Trans: Qt + Gg dịch
Editor+Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
3.
Đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất.
Lăng Viễn đã mơ thấy thế giới động vật cả đêm.
Còn chưa thấy sư tử con trưởng thành trở thành vua sư tử, điện thoại di động của anh vang lên.
Đồng hồ báo thức......!
Lăng Viễn thở dài, sáu giờ rưỡi sáng.
Anh thay quần áo, mở cửa phòng ngủ chuẩn bị tắm rửa - anh bắt gặp một tên nhóc rón rén như kẻ trộm.
Lý Huân Nhiên cũng vừa mới ngủ dậy, mái tóc mềm mại xõa tung trên trán.
Cái mũi đỏ đỏ, vừa mới đi ra ngoài.
Lăng Viễn dùng ánh mắt hỏi, Lý Huân Nhiên gãi đầu, xấu hổ nói: "Ngày hôm qua tôi..
trạng thái của tôi không tốt.
Anh nấu cơm cho tôi, tôi hẳn là nên cảm ơn anh, thành thật xin lỗi." giọng nói của Lý Huân Nhiên thật trầm: "Lúc nãy tôi đi mua đồ ăn sáng.
Chìa khóa nhà anh để trên tủ giày, cho nên lúc ra ngoài liền khóa cửa."
Lăng Viễn quan sát cậu hỏi: "Cậu ăn gì?"
Lý Huân Nhiên sửng sốt: "Tôi chờ anh ăn chung."
Lăng Viễn lôi từ trong tủ treo trong bếp ra một hộp thuốc nhỏ, trong đó đều là thuốc dạ dày được xếp gọn gàng.
Lý Huân Nhiên mở to mắt nhìn Lăng Viễn chọn đi chọn lại, lấy ra hai hộp: "Uống trước ăn khi bụng đang rỗng, còn lại mang theo bên mình, uống trước bữa tối.
Nhất định phải uống khi bụng đói, nhớ chưa?"
Lý Huân Nhiên cầm hai hộp thuốc có chút băn khoăn: "Cảm ơn."
Lăng Viễn nghiêm túc nhìn Lý Huân Nhiên, đột nhiên nở nụ cười: "Viện trưởng bệnh viện trực thuộc, cậu có biết mỗi ngày có bao nhiêu người vắt óc suy nghĩ cách đăng ký hay không?"
Lý Huân Nhiên thành thật: "Nhưng là tôi đau dạ dày, anh không phải Khoa ngoại gan mật sao?"
Lăng Viễn hỏi: "Cơ quan tiêu hóa lớn nhất trong cơ thể con người là gì?"
Lý Huân Nhiên suy nghĩ một lúc lâu: "...!dạ dày?"
Lăng Viễn thở dài: "Là gan."
Trước buổi sáng hôm nay, Lăng Viễn không ngờ Lý Huân Nhiên lại có nết ăn thế này.
Cắm đầu cắm cổ mà ăn.
Khuôn mặt vốn nhỏ nhắn, gần như đậy kín miệng bát cháo.
Một đầu lông xù hướng về phía Lăng Viễn.
Từ góc nhìn của Lăng Viễn, Lý Huân Nhiên trông giống như đang cúng bái mấy cái bánh bao đặt giữa họ.
Hôm qua còn vì đau dạ dày mà vẻ mặt trông như đã qua mấy độ trời thu.
Lăng Viễn nhìn cậu cả nửa ngày, nhưng cậu không có ý ngẩng đầu nhìn lên.
Lăng Viễn đành mở miệng: "Người cậu mỏng dính như tờ giấy, thức ăn đều đi đâu hết rồi?"
Lý Huân Nhiên duỗi thẳng thắt lưng, hai má phồng lên, tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn Lăng Viễn, như đang suy nghĩ không biết Lăng Viễn đang khen hay là đang mắng mình.
Lăng Viễn muốn cười, kìm nén lại.
Lý Huân Nhiên là người thành phố này, sinh ra và lớn lên ở đây.
Cha cậu là Cục trưởng Lý phong nhã hào hoa, vị trí ngồi vững vàng, nhìn qua cậu không có chuyện gì để không hài lòng.
Vì vậy, Lăng Viễn không hỏi tại sao cậu lại thất hồn lạc phách ngồi trong cửa hàng tiện lợi tự ngược.
Đàn ông nên suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện cho mình.
Viện trưởng Lăng chưa bao giờ bận tâm chuyện của người khác.
Ăn xong bữa sáng, Lý Huân Nhiên chào tạm biệt.
Ở cảnh đội có đồ vệ sinh cá nhân, nên cậu đi trước rửa mặt đánh răng.
Lăng Viễn mỉm cười gật đầu chào tạm biệt cậu.
Đêm qua là một bất ngờ vui vẻ, nhưng cũng làm gián đoạn nhịp điệu của anh.
Lăng Viễn có thói quen sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, làm theo từng bước của anh.
Cuộc đời của anh, sự nghiệp của anh đều vận hành theo một nhịp điệu hoàn hảo và hài hòa.
Tất nhiên nhất định phải có Lý Huân Nhiên.
Một ngày của Lăng Viễn rất bận rộn.
Viện trưởng Lăng phải cư xử như một doanh nhân đáng hổ thẹn, tiến hành cải cách hiệu suất trong bệnh viện, còn có dự án Chi nhánh Hạnh Lâm.
Anh muốn làm cho toàn bộ bệnh viện hoạt động chính xác và hiệu quả, theo nhịp điệu của anh từng bước một.
Bác sĩ Lăng ở bệnh viện trực thuộc là đệ nhất đao về gan mật.
Anh là một bác sĩ phẫu thuật có tiếng trên cả nước.
Lăng Viễn mặc bộ đồ màu xanh đậm đứng trước phòng phẫu thuật tựa như tướng quân mặc khôi giáp chuẩn bị ra chiến trường, anh ấy đứng sừng sững như núi ở đó, chính là tất cả hy vọng của bệnh nhân.
Các cô gái y tá trong phòng phẫu thuật nhìn thấy anh luôn đỏ mặt.
Viện trưởng Lăng vô tình trọng lời(*), bác sĩ Lăng y giả nhân tâm (**).
Nhưng mà.....đã lâu rồi Lăng Viễn không nghe thấy ai gọi anh là bác sĩ Lăng.
(*Vô tình coi trọng tiền tài)(**Thầy thuốc có tinh thần trách nhiệm, nhân từ,...)
Một ngày của Lý Huân Nhiên cũng rất bận rộn.
Đội phó Lý tin tưởng chính nghĩa, cậu đã tin vào ngay từ ngày đầu tiên làm cảnh sát.
Vì vậy, khi bị gia đình của cô gái bị sát hại đẩy ra khỏi cửa một lần nữa, cậu đưa tay ra nắm lấy khung cửa.
Cậu phải thuyết phục gia đình cô gái đồng ý khám nghiệm tử thi, những vụ án hiếp giết hàng loạt gần như đã rơi vào đường cùng.
Đã có ba cô gái bị hại, rất có thể sẽ xuất hiện người kế tiếp.
Người nhà cô gái căn bản không nghe cậu nói cái gì, cầm chổi đuổi cậu ra ngoài, bẻ ngón tay cậu tách khỏi cánh cửa.
Viên cảnh sát trẻ đi cùng cậu tức giận hai mắt đỏ bừng, vừa chắn giúp cậu vừa kêu: "Đội phó Lý, chúng ta đi trước đi!" Cậu hạ quyết tâm, phải vào cửa.
Lý Huân Nhiên sĩ diện nhưng Đội phó Lý không cần thể diện.
Lý Huân Nhiên có thể rút lui nhưng Đội phó Lý quyết không lùi bước.
Lăng Viễn và Lý Huân Nhiên đã không gặp nhau gần một tháng.
Đội Hình cảnh đến bệnh viện trực thuộc khám sức khỏe lấy máu, một đám nam thanh niên để lộ tay trần ấn bông gòn cười giỡn.
Có một người cao lớn thế mà lại sốc, vừa khóc vừa nghe Lý Huân Nhiên mắng: "Quần áo nhanh chóng cởi ra là xong, đừng có bày vẻ mặt nhăn nhó đó khiến tôi buồn nôn."
Vụ án của Đội Hình cảnh có đột phá lớn, Lý Huân Nhiên đang có tâm trạng rất tốt.
Lăng Viễn cầm tập tài liệu, đứng ở góc hành lang nhìn cậu, chú sư tử nhỏ tràn đầy sức sống nhảy nhót trên thảo nguyên rộng lớn.
Lăng Viễn vậy mà cảm thấy tâm trạng của mình cũng tốt lắm.
Lý Huân Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Viễn, chạy tới: "Viện trưởng Lăng xin chào, xin chào!"
Lăng Viễn mỉm cười chào hỏi các đồng nghiệp của Lý Huân Nhiên, sau đó quay lại nhìn cậu: "Xin chào Đội phó Lý."
Lý Huân Nhiên liếm môi, cười xấu hổ: "Hơn một tháng nay không liên lạc với anh, chúng tôi đến tỉnh khác.
Lát nữa anh tan ca phải không? Tôi mời anh uống trà được không?"
Lăng Viễn cười dịu dàng: "Không được, tôi có cuộc họp."
Lý Huân Nhiên lại liếm môi.
Cậu chống eo nhìn mũi giày của mình: "Thật ra là tôi muốn xin lỗi."
"Hả?"
"Sáng hôm đó sau khi đi rồi tôi mới nhớ đến, bát đũa buổi tối và cả buổi sáng.....đều do anh rửa." Lý Huân Nhiên vò đầu: "Hì hì."
Lăng Viễn vẫn cười.
Cười đến nỗi khiến Lý Huân Nhiên thẹn thùng.
Sau đó không biết tại sao Lý Huân Nhiên rất để tâm đến buổi trà này, quả thật không mời được Lăng Viễn đi uống trà ăn bánh quyết không bỏ qua.
Lăng Viễn hiếm khi được nghỉ ngơi, lại bị cuộc điện thoại của Lý Huân Nhiên thúc giục đến một quán trà.
Kiến trúc phỏng theo kiểu cổ, cửa sổ thủy tinh, cửa chính cũng thủy tinh, chẳng ra làm sao.
Lăng Viễn bước vào cửa, nhìn thấy Lý Huân Nhiên đang ngồi không được tự nhiên, bên cạnh có một nam một nữ.
Người nam là một người cá tính.
Cô gái thì rất đẹp.
Lăng Viễn đi tới, Lý Huân Nhiên nói: "Không ngờ lại gặp nhau...!Mọi người cùng đi, cũng rất náo nhiệt.
Để tôi giới thiệu, vị này là giáo sư Bạc, nhà tâm lý học tội phạm nổi tiếng.
Vị này là.....Giản Dao, trợ lý của anh ấy.
Vị này là Viện trưởng Lăng của bệnh viện trực thuộc.
"
Giáo sư Bạc không có hứng thú với Viện trưởng Lăng, Viện trưởng Lăng cũng không có hứng thú với Giáo sư Bạc.
Sau khi chào hỏi, hai người không nói nhiều, im lặng ngồi.
Lăng Viễn thấy Lý Huân Nhiên đã liếm môi mấy lần, ăn rất nhã nhặn, chậm rãi nhấm nháp.
Quả thật xứng với hai từ tao nhã.
Hai nam một nữ, bầu không khí này.
Lăng Viễn hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Anh mặt không đổi sắc.
Buổi trà bánh này không dễ chịu, Giáo sư Bạc vội vàng bước đi.
Giản Dao chào tạm biệt với họ, Lý Huân Nhiên ngượng ngùng cười với Lăng Viễn: "Anh xem..."
"Cô gái đó rất tốt." Lăng Viễn nhìn hai người đó đã đi, đột nhiên nói.
Lý Huân Nhiên mím miệng, tròn xoe mắt nhìn anh.
Lăng Viễn nói: "Tôi không biết điều tra, nhưng tôi đã ở bệnh viện rất lâu." Anh dùng ngón tay chạm nhẹ lên mặt bàn: "Bệnh viện là nơi quan sát tình đời tốt nhất."
Lý Huân Nhiên trầm tĩnh lại.
Cậu cũng không biết tại sao, Lăng Viễn luôn có thể khiến những chuyện không thoải mái trôi đi.
Có một số chuyện nói toạc ra sẽ trở nên vô nghĩa, càng không cần quan tâm đến.
"Thanh mai trúc mã." Lý Huân Nhiên dùng ngón tay thon dài chọc vào chiếc bánh bao mập mạp trong lồng nhỏ: "Cô ấy cũng không thích tôi."
"Ừm."
Lăng Viễn là một bác sĩ phẫu thuật, Lý Huân Nhiên là một cảnh sát hình sự.
Họ không giỏi suy nghĩ rối rắm.
Ngay sau đó họ đã nói sang chuyện khác, Lý Huân Nhiên hào hứng mô tả cách sử dụng súng cho Lăng Viễn.
Cậu trời sinh đã nhạy cảm với súng, khẩu súng cầm trong tay trở thành một phần cơ thể của cậu.
Lăng Viễn cả đời chưa chạm vào súng.
Anh cười yếu ớt nhìn Lý Huân Nhiên càng nói hai mắt càng phát sáng, vẻ mặt phấn khởi, trong lòng đột nhiên nhớ tới lời khen mà đồng nghiệp người Thượng Hải trong bệnh viện hay nói: "Thật linh thật linh thật linh nha(*)!"
Đúng thật là thật linh.
(*Nguyên gốc很灵 là phương ngữ ý chỉ rất tốt đẹp)
- ----o0o-----
Người ta nói nam châm cùng cực đẩy nhau, Viện trưởng Lăng và Giáo sư Bạc.....Mọi người xem tiếp đi phần sau sẽ rõ..