Trans: Qt + Gg dịch
Editor +Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
7.
Buổi tối về nhà trước khi vào cửa, giũ áo khoác
Sáng sớm, Lăng Viễn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, phản ứng đầu tiên của anh là lấy điện thoại lui vào chăn trả lời.
Lý Huân Nhiên ngủ ở phòng khách, không biết có bị đánh thức hay không.
Chủ nhiệm Ngô của văn phòng bệnh viện rất bối rối: "Viện trưởng anh mau đến, cô Liêu xảy ra chuyện rồi.
"
Lăng Viễn ngồi dậy, hạ xuống: " Cậu nói rõ chút, cô Liêu làm sao? "
"Cô Liêu bỏ đứa nhỏ của Tiểu Ngọc.
Mẹ chồng của Tiểu Ngọc không xong, bây giờ người nhà họ đang náo loạn......"
Lăng Viễn nhanh chóng đứng dậy: " Chuyện này khi nào? Chiều hôm qua khi tôi gặp cô Liêu còn khuyên cô nên chụp X-quang, cô bây giờ vẫn khỏe chứ? "
" Chuyện xảy ra buổi tối.
Bệnh tình của Tiểu Ngọc đột nhiên trở nặng, chủ nhiệm Liêu quyết định cứu người mẹ, con của Tiểu Ngọc căn bản không giữ được.
Nhưng chồng, ba chồng, mẹ chồng của Tiểu Ngọc đều điên rồi..."
" Tôi lập tức tới, các cậu tách cô Liêu và người nhà họ.
"
Lăng Viễn thuần thục mặc quần áo, khoác áo khoác bước ra ngoài.
Đi được mấy bước đã quay lại, nhẹ nhàng mở cửa phòng khách, dưới ánh đèn mờ nhạt, anh nhìn thấy Lý Huân Nhiên đang nằm thoải mái trong chăn, hô hấp đều đều, ngủ rất sâu.
"Huân Nhiên, tôi phải đến bệnh viện ngay.
Buổi sáng, cậu mua một chút gì đó ăn đi, phải ăn khi nóng đó.
"
Giọng Lăng Viễn khàn khàn chậm rãi, ôn hòa đánh thức cậu: " Tôi ra ngoài, cậu thức dậy khóa cửa phòng trộm.
"
Đôi mắt Lý Huân Nhiên mấp máy vài cái, nửa mở nửa nhắm, mê mang cười: " Ba tôi cũng không kỹ lưỡng như anh, còn khóa cửa phòng trộm."
Lăng Viễn trong lòng lo lắng, anh xoay người chạy ra ngoài.
Lý Huân Nhiên vò đầu bứt tóc, quẹt mũi, rũ rượi đi theo phía sau anh, chờ anh đi ra ngoài liền khóa cửa phòng trộm.
Khi Lăng Viễn chạy đến bệnh viện, cả người anh đầy khí lạnh khiến chủ nhiệm Ngô run rẩy.
Viện trưởng Lăng nghiệm mặt: "Sao lại thế này? Cô Liêu đâu?"
Chủ nhiệm Ngô nói: " Trong phòng phẫu thuật xem như an toàn, mẹ chồng Tiểu Ngọc đã qua đời, chuyện này có thể không tốt......"
Lăng Viễn chạy vào phòng giải phẫu, cô Liêu vẫn chưa cởi áo giải phẫu, mê mang nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô: " Tôi chỉ muốn trị bệnh cứu người, vì cứu Tiểu Ngọc.....!"
Bà còn ba tháng nữa sẽ về hưu.
Bản thân bà cũng không nhớ mình đã điều trị cho bao nhiêu bệnh nhân trong đời.
Viện trưởng Lăng nửa ngồi xổm nhìn bà, không nói nên lời.
Thế hệ của cô Lưu là những người theo tín ngưỡng cứu người từ tâm, hành y tế thế, mọi chuyện đều lấy người bệnh làm đầu.
Trong xã hội hiện nay, kiểu "Tấm lòng cha mẹ " sẽ càng mang lại hậu quả nghiêm trọng hơn.
Cô Liêu có thể phải đối mặt với kiện tụng, thậm chí có thể thân bại danh liệt.
Bà lão tay nghề cao siêu tính tình cứng cỏi này từng gay gắt chỉ trích ý tưởng điều trị " Tiêu tiền mua phục vụ" của Viện trưởng Lăng, nhưng bây giờ bà cũng mê mang.
"Cô Liêu, trong khoảng thời gian này cô......!về nhà nghỉ ngơi một chút đi.
"
"Tôi không thẹn với chiếc áo blouse này" Cô Liêu đột nhiên kích động: " Tôi chữa bệnh có vấn đề hay sao? Cậu muốn đình chức tôi hay sao? "
Cô Liêu đột nhiên đem tất cả tích tụ ném lên người Lăng Viễn.
Bà không có sai, bà chỉ trị bệnh cứu người.
Chủ nhiệm Ngô lo lắng không biết phải nói gì cho đúng, đợi cảm xúc của bà hạ xuống, Lăng Viễn thì thào: " Cô là một người làm quản lý, hẳn là hiểu được hậu quả mà hành vi như vậy mang lại......"
Cô Liêu hai mắt rưng rưng: " Tôi sẽ từ chức, Viện trưởng Lăng, tôi sẽ từ chức."
Hành động của Lăng Viễn rất nhanh, bởi vì hành động của truyền thông luôn nhanh hơn một bước.
Chồng của Tiểu Ngọc đang được phỏng vấn, lời nói dõng dạc.
Người phóng viên của tạp chí thành phố ban đầu đã mắng Lăng Viễn muốn bệnh viện công hợp tác với tư bản, tạo ra một chi nhánh Hạnh Lâm, khiến tất cả các dịch vụ của trụ sở bệnh viện đổ dồn về Chi nhánh Hạnh Lâm, sau này bệnh viện sẽ là bệnh viện cho người giàu, sau này chữa bệnh cũng là chữa bệnh cho người giàu.
Chuyện này khiến cô ta phấn khích đến run người, hai mắt cô ta phát sáng giơ micro về phía chồng của Tiểu Ngọc, cô ta quay về phải lớn tiếng kêu gọi trên tạp chí: Đường sống nào cho người nghèo?!
Đầu óc Viện trưởng Lăng nhanh hơn, anh lập tức thông báo cho luật sư Từ, gọi điện cho giám đốc Úc, hỏi giám đốc Úc nhà tài trợ cho tạp chí là ai.
Giám đốc Úc vô cùng bội phục tư duy nhanh nhạy của Viện trưởng Lăng, nếu anh theo kinh tế chắc chắn là một doanh nhân lợi hại, may là anh không phải: "Trang sức, đồ trang sức của Hứa thị ".
Viện trưởng Lăng sửng sốt.
Bên ngoài phòng mổ náo loạn ngoài tầm kiểm soát, các truyền thông khác cũng đang trên đường đến.
Chồng và ba chồng của Tiểu Ngọc ôm di ảnh mẹ chồng cô, khóc lóc ngoài bệnh viện, những người hóng chuyện vây xem.
Viện trưởng Lăng phải đưa ra phương án, tổ chức một cuộc họp cấp trung gian, truyền đạt ý kiến thống nhất của lãnh đạo bệnh viện: Sự cố lần này của cô Liêu được xếp vào loại chữa bệnh sai lầm.
Sau cuộc họp Tần Thiếu Bạch và Vi Thiên Thư đến văn phòng của anh vỗ bàn với anh.
Bữa sáng và bữa trưa Lăng Viễn đều chưa ăn, từ rạng sáng đến giờ vẫn không ngừng làm việc.
Anh ngồi trong văn phòng của Viện trưởng, dạ dày nóng ran.
Anh hầu như không nghe thấy những gì Tần Thiếu Bạch và Vi Thiên Thư nói, anh biết họ cần trút giận.
Anh chống đầu suy nghĩ về chuyện khác.
Anh vì chuyện của cô Liêu gọi điện cho họ Hứa.
Người này đã để anh phát hiện hận ý điên cuồng nhất trong lòng mình chưa từng ngừng lại.
Sau khi Tần Thiếu Bạch và Vi Thiên Thư rời đi, viện trưởng Lăng đứng dậy đi vào khoa nội trú.
Anh đến gặp Tiền Tiểu Ngọc.
Cô gái trẻ đang nằm trên giường không có ai xung quanh.
Trước khi cô Liêu tiến hành phẫu thuật, chồng cô ấy muốn giữ lại đứa nhỏ.
Sau khi cô Liêu phẫu thuật, chồng và ba chồng của cô ấy đi gây rối.
Cô ấy dường như biến mất trong cả sự việc này.
Bây giờ cô ấy nằm đó nức nở, nghiến răng căm hận cô Liêu.
Lăng Viễn dựa vào tường đi về văn phòng.
Lý Huân Nhiên lăn lộn trên giường.
Lăng Viễn có yêu cầu rất cao về chất lượng cuộc sống, những đồ dùng xuất hiện bên cạnh anh phải có chất lượng xứng với thẩm mỹ của anh.
So với vài chiếc giường gỗ trong nhà bà Lý đã ngủ không biết bao nhiêu năm, chiếc giường trong nhà của Lăng Viễn càng phù hợp cơ thể tự nhiên của con người.
Độ co dãn phù hợp, độ cứng phù hợp, độ mềm mại phù hợp.
Ngoài ra còn có các loại vải dệt mềm mại, giữ ấm khác nhau, Lý Huân Nhiên có cảm giác như đang lơ lửng giữa đám mây mềm mại ấm áp.
Cậu đang chuẩn bị nằm mơ lần nữa thì điện thoại kêu vang.
Cậu nằm trên giường duỗi tay sờ soạng khắp nơi, sờ sờ cũng không thèm nhìn điện thoại, liền quẹt quẹt trả lời: " Này..."
"Thầy ơi, thầy mau tới đi, thật kinh khủng, Cục trưởng nổi trận! " Giọng nói của Phí Giải kéo thật dài.
Lý Huân Nhiên ngồi xổm trên giường: "Chuyện gì? "
"Một việc tàn ác, phát hiện một thi thể bé gái ở khu chợ ngoại ô, rất đông người dân đến xem, truyền thông cũng đến, Cục trưởng đang tức giận! "
Lý Huân Nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vùng vẫy sáng lên, bóng đêm cố chấp đè lại: "Mấy truyền thông đó không ngủ được hả? Cậu chờ tôi, tôi đến ngay."
Lý Huân Nhiên vội vàng cởi bộ đồ ngủ, mặc áo sơ mi quần dài, mang tất.
Sau khi mặc quần áo xong, cậu lao vào phòng tắm xối nước lạnh rửa mặt, lau mặt bằng khăn của Lăng Viễn, xoay người chạy ra ngoài thay giày.
Khi thay giày, cậu thấy chiếc đĩa sứ đựng chìa khóa trên tủ giày đã trở thành hai chiếc, một chiếc trống rỗng, chiếc còn lại có hai bộ chìa khóa: một bộ quen mắt, của nhà cậu.
Bộ còn lại là của nhà Lăng Viễn.
Lăng Viễn đã chuẩn bị chìa khóa dự phòng cho cậu.
Cậu không có thời gian cảm động, lấy chìa khóa bỏ vào áo khoác lao ra khỏi cửa nhà.
Chờ khi Lý Huân Nhiên lái xe tới nơi trời đã hửng sáng.
Chợ nông sản ngoại ô là trạm trung chuyển các loại rau gần đó trước khi vào thành phố và thị trấn.
Các tiểu thương ở đây mua sỉ rau rồi tự vận chuyển vào thành phố để bán.
Tình hình nhân khẩu khá phức tạp, trình độ học vấn trung bình cũng không cao.
Giăng dây cảnh báo càng khiến nhiều người vây xung quanh theo dõi.
Đội trưởng Lưu tổ chức sơ tán, tức giận:" Có gì đẹp mà nhìn! Lại xảy ra giẫm đạp! "
Lý Huân Nhiên trình giấy chứng nhận, tiến vào khu vực cảnh báo, đeo găng tay vào: " Đội trưởng, tôi đến rồi.
"
Đội trưởng Lưu liếc cậu một cái: "Hiện trường có quá nhiều người, hư hại khá nhiều.
Vài nhà truyền thông đánh hơi tìm tới chụp ảnh thi thể.
Hiện tại Cục trưởng Lý đang thương lượng với giới truyền thông, tạm thời ngăn bọn họ gửi bản thảo, trưng dụng ảnh chụp của họ, dù sao khi họ đến thiệt hại tại hiện trường vẫn còn nhẹ.
"
Lý Huân Nhiên gật đầu, Phí Giải đang hỗ trợ ở phía trước, vẻ mặt nhăn nhó.
Bé gái hoàn toàn khỏa thân.
Đứa nhỏ 6, 7 tuổi, hai chân bị gãy, lệch khớp, cả người bầm tím, mắt mở rất to, không biết là vì sợ hãi hay vì đau đớn.
Trên tay vẫn cầm dây đeo cặp sách, chắc là đang nghĩ muốn đi học.
Phí Hiểu tìm thấy phần quần áo bị đám đông gần đó ném đi và một chiếc giày rất nhỏ.
Lý Huân Nhiên nhắm mắt lại.
Làm hình cảnh nhiều năm như vậy, những tội ác cậu đã trải qua cũng đủ để trái tim cậu tiếp nhận, nhưng cậu không bao giờ có thể bình tĩnh tiếp nhận loại chuyện này.
Phí Hiểu nhìn thấy trên trán Lý Huân Nhiên nổi gân xanh, cậu ta đột nhiên thì thào: " Thầy à, súc sinh còn không làm chuyện này với con non.
"
Pháp y tiến hành bước đầu khám nghiệm tử thi.
Điều duy nhất có thể xác định lúc này chính là đây không phải hiện trường vụ án mà là hiện trường nơi vứt xác.
Lý Huân Nhiên chậm rãi đi dọc bốn phía xung quanh, đây là khu vực ngoại vi ngoài cùng của chợ nông sản, một khu vực rộng lớn với các tòa nhà bất hợp pháp, những ngôi nhà bằng gỗ cho các tiểu thương ở tạm.
Dân cư di chuyển quá lớn, sắp xếp điều tra cũng không hiệu quả.
Lý Huân Nhiên tháo găng tay, véo sống mũi.
Tâm trí cậu bây giờ chỉ toàn là chiếc giày nhỏ màu hồng bị giẫm nát.
Lăng Viễn về đến nhà lúc gần mười giờ tối.
Anh từ từ đi lên cầu thang từng bước một, thấy Lý Huân Nhiên đang ngơ ngác đối diện cửa nhà.
Thân hình gầy gò của cậu gần như mờ nhạt dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, toàn thân cậu mệt mỏi, chán nản còn có khốn quẫn.
Chính mình chắc cũng giống vậy.
Lăng Viễn nghĩ.
Lý Huân Nhiên cúi đầu, thở một hơi thật dài, rồi cởi áo khoác, liều mạng giũ áo ở hành lang.
Cậu xoa xoa mặt mình, ra sức cười với cửa phòng trộm, lại trở về là chàng cảnh sát mạnh mẽ tràn đầy sức sống.
Cậu xác định tinh thần bản thân đã tốt lên, sau đó dùng chìa khóa mở cửa.
Lăng Viễn đợi cậu vào cửa, từng bước tiến lên.
Anh học theo Lý Huân Nhiên đứng ở cửa, cởi áo khoác giũ nó, xoa xoa mặt, cười với cánh cửa.
Có một số thứ, một số cảm xúc, không xứng bước vào ngôi nhà này.
Lăng Viễn mở cửa, cười nói: " Tôi về rồi.
".