Ai ghen tị ai
Sáng sớm, trên bàn cơm họ Lạc, Lạc Kì và Tề Phàm không
hẹn mà cùng mang một đôi mắt gấu mèo.
Lạc Kì lơ đãng nhìn thấy vẻ mơ hồ của cô, thiếu chút
nữa anh cầm giữ không được kéo lê cô từ giường Thiên Ân tới chỗ của mình!
Cả một đêm, trong đầu tất cả đều hình ảnh cô ở dưới
thân anh, dáng vẻ ý loạn tình mê, nghĩ tới cô ngay tại cách vách, mà thứ giữa
chân anh đau đớn làm cho anh cả đêm không thể đi vào giấc ngủ.
Tề Phàm cũng khó có thể ngủ say, cả đầu đều là ánh mắt
đã quen của anh nhìn mình lúc chạng vạng kia.
Giữa hai chân cô có một cỗ nhiệt lưu, cô xấu hổ đỏ
mặt.
Cô thật sự là bất trị, tâm và thân thể, lại nhớ và cần
anh mãnh liệt vậy!
Xuống lầu gặp nhau ở cầu thang, hai người rất ăn ý cố
ý lảng tránh tầm mắt đối phương.
Ăn qua một chút, Lạc Kì đi làm, Tề Phàm và Thiên Ân ở
thư phòng đọc chữ.
Chưa được lâu, Tề Phàm và Thiên Ân còn chưa học xong
20 chữ, Lạc Kì đã lộn trở lại nhà.
Tay cầm hoa tươi, trên tay còn là loại bánh của nhà
hàng quen thuộc với Tề Phàm.
Phàm Phàm đột nhiên nhớ tới, quên nói cho Trang
Nghiêm, cô không về Gia Thượng nữa.
“Ba ba, hoa là tặng Phàm Phàm ạ? Phàm Phàm, mẹ xem,
sướng nhé!”
Thiên Ân chỉ nhìn thấy hoa trong tay Lạc Kì, không chú
ý tới khuôn mặt đen sì doạ người của Lạc Kì.
“Tề Phàm, đây là chuyện gì!”
Nếu không phải Tề Phàm không đi làm, đến giờ anh cũng
không biết, hơn một tháng nay, có người, ngày nào cũng ân cần tặng hoa cho cô!
Bánh bao cua còn là thứ cô thích nhất!
Người hiểu cô đến nước này, làm sao chỉ có thể là fan
bình thường!
“Cám ơn anh đã mang về giúp em.”
Sợ Thiên Ân nghĩ nhiều, cô cười duyên đi đến trước mặt
anh, nhận hoa trên tay anh, môi cong vừa vặn anh tức giận nhưng lại luyến tiếc
không muốn bóp chết cô!
“Anh đang hỏi em đây là chuyện gì!”
Đè thấp thanh âm, chất vấn cô, cô tốt nhất đừng để anh
lại lặp lại lần thứ ba!
“Lạc Kì, hỏi chuyện em trước, anh có cần phải để em
nói, anh dựa vào cái gì mà đòi chất vấn em?”
Giọng của cô rất nhỏ lại thành công làm cho anh câm
miệng.
Đắc ý lấy lại bánh, không để ý đến anh nữa, cô sợ bị
bẩn thổi phù phù không ngừng.
Cô có thể cho rằng, Lạc Kì đang ghen đấy ư?
Tìm bình hoa để cắm, nhắm mắt lại không còn nghe thấy
gì cô để lên bàn của Lạc Kì. Sau đó vẻ mặt đáng tiếc nhìn gói bánh bao, cô vừa
ăn qua điểm tâm, ăn không vô ……
Giờ mới hiểu được lời Trang Nghiêm nói, nhìn muốn ăn
mà ăn không vô, là loại cảm giác gì.
Cô không để ý thái độ của anh, làm cho Lạc Kì tức
giận, lại hiểu được, anh không có tư cách tức giận, cảm giác như vậy giống như
chà đạp cấu véo tâm của anh.
Lửa giận, lòng đố kị cháy sạch làm anh mất lý trí, lấy
ra điện thoại gọi cho Tương Hân.
“Hân, là tôi.”
“Cùng nhau ăn cơm? Được ạ.”
“Ừ, tí nữa gặp.”
Tuy là đang nói chuyện với Tương Hân, nhưng tầm mắt
lại trói chặt lấy Tề Phàm, mà biểu hiện của cô làm cho anh hoàn toàn thất vọng,
cô căn bản không để ý dù chỉ là một chút.
Tiếp tục học chữ cùng Thiên Ân, trên mặt vẫn là nụ
cười yếu đuối như trước, nhưng tay đã nắm chặt thành quyền, móng tay ghim vào
lòng bàn tay chảy máu.
======
Lạc Kì đi rồi, Tề Phàm gọi điện thoại cho Trang
Nghiêm, oán giận cũng chẳng ích gì, cô nói không thích ăn bánh cua nữa tiện thể
bảo anh sau này không cần gửi quà tới Gia Thượng nữa, cô đang ở nhà bạn, tạm
thời chưa về nhà.
“Anh đưa sớm một chút là xong rồi, thế này thì phiền
cho em quá.”
“Aiz, có thể là em không có phước được ăn, dù sao em
giờ đang có nhiều thời gian, khi nào muốn ăn có thể tự qua đó ăn.”
“Không phải nói hợp đồng đến tháng 10 sao? Sao Gia
Thượng lại bỏ qua cho em thế?”
“Đúng vậy, cho nên EM khuyên anh quyết định phải thận
trọng, cũng đừng lãng phí thời gian và tâm lực trên người em, bởi vì em
sinh ra đã không phải là thứ mà anh muốn.”
Lời nói của cô u oán, ngay cả cô còn cảm thấy xa lạ.
“Tề Phàm, tồn tại của em, bản thân em không gì có thể
thay thế được.”
Nếu giờ cô mà ở trước mặt anh, cô có thể biết, khi anh
nói việc này, vẻ mặt của anh chân thành đến thế nào.
“Cám ơn anh đã thiện lương như vậy, tin tưởng em nhiều
thế.”
“Gặp mặt đi, phải cho em xem ánh mắt thật lòng của
anh, như vậy lời anh nói em mới có thể tin. Chẳng qua là anh không hẹn trước,
nếu anh nói muốn mời em ăn bánh cua, không biết có được không?”
“Xem thái độ anh thành khẩn như thế, em không gặp cũng
không được. Nhưng mà em phải mang theo con em, còn phải hẹn Phi Phi và thiên
sứ.”
Thật là thông minh, biết dùng mỹ thực hối lộ cô.
Nhưng, có thứ tốt, đương nhiên mọi người phải cùng nhau chia xẻ.
“Em có thể đồng ý gặp anh, anh quả thực đã kinh ngạc
tới muốn chết rồi. Đừng nói em dẫn vài người, cho dù em có dẫn liên minh quốc
tế đến đây, anh cũng cam tâm tình nguyện làm tội nhân phản quốc cho em mở cửa
thành.”
“Trang Không Nghiêm, lưỡi anh đúng là như hoa như
ngọc, làm cho em thật sự được lãnh hội, quả nhiên, đàn ông trời sinh đảo miệng
đã có thể làm phụ nữ mất hồn.”
“Như vậy Tề không Phàm tiểu thư, xin hỏi cô có thần
hồn điên đảo chút nào không?”
“Em không có mệnh tốt vậy, đã sớm bởi vì nghe lời ngon
ngọt mà bị thương tới ba hồn bảy vía, hiện tại hồn phi phách tán, thật sự không
còn dư bao nhiêu hồn phách để cho anh khuynh đảo.”
Tề Phàm nói tự giễu, bên môi cười khổ.
Vẻ mặt Trang Nghiêm thậm chí còn không thể tốt
bằng Tề Phàm.
Hiện tại có thể khẳng định, Tề Phàm quả thật là trời
ghen tị anh phong lưu, nên đưa cô đến làm khắc tinh của anh.
Bằng không, tại sao chỉ vì một câu oán thán không đến
nơi đến chốn lại có thể làm anh đau lòng đến chết như vậy!
======
Lạc Kì chủ động gọi điện thoại cho mình, lại sảng
khoái đáp ứng lời mời của cô, Tương Hân rất vui vẻ.
Trước giờ nghỉ trưa, cô đã chạy tới toilet tu bổ lại
nhan sắc rồi mới về văn phòng chờ anh đón.
Lạc Kì nhìn thấy cô, nhưng không có vui vẻ như cô
tưởng.
Tuy nhà hàng không khí tốt, nhưng Lạc Kì vẫn im lặng.
“Làm sao vậy, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?”
Thấy cô buông đũa, Lạc Kì cuối cùng mới ngẩng đầu.
“Không phải, chẳng qua thời tiết nóng, làm cho người
ta phiền muộn, giờ lại là thời điểm bận nhất trong năm!”
“Hay là chờ anh xong việc rồi chúng ta hẹn với Đại Tả
đi giải sầu.”
Lạc Kì đề nghị không cho Tương Hân cảm thấy uất ức,
anh rõ ràng có thể nói hai người cùng đi, nhưng lại cứng rắn muốn gọi thêm Đại
Tả, làm cô sao có thể làm bộ như không có việc gì!
“Lạc Kì, rốt cuộc em và anh, là quan hệ gì vậy? Anh
lúc gần, nhưng lại không tới gần, rốt cuộc để em và anh có khoảng cách như thế
là sao”
Cô thật sự chịu không nổi! Anh đã ly hôn lâu như vậy,
vì sao còn muốn che giấu cô lâu như vậy, còn không thể quang minh chính đại
cùng cô ở một chỗ!
“Hân?”
Không biết cô thình lình xảy ra chuyện gì, Lạc Kì kỳ
thật vẫn đang để ý tới buổi sáng cùng Tề Phàm mà phiền lòng.
Anh có đập vỡ đầu cũng không thể nghĩ ra, người tặng
hoa rốt cuộc là ai!
“Lạc Kì, anh nói thật với em, rốt cuộc anh còn muốn em
không?”
Tương Hân hận lúc này không thể đánh một canh bạc, vì
Lạc Kì.
“Hân, tôi nợ Tề Phàm nhiều lắm……”
“Sao anh không nói anh không bỏ được cô ta! Lạc Kì,
trong chuyện cảm tình, không có ai đúng ai sai, ngay từ đầu cô ta đã biết anh
không yêu cô ta. Tất cả đều là do cô ta gieo gió gặt bão, anh không phải cảm
thấy có lỗi!”
“Hân!”
Anh quả thật tức giận, cô sao có thể nói Tề Phàm như
vậy!
“Em nói sai à? Lạc Kì, đừng choáng, anh và Tề Phàm rốt
cuộc không thể quay lại, bởi vì anh không thương cô ta, em mới là người anh
yêu”
“Chúng ta không thể chỉ vì một người phụ nữ mà anh
không yêu để cảm thấy có lỗi mà vĩnh viễn không ở cùng nhau! Đây thật
không công bằng với anh và em!”
“Lạc Kì, chừng nào thì anh mới có thể buông tha mình,
trở về như trước đây!”
Lạc Kì không lên tiếng rất lâu, nếu có thể trở lại như
lúc trước, anh sẽ không lên giường với Tề Phàm, có phải cũng sẽ không kết hôn
với Tề Phàm không?
Bên tai như có giọng nói la lên, đáp án miêu tả sinh
động, anh lại như là bị bưng kín lỗ tai, dù thế nào cũng không nghe rõ.
Tối, Lạc Kì về nhà thì Tề Phàm và Thiên Ân không
ở nhà.
Hỏi bà Lạc, bà bảo buổi chiều hai người ra ngoài, giờ
còn chưa về.
Đang nói thì Tề Phàm ôm Thiên Ân vào cửa, hai người
không biết đang nói cái gì rất vui vẻ, cười tới mức mắt híp lại thành một đường
chỉ.
“Phàm Phàm, Thiên Ân đã về rồi đấy à, ăn cơm chưa?”
Bà Lạc đón lấy cháu nội, lấy khăn cho Tề Phàm lau mồ
hôi, thời tiết nóng như vậy cô còn ôm Thiên Ân.
“Ăn rồi ạ, ăn bánh bao cua, tôm chiên giòn, cháo mạch
còn có rất nhiều rất nhiều nữa, đặc biệt ngon, Phàm Phàm còn mang về rất
nhiều.”
Thiên Ân thoải mái tựa vào vai bà Lạc, như kể lại thứ
ăn đã thuộc lòng bàn tay cho bà nghe.
“Vậy cơ à, thế bà tí phải nếm thử mới được.”
“Ngon lắm, ba ba cũng phải nếm thử!”
“Thiên Ân ngoan, ba ba đã ăn rồi, ba ba không đói.”
Nhìn cái gói giống y hệt sáng nay trong tay Tề Phàm,
anh tức cũng đủ no rồi!
Cô cùng người kia đi ăn ? Còn mang theo con anh gặp
người đàn ông khác!
Buổi tối, Lạc Kì lại giúp Thiên Ân tắm rửa, Tề Phàm
nằm nghiêng ở trên giường đọc truyện, đang muốn chọn chuyện hay để tối kể cho
Thiên Ân trước khi đi ngủ.
Cô kể chuyện, không chỉ có Thiên Ân thích nghe, ngay
cả Lạc Kì cũng thích.
Anh thích cô tùy ý biến hóa các loại giọng, chốc lát
là người mẹ dịu dàng, một hồi sau đã là đứa nhỏ đáng yêu, rồi thành yêu quái
đáng sợ, chả trách Thiên Ân không chịu ngủ.
Lạc Kì giúp Thiên Ân lau khô thân thể, thay quần đùi
vào.
“Thiên Ân, sang phòng bà nội đã, ba ba có chuyện muốn
nói với Phàm Phàm.”
“Dạ.”
Thiên Ân cầm khăn mặt vừa lau tóc, vừa chạy ra ngoài.
“Anh muốn làm gì!”
Thấy Lạc Kì khóa cửa đi về phía mình, cô cảm thấy vị
trí này của mình thật sự là có chút bất lợi, bối rối ngồi dậy, cô lùi sát vào
tường.
“Tề Phàm, em mà cũng biết sợ sao?”
“Ai, ai sợ! Chẳng qua là tôi không muốn chung sống
với tên đáng ghét thôi!”
Bị anh nói thế, Tề Phàm xuống giường, đi ra ngoài,
bỗng, cô bị Lạc Kì kéo qua rơi trở về trên giường, anh cúi người vây cô ở dưới
thân.
Ngửi được mùi rượu trên người anh, mi mày mũi cô cũng
nhíu lại.
“Tên đáng ghét! Em nói anh sao! Hả?”
“Vậy em không ghét ai? Cái tên tặng hoa à? Vì vậy mà
vừa nhận được hoa đã vội vã đi hẹn hò với hắn ta!”
Cô không chút che dấu vẻ ghét bỏ của cô, hoàn toàn phá
huỷ sự tự tin cuối cùng còn sót lại của anh.
Đáng chết! Rốt cuộc là hắn ta xuất hiện từ khi nào,
còn anh, sao lại không cảm thấy được!
“Phải, tôi đích xác không chán ghét anh ấy, tôi chính
là thích anh ấy, thế thì sao! Chúng tôi nam chưa gả, nữ chưa có gia đình, phạm
pháp à!Anh cũng không phải vẫn thường ra ngoài cùng Tương Hân đấy sao!”
Anh là có ý gì, chỉ cho phép quan liêu phóng hỏa,
không cho dân chúng đốt đèn sao!
Huống chi, bọn họ đã ly hôn , anh có tư cách gì đến
chỉ trích cô!
“Sao có thể giống tôi và Tương Hân được! Tôi chưa bao
giờ mang Thiên Ân đi cùng! Tề Phàm, em hẹn hò còn mang theo con tôi, em cho là
tôi người chết chắc!”
Cô chính là không có tiền đồ vậy, mỗi khi cô nhắc tới
Tương Hân, thấy anh cực lực bảo hộ, tâm liền co rút đau đớn.
“Lạc Kì, anh thần kinh à, rốt cuộc anh muốn làm gì!”
“Muốn làm gì, tôi cũng muốn biết tôi rốt cuộc muốn làm
gì!”
Kéo tay cô, dẫn cô cầm nơi cứng rắn của mình, Tề Phàm
bị dọa rụt tay lại.
“Lạc Kì! Anh là đồ trứng thối! Anh không biết xấu hổ
à! Cút ngay!”
Rõ ràng cảm giác được dục vọng của anh, thân thể của
anh, đang muốn phản ứng, cô chán ghét Lạc Kì như vậy, lại càng chán ghét cô
hơn!
“Tề Phàm, anh muốn biết vì sao, có phải em cho anh
uống thuốc gì đó không, hả? Tại sao ngoài em ra, ai anh cũng không muốn!”
“Anh thiếu chút nữa hoài nghi mình không cử (kiểu bất
lực ý ạ), nhưng em xem, hiện tại, nó vừa thấy em, đã lập tức có phản ứng!”
“Tề Phàm, em có thể cho anh biết, đây là tại sao
không!”
“Vì sao à? Là bởi vì anh biến thái!”
Dùng hết khí lực toàn thân nhưng vẫn không đẩy anh ra
được.
“Anh biến thái? Được, giờ sẽ cho em biết cái gì mới là
biến thái chân chính!”
Một bàn tay đè hai tay đang lộn xộn của cô, thân thể
ép cô khắng khít, gắn bó bừa bãi tàn sát cần cổ cô, một tay khác ra sức lột bỏ
quần áo của cô.
“Lạc Kì, dừng tay!”
Anh đem cô trở thành cái gì? Loại phụ nữ xằng bậy? Hay
là công cụ phát tiết!
Không để ý tới kháng nghị của cô, tay anh dần hướng
lên trên, đi vào giữa hai chân cô.
“Lạc Kì, đừng, đừng để tôi hận anh ……”
Anh bỗng nhiên không nghe thấy gì cả, nhưng miệng anh
thấy có vị mặn mặn, làm động tác anh dừng lại.
Hơi khởi động thân thể, ngực vẫn kịch liệt phập phồng,
mặt chôn ở sườn má dùng sức thở dốc.
Thứ cứng rắn của anh vẫn cường hãn để giữa hai chân
cô, làm cho cô không thể xem nhẹ.
Nước mắt cô chảy xuống, tẩm ướt anh, cũng tẩm ướt lòng
anh.
Nhẹ nhàng giúp cô lệ nước mắt, không khỏi thở dài.
“Anh xin lỗi……”
“Cút!”
Cô tức chính mình, anh đối xử với cô như vậy, cô vì
anh tìm lý do, thử lý giải để tha thứ cho anh.
Đời này, có phải cô trốn không thoát cái nhà tù của
anh không!
“Phàm Phàm!”
Quay mặt cô lại, để cô nhìn mình.
“Lạc Kì, nếu anh không thương em thì hãy để em
một con đường sống đi, được không?”
Lạc Kì nhìn cô thật lâu, trên mặt anh rành mạch viết
chữ đau, cái đau này là anh mà có!
Xuống giường, lại đứng một lúc, thấy cô quyết định
không để ý tới mình, anh mới bất đắc dĩ rời đi.
Đứng ở cửa, nghe cô ôm môi đè nén cơn khóc, có phải
trong cuộc sống vô số việc cả việc của anh, cô đều là người vụng trộm rơi nước
mắt?
Trở lại phòng Lạc Kì hận không thể thay Tề Phàm đánh
mình một trận!
Anh vừa rồi làm cái gì vậy! Anh lại làm cô khóc! Anh
là bị lòng đố kị làm mù mắt rồi sao!
Cách đó không xa, bà Lạc mẫn cảm cảm thấy hai người
sóng ngầm mãnh liệt.
“Phàm Phàm, sao lại ăn ít vậy, có phải không thoải mái
không?”
“Mẹ, con không sao, chỉ là không có khẩu vị
thôi.”
“Nếu có chuyện gì, thì nói với mẹ. Trong nhà này, nếu
ai dám khi dễ con, mẹ sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!”
Nói lời này xong ánh mắt bà liếc về phía Lạc Kì, Lạc
Kì cúi đầu, không rên một tiếng.
Anh kỳ thật trong lòng âm thầm may mắn, may là cô tức
giận, nhưng không rời đi.
“Mẹ, không ai khi dễ con, mẹ đừng nghĩ nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Bà nội, Phàm Phàm và ba ba kiêng ăn, cũng là trẻ
không ngoan!”
Thiên Ân thấy Tề Phàm cùng Lạc Kì không hẹn mà cùng bỏ
đồ ăn ra cái bát đặt ở bên cạnh, cậu giơ cái thìa thật to cáo trạng với bà Lạc.
“Thiên Ân nói rất đúng, Thiên Ân ngoan nhất, Thiên Ân
mới bé ngoan, bọn họ hai đứa hư thật, cũng không phải đứa trẻ ngoan.”
Tề Phàm thấy dáng vẻ Thiên Ân rung đùi đắc ý đang
cười, tay sủng nịch xoa xoa đầu của cậu.
Thấy Tề Phàm rốt cục đã cười, Lạc Kì lo lắng cả đêm,
mới thoáng giảm chút.