Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

Chương 72




Phó Nhàn Linh và Thôi Hiểu ăn trưa ở bên ngoài, khi về đến nhà, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Trương Tuyền Phong đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô về thì hỏi, “Em ăn cơm chưa?”

Phó Nhàn Linh không ngờ hắn vẫn còn ở đây, trước cửa Cục Dân Chính, hắn nói hắn sẽ dọn ra ngoài, để lại nhà cho cô, cô cũng ra ngoài bốn tiếng rồi, ai ngờ hắn vẫn chưa đi.

“Ừ.” Cô dừng lại ở lối vào, bình tĩnh nhìn hắn, “Anh còn chuyện gì sao?”

“Anh gọi cho em nhưng em không nghe máy.” Trương Tuyền Phong nói.

“Cho nên anh muốn nói gì?” Phó Nhàn Linh đang ăn cơm thì nhận được hai cuộc gọi của hắn, cô không bắt máy, tắt điện thoại, mãi đến khi ăn cơm xong mới về nhà.

“Ngày mai anh tới đón em, chúng ta cùng nhau về nhà. Lát nữa em có muốn đi mua quà cùng anh không?” Trương Tuyền Phong đứng dậy, đi mấy bước đến lối vào trước cửa, nhìn Phó Nhàn Linh nói, “Nếu em vẫn giữ thái độ đó với anh, cha mẹ em thấy sẽ không tránh khỏi lo lắng.”

Phó Nhàn Linh cười lạnh trong lòng, kết hôn ba năm, có lần nào về nhà không phải cô mua quà. Hiện tại bọn họ đã ly hôn, cuối cùng hắn cũng nhớ ra việc mua quà về thăm cha mẹ, tiếc là quá muộn rồi!

“Anh không cần mua, tôi sẽ mua, ngoài ra, tôi sẽ tự mình lái xe đến đó.” Giọng điệu của cô rất kém, sắc mặt càng tệ hơn.

Trương Tuyền Phong lại tiến lên một bước, “Phó Nhàn Linh, em đừng nổi nóng nữa được không?”

Vật lộn cả nửa ngày hắn vẫn nghĩ cô đang giận, Phó Nhàn Linh quả thực không biết nên nói gì, cô mệt mỏi, giơ tay chỉ vào cửa, “Anh đi đi, nếu anh không đi, phòng này cho anh ở, tôi ra ngoài sống.”

Sắc mặt của Trương Tuyền Phong thay đổi, cuối cùng kiên nhẫn nói, “Được.”

Hắn xách theo một túi đựng tài liệu, không lấy thứ gì cả, trước khi đi ra ngoài, hắn ném chiếc điện thoại dự phòng vào thùng rác ngay trước mặt Phó Nhàn Linh.

Phó Nhàn Linh coi như không nhìn thấy, sau khi Trương Tuyền Phong rời đi, cô đổi mật khẩu nhà, sau đó gửi mật khẩu mới cho Thôi Hiểu, rồi bắt đầu dọn dẹp.



Chiều tối, có lẽ do uống nước lạnh nên bà dì đến sớm hơn mấy ngày, cô tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường, đến khi tỉnh lại thì trời đã tối.

Cầm điện thoại lên nhìn, Thôi Hiểu gọi hai cuộc điện thoại, Vu Hướng Tây gửi hơn chục tin nhắn.

Cô gọi lại cho Thôi Hiểu trước, “Có chuyện gì sao?”

“Có chuyện gì sao? Cún con không gọi được cho cậu nên gọi điện tìm tớ, tớ vẫn chưa nói chuyện cậu đã ly hôn, dù sao thì vẫn chưa ổn thỏa, có phải cậu đi ngủ không?” Thôi Hiểu hỏi.

“Ừm.” Phó Nhàn Linh cảm ơn, hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Cô trả lời tin nhắn của Vu Hướng Tây: 【 Xin lỗi, tôi vừa mới nhìn thấy tin nhắn. 】

Cô đi vào phòng tắm, khi quay lại, vừa hay Vu Hướng Tây gọi điện thoại tới, hỏi cô có cần giúp đỡ không.

Phó Nhàn Linh nghe thấy giọng nói của cậu, trong lòng ấm áp, “Không.”

Cô bật đèn phòng khách, đi vào phòng bếp xem xét, chuẩn bị nấu ăn, Vu Hướng Tây nghe thấy âm thanh, hỏi, “Chị, chị chưa ăn cơm ạ?”

“Ừm, sao cậu biết?” Phó Nhàn Linh đóng cửa tủ lạnh lại, buông tiếng thở dài, “Không muốn động đậy, lát nữa tôi gọi cơm hộp, nói chuyện với cậu sau.”

“Anh ta ở nhà ạ?” Vu Hướng Tây hỏi.

Phó Nhàn Linh cầm điện thoại, đầu ngón tay vuốt ve mặt điện thoại mấy lần mới nói, “Gần đây đừng đến tìm tôi.”

“Em biết.” Vu Hướng Tây thấp giọng nói, “Chị, em gọi đồ ăn cho chị nhé, chị muốn ăn gì không?”



“Không.” Giọng nói của Phó Nhàn Linh hơi mệt mỏi, cô dựa vào ghế sô pha, áp điện thoại vào má, một lúc sau mới nói: “Ngọt, nóng, đừng lạnh.”

Vu Hướng Tây dừng một lúc mới hỏi, “Có cần miếng dán nhiệt không ạ?”

Phó Nhàn Linh cười khẽ, “Cái này mà cậu cũng biết.”

“Em từng mua cho em gái.” Vu Hướng Tây cũng cười, “Chị, đợi em hai mươi phút.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Nhàn Linh ôm gối dựa vào ghế sô pha nhắm mắt một lúc, khi sắp ngủ, cô nghe thấy tiếng chuông cửa, cô tưởng là người giao hàng, lúc đi ngang lối vào, nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trên video.

Cô mở cửa, chàng trai đứng ở cửa, trên tay cầm một túi đồ ăn to, trán cậu lấm tấm mồ hôi, trên người có mùi mồ hôi rõ ràng, cậu không nói gì, chỉ đưa chiếc túi vào tay cô.

Thấy sắc mặt của Phó Nhàn Linh hơi tái nhợt, cậu giơ tay định chạm vào mặt cô, nhưng lại rơi xuống giữa không trung, chỉ nhẹ nhàng nói, “Chị.”

Phó Nhàn Linh đột nhiên muốn ôm cậu.

Nhưng cô chỉ mỉm cười với cậu, cầm đồ ăn vào nhà rồi đóng cửa lại.

Đặt đồ ăn lên bàn trà, cô mở ra nhìn xem, bên trong có một gói miếng dán nhiệt hình con gấu đáng yêu, một cốc sữa chuối nóng, một cốc ca cao nóng, một bát nấm tuyết long nhãn táo đỏ, dưới cùng là một chiếc bánh bao, một phần hoành thánh nhỏ, dưới cùng là một gói sô cô la.

Cô xé miếng dán nhiệt sưởi ấm lên bụng, sau đó cắm ống hút vào đồ uống nóng, uống một ngụm đầu tiên, nước mắt vô cớ lăn dài trên mặt.

Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc ăn hết đồ ăn, sau đó mới cầm điện thoại lên nhìn.

Vu Hướng Tây gửi tin nhắn Wechat cho cô: 【 Chị, em sẽ ghi nhớ kỹ, sau này em sẽ chăm sóc chị. 】

Những giọt nước mắt cô kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống.