nhiên còn gấp hơn cả anh, cúc áo sơmi còn chưa cởi hết, cô đã kéo
anh lên giường.
Cần cổ cô, trước ngực có dấu hôn màu đỏ sậm, làm cho
tâm co rút đau đớn, dấy lên lòng đố kị hừng hực, nháy mắt hai mắt vằn đỏ!
“Em đúng là ma nữ, tiểu yêu tinh!”
Quần áo cởi hết ra, anh áp cô dưới thân, lời lẽ tinh
tế mà chọn lọc, anh đóng dấu của chính mình lên cô, vết hôn mới đè lên vết hôn
cũ.
Nụ hôn của anh như mang theo phẫn nộ, không có nhẹ
nhàng nhưng cái đau tê dại đó lại làm cho Tề Phàm dần dần đỡ sợ hãi, an tâm
hơn.
Nhắm mắt lại, vươn người dậy, đón lấy tất cả của anh.
Cô ít khi dịu dàng, làm cho anh rầm rĩ vừa cứng rắn
lại sưng lên đau đớn, không hề do dự, nắm chặt thắt lưng của cô, một cái động
thân, anh và cô hợp hai làm một!
“Ư a. . . . . .”
Tiếng rên như trong trí nhớ ngọt ngào thoải mái làm
anh không khỏi một tiếng than thở, ở trong cơ thể cô một hồi lâu, cho đến khi
cô kháng nghị vặn vẹo thân thể mềm mại phát ra một tiếng ưm khó nhịn, anh mới
dẫn dắt bắt đầu quá trình kinh tâm động phách một lần nữa.
Cô mềm mại giống như cô gái bình thường trước đây, làm
anh chút nữa không thể kiềm chế.
Dưới thân, tiểu mỹ nhân hai mắt đầy sương, nức nở lời
ngọt ngào, hai má phiếm hồng, thân thể cô như linh xà vặn vẹo, hai chân
gắt gao quấn quanh chân anh.
Đây là Tề Phàm của anh, Tề Phàm thuộc về anh!
Xoay người ngồi dậy, anh ôm cô đặt trên người.
Động tác của anh làm cô sợ tới mức ôm chặt lấy cổ anh,
khoảng cách gần như thế, ánh mắt anh không chút che dấu sự nồng nhiệt làm cho
cô vừa thẹn lại quẫn, không dám nhìn thẳng.
Khóe môi anh cong lên, bàn tay to nắn lấy ngực của cô,
ngón cái ác ý lượn qua núm vú, vừa lòng khi nhìn thấy cô từng đợt run rẩy.
Hai tay nâng mông cô lên, anh dùng sức về phía trước,
làm cô giật mình hét lên.
“Lạc Kì!”
Cảm giác quá mức mãnh liệt làm cho cô sắp không giữ
được ý thức, chỉ có thể theo nhịp của anh, tùy ý để anh dẫn dắt thân thể mình.
Mỗi một lần đẩy mạnh vào, anh như tới nơi sâu nhất
trong cơ thể cô, như là phải xuyên qua cô, cô không tự chủ được đến gần anh
hơn, móng tay cào vào da thịt anh, như là phải sát nhập vào cơ thể anh.
Tề Phàm như vậy làm cho anh điên cuồng, làm cho anh
muốn ngừng mà không được.
“Của anh!”
“Của anh!”
“Của anh!”
Mỗi một lần va chạm, anh đều gầm rú tuyên cáo,
cô là của anh, người đàn ông của cô, của trái tim cô, những gì của cô, đều là
của anh!
Ánh mắt người trong long dần dần mất tiêu cự, thân thể
run nhè nhẹ nói cho anh, cô sắp đạt đỉnh rồi, lúc này đây, anh và cô phải cùng
nhau.
Cảm giác được biến hóa trong cơ thể anh, ý thức có
lại, tay cô dùng sức đẩy ngực anh.
Cô đột nhiên kháng cự làm cho anh nhíu mày, tên đã bay
khỏi cung sao có thể thu hồi.
“Lạc Kì, đừng ở bên trong!”
Cô đột nhiên trào lệ, làm cho anh đau lòng, ngay cả
không muốn, thời khắc cuối cùng anh vẫn bứt ra, thứ nóng rực bắn vào ngực và
đùi cô.
Anh lấy khăn trong nhà tắm ra giúp cô lau, ngoài ý
muốn khi cô không cự tuyệt.
Giúp lau xong anh mới về phòng tắm xử lý cho mình, đi
ra thì cô đã ăn mặc chỉnh tề, làm cho anh có chút tiếc nuối, không thể cùng cô
da thịt thân cận.
Muốn ôm cô về giường cùng ngủ, cô lại lui về sau né
anh.
“Chúng ta coi như chưa từng phát sinh cái gì, anh đi
đi.” Anh nghi hoặc nhíu mày, cô đây là có ý gì?
Anh ra sức làm vậy, một chút không có giữ lại, cô còn
nói coi như chưa có gì phát sinh!
“Phàm Phàm ——”
Lại tiến lên, cô lại tránh.
“Lạc Kì! Đừng chạm vào em!”
Anh thật sự sắp tức chết, nhưng nước mắt cô lại ăn mòn
cơn tức giận của anh, chỉ còn lại sự đau lòng.
“Phàm Phàm, anh biết sai lầm, xin em, trở lại bên anh
đi. Anh thề đời này chỉ có mình em, được không?”
Tề Phàm lau sạch nước mắt trên mặt, anh trợn to mắt
nhìn cô.
“Lạc Kì, đừng tưởng rằng em ngủ với anh,là anh có thể
ra điều kiện với em!”
Mấy hôm trước anh còn ngủ ở chỗ Tương Hân, nhưng giờ
lại còn thản nhiên muốn cô tha thứ!
Trở mình vớ lấy cái ví, bên trong ngoài mấy cái thẻ ra
không có tiền mặt, nhụt chí cô đặt nó ở một bên, lại nghĩ tới cái gì đó, cô lại
quay người lần nữa.
Lạc Kì nghi hoặc nhìn cô, không biết cô đang tìm cái
gì.
Lấy bút ra, cô ký tên vào tờ chi phiếu, nhẹ nhàng đẹp
đẽ đưa cho Lạc Kì.
“Đây là gì?”
“Phí cho anh đêm nay!”
Lạc Kì không dám tin nhìn cô, vừa rồi cô nói gì vậy!
Ý cô là coi anh thành đối tượng phát tiết sao? Cô dám!
Thấy anh bất động, cô nhặt quần áo anh nhét vào trong
tay anh, đẩy đuổi anh ra khỏi phòng ngủ, mạnh mẽ đóng sầm cửa sau đó khóa trái.
“Tề Phàm, mở cửa!”
Tiếng cửa khóa trái làm cho anh lấy lại tinh thần,
đáng chết! Cô vậy mà thật sự dám!
Nhìn thấy chi phiếu trên tay, 5 vạn? Cô thật đúng là
hào phóng, trả giá cao ngất vậy!
Biết
cô nếu quyết tâm không muốn mở cửa, cho dù đợi đến hừng đông cũng vô dụng, anh đành phải chờ cô tâm tình bình tĩnh hơn,lần sau gặp nói chuyện với cô
vậy.