Lavender Queen

Chương 27




Chap /

Lễ Đính Hôn 15 Tuổi

Không suy nghĩ gì hết , cô vội bước nhanh chân ra mở cửa nhà thì. “Bùm , Bùm , Bùm” tiếng pháo ống tự động khiến cô giật mình.

Mọi người, những người thân thiết từ đâu vui vẻ nói lớn “Chúc mừng sinh nhật Lana”.

Thì ra mọi người chuẩn bị một bữa tiệc lớn ở sân vườn cho cô. Tất cả những bông hoa đều đước trang hoàng bằng những ngọn đèn nhỏ xinh xắn. Cô ngạc nhiên đến rơi nước mắt vì chính bản thân cô, trải qua nhhiều sự cố cũng chợt quên đi mất ngày quan trọng trong cuộc đời mình.

Bỗng nhiên, Rose cầm trên tay một bộ váy xinh đẹp, vui vẻ bước đến và nói:

- Người tình nhỏ, đi vào tớ sẽ Make Up cho cậu thật xinh đẹp

Vừa dứt câu, cô bị Rose kéo lên phòng.

Thay bộ váy mới, sau đó, nhắm mắt cho Rose trang điểm sửa soạn.

Mọi thứ đã xong xuôi, Tiêng Rose bỗng hét lớn trong nghẹn ngào:

- Lana cậu xinh quá!!!

Cô nhẹ nhìn mở cặp mắt, lặng nhìn bản thân trong gương rồi khẽ cười.

Cô gái có gương mặt nhỏ nhắn, vầng trán thông minh. Đi với đôi mắt phượng sóng sánh buồn là đôi lông mi cong dài và cặp mày lá liễu.

Cái mũi thẳng tắp bé nhỏ ngự trên đến đôi môi trái tim màu hồng đào xinh xắn.

Làn da trắng ngần, mái tóc dày đen láy bồng bềnh dài ngang eo.

Mặc trên mình bộ váy xòe đến đàu gối màu trắng có hoa văn lavender rực rỡ đến sắc sảo. Cô lặng nhìn mình trong gương , rồi khẽ mỉm cười tự mãn. Phụ Nữ Việt Nam tuy nhỏ bé nhưng vẫn luôn lột tả được nét đẹp của riêng mình. Cho dù họ có trang điểm hay là không. Họ vẫn luôn đẹp theo một cách riêng biệt.

Rose và cô đứng dậy bước ra khỏi phòng, Cô khẽ nhìn lên gương mặt của cha trong tấm ảnh đầu giường và thầm nghĩ “Cha ơi, vậy là con gái đã 15 tuổi và cũng đã gần 6 năm không có cha”.

Đôi mắt hoe hoe cho những nghẹn ngào, cô nhìn cha mỉm cười , trong lòng bỗng thấy ấm áp. Không để mọi người chờ lâu. Đưa ngón tay cchạm nhẹ vào khóe mi. Như lau đi dòng nước mắt đọng lại. Cô cùng Rose bước xuống nhà.

Nhìn thấy cô, ai cũng sững sờ với vẻ đẹp của cô gái nhỏ 15 tuổi. Đang bước đi với đôi giày búp bê nhỏ xinh màu tím.

Các chị giúp việc cúi người với nụ cười tươi tắn, đôi bàn tay đưa nhẹ như hướng cô bước ra ngoài khu vườn.

Rose dìu cô cùng bước đến khu vườn Lavender nhỏ, Cả dãy vườn sáng rực những ngọn đèn lấp lánh tinh khôi. Hai bên dãy là một loạt những người thân yêu với những ánh mắt và nụ cười sáng rực trên môi.

Cuối khu vườn đó, Dưới khung đèn hoa đề chữ Lana 15 – by Leo (^_^) hình mặt cười nhỏ bé siêu đáng yêu của cô cũng không thể không thiếu trong đó, có một chàng hoàng tử trong bộ comple trắng với vạt áo màu tím giống với những câu chuyện cổ tích ngày xưa mẹ hay kể cho cô nghe. Anh nhìn thấy cô, khóe môi anh đào nở một nụ cười khiến hàng vạn trái tim vỡ nát.

Cô gần bước nhẹ đến, Anh cúi người đưa tay ra như đang đón chờ bàn tay bé nhỏ của cô vậy. Cô nhẹ nhàng mỉm cười đưa tay lên đặt vào lòng bàn tay anh. Ngoài những hành động quá đà gây nhiêu tranh cãi ra. Thì anh cũng là một chàng hoàng tử tuyệt sắc và lịch thiệp đến ngất ngây khó cưỡng từ nha.

Trước sự chứng kiến của mọi người, anh hôn lên bàn tay bé nhỏ của cô. Khiến còn tim cô cứ đập mạnh liên hồi không thể ngừng những nhịp xao xuyến.

Anh đưa ra lấy ra từ sâu trong túi một sợi dây chuyền bạc. Sợi dây chuyền có mặt biểu tượng chòm sao của 2 người đan xen lấy nhau. Ở giữa là một viên kim cương xinh xắn. Dây của chúng cũng được thiết kế tinh xảo theo những cánh hoa Lavender nhỏ. Thậm chí còn ánh tím đẹp đến sang trọng.

- Lana , em đồng ý Đính Hôn với anh nhé ?!!

Câu nói của anh khiến cô giật mình nhẹ, đính hôn sao? Liệu một cô gái 15 tuổi có quá bé nhỏ không?. Lana không dám trả lời , cô liếc đôi mắt nhìn xung quanh qua những người thân của cô. Và bắt gặp đôi mắt chan chứa yêu thương và xúc cảm của mẹ. Đôi mắt cô hướng bà như đang hỏi ý kiến của bà. Bà chỉ nhẹ nhắm đôi mắt lại mà không lắc đầu , cũng chẳng gật đầu , ví như là cô đã trưởng thành. Mọi quyết định bà đều tin tưởng vào cô. Cô vội vã đưa đôi mắt xuống lộ ý lo lắng mỏng manh như sương mai.

Anh thấy vậy, bèn mỉm cười, lại giọng nói như mật ngọt rót xuống tai cô.

- Chúng ta đã trải qua , quá nhiều chuyện. Em không ccần phải lo sợ điều gì. Có anh ở đây rồi. Hãy làm theo lời của trái tim em.

Cô mỉm cười , một nụ cười viên mãn. Đi kèm với chúng là dòng nước mắt thực sự mang hơi ấm của sự hạnh phúc. Như được những lời nói của anh giải thoát hết mọi đè nén trong tim. Cô gật đầu. Từ giờ , dù bất kể có xảy ra chuyện gì. Hạnh Phúc, Đớn đau , hay ngang trái. Cô cũng nguyện ý ở mãi bên anh.

Khóe mi anh mỉm cười trong hạnh phúc. Anh lấy đôi bàn tay nhẹ nhàng mở khóa và đeo cho cô. Trước sự chứng giám của mọi người. Cô ôm lấy anh vào lòng. Ngày đầu tiên bước sang tuổi 15. Cô chính thức là hoa đã có chủ. Hay còn gọi là Bông Hoa Nhỏ của riêng anh.

Bầu trời đêm theo tiếng vỗ tay và niềm hân hoan của mọi người mà rực sáng. Như chiếu rọi cảnh tượng quan trọng nhất cuộc đời cô vào lúc này.

Bỗng tiếng Joshep từ đâu bước đến hét lớn:

- Phản Đối ! “Anh ấy giơ tay trong đôi mắt sững sờ của mọi người” – Sao mày có thể làm điều này, khi không có mặt tao?! “Anh ấy nhìn Leo mỉm cười khiến mọi người một phen hú vía nha.”

Stephan mặc comple màu đen , đi theo anh ấy bước đến ngồi bên cạnh Rose và nắm tay cô bạn.

Còn anh chàng điển trai không kém phần mặc bộ comple lửng màu xanh dương sẫm (coban) kia , vừa làm cho mọi người một phen hồn vía mất dạng. Vội bước đến chỗ của Lana . Anh ấy đưa cánh tay đẩy nhẹ Leo sang một bên:

- Mày tránh ra ! Đến lượt tao!.

Dứt câu, anh ấy cũng lấy nhẹ trong túi ra một sợi lắc tay bạc với thiết kế Hoa Lavender và hoa hướng dương đan xen. Đeo vào tay cô.

- Lana , anh nguyện ý làm người tình của em. Nếu em và nó có chuyện gì, hãy đến với anh “Anh ấy vừa đeo vừa nói lớn , cố tình để anh và mọi người đều nghe thấy”

Trông cái bộ dạng dửng dưng của Joshep , không ai không bật nụ cười. Cô nhìn anh ấy, khẽ liếc mắt hỏi:

- Anh sẽ không đi nữa chứ???

- Anh ở lại quyết chiến với nó!!.

Vừa nói , anh ấy vừa nhìn vào Leo khiến mọi người rôm rả vui vẻ thêm.

Mọi người cùng nhau ăn uống, vui chơi vui vẻ bên nhau. Hát hò đến khuya.

Cô với anh lặng ngồi bên nhau. Vì biết anh đang bị thương. Nên có không cho anh làm bất kỳ điều gì hết.

Gần kết thúc bữa tiệc, bỗng, tiếng pháo hoa vang lên từ đâu rực rỡ . Ngước lên nhìn lên bầu trời cao một chữ “Happy My LANA 15 – by Leo (^_^)” lớn đan xen lấp lánh.

Cô nhìn lên bầu trời với đôi mắt và nụ cười hạnh phúc. Thầm nhắn nhủ đến cha là cô đang rất hạnh phúc. Hãy luôn ở bên cô trên bước đường đời.

……………………………………………………………………………..

Dưới sự chăm sóc tận tình và chu đáo của cô vợ chưa cưới bé nhỏ. Một tháng sau, những vết bõng trên cơ thể anh đã bong vẩy da chết do tổn thương và lên một lớp da mới. Dạo gần đây, cô cố gắng làm theo lời bác sỹ, bắt anh thoa thuốc chống sẹo . Với sự có nhu có cương của cô, cũng đã trị được tên khó ưa, khi toàn thân trên đều là màu vàng khè trong vài ngày.

Hôm nay , ba anh báo cáo lại cho nhau dự án ba người đã thảo luận. Và cá cược.

Như bình thường, Leo vẫn để cho Joshep dẫn đầu. Với tổng số tiền thu được thua Joshep 1$. Joshep có vẻ tức giận , anh ấy cười khểnh nói:

- Tao phân vân không biết một thiên tài như mày kiếm được bao nhiêu tiền, THỰC TẾ?

- Nếu tao nói là gấp 3 lần số vốn của 3 thằng và 3 báo cáo , mày tin không ?

Leo vừa dứt lời, hai anh kia có vẻ rất ngạc nhiên. Một hồi, Joshep nở nụ cười, nói:

- Quả nhiên. Nhưng mày có thể nói cho tao biết mày làm thế nào không? Anh em cũng phải học hỏi chứ?

- Một thằng bé 9 tuổi. Có thể tạo một tài khoản ảo chỉ với 1000 đô trong 10 năm lên đến trăm triệu đô. Mà không bị ai phát hiện. Mày nghĩ một thằng 19 tuổi sẽ làm được gì? “Leo nhỉnh ánh mắt lên, kèm theo khóe môi nở ý cười”

Hai anh kia thực sự đã kinh hãi. Không ai nói lời nào. Được một lúc, Leo khẽ lên tiếng:

- Tiền vốn và tiền cả 3 đứa báo cáo trong đây. Hãy gom vào, tao muốn để chúng mày làm quen với ngành này trước. Còn tiền của tao sẽ làm việc khác. “Leo đặt tay vào đống báo cáo”

- Việc gì? “Joshep hỏi”

- Chúng mày sẽ biết sớm thôi!! “Leo nói, với đôi mắt đáng sợ sâu xa” – Vụ hỏa hoạn , cũng phải có người ngánh tội thay chứ.

Vừa nói xong, anh bước ra về.

Trở về về nhà như mọi hôm, anh thấy Lana đang trong bếp. Anh bước vào. Cô thấy vậy , liền nở nụ cười chỉ tay hướng vào đống rau củ đang rửa và nói:

- Anh đi tắm đi. Xuống còn giúp em đống này.!!!

- Từ bao giờ cậu chủ này phải làm phụ bếp cho em thế?

- Anh không làm thì thôi. Đi ra cho em làm việc. “cô cong môi”

- Anh muốn ngắm vợ anh. “véo hai má xinh xắn của cô, anh nói”

Cô nhẹ xoa xoa hai má của mình rồi lườ yêu anh một cái. Không thể nói được anh thì cô xin hành động vậy. Cô lấy hai tay xua xua anh đi lên phòng tắm. Anh mỉm cười vì không thể làm gì khác được. lên phòng tắm rửa , thay đồ . Và xuống phụ giúp cô làm đồ ăn. Anh nhìn thấy cô đang đun gì đó bỗng ôm nhẹ sau lưng cô nói:

- Hôm nay em cho anh ăn gì thế?

- Hôm nay các mẹ đi chợ muốn ăn món cá. Em làm xong vài món mặn rồi. Giờ đang nấu canh cá. Mẹ và thím Lyn đã giúp em làm sạch cá rồi. Anh thái rau đi, để em cho vào nồi canh. Em đã rửa sẵn luôn rồi đó.

Anh nhẹ đi ra vừa nhặt vừa thái chỗ rau củ. À, dạo gần đây , anh không có việc gì làm nên cũng thường xuyên phụ bếp cho cô nha. Giờ trình độ cũng đã lên đáng kể. Cô đóng vung đợi nồi canh sôi thì cho rau. Ra chỗ anh đang thái đồ nói:

- Anh đã tiến bộ nhiều lắm rồi đấy. không hổ danh là chàng trai cái gì cũng giỏi.

- Ai là chồng của cô bé đáng yêu này thế?. “Anh thái xong, vừa rửa tay vừa liếc cô, nói”…

- Em không biết!. “Cô lắc đầu, miệng nở rõ một trái tim”

- Không biết này!. Không biết này!. “Vừa nói anh vừa lấy tay đầy nước của mình vảy vào người cô”

Một lúc thấy cô cười hạnh phúc anh khẽ ôm lấy cô, Cô đứng im lặng trong vòng tay anh một lúc rồi khẽ nói:

- Mai được nghỉ dành cho em cả ngày nhé! “Mỉm cười”

- Ngày mai là ngày gì?? “Anh liếc cô”

- Em cũng không biết.

Cô nhìn anh với đôi mắt trong sáng. Nụ cười hở mười cái răng ngây thơ khiến anh không thể chịu được cũng bật cười theo. Hai người đang ôm nhau cười thì hai bà mẹ bước vào bếp.

Hai người mở to đôi mắt nhìn hai mẹ, anh thì buông lỏng còn cô thì nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh. Hai mẹ mỉm cười nhìn nhau.

- Canh được chưa con? “Mẹ Claudi vừa nói vừa đi ra mở nồi canh”

- Dạ còn cho rau nữa thôi ạ ! “Cô ngượng ngùng”

Loay hoay đi ra lấy rổ đựng rau thì bị anh giằng lấy. anh đi ra chỗ mẹ Claudi và nói:

- Mẹ Claudi để con cho rau vào.

Mẹ Claudi thấy vậy mỉm cười đi nhẹ ra. Lana mặt vẫn đỏ như quả cà chua vừa bị Leo thái.

Tối đến, sau khi mọi người đã vào phòng ngủ hết, cô lén xuống bếp. Chuẩn bị chút đồ để ngày mai đi chơi cùng anh.

………………………………………………..