Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Chương 13




Kết hôn [2]

Đã mang thai sáu tháng, Tề Phàm vận động có chút không tiện, cô vẫn mỗi ngày kiên trì tản bộ chung quanh biệt thự chung.

Một người phụ nữ Đông Phương xinh đẹp, hoặc là có thể nói là cô gái, nhìn qua còn chưa trưởng thành, lại vác cái bụng thật to, bức tranh này rất là hấp dẫn người, đi đâu cũng có người nhìn lại.

Tề Phàm không để ý tới ánh mắt những người đó, vỗ về bụng, chuyên tâm nói chuyện với cục cưng.

“Cục cưng, có mệt không hả? Mệt rồi chúng ta về nhé?”

Vài ngày gần đây, thân mình có chút sa sút, vừa muốn trở về, cục cưng lại dùng sức đá cô một phát.

“Chà! Cục cưng không muốn trở về sao? Thế chúng ta đi sang bên kia ngồi nhé?”

Con đường nhỏ này là nơi gần nhất mà Tề Phàm hay tới, tìm vị trí ngồi xuống, cô lại bắt đầu thương lượng cùng cục cưng.

“Cục cưng, con muốn uống cái gì nào? Cà phê không được, rượu vang không được, rượu Vodka lại càng không được . A — đúng rồi, chúng ta uống sữa cho khỏe nhỉ.”

Người bên cạnh nghe thấy cô thì thào độc thoại thì ,“Xì” Cười ra tiếng.

Tề Phàm nhịn không được quay đầu, muốn nhìn là người nào vô duyên đến vậy, nhìn lại, là gương mặt đông phương hiếm gặp. Mặt tuấn tú, khóe miệng cười giương lên với cô đang ngồi đối diện, bộ vét vừa vặn màu đen, quần dài, nhìn qua rất là thản nhiên tự đắc.

Bộ dáng của anh làm cho Tề Phàm không khỏi liên tưởng đến Lạc Kì, đáy lòng trầm xuống, liền quay lại đầu, không nhìn anh nữa.

Trang Nghiêm tự gõ đầu mình, anh làm sao vậy, chuyện chả có tí buồn cười mà không ngăn được tiếng cười.

Bất quá, cô gái này, thật là thú vị . Một đường đi tới, không ngừng cằn nhằn, cười đến hạnh phúc vui vẻ. Cười khẽ tóc ngắn ngang vai, đỉnh đầu có hai chùm tóc quật cường cong xuống, bộ dáng rất ư buồn cười.

Cô cực kì xinh đẹp, giống người trong tranh, mặt mày có nét đẹp của người mẹ, lại có nét bướng bỉnh của trẻ nhỏ. Bụng cô thật sự rất lớn, người cũng rất gầy, quần áo rộng thùng thình càng làm cho thân hình cô thêm nhỏ bé, lông mi dài quá mắt, đôi lông mi rợp bóng nhìn sâu vào trong mắt còn có chút mệt mỏi.

“Vị tiểu thư này.” Đứng dậy vòng đến trước bàn, anh vấn an.

“Làm ơn gọi tôi phu nhân.” Cô chỉ chỉ bụng mình.

“Ok, vị phu nhân này, không ngại ngồi chung chứ?”

Cười khẽ sờ sờ cái mũi, cô gái này rất thú vị, đối với thân phận đã kết hôn, coi trọng vậy, loại đàn ông nào có thể làm cho cô để ý đến vậy.

Không hiểu , anh lại có chút hâm mộ thậm chí là ghen tị người đàn ông không lộ mặt kia, mỉm cười lắc đầu, muốn ra lệnh cho cảm xúc trong lòng không được trào ra.

Kỳ thật ngay từ đầu, thấy cô một người anh đã từng một lần nghĩ đến, cô là vợ bé nhà giàu hoặc tình nhân ai đó.

Hiện tại đã biết cô đã kết hôn, liền nhịn không được ở trong lòng oán thầm, để một người phụ nữ mang thai tự đi tản bộ, uống này uống nọ, tên kia không xứng chức ông xã, lại càng không xứng chức ba ba.

“Bên kia còn có rất nhiều chỗ ngồi.” Cô uyển chuyển cự tuyệt.

“Bị mỹ nữ trực tiếp cự tuyệt như thế, không thể tin được mị lực của tôi suy yếu nhanh như vậy, tôi thật sự thấy bị tổn thương.”

Ôm ngực giả vẻ mình vô cùng đau đớn, anh làm Tề Phàm cười nắc nẻ.

“Được rồi, anh vẫn thần thái sáng láng, anh tuấn bất phàm, không chê còn giúp tôi uống sữa đỡ nhàm chán, xin mời ngồi.”

Người đàn ông này rất thú vị, ở đây người Hoa rất ít, có thể gặp nhau, cứ coi như duyên phận đi.

“Có thể ngồi cùng với mỹ nữ thế này, đừng nói sữa cùng, uống nước trắng cũng thấy rất ngọt.”

Kéo cái ghế dựa anh không khách khí ngồi xuống, đồng thời cũng gọi một ly sữa.

“Xin chào, tôi tên Trang Nghiêm, Nghiêm trong nghiêm túc.”

“Trang Nghiêm? Rất đặc biệt .”(Cam: Chả quá đặc biệt, em còn tưởng tính từ, định ko viết hoa =))

“Ông nội tôi đặt cho.”

“À, tôi tên là Tề Phàm.”

“Tề Phàm?”

“Cũng là ông nội đặt cho, bất quá Phàm này, không phải là phàm thường nghen.”

“À, hóa ra là Tề Phàm không tầm thường, rất vui được gặp cô.”

“Tôi cũng rất vui được quen biết anh, Trang Nghiêm không nghiêm túc”

Trang Nghiêm nhíu mày, cô gái này, dám lấy tên anh ra nói giỡn.

“Muốn cụng ly không?”

Anh cứ vậy bưng ly sữa ngồi chỗ kia, nhìn phong cách của anh, Tề Phàm nhịn không được cười anh.

“Đương nhiên, nhưng, phải kính ai đây?”

“à – cứ kính “Không tầm thường” và “không nghiêm túc” đi!”

Tề Phàm híp mắt, cười đến sáng lạn.

“Được, vậy kính không tầm thường cùng không nghiêm túc.”

Bị đôi mắt cười của cô lung lay, Trang Nghiêm chớp mắt tim đập mạnh còn loạn nhịp.

Ngay lúc này anh cảm thấy, lần này đi New York cũng không tính vô ích. Tuy rằng không có tình cảm ướt át, nhưng nói chuyện phiếm với thiếu phụ trẻ này hiển nhiên tốt hơn nhiều so với tình một đêm nông cạn kia.

“Thực xin lỗi, tuy như vậy rất không lễ phép, nhưng, cô trông còn rất nhỏ tuổi ……”

“Tôi đã trưởng thành , chẳng qua là trông giống trẻ con thôi.”

Như là biết anh muốn hỏi cái gì, Tề Phàm giành trả lời trước.

“Tôi bình thường cũng không phải để ý linh tinh đâu.” Ý thức được mình muốn theo đuổi một người mẹ trẻ tuổi, Trang Nghiêm có chút ảo não.

“Thật sự không sao mà.” Không hình tượng ngáp một cái, uống ly sữa, cô có chút mệt nhọc. Day day chỗ phù trên mặt, ánh mắt đã hơi mờ nước, cô ngượng ngùng cười cười.

Không nghĩ tới cô sẽ làm động tác tự nhiên như vậy, Trang Nghiêm nhìn đến thất thần, nên không tự thức tỉnh được.

“Cục cưng của tôi bị anh nhìn đến thẹn thùng rồi này.”

Tề Phàm vươn tay, nghịch ngợm lắc lắc trước mắt anh, ánh mắt anh không thể che dấu.Đối với cô mà nói, ngoại trừ Lạc Kì, bất cứ người nào có ý với cô, cô cũng không thể đáp lại.

“Thật có lỗi.” Hôm nay thấy mình thật thất thố, Trang Nghiêm cảm thấy, có chút không giống mình .

“Là tôi thất thố mới đúng, nhưng mà, tôi đang thật sự mệt mỏi, anh không biết chứ, thân tôi nhẹ lắm. Tôi muốn trở về, lần sau gặp lại nhé.”

Trang Nghiêm nuốt lời muốn vọt ra “Tôi thử ôm một cái xem nặng nhẹ bao nhiêu.” Nuốt lời xuống, theo lễ đáp lại.

Lưu luyến không rời bóng dáng cô: “Lần sau gặp lại, Tề Phàm.”

======

Nhưng không biết, lần sau rất lâu, tuy Trang Nghiêm vẫn mỗi ngày đến này quán bar lộ thiên đó, nhưng đến lúc anh rời khỏi New York, lại không gặp được Tề Phàm lần nào.

Anh nghĩ, có lẽ, cô cũng không ở đó nữa, có lẽ cô đã rời khỏi. Tóm lại, cô cứ như vậy mà biến mất, không lưu lại một tí dấu vết nào.

Tất cả tựa như một mộng đẹp, ở trong mộng, anh gặp gỡ một thiên sứ không tầm thường, cái cười, chau mày, đều như khắc trong đầu anh, bỏ đi không được, Cho đến rất nhiều năm sau, lại gặp được cô, rung động kia mãnh liệt đến mức anh không thể bỏ qua.