Nhìn thấy Tề Phàm đứng trước cửa nhà mình, Lạc Kì nhíu
mi.
“Đến đây rồi sao không đi vào?”
“Em tới tìm anh, có chuyện muốn nói với anh.”
“Sao thế, lại còn một hộp à?” Anh cười rất mờ ám.
“Không phải, không còn nữa, bởi vì không cần nữa rồi.”
Tề Phàm cười duyên trả lời.
“Hả, thế là chuyện gì.”
Anh có chút thất vọng, sưng xỉa, thế nhưng chỉ nhìn
thấy cái liếc mắt của cô một cái, đã bắt đầu hưng phấn, cô gái này có làm phép
trên người anh sao?
“Lạc Kì, anh phải bình tĩnh, nghe em nói này.”
“Em làm anh hồi hộp đấy, có chuyện gì nói mau, anh
đang chết đói đây, hay là em và anh cùng ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói.” Miệng thì
nói tay thì lôi kéo cô vào cùng anh.
“Không được, nói xong, em sẽ đi.” Giữ chặt anh, để anh
dừng bước.
“Được rồi, em nói mau đi.”
“Lạc Kì, em mang thai rồi!”
“Tề Phàm, trò đùa này, tuyệt không buồn cười đâu đấy.”
Lạc Kì nheo mắt, lườm cô một lúc, cô gái này, tốt nhất
là nên bảo em đang đùa!
“Em nói em-mang-thai-là-con-anh !”
“Tề Phàm, anh nhớ rõ, chúng ta đều phòng hộ mà.”
Vẻ mặt của anh, rõ ràng viết chữ nguy hiểm, nếu Tề
Phàm thông minh, nên thức thời rời đi.
Nhìn cô hơi cong môi, Lạc Kì chợt thấy cơn gió lạnh
vút qua.
“Em có dính líu tới việc này.”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
“Đúng, em muốn tìm cách chiếm lấy anh, nên đã động tay
động chân, giờ anh đã đoán được, vẫn chưa tính ngốc lắm!”
Vẻ mặt của anh, âm trầm xơ xác tiêu điều, cô lại không
chút sợ hãi đón nhận, cười sáng lạn.
“Tề Phàm, em hẳn là biết, anh thuộc loại người gì.”
Tay anh đặt trên cổ cô, ngón cái nhẹ nhàng trêu chọc, như thể nếu tìm một vị
trí thích hợp thì có thể lập tức bóp chết cô.
Giọng điệu anh mềm nhẹ mị hoặc, chỉ Tề Phàm biết, đây
mới là biểu hiện cơn thịnh nộ của anh.
“Lạc Kì, vì sao không hỏi xem em muốn làm gì?”
“Bất kể em muốn làm cái gì, anh cũng sẽ không theo ý
nguyện của em đâu!”
Lạc Kì mặt không chút thay đổi, mà càng như vậy, càng
chứng tỏ anh cơn tức giận càng lớn.
“Anh hãy nghe em nói, Lạc Kì, việc này đối với anh chỉ
có lợi .”
“Lợi ư?”
“Đúng, em muốn , cùng anh kết hôn.”
“Ha, Tề Phàm, em cho Lạc Kì tôi là cái gì, lấy một
sinh mệnh còn chưa xuất thế đến uy hiếp tôi, tôi nên cho là em ngây thơ hay em
xuẩn ngốc?”
“Anh để em nói hết trước đã. Lạc Kì, cho dù anh không
kết hôn với em, em vẫn sẽ sinh đứa bé này. Nói như vậy, cho dù sau này anh gặp
được người muốn kết hôn, em nghĩ anh sẽ gặp rất nhiều chướng ngại và phiền
toái.”
“Chúng ta kết hôn, đây là hy vọng của người nhà anh,
anh cũng không bị mấy cô ép kết hôn cho phiền lòng. Hơn nữa, em sẽ rất hiểu
chuyện, người ngoài hỏi chuyện, em sẽ một mực trung thành. Kết hôn cũng chỉ cần
người nhà biết thôi, tính đi tính lại, anh chả có tổn thất gì cả.”
Lạc Kì không chớp mắt nhìn cô, muốn tìm được chút gì
đó trong mắt cô, cô phải hao tổn tâm cơ vậy, cũng chỉ muốn mỗi vậy sao?
“Dù sao, trừ phi là cô ấy, lấy ai đối với anh mà nói,
đều chỉ là một thứ bài trí thôi, như vậy, là em thì có gì không được chứ? Nếu,
về sau anh gặp được người anh muốn kết hôn, chỉ cần anh nói, em sẽ chủ động ly
hôn, chẳng lẽ, như vậy cũng không được?”
Trầm ngâm hồi lâu, Lạc Kì thật sự rất ngạc nhiên, cô
gái này, rốt cuộc muốn tự mình làm việc này có ích gì? Nói đến nói đi, đều là
tốt cho anh không phải sao? Tính kiểu gì, anh vẫn có lợi, chẳng lẽ cô yêu
thương anh ư?
Thật buồn cười, nếu thật sự thương anh, còn làm cái
bẫy tinh tế như thế làm gì.
“Được.”
Lạc Kì nhìn cô gái trước mắt cười đến sáng lạn, trong
lòng thầm nghĩ sẽ cùng cô tính toán.
Tề Phàm, tôi muốn xem, em đến tột cùng là có mục đích gì.
Tất cả những điều này, đều là em tự tìm lấy, ngày sau
hối hận, cũng đừng trách tôi.
Hai người nhìn nhau cười, bắt tay, thành giao.