Mấy năm trước, ở trong hôn lễ Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt Như, Cố Lạc đem mình thành một người đứng xem.
Cái gọi là phụ nữ đẹp nhất chính là thời điểm mặc vào áo cưới trắng noãn gả cho người nam nhân cô hy vọng kia, Cố Lạc chưa bao giờ ảo tưởng, cảm
giác cách cô quá xa, quá xa.
Có lẽ ngày trước trong tiềm thức đã
kháng cự hoàn toàn, cho nên khi một hàng các loại kiểu dáng áo cưới đặt ở trước mặt cô thì Cố Lạc cả người có chút ngẩn ra, cái loại thị giác
cùng tâm hồn bị tập kích làm cho cô trong lúc nhất thời khó có thể ứng
đối.
Nhà thiết kế áo cưới kia hình như thường thấy trường hợp như vậy, chỉ là thân thiết cười, để trợ thủ xách qua vài món."Cố tiểu thư
vóc người rất thích hợp với mấy loại kiểu dáng này, ừ, tôi nghĩ cô nhất
định cũng thích kéo dài đuôi."
Nhà thiết kế liên tiếp giới thiệu
mấy kiểu dáng cho Cố Lạc, chỉ ra chỗ thiết kế trọng điểm cùng tinh xảo
của mình, Thi Dạ Triêu ở một bên ngồi trên ghế sa lon lật xem các loại
tạp chí áo cưới, thỉnh thoảng quan sát Cố Lạc, bên môi nén cười, ngay cả Kỷ Linh cũng nhân lúc thời điểm uống cà phê cong khóe miệng.
Cố Lạc khẩn trương nhếch khóe miệng, "Ách, tôi muốn chọn một cái ở trong đó?"
"Dĩ nhiên." Nhà thiết kế sư cười."Đừng khẩn trương Cố tiểu thư, chúng ta
bây giờ chỉ là tùy ý tâm sự, tôi muốn biết cô đặc biệt thích loại phong
cách nào, kiểu dáng, loại vải nên mới đo người cô làm theo yêu cầu một
cái áo cưới chỉ thuộc về một mình cô, cô chỉ cần nói cho tôi biết ý nghĩ của cô là được."
"Tôi. . . . . ."
Cố Lạc linh quang đầu
óc từ trước đến giờ đề là ứng đối các loại nguy hiểm, lần đầu đối mặt
với một đống lớn y phục không biết làm thế nào cho phải.
Bởi vì
cô vẫn không bắt được chủ ý, nhà thiết kế nhận được ám hiệu của Kỷ Linh, mang trợ lý đi xuống trước, đem không gian để lại cho hai người.
Những người không có nhiệm vụ đều không có ở đây, Cố Lạc liền không nhịn được ảo não ngâm ra tiếng, ở đó có từng dãy các loại áo cưới giống như con
thoi."Tại sao có thể có nhiều kiểu dáng như vậy?"
Lúc cô vì thế
nhức đầu, trong lúc vô tình lại phát hiện Thi Dạ Triêu đã để xuống tạp
chí dù bận vẫn ung dung thưởng thức cô gãi gãi một chút! Vẻ mặt hoặc là
bộ dạng quẫn bách vuốt vuốt mái tóc.
Hai người tầm mắt chống lại, Thi Dạ Triêu không che giấu chút nào đưa cho một nụ cười khích lệ."Tiếp tục, anh có thời gian."
Cố Lạc lườm anh một cái, đối với anh xích lõa trắng trợn cười nhạo làm như không thấy, ngón tay xẹt qua một số chất vải tính chất bất đồng."Nếu
như mà em đề nghị hủy bỏ cái khâu này của hôn lễ, anh có ý kiến gì
không?"
Thi Dạ Triêu không có trực tiếp trả lời, để xuống tạp chí đi tới bên cạnh Cố Lạc, tầm mắt giữa đống áo cưới tìm tòi một phen,
xách ra một cái."Thay thử nhìn một chút, có lẽ em sẽ không như vậy không có đầu mối chút nào rồi."
"Em không muốn thử." Cố Lạc lập tức mấy bước cách xa.
Thi Dạ Triêu thật sự cũng không ép buộc, đem áo cưới lại treo trở về."Không muốn nhìn qua mình mặc áo cưới sẽ là cái dáng vẻ gì ư? Có phải sợ thích loại cảm giác này sau đó không thể chờ đợi gả cho anh hay không?"
Cố Lạc híp mắt, trừng anh, nửa phút sau giơ cờ hàng, lấy xuống cái mới vừa rồi anh cầm lấy đi vào phòng thử đồ.
Bình thường Cố Lạc là một người phụ nữ làm chuyện gì cũng rất dứt khoát lưu
loát, ai ngờ lần này cô ở bên trong nửa ngày cũng không ra ngoài. Thi Dạ Triêu kêu cô một tiếng, không có phản ứng, đi vào liền phát hiện Cố Lạc mặc áo cưới ngồi dưới đất.
Làn váy thật to trải ở dưới người cô, áo ngực thiết kế nổi bật lên bộ ngực nhu mềm mời gọi dục vọng, góc độ
Thi Dạ Triêu trên cao nhìn xuống nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp.
"Đây là bị dáng vẻ xinh đẹp của mình mê đảo rồi sao?" Cô đang muốn đứng dậy
lại không dậy nổi dáng vẻ vụng về khiến Thi Dạ Triêu ác liệt nói đùa,
đứng ở một bên không có ý định đưa tay giúp một tay.
Cố Lạc định
ngồi trở lại, khẽ thở hổn hển, ngực trước phập phồng phập phồng, mượn
động tác vén tóc che giấu nhếch nhác một chút! Miệng không vui khẽ phồng lên.
Hiếm khi thấy được một mặt trẻ con của cô như vậy, Thi Dạ
Triêu ý muốn cùng nhau đùa dai, lại lấy điện thoại di động ra đem một
mặt này chụp được .
"Không cần chụp!" Cố Lạc che mặt trốn tránh ống kính của anh.
"Tại sao không, trở về cho Kya Kya xem một chút, mẹ nó cũng có một mặt của
phụ nữ như vậy." Thi Dạ Triêu liền tách mấy cái mới dừng tay, ngồi chồm
hổm xuống ở trước mặt cô.
Phòng thử đồ ánh đèn nhu hòa từ đỉnh
đầu chiếu nghiêng xuống hình dáng hai người. Thi Dạ Triêu giữ lấy nâng
cằm của cô, nhìn chăm chú hồi lâu. Đáy mắt anh có gì đó, Cố Lạc nhìn
thấy, nhưng đoán không ra, giống như là một đoàn nước xoáy thật sâu, tâm tình nào đó lăn lộn kích liệt lại bị đè nén.
"Vừa rồi anh nói sai." Anh mở miệng.
"Nói sai cái gì?"
"Người không kịp chờ đợi là anh." Thi Dạ Triêu hai tay vịn hông của cô kéo cô
lên, cũng không buông ra."Anh rất muốn biết vào cái ngày anh cưới em đó, em sẽ là dáng vẻ gì."
Cố Lạc trong lòng chấn động, khi anh nhìn
soi mói lặng lẽ hoạt động chân nhưng chợt không có hơi sức! Chân, vẫn cứ cần phải dựa anh mới có thể đứng thẳng."Em cũng vậy rất muốn biếth ngày đó anh lại là bộ dạng gì? Còn tưởng rằng anh đối với phụ nữ mặc áo cưới có bóng ma, đừng đem em thành người kia."
Anh nhíu mày, "Có bóng ma không phải là em sao? Ít nhất toàn bộ hành trình hôn lễ Eric em đều ở đó." Ít nhất, anh cũng không có tận mắt thấy một màn Chử Dư Tịch chân
chính gả cho thái tử kia.
Cố Lạc thở ra một hơi, bắt đầu đẩy anh."Em không lấy chồng, bây giờ đi ra ngoài nói với bác Kỷ đám cưới này em không làm."
Thi Dạ Triêu lông mày nhướng cao hơn, gần như khó mà tin được người phụ nữ
này là đang nổi nóng đùa bỡn."Cái đề tài này chúng ta nói qua vô số lần, có lấy chồng hay không cũng không phải em."
Cố Lạc chợt không
nói lời nào, bởi vì không biết trả lời như thế nào, lại vừa vặn thành
toàn thời gian khó có được. Cô mím chặt môi, khóe miệng xụ xuống, bộ
dáng có mấy phần uất ức, mặt mày lưu chuyển không biến sắc cảm giác vô
lực, mềm nhũn tim của anh, không duyên cớ làm cho anh sinh ra dục vọng
muốn đem người phụ nữ này thương tiếc nâng ở lòng bàn tay.
Thi Dạ Triêu cười một tiếng, cúi đầu hôn lên Cố Lạc, cũng ở lúc cô giãy giụa
kháng cự cố định đầu của cô bá đạo sâu hơn nụ hôn này.
Có lúc mọi người là cần phải ép! Vội vã, cần dùng độc ác nào đó mới có thể hóa giải đau đớn không thể nói ra miệng.
Cố Lạc bị anh vây ở trong ngực hôn mạnh, hô hấp tràn đầy hơi thở của nhau, mà hơi thở lại lẫm này lại đúng lúc lấp đầy vào chỗ trống trong lòng
nhau.
Trong lòng của bọn họ đều có mảnh đất, bởi vì yêu lâu dài
mà không phải mà khô khốc, rất hoang vu, lại mỗi lần có thể ở gần đối
phương giống như hấp thu lực lượng dịu dàng mà bền bỉ nào đó, giống như
chất dinh dưỡng nào đó một giọt một giọt truyền thụ đến nơi da bị nẻ một chút ít máu thịt mơ hồ, làm dịu mỗi một vết thương hoặc sâu hoặc cạn.
Nếu như đây là một loại cứu giúp, được cứu cũng không phải một mình.
Hai người đều không phải là ngu! Cảm nhận được cái loại cảm giác vi diệu
đó. Có lẽ bởi vì có cảnh ngộ tương tự mới có thể sinh ra loại sống nhờ
vào nhau đặc biệt lệ thuộc vào nhau đó, nhưng nội tâm kiêu ngạo khiến
cho bọn họ vĩnh viễn không thể đem loại đó nói ra khỏi miệng.
Đôi tay Cố Lạc đã từ ban đầu kháng cự đổi thành ôm cổ của anh, phần nhu
thuận này, là cô tình nguyện. Mà đối với Thi Dạ Triêu mà nói Cố Lạc nhu
thuận giống như một loại thuốc mê hồn, làm cho anh bất tri bất giác hãm
sâu. . . . . .
"Cố Lạc." Anh bỏ dở nụ hôn này, chống đỡ môi của cô giọng nói nhỏ giọng mà nói: "Lạc, anh nghĩ muốn em."
Khi anh nói lời này thì tay đã đặt lên ngực của cô, Cố Lạc thức tỉnh, bắt
lấy cái tay không thành thật của anh."Anh điên rồi? Cũng không nhìn một
chút đây là nơi nào."
Cố Lạc đẩy anh ra, cởi xuống áo cưới để đổi váy, Thi Dạ Triêu đang chạy ở trên eo cô thời điểm lại hôn cô một phen, hơi thở đã thấy không yên."Chúng ta đi."
"Áo cưới thì sao?" Cố Lạc bị anh kéo lảo đảo một cái thiếu chút nữa trật chân té ngã.
"Hôm nào lại nói!"
Thi Dạ Triêu tùy tiện tìm lý do ném Kỷ Linh lại rồi mang Cố Lạc đi, cũng
không biết anh tại sao lại gấp gáp như vậy, ngay cả bản lĩnh lái xe về
nhà cũng nhịn không được, trực tiếp tìm khách sạn thuê phòng. Vào cửa
chạy thẳng tới phòng tắm, mở nước nóng. Nước nóng từ đầu rót xuống, Cố
Lạc bị anh lột hai ba cái, chống đỡ ở trên tường hôn kích liệt, vừa hôn
vừa rút đi quần áo của mình. Thi Dạ Triêu xoa cô, thuận tay kéo một chân cô lên ôm mình, tiểu Triêu Triêu chống đỡ cô nhẹ nhàng nặng nề cọ,
không bao lâu liền chọc cô động tình, sau đó eo một đĩnh, vào tận gốc
rễ.
Cái loại cảm giác chặt chẽ kết hợp đó khiến Thi Dạ Triêu thoả mãn muốn than, nâng lên chân cô bắt đầu động. Anh vừa bắt đầu cũng
không dịu dàng, sau lại càng hung ác. Cố Lạc mặc dù muốn chịu đựng, dần
dần cũng không nhịn được gọi ra, vịn trên vai của anh - trên - dưới –
cúi đầu thừa nhận.
"Nhẹ một chút, nhẹ một chút. . . . . ."
Cố Lạc nhỏ nhắn làm sao thừa nhận được loại công kích đó, liên tiếp cầu
xin tha thứ. Nhưng cô càng như thế, Thi Dạ Triêu càng không thu lực,
càng muốn nhìn cô vì mình ý loạn tình mê, giữ chặt hông của cô ấn mông
xuống bụng dưới của mình.
"Lạc."
"Ừ. . . . . ."
Không phải chỉ có một mình anh sẽ gọi cô là Lạc, nhưng chỉ có anh kêu lên hai chữ này thì Cố Lạc cả trái tim đều là run. Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, là từ duy nhất lúc ấy trong đầu cô có thể nghĩ tới.
"Anh nghĩ muốn em."
"Không phải đang. . . . . . Muốn sao?" Cố Lạc bị hắn đụng đến chữ cũng không thành câu, bị anh cạy hàm hôn .
"Gọi anh."
". . . . . ."
"Ngoan."
Cố Lạc mở mắt, nhìn anh ở sau màn nước, tay vỗ lên mặt của anh, nhìn chăm
chú vào đôi con ngươi có một chút thâm trầm, rõ ràng nói ra tên của
anh."Evan."
. . . . . .
. . . . . .
Hai người ở
phòng tắm làm một lần, trở về phòng lại làm một lần. Sau khi có một cỗ
nóng bỏng bắn đi vào một lúc lâu, cao trào sợ hãi động lòng mới dần dần
bình ổn. Anh không muốn ra ngoài, cảm thụ nhiệt độ cô.
Cố Lạc cực kỳ mệt mỏi, nhắm hai mắt hưởng thụ nhiệt độ hiếm có giữa hai người, ôm
anh nhẹ nhàng cọ cọ. Đợi cô sắp ngủ thì hình như nghe thấy một câu nói
Thi Dạ Triêu, hoặc như là thở dài.
"Nếu như sớm một chút thì tốt. . . . . ."
Có thể sớm một chút sẽ tốt, nhưng làm sao chỉ là sớm một chút như vậy?
Nếu có thể ở lúc ban đầu trở thành mối tình đầu của nhau, cũng sẽ không có
nhiều sau này như vậy, bao gồm những thứ gặp thoáng qua kia bị lãng phí. Bọn họ sớm tiến vào tầm mắt nhau như vậy, lại cho đến hôm nay mới thật
sự đến gần. Cô lại cảm thấy bản thân mình không lâu đã nghe anh nói "Sớm một chút".
Cố Lạc chậm rãi mở mắt ra, ngón tay ở trên lồng ngực
của anh vẽ loạn. Thi Dạ Triêu vỗ vỗ mông nhỏ của cô, Cố Lạc từ trong
ngực anh ngẩng đầu lên."Evan, em. . . . . . Còn muốn."
Thi Dạ Triêu nghiêng đầu nhìn cô, buồn cười hỏi: "Không mệt? Không phải buồn ngủ sao?"
"Mệt mỏi." Cố Lạc lật lên trên người anh, mở chân vắt ngang cưỡi trên người
anh."Vậy cũng muốn." Cô cúi người trêu chọc anh, dụ dỗ nắm tiểu Triêu
Triêu của anh, sau đó ở dước ánh nhìn soi mói của anh ngồi xuống.
Thi Dạ Triêu thích cô chủ động, giao tất cả dục vọng nội tâm, không cần
phải nghĩ, làm sao nào biết đối với cô mà nói, ngủ cũng biến thành xa
xỉ.
Trên đời này, mỗi người đều mơ ước loại tình cảm khắc cốt ghi tâm.
Cố Lạc nghĩ, đối với phần tình cảm không thuần túy này giữa cô và anh, nếu khắc không tới xương, liền không cách nào khắc sâu trong lòng.
Luôn cho là mấy chuyện lần này, Thi Dạ Triêu và Thi Dạ Diễm ở giữa 2 người
tồn tại hiểu lầm. Cố Lạc vẫn muốn tìm cơ hội vì hai người giải thích,
nhưng là thời điểm trời cao không chăm sóc ngươi thì vĩnh viễn sẽ không
để cho ngươi vừa lòng đẹp ý.
Rất nhanh chuyện đã xảy ra, khiến
hai anh em Thi gia đang cùng chung sống ngắn ngủn sau vài năm lần nữa
trở mặt thành thù, khiến Cố Lạc lâm vào tình cảnh lưỡng nan trước nay
chưa có.
"Trợ giúp anh ấy Đông Sơn tái khởi thì em không ngờ sau
này sẽ cùng anh phát triển trở thành quan hệ bây giờ. Nếu có thể biết
trước. . . . . . Em sẽ ở trước lúc anh buộc anh ấy buông tha tất cả Thi
gia liền giết anh, Thi Dạ Triêu, có em ở đây, anh không thể động đến một phân một hào của anh ấy."