Giọt lệ bị quên đi ở góc đường
Hẹn bác sĩ buổi chiều, Tề Phàm thay quần áo, nhẹ nhàng
ra khỏi cửa, cô thật sự rất vui vẻ!
Sinh mệnh, luôn luôn ngoài ý muốn, sẽ làm con người ta
hạnh phúc, tỷ như, mang thai!
Hiện tại tâm tình cô không yên lại có chút hưng phấn,
cô đã xác định mang thai! Lúc này, cô không làm việc nặng nữa, đứa nhỏ này quả
thực là trời ban cho cô!
Rất muốn nói cho Lạc Kì ngay lập tức, không được nói
thật là khó chịu!
Trên xe taxi, hưng phấn của cô khó có thể tự kiềm chế.
Không biết cục cưng lớn bao nhiêu, sao một lần là có thể có?
Phong cảnh ngoài cửa sổ đều trở nên tốt đẹp hẳn.
Nhìn thấy xe Lạc Kì đỗ xe dưới Gia Thượng, cô thanh
toán tiền xuống xe, muốn dọa anh một phát.
Mấy ngày nay cô đều trốn tránh anh, ai bảo đêm đó anh
quá đáng dọa cô vậy!
Vì cục cưng, cô đành phải trốn đi.
Đứng đối diện đèn đỏ cô lại nhìn thấy Tương Hân khoá
tay Lạc Kì đi ra, hai người trò chuyện với nhau rất vui.
Hai người cùng lên xe, Lạc Kì thay đổi đầu xe, đi về
phía nhà Tương Hân.
Lòng của cô nháy rơi xuống đáy cốc, vui sướng ban đầu
trở thành hư không.
Cục cưng trong bụng cô, lại là thứ không được chờ
mong!
Xoay người, muốn làm như không nhìn thấy, nhưng lệ vẫn
từ trong hốc mắt rơi xuống, dù thế nào cũng không kìm được.
Cô mờ mịt đi tới, như mất đi khí lực, không khỏi thầm
mắng mình, cô tư cách gì mà khổ sở!
Ngay từ lúc đầu khi tính kế, không phải đã sớm có
chuẩn bị tâm lý, có lẽ Lạc Kì, đời này sẽ không bao giờ yêu cô!
ngồi bệt dưới đất, không để ý ánh mắt người qua đường,
lên tiếng khóc rống.
“Không có việc gì chứ?”
Một tiếng nói dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu cô, nhưng
cô không sức mà ngẩng đầu.
“Tôi không sao, cám ơn.”
“Thật chứ?”
“Tôi đã nói tôi không sao, anh còn muốn thế nào nữa!”
Không để ý hình tượng rống to, vì sao một người xa lạ
còn quan tâm cô, mà Lạc Kì lại chưa từng!
Giọng nói trên đỉnh đầu biến mất, cô lại có thể tiếp
tục, im lặng khóc.
Rốt cục cảm xúc chậm rãi lắng xuống, ngực cũng không
buồn nữa.
Ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh tốt biểu tình, chuẩn bị
tốt hết thảy, mới gọi cho Lạc Kì, cô cũng không biết gọi cho anh thì nói cái
gì, có lẽ, cô chỉ là muốn nghe giọng anh.
“Alo?”
Anh nói một tiếng, tâm lý chuẩn bị lúc trước hoàn toàn
sụp đổ, lệ lại như mưa tầm tã rơi.
“ Anh ở đâu vậy!”
Liều mạng muốn cười, ngoài miệng cong lên, mắt cũng
run run, nhưng cô cười thật vất vả.
“Ở bên ngoài, làm sao vậy, có việc à.”
“Không có việc gì, chỉ là nhớ anh.”
Cắn chặt môi, lệ từ cằm qua xương quai xanh chảy
tới ngực, giọng của cô không có một tia sơ hở.
“Hả? Người né tôi mấy ngày, giờ nói muốn tôi, cái này
cũng thích hợp sao?”
Mấy ngày nay cô đang trốn anh, thậm chí nhà cũng không
thèm về.
Cho dù tối hôm đó anh quá phận, cô phát giận cũng được
hoặc là muốn như thế nào cũng được, cô có thể nói ra, trốn ra ngoài nhỡ có
chuyện gì xảy ra thì sao!
“Có cái gì không thích hợp ? Em chính là nhớ anh đó!”
Mi nhíu về chỗ , yết hầu cũng cương rất đau, cô lại
vẫn dùng giọng mềm mại làm nũng với anh.
“Lục Kiêu đang chờ anh ở Gia Thượng, hôm nay em không
phải không có việc gì à, cùng đi nhé?”
Hình như cô có áp lực gì đó đè nén, anh nghe mà tâm
cũng rầu rĩ .
“Không đi, em gọi điện thoại chỉ muốn nói cho anh, em
thật sự đặc biệt đặc biệt yêu anh.”
Nói xong, cô rốt cuộc kìm không nổi, không đợi anh trả
lời, liền cắt đứt điện thoại tiếp tục khóc.
Tiếng dễ nghe của đàn ghita tiếng vang lên, cô không
ngẩng đầu, thanh âm không xa, cô vừa vặn nghe được rõ ràng.
“Em bước lâu rồi nhất định rất mệt
Anh sai rồi không dám đối mặt với em
Rời khỏi anh là được rồi, cho dù
Tâm tình rất rõ
Anh kỳ thật không hẳn đã như vậy
Xa một chút anh sẽ nhìn ra thật giả
Rời khỏi anh không phải thế giới của em sẽ bị phá hủy
Chuyển nơi khác em vẫn có thể sống
Cũng không phải rơi lệ vì anh
Đừng để anh ta khống chế bi thương của mình
Cho dù có một chút ngu muội một chút hối hận
Cũng không phải chật vật
Anh ta không đáng để em rơi lệ
Hãy để tiếc nuối đó lại mưa to dưới phố
Em từng ở bị lạc trên con đường theo đuổi
Về sau chỉ say vì mình
Mỗi đoạn cảm tình đều vô cùng trân quý
Để lại điều tốt về anh trong em
Nhớ rõ có người từng cho em, say lòng như vậy
Anh cười chiếu sáng lên màn đêm đen tối
Mộng đẹp nào cũng không thể đẹp bằng anh
Bao năm về sau nhớ tới anh còn có chút gì đó
Cái anh đã mất cái gọi là
Không được vì anh rơi lệ
(Trên là một bài hát mà ta không biết là
bài gì, và cũng không biết nên dịch thế nào, nói chung là edit theo hoàn cảnh)
Hóa ra vừa giọng hát dễ nghe vừa rồi đang ngồi bên
cạnh cô, người đàn người hát.
Cô không nhớ rõ ca từ lắm, nhưng rõ ràng nghe được
điệp khúc “Anh không đáng để em rơi lệ.”
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, anh ta tự đàn cho
mình nghe sao? Cô vừa muốn mở miệng, đối phương lại thu hồi đàn ghita, bĩu môi
với cô.
“Cô khóc thật xấu.”
Chỉ ném một câu đó lại rồi đứng dậy đi, để lại cô một
người ngây ngốc một chỗ, không biết làm gì.
Không có thời gian với người dưng, hiện tại, đối với
cô mà nói quan trọng nhất là cục cưng trong bụng.
Cái khác, cô cũng không có tâm tư mà đi băn khoăn .
Lau khô nước mắt, vẫy một chiếc xe lại cô nói địa chỉ
bệnh viện.