Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

Chương 61




Ngày hôm sau Phó Nhàn Linh suýt nữa đến muộn, tối hôm qua cô ngủ khá ngon, gần như một đêm không mộng. Buổi sáng thức dậy, khi phát hiện chàng trai ôm mình thật chặt trong lòng ngực, người trần truồng, không mặc gì cả, bàn tay của chàng trai bao bọc bầu ngực của mình.

Cậu ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên cổ cô, hơi thở nóng hổi.

“Vu Hướng Tây.” Cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra, Vu Hướng Tây hàm hồ “ừm” một tiếng, xoay người cô lại, ôm cô vào lòng ngực, giọng nói khàn vô cùng, “Chị.”

“Dậy đi.” Cô đẩy cậu ra, tóc cậu rất mềm, sờ vào cực kỳ dễ chịu. Cô xoa hai lần, phát hiện chàng trang vùi vào trong ngực mình, đôi môi mỏng cọ như không cọ, khuôn mặt cô đỏ bừng, “Vu Hướng Tây!”

Vu Hướng Tây híp mắt cười, “Sao vậy chị?”

Giọng nói vừa mới tỉnh dậy hơi khàn, cực kỳ quyến rũ.

Phó Nhàn Linh suýt nữa bị mê hoặc, cô đỏ mặt đẩy cậu ra, “Dậy đi, lấy quần áo cho tôi.”

Vu Hướng Tây ôm cô, nghiêng đầu hôn lên bả vai của cô, lúc này mới ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ban công thu quần áo. Lúc đi vào, nhìn thấy Phó Nhàn Linh đang trốn trong chăn mặc quần áo, còn cậu thay quần áo xong liền đi rửa mặt, chạy xuống lầu mua bữa sáng.

Khi Phó Nhàn Linh từ phòng tắm đi ra, cậu đã hâm nóng sữa.

“Chị ăn đi.”



Phó Nhàn Linh nhìn đồng hồ, còn thời gian nhưng cô chưa trang điểm, cũng chưa bôi kem chống nắng.

Cô cảm ơn, ngồi xuống cầm đũa gắp miếng quẩy đưa vào miệng, lại cắn một miếng trứng trà đã bóc vỏ, uống một hớp sữa bò, còn Vu Hướng Tây đi vào phòng ngủ thay sang quần áo chỉnh tề.

Cậu mặc một bộ vest màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cà vạt đen, bởi vì dáng người cao nên trông cậu trưởng thành một cách lạ thường.

Vu Hướng Tây đi tới, đứng trước mặt Phó Nhàn Linh, đôi mắt sáng ngời nhìn cô, “Chị khen em đi.”

Phó Nhàn Linh buồn cười, “Rất đẹp trai.”

Cô vừa mới uống sữa, khóe môi dính một ít, Vu Hướng Tây cúi đầu tiến lại gần, liếm sạch giọt sữa trên khóe môi cô, khi tách ra, cậu lại ngậm môi cô, nhẹ nhàng mút.

Phó Nhàn Linh bị hôn đến mức sống lưng run lên, cô đẩy cậu ra, cười hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”

“Em chưa, không vội.” Vu Hướng Tây đi tới ngồi đối diện cô, cầm bánh bao nhét vào miệng, lại uống một hớp nước, sau khi ăn xong ba cái bánh bao, cậu cầm túi đi ra hành lang thay giày, “Chị, em ra ngoài trước.”

Phó Nhàn Linh gật đầu.

Ăn xong, cô dọn dẹp bàn như thói quen, sau đó thay giày đi ra ngoài, hàng xóm bên cạnh vẫn đứng nói chuyện điện thoại trước cửa, hút thuốc lá, la hét gì đó với đầu dây điện thoại bên kia.



Phó Nhàn Linh kiên nhẫn đợi một lúc, nghe thấy cô nàng tức giận hét to: “…Tôi ăn ngủ cùng với cậu, bây giờ cậu lại làm chuyện này với tôi! Tôi mặc kệ, nếu cậu vẫn cần mặt mũi thì mau chuyển tiền cho tôi, nếu cậu không biết xấu hổ, tôi sẽ bất chấp tất cả, xem ai xấu hổ hơn ai…A, hiện tại chê tôi đắt? Vậy sao cậu không chăm sóc tốt thân dưới hai lạng thịt của cậu?...Cậu dám cúp máy, hôm nay tôi sẽ dẫn người đến công ty cậu làm ổn!”

Phó Nhàn Linh không biết nhiều về cô gái hàng xóm này, cô chỉ biết cô nàng này ăn mặc đẹp hàng ngày, thường xuyên lái những chiếc BMW, Mercedes-Benzs, nhưng cô biết đó không phải xe của cô nàng, đó là xe cô nàng nàng thuê. Có lần cô nghe thấy cô nàng gọi điện đến cửa hàng 4S để hỏi xem phải đền bao nhiêu tiền nếu xe bị trầy xước.

Bên tai không có âm thanh, Phó Nhàn Linh nhìn sang, thấy Vu Hướng Tây đi thang máy lên, còn cô Hoàng gái đĩ kia châm một điếu thuốc đi vào thang máy.

Phó Nhàn Linh vội vàng đi vào thang máy, Vu Hướng Tây đưa tay lau mồ hôi trên trán cô, bị cô vỗ nhẹ: “Cẩn thận bị người ta nhìn thấy.”

Vu Hướng Tây gật đầu, ngoan ngoãn đứng cách cô nửa mét, nhưng ánh mắt của cậu vẫn dừng trên người cô, con ngươi đen nhánh sáng lên, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười.

Phó Nhàn Linh bị cậu nhìn cũng mỉm cười, thang máy xuống thẳng tầng hầm, cô bước ra khỏi thang máy , thấy cậu không đi theo, cô gọi cậu lại: “Tôi lái xe đưa cậu qua đó.”

“Chị sẽ đi làm muộn.” Vu Hướng Tây đưa tay giữ cửa thang máy, cậu cách cô rất gần, muốn cúi đầu hôn cô nhưng lại sợ bị nhìn thấy, cậu chỉ cười nói, “Em sẽ nhớ chị, chị, tạm biệt.”

Cậu buông tay ra, lùi lại vài bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa.

Bộ vest màu đen tuyền làm nổi bật dáng người cao lớn của cậu, khuôn mặt như ánh mặt trời kia cực kỳ tuấn tú, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, khóe môi mỏng nhếch lên, để lộ răng nanh đáng yêu.

Phó Nhàn Linh không tự chủ được mà đi vào, kiễng chân hôn cậu, trước vẻ mặt vừa mừng vừa sợ của chàng trai, cô đỏ mặt bước nhanh ra ngoài.