Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

Chương 93




Hằng năm đều là Thôi Hiểu tổ chức sinh nhật cho Phó Nhàn Linh.

Tương tự, sinh nhật Thôi Hiểu, cũng là Phó Nhàn Linh tổ chức.

Chân Thôi Hiểu bị thương không tiện, Phó Nhàn Linh trở về từ trường liền lái xe đến nhà cô ấy, trong tay cầm theo bánh kem còn dư, nhưng cô không ngờ lúc mở cửa lại nhìn thấy Hồ Dương.

Người đàn ông mặc một chiếc áo phông trắng, khiến khuôn mặt kia trông càng đen hơn.

Cô gật đầu coi như chào hỏi, hỏi anh ấy, “Thôi Hiểu đâu?”

Hồ Dương chỉ vào phòng, thấy Phó Nhàn Linh muốn đi vào thì cau mày nói thêm, “Cô ấy vừa mới ngủ chưa đến nửa tiếng.”

Phó Nhàn Linh: “…”

Cô kinh ngạc hỏi: “Tối hôm qua đến giờ cậu ấy không ngủ à?”

Hồ Dương đang định uống nước, nghe cô hỏi như vậy, biết cô suy nghĩ nhiều, anh ấy đen mặt bổ sung thêm một câu: “Công việc của cô ấy bận rộn.”

“…Ồ.” Phó Nhàn Linh che mặt, cô quả thực sắp bị Thôi Hiểu đồng hóa đến nơi rồi, trong đầu chỉ toàn là những suy nghĩ linh tinh.

Cô đặt bánh kem xuống, đang định rời đi thì thấy Hồ Dương thay quần áo đi về phía cửa, cô vội vàng gọi anh ấy: “Anh chờ một chút, tôi đi ngay đây, anh ở lại chăm sóc cậu ấy giúp tôi.”

Phó Nhàn Linh không biết Thôi Hiểu có ý gì, nhưng chắc hẳn Thôi Hiểu rất thích anh ấy, nếu không sẽ không cho anh ấy ở lại.

Thôi Hiểu ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, cao giọng nói: “Chó đen!”

Phó Nhàn Linh: “…”

Hồ Dương đen mặt mở cửa phòng, Thôi Hiểu đang mặc quần áo, ngay cả mắt cũng chưa mở, hỏi Hồ Dương, “Mấy giờ rồi, đặt giúp tôi một chiếc bánh kem, hôm nay là sinh nhật chị em của tôi, tôi phải tổ chức sinh nhật cho cậu ấy.”



Khi nói, mắt cô nhắm lại, lại chìm vào giấc ngủ.

Hồ Dương nhìn khuôn mặt kia, khi Thôi Hiểu ngủ, lông mày nhướng lên, trông có vẻ kiêu ngạo, anh ấy đưa tay ấn lông mày của cô ấy xuống.

Thôi Hiểu bị đánh thức, cô ấy há mồm cắn tay anh ấy, sau đó vòng tay ôm cổ anh ấy, trèo lên người anh ấy, hàm hồ nói: “Tôi muốn đi vệ sinh, nhanh lên, nếu không tôi sẽ tiểu vào miệng anh.”

Hồ Dương ôm cô ấy vào phòng tắm, hầu hạ cô ấy vệ sinh, còn lau mặt cho cô ấy.

Thôi Hiểu dựa vào bồn cầu, toàn bộ đầu ngửa ra sau, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

Mấy ngày nay cô ấy gần như ở trong trạng thái này, mệt đến mức chỉ cần ngồi thôi cũng có thể ngủ, hơn mười ngày liên tục, cô ấy ngồi trên ghế sô pha trong nhà gọi điện thoại, trên sô pha, bàn trà và sàn nhà, đủ loại bản vẽ thiết kế tiệc cưới.

Cô ấy xác nhận danh sách khách mời, lại kiểm tra xem khách sạn có đủ chỗ đậu xe hay không, đồng thời kiểm tra kịch bản với người dẫn chương trình để bảo đảm mọi thứ đều hoàn hảo.

Ban ngày cô ấy phải chống nạng đến địa điểm tổ chức, chiếc quyền trượng cô ấy đặt trước đó đã được giao tới, cô ấy lại tìm người sơn vàng, kế hoạch đám cưới có hơn chục phiên bản nhưng do cô dâu làm khó, chân cô ấy lại bó bột, đi lại khó khăn cho nên mới khiến cô ấy mất sức như vậy.

Cũng may có Hồ Dương ở bên cạnh, khi đói, buồn ngủ, khát nước đều được anh ấy mang tới ngay.

Thôi Hiểu tỉnh táo một chút, cô ấy mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang lau mặt cho mình, người đàn ông mặc một chiếc áo phông trắng, đó là Thôi Hiểu cố tình chơi xấu với anh ấy.

Mặc dù khuôn mặt của anh ấy bực bội nhưng bởi vì quần áo bị cô ấy làm hỏng nên đành phải mặc vào, mà lần mặc này mặc suốt một tuần, bản thân cũng tập thành thói quen.

Thấy Thôi Hiểu mở to mắt nhìn mình, Hồ Dương dùng lực hơn, thấy cô đau đến cau mày, hừ một tiếng, “Lúc này mới bình thường.”

Má Thôi Hiểu bị véo mạnh đến mức đau đớn, cô ấy nắm lấy thứ mềm mại bên dưới của anh ấy, xoa lúc mạnh lúc nhẹ, giống như khiêu khích, đã thế còn nói, “Thật đúng là một con đà điểu to.”

Hồ Dương nhéo cằm cô ấy, nhìn chằm chằm hàm răng thẳng tắp của cô ấy, đôi mắt đen láy, nói: “Thôi Hiểu, cô thử nói lại lần nữa xem, tôi lập tức cắm thứ này vào trong cổ họng cô.”