Đã cách nhiều năm, đối với chuyện một đêm kia Cố Lạc cũng không phải hoàn toàn nhớ. Người đàn
ông cũng không đủ dịu dàng, có đôi khi thậm chí bị coi là thô lỗ và ích
kỷ. Bởi vì khẩn trương, thân thể cô duy trì khô khốc, không buông lỏng,
người đàn ông không có cho cô đủ thời gian chuẩn bị, đẩy thân thể của cô ra, mặc hắn ta cần ta cứ lấy. Đúng lúc bị tiến vào Cố Lạc đau một cái,
cái loại đau đó không cùng một dạng như tất cả đau đớn trước kia cô từng trải qua.
Thẳng thắn mà nói cô ở một đêm đó kinh nghiệm cũng
không tốt, cô lúc ấy không biết chuyện giữa nam nữ vốn là hình dáng gì,
nhưng ít ra không phải như vậy, cho đến cuối cùng cũng không có được
những cảm giác gọi là sảng khoái. Bây giờ nghĩ lại cũng không phải không có, chỉ là bởi vì nguyên nhân trong lòng, tất cả bị cô bỏ quên.
Cô tuổi còn rất trẻ, không hiểu cái gì là làm yêu, lại càng không biết cái gì là yêu.
Thời điểm thang máy trước khi đến Thi Dạ Diễm nhận được một cuộc điện thoại chính là Thi Dạ Triêu gọi tới.
Thi Dạ Diễm cả đời này có hai đối thủ lớn nhất, thứ nhất Thi Dạ Triêu, thứ
hai chính là thái tử Hoàng Phủ Gia. Hắn chuẩn bị thật lâu ở đêm đó bày
cục thế đối với thái tử bất lợi, không ngờ Thi Dạ Triêu lại nhúng tay
cứu thái tử, làm cho kế hoạch của hắn hoàn toàn thất bại. Giữa hai anh
em vốn là thế quân lực địch ngang bằng bởi vì ân cứu mạng của Thi Dạ
Triêu đối với thái tử trong lúc vô hình có nghiêng lệch, nếu so tính
toán, Thi Dạ Triêu rốt cuộc cao hơn hắn một bậc.
"Cùng thái tử có thể có bao nhiêu thù oán, cần gì ra tay độc ác?"
Thi Dạ Triêu trong điện thoại thái độ như thế, Thi Dạ Diễm nghĩ đến giờ
khắc này ở cạnh môi anh nở nụ cười dương dương tự đắc, nhất thời cắn
răng nghiến lợi: "Không trách được ngươi một mực không hề hành động, thì ra chính là chờ ngày này!"
"Đừng tức giận như vậy, Er¬ic." Thi
Dạ Triêu cười khẽ: "Còn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật anh ngươi ư, không
tới phòng ta theo ta uống một chén ăn mừng một cái?"
Thi Dạ Diễm ở bên kia hừ nhẹ, "Chưa, quà tặng cho sớm ngươi chuẩn bị tốt, tận tình hưởng thụ thôi."
Điện thoại cúp máy, Thi Dạ Triêu bật cười, nếu nói quà tặng phải là người
phụ nữ đầy đặn tầm thường trang phục hở hang mới vừa rồi ở ngoài cửa
phòng đợi anh trở về đi? Loại anh thưởng thức còn chưa có kém đến trình
độ đó, Thi Dạ Diễm thuần túy là cố ý tìm phụ nữ chọc giận anh phiền,
nhưng tối nay tâm tình anh rất tốt, dùng một khoản tiền không nhỏ đuổi
cô ta đi: "Cô không nói, tôi không nói, không ai biết."
Anh vào
phòng tắm, ngay cả nhìn cũng không tiếp tục nhìn cô ta, hoàn toàn không
có hứng thú với cô ta, người phụ nữ là dĩ nhiên hiểu biết sáng tỏ, đứng
tại chỗ cân nhắc, không chống cự nổi tiền dụ hoặc, cầm chi phiếu trên
bàn quay người bỏ chạy. Thế nhưng người phụ nữ quá sơ ý, cũng không đóng kỹ lại cửa phòng, mà cô ta chân trước rời đi Cố Lạc chân sau từ khúc
quanh hành lang ra ngoài vẫn còn đang tìm kiếm số phòng xx8869, hai
người lướt qua nhau, chỉ cách xa nhau khoảng cách không tới nửa thước.
Thi Dạ Triêu không ngờ chờ anh tắm táp thoải mái ra ngoài, Thi Dạ Diễm lại
tặng phụ nữ cho anh. Loại hình gầy, nghĩ cũng biết là sạch sẽ, lần này
còn đáng tin chút.
Lúc người tâm tình không tệ dục vọng cơ thể
cũng sẽ uốn éo muốn động, thời điểm Thi Dạ Triêu trong lúc cùng cô gái
này ở trong bóng tối không tiếng động giằng co ý niệm ban đầu từ từ thay đổi: nếu Thi Dạ Diễm dụng tâm tặng "Quà tặng" như vậy, nếu cự tuyệt
tiếp nhận chẳng phải là phụ lòng ý tốt của cậu ta? Vì vậy liền mở miệng: "Tới đây."
. . . . . .
. . . . . .
Quả nhiên như
hắn dự liệu, cô bé này trước anh chưa từng có bất kỳ kinh nghiệm, thân
thể trẻ tuổi, phản ứng trúc trắc. Cô bé này đường cong sống lưng hết sức mê người, mơ hồ mang theo vài phần cám dỗ, thắt lưng tay chân mỏng manh cũng không suy nhược, thời điểm bị anh chơi đùa lại giống như sẽ bị anh dễ dàng bẻ gãy, anh cứ như vậy một cái chớp mắt hoài nghi cô đã trưởng
thành hay chưa, vừa mới có dự định muốn hỏi liền chú ý đến sau thắt lưng cô có một hình xăm, mượn ánh trăng mới nhìn rõ đó là hình xăm tiếng Hy
Lạp. Anh không biết hình xăm này đại biểu cho hàm nghĩa, chỉ biết là nó
lại khiến cho anh không khỏi hứng phấn, vì vậy lại càng không thu lại
được lực đạo. . . . . .
Thi Dạ Triêu không dễ dàng hôn phụ nữ,
mặc dù là biết rõ cô bé này sạch sẽ cũng không có ý tưởng muốn hôn cô,
có lẽ cũng là bởi vì cô là người Thi Dạ Diễm phái tới, tiềm thức liền có nhàn nhạt kháng cự, thậm chí không từng có ý thương tiếc chút nào. Vì
vậy một đêm kia anh và cô chỉ không hề gián đoạn giày vò cùng bị giày
vò, có lẽ cô gái này có tính tình quật cường, cả quá trình không có nghe được mấy lần âm thanh của cô, cho tới khi Thi Dạ Triêu đối với âm thanh cùng diện mạo của cô không có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ thân thể trẻ tuổi khiến cho anh ăn ngon tới tận xương mới biết.
Mà Thi Dạ Diễm mở
cửa phòng của mình ra, bên trong tự nhiên không có một bóng người, một
phòng đen nhánh đã nói cho hắn biết cô bé kia không có ở đây, mặc kệ là
tạm thời trở quẻ trốn hay là những nguyên nhân khác, hắn cũng không thèm để ý.
Thật may là cô không có ở đây, bởi vì Thi Dạ Triêu anh ta đã hoàn toàn không có bất kỳ hăng hái.
Thi Dạ Diễm đóng cửa phía sau, mà ngoài cửa biển số phòng rõ ràng viết số xx8896.
Phòng của hắn cùng với Thi Dạ Triêu, chia ra ở hai tầng lầu của khách sạn này, vẻn vẹn chiếm cứ hai vị trí cao nhất.
Mà Bách Vĩ cũng không có báo sai số phòng, là Cố Lạc đêm đó tâm quá loạn,
nhìn thấy chuỗi chữ số xx8869 này lúc quỷ thần xui khiến tiến vào. . . . . . Cô cũng không có qua đêm ở nơi đó, trước lúc trời sáng rời đi, trở
lại chỗ ở tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khác, sau đó xe Từ Ngao đón cô
trở về Athena đã đến.
Lúc ấy không có ai biết, sau này ba người cùng với số mạng của từng người bọn họ, đã từ một đêm này lặng lẽ xảy ra thay đổi.
Cũng không lâu lắm, Cố Lạc trong một lần thi hành nhiệm vụ vô tình gặp gỡ Thi Dạ Diễm.
Thi Dạ Diễm hồi tưởng một chút, rất nhanh nhớ lại cô gái này, cũng bật thốt lên tên tuổi cô: "Athena?"
Cố Lậc ngẩn ra, nhất thời liền bối rối.
Có lẽ San Francisco hôm đó thời tiết đẹp trời, mặt trời chói chang nhô lên cao, Cố Lạc ở dưới tầm mắt xích lõa trắng trợn của người đàn ông này
không chỗ nào che giấu, trong đầu thoáng hiện đều là những hình ảnh kia
thân thể xoắn dây dưa. Chỉ thấy khóe miệng Thi Dạ Diễm khẽ nhếch lên,
lại cười, trêu ghẹo: "Tôi cho là cô cái gì cũng không sợ, không ngờ còn
có thể đỏ mặt?"
Không biết thế nào, vừa bị hắn nói như thế, Cố Lạc cảm giác mặt của mình nóng hơn. . . . . .
Đó là hai người bắt đầu chính thức nhận biết, Thi Dạ Diễm không có nói về chuyện đêm đó, Cố Lạc cũng không có.
Chính cô cũng không biết rõ về sau trong khi chung đối với hắn có ấn tượng
tốt và cho là hắn là người đàn ông đầu tiên của cô đến tột cùng có thể
có mấy phần quan hệ, hiện tại cũng đã không quan trọng.
. . . . . .
Những hồi ức này cuối cùng là có chút xa vời, hai người trầm mặc, lại không hẹn mà cùng từ trong ký ức rút người ra.
Thi Dạ Diễm để xuống đồ ăn, xoa xoa mi tâm, có chút không biết nên khóc hay cười, thật ra thì hắn không biết mình nên bày ra nét mặt gì cho cô."Đêm đó anh bảo Bách Vĩ đuổi một người phụ nữ da trắng đi, không phải em,
hơn nữa người đàn ông cùng em dây dưa một đêm—— cũng không phải là anh.
Lúc anh trở về phòng em không ở đó, cho là em đi, anh đã ghi lại số
phòng ngay lúc đó, chỉ là không hiểu thế nào em cầm các số phòng của anh còn có thể đi vào phòng của hắn?"
Cố Lạc không nói lời nào,
nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Thi Dạ Diễm ở trên mặt cô không thấy được rối rắm, không thấy được đau lòng cùng vui vẻ, nhìn không thấu cảm xúc
của cô giờ phút này. Thi Dạ Diễm nhàn nhạt uống một hớp rượu, suy đoán:
"Em là lúc nào thì phát hiện chuyện này?"
"Được một thời gian rồi, chỉ là không có dũng khí hỏi anh."
"Sợ cái gì?" Thi Dạ Diễm mỉm cười, "Sợ chợt phát hiện tự mình nhiều năm qua yêu sai lầm người mà không thể nào tiếp nhận được sự thật này sao?"
Cố Lạc cũng cười, "Đừng đùa em, em đối với anh như thế nào cùng đêm đó không có nhiều quan hệ."
Thi Dạ Diễm nhún nhún vai, "Vậy em sợ cái gì?"
Cố Lạc cong cong mắt, không có cho hắn đáp án.
Cô sợ là lại thêm một cái lý do không bỏ Thi Dạ Triêu được, sợ là thời
gian còn dư lại mặc cho cô trải qua nghiêm túc cố gắng hơn nữa cũng
không đủ trả lại trời cao ban ân cho.
Thi Dạ Diễm không phải là không biết đáp án của cô, "Em dự định nói cho Evan sao?"
Cố Lạc lắc đầu một cái, "Còn chưa nghĩ ra, không cho phép anh nói."
Thi Dạ Diễm cười , "Lấy quan hệ hiện tại của các người, anh và anh ta nói chuyện này nói không chừng chỉ biết chịu đánh "
"Làm sao lại như vậy? Evan vẫn cho là chúng ta có quan hệ."
"Cái này không giống nhau, có lúc đàn ông là sinh vật rất kỳ quái, em không thể hiểu."
. . . . . .
Hai người hàn huyên thật lâu, lúc Thi Dạ Diễm đưa cô về khách sạn đã là nửa đêm. Lúc Cố Lạc xuống xe lúc trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn màn đêm,
Thi Dạ Diễm khiêu khích một cái, "Là bầu trời đêm giống đêm tám năm
trước đó sao?"
Cố Lạc cười, quay đầu lại thật sâu nhìn người đàn
ông này, đột nhiên cảm thấy ý nghĩa lớn nhất của hắn đối với cô có lẽ là đã đem Thi Dạ Triêu dẫn vào trong sinh mệnh của cô, chỉ bằng một điểm
này, cô đối với hắn cảm kích không cách nào nói được.
"Er¬ic." Cố Lạc chợt ôm lấy hắn.
Thi Dạ Diễm không có cự tuyệt cô bất chợt ôm, có thể cảm nhận được nội tâm
của cô đang đè nén tâm tình, vỗ vỗ lưng của cô."Muốn nói cái gì?"
"Em không biết nên mở miệng với anh như thế nào, em chưa bao giờ can thiệp
bất cứ chuyện gì của anh, nhưng lần này, có thể đừng động tới anh ấy hay không?"