Từ Ngao nhận thấy, cái bệnh không nói yêu đương thì sẽ chết của Cố Lạc rõ ràng chính là vì chuyện nào đó mà tìm lấy cớ.
"Lạc, có phải yêu anh ta hay không?"
Từ Ngao hỏi quá trực tiếp, đến phiên Cố Lạc ngớ ngẩn, hoảng hốt lắc đầu,
cơ hồ là phản bác theo thói quen: "Làm sao lại như vậy? Anh ta là anh
trai Er¬ic, chúng tôi —— tôi. . . . . ."
Giải thích vô cùng yếu
ớt như vậy, càng thêm dư thừa. Trong đầu cô giống như có một ống kính,
khuôn mặt của hai người Thi Dạ Diễm cùng Thi Dạ Triêu khi hắn ở trước
ống kính vòng vo vài vòng, sau đó dừng lại, định dạng hình ảnh lại là
Thi Dạ Triêu .
Nhiều năm như vậy, Cố Lạc rất ít khi ở trước mặt
người khác thừa nhận tình cảm đối với Thi Dạ Diễm, mà bây giờ đối tượng
biến thành Thi Dạ Triêu, cô chợt cái gì cũng không thể phản bác, mặc dù
cũng không phải là bởi vì cô đã yêu.
"Tôi nên làm như thế nào?"
Từ Ngao khó mà thấy được mờ mịt luống cuống ở đáy mắt cô, nhớ tới lời của
Cố Doãn cùng Thi Dạ Triêu ở trên bàn ăn mới vừa rồi, trầm mặc."Mặc kệ
đối phương là người nào, cô hẳn phải có đoạn bắt đầu mới, Thi Dạ Triêu
là thí sinh tốt nhất, ít nhất là Cố Doãn không dám tùy tiện động đến anh ta. Có nhớ tôi trước kia đã dạy cô hay không, nếu như hoàn cảnh trước
mặt bằng sức một mình cô không cách nào thay đổi, như vậy thì yên tâm
tìm kiếm tất cả đồ sẽ có lợi cho chính mình, nếu không có liền tự mình
chế tạo điều kiện có lợi, vĩnh viễn không để cho thực tế tàn khốc đánh
bại cô, năng lực công kích của cô cũng có thể dùng đi đối phó người
khác, chỉ cần động chút đầu óc, không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không
có chướng ngại vật vĩnh viễn."
Lính đánh thuê như bọn họ, thường
sẽ đối mặt với các loại tình huống nguy hiểm phức tạp, không phải mỗi
lần cũng sẽ kịp thời lấy được trợ giúp cùng cứu viện, ngồi chờ chết là
chuyện bọn hắn sẽ không làm nhất. Từ Ngao dạy cô chưa bao giờ là làm thế nào đưa địch vào chỗ chết, hoàn toàn là đường cùng gặp sinh tồn.
"Nhớ, tôi là học sinh tốt nhất của anh." Cố Lạc cúi đầu thu lại mặt mày. Từ
Ngao với cô cũng vừa là thầy vừa là bạn, như anh cả lại như bạn vào sinh ra tử, là người cô tin tưởng nhất. Nhưng làm sao có thể để cho cô nói
cho hắn biết, lần này đặt ở trước mặt cô là một cái đường cùng mà hắn
cũng không tìm được cửa ra.
Cố Lạc đang chìm đắm ở bên trong tâm
tình của mình, Từ Ngao chợt cùng cô kéo ra chút khoảng cách."Đi về trước đi, nơi này không phải nơi nói chuyện." Cô mới vừa tiếp nhận được ám
hiệu của Từ Ngao quay đầu lại, Thi Dạ Triêu đang khép lại bật lửa đốt
thuốc, sau đó giương mắt, thấy được bên này.
Thi Dạ Triêu là ra
ngoài hút thuốc lá, cách khoảng cách mười mấy thước đối mặt với Từ Ngao. Bên cạnh Cố Lạc là có một cái cây cao hơn hai người cản trở, cô đi ra
Thi Dạ Triêu mới nhìn thấy cô. Ánh mắt không dễ dàng phát giác biến sắc.
Anh lưng dựa vào hành lang, ngược sáng, hai chân vắt chéo mà đứng, một tay
tùy ý cắm ở trong túi quần, hai ngón tay cầm điếu thuốc, khóe miệng hơi
uốn lên, chứa đựng nụ cười như có như không, mặc dù như thế nhưng cũng
không thể làm phai nhạt cái loại khí thế cường đại trên người anh.
Lúc Cố Lạc híp mắt đi tới gần mới có thể thấy rõ mặt của anh. Trong ấn
tượng của cô ngày trước Thi Dạ Triêu vẫn luôn là cường đại, đối thủ đáng sợ, kẻ địch không thể nhìn kỹ, vừa cao ngạo, không dám cùng chung sống.
Hôm nay Cố Lạc đứng ở trước mặt anh như vậy, tất cả của anh trước sau như
một, nhưng thân phận của hai người lập trường hoàn toàn phát sinh biến
hóa. Thi Dạ Triêu vẫn là Thi Dạ Triêu cao cao tại thượng, nhưng đã không hề cùng cô đối địch nữa, đối với cô mà nói cũng đã không phải anh trai
Thi Dạ Diễm, anh chính là Thi Dạ Triêu.
Cố Lạc đã hoàn toàn nhớ
không rõ là từ lúc nào thì nẩy lên, cô đã không còn như ngày trước đối
với anh e sợ không tránh kịp như vậy.
Cố Lạc vốn tưởng rằng bữa
cơm này ăn rồi sẽ giải tán, đang chuẩn bị đưa anh về khách sạn Cố Bạch
Bùi liền lên tiếng."Nếu không chê, trong nhà dễ dàng hơn một chút, lại
nói bây giờ cũng khác quá khứ, đều là người một nhà."
Cố Lạc tiếp theo chợt thiếu chút nữa không có đứng vững, "Ba!"
"Ba nói cũng không sai, huống chi trong nhà cũng so với ở khách sạn an toàn hơn chút." Cố Doãn nhún vai, cố tình đầu với Từ Ngao."Cậu tới lái xe."
Một câu an toàn của Cố Doãn, đem lời nói của Cố Lạc chặn trở về, chỉ đành phải nhìn về phía Thi Dạ Triêu.
Thi Dạ Triêu vốn là muốn cự tuyệt, vừa nhìn phản ứng này của Cố Lạc, vừa
ngẫm nghĩ lại lại hớn hở đón nhận, ý bảo 72 giao cái chìa khóa xe cho Từ Ngao."Vậy thì quấy rầy."
Cố Lạc hai gò má lập tức phùng lên bất
mãn, mũi chân quay lại một nửa không lên tiếng lên xe Cố Doãn. Cố Doãn
nhận được ánh mắt ba, gật đầu một cái.
Trên đường, Ace vừa lái xe vừa từ trong kính chiếu hậu liếc Cố Lạc, vui vẻ không thôi."Có cái gì
đáng để mất hứng hay sao? Người đàn ông của cô ở nhà cô có cái gì không
đúng? Cố tiên sinh an bài hợp tình hợp lý."
Cố Doãn ở phía sau hừ một tiếng, Cố Lạc bĩu môi, "Loại cảm giác này rất kỳ quái."
"Già mồm." Cố Doãn châm chọc."Ba bảo anh khuyên em đừng quá đùa bỡn tiểu
tính khí, tính khí Thi Dạ Triêu cũng không phải là người em có thể tùy
tiện đùa bỡn."
"Đem phòng khách cách phòng em xa nhất cho anh ta."
Cố Doãn cười, "Em không sao chứ? Em cảm thấy anh ta có thể nguyện ý ngủ phòng khách?"
Nghe xong lời này Cố Lạc lông dựng lên, "Anh có ý tứ gì? Dù sao cũng sẽ không ngủ phòng em chứ?"
Ace cũng cười."Cô thật đúng là lần đầu tiên dẫn đàn ông về nhà a."
Cố Lạc buồn bực, căn cứ vào hiểu biết đối với Thi Dạ Triêu, tên khốn kiếp này không thể nào ngủ phòng khách.
Bởi vì lúc trước bị Thi Dạ Triêu tiêu hao quá nhiều thể lực cùng tinh lực,
một bữa cơm hoàn toàn không đủ cho Cố Lạc cứu sống con rồng dũng mãnh,
cô còn ở giai đoạn “không vững dạ”. Sau khi về đến nhà liền không có
tham dự cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông, về phòng của mình chậm rãi tắm rửa làm mặt nạ.
Cũng không biết ba con Cố gia cùng Thi
Dạ Triêu có nhiều lời để nói như vậy, cây kim chỉ sắp sửa chỉ hướng 11h
cũng còn chưa giải tán, nhưng cũng vì vậy để cho Cố Lạc có thời gian nấu cháo điện thoại cùng Lục Kya Việt.
Tách ra hơn nửa tháng, bình
thường lại không thể tùy ý liên lạc, Cố Lạc quả thật có chút nhớ con
trai rồi. Cúp điện thoại lười biếng nằm lỳ ở trên giường, trống rỗng
nghĩ tới cái tiểu tử thúi kia rõ ràng cũng nhớ mình rồi lại bày bộ dạng
nhỏ kiêu ngạo, nghĩ đi nghĩ lại buồn ngủ đánh tới, mơ màng đi ngủ.
Trong giấc mộng, mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh có người tiến vào, tiếng
bước chân của anh vô cùng nhẹ, Cố Lạc xoa mắt lật người, giọng nói miễn
cưỡng."Lâu như vậy?"
Không có ai trả lời cô, rất nhanh, nghe
phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy. Qua một hồi lâu, Cố Lạc cảm thấy
nệm sau lưng chìm chìm, sau đó một đôi tay đem cô kéo cô, mang theo nụ
hôn vị bạc hà liền áp xuống, cố gắng đem con sâu ngủ của cô đuổi đi. Tay của anh không thành thật, từ trên sờ tới, cách quần ngủ đụng sờ chỗ mẫn cảm nhất của cô, cảm giác lửa nóng kích thích đánh tới, Cố Lạc lập tức
đẩy anh ra.
"Đừng, em không được."
"Không được cũng phải
được." Thi Dạ Triêu dục vọng rất mạnh, lại đối với thân thể cô khát vọng quá lâu, sau vài lần kinh nghiệm quá tiêu hồn, càng thêm đã xảy ra là
không thể ngăn cản. Anh cũng không biết tại sao muốn cô như vậy, chính
là muốn đem người phụ nữ thoạt nhìn không có gì đáng kể này đè ở dưới
thân dùng cái loại phương thức này hành hạ.
Hai ba lần bị lột
sạch, Thi Dạ Triêu tách ra cô, để cho cô rõ ràng cảm thụ mình. Cố Lạc
lần này thật sự rất tỉnh, vừa trốn tránh nụ hôn của anh vừa lui về phía
sau co lại tránh anh xâm lấn. Thi Dạ Triêu đời nào cho cô chạy trốn, đôi tay vững vàng cố định mông cô, môi cọ ở bên tai cô.
"Ngoan chút." Anh trực tiếp chen vào, kiên định chậm rãi đi vào đáy.
Cố Lạc ngửa đầu, thở nhẹ: "Đừng động, em đau!"
Thi Dạ Triêu quả thật bất động, cứ như vậy lẳng lặng cảm thụ vây bọc của
cô, một lát sau chợt cười , khẽ cắn tai của cô: "Chỗ của em thật chặt,
tiểu xử nữ, em như vậy sẽ khiến anh cho rằng bây giờ là đang phá hỏng em ."
Dứt lời, chợt có loại cảm giác giống như hình ảnh đã từng
quen biết, Thi Dạ Triêu trong đầu bỗng dưng thoáng qua thứ gì đó, nhưng
quá nhanh, bắt không được.
Cố Lạc mặt đỏ lên, tiểu Triêu Triêu ở
bên trong thân thể chậm rãi động, bên tai là giọng nói khêu gợi trầm
thấp của anh: "Có tốt hơn một chút hay không?"
"Anh nhẹ một chút. . . . . ."
"Được, nhưng bây giờ có bao nhiêu nhẹ, sau đó thì có bấy nhiêu nặng."
Thi Dạ Triêu xấu xa hù dọa cô, lại không biết lời này khiến Cố Lạc chấn động trong lòng. ". . . . . . Tắt đèn."
Anh tự tay tắt ngọn đèn ngủ, Cố Lạc nâng lên mặt của anh nghiêm túc nhìn,
ánh trăng giống một buổi tối cô mười bảy tuổi lúc đó, tĩnh mịch mà trêu
chọc người như vậy. Ánh mắt của anh bị dục vọng đốt cháy cực kỳ sáng
ngời, bởi vì giờ khắc này ẩn nhẫn mà kịch liệt, lại lóe lên ánh sáng
hung ác, tựa như dã thú đói bụng.
Bị cô nhìn chăm chú như vậy,
Thi Dạ Triêu không tự chủ tăng nhanh tốc độ, cúi đầu hôn cô, đợi cô tiết ra nhiều nước hơn mới từ từ buông thả sức lực, hung hăng rót vào, Cố
Lạc bị anh đâm vào liên tục ý thức vỡ vụn, đem nghi ngờ lớn trong lòng
đè xuống. . . . . .
Những ngày qua quả thật làm có chút quá, Thi
Dạ Triêu quá trớn nổi ý tốt chỉ cần một lần. Nơi đó của Cố Lạc vừa nóng
cay cay vừa đau lên, sau mấy ngày cự tuyệt sẽ cùng anh cùng giường.
Nhưng mỗi khi đến lúc đi ngủ Thi Dạ Triêu đều đem cô cưỡng trở lại, cũng không có mạnh mẽ muốn cô nữa, chỉ là vô lại chiếm đoạt giường của cô
cùng người cô, thân thiết một phen sau đó thoải mái ôm cô nhắm mắt ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, Cố Lạc mở to mắt không hề buồn ngủ, nghiêng đầu nhìn
chăm chú người đàn ông bên cạnh, cố gắng nghĩ lại cái đêm rất nhiều năm
trước kia, không ngờ nguyên tưởng rằng người đàn ông này đã ngủ lại bỗng dưng mở miệng: "Em còn nhìn anh như vậy nữa, anh liền không thể làm gì
khác hơn xem đó là em đang mời anh làm chút gì đó."
Đối với nghi
vấn trong lòng, Cố Lạc hoàn toàn hỏi không được. Thi Dạ Triêu mở mắt ra, cùng cô nhìn thẳng vào mắt."Ngày mai cần phải trở về, nhận lễ của ba em và anh em, chung quy cũng không phải làm việc xấu."
Cái gọi là "Lễ" dĩ nhiên là đang chỉ cô."Có phải lại cùng anh em thương lượng chuyện mờ ám gì hay không?"
"Đề tài đều là em."
"Hắn lại cố định lên giá rồi sao?"
Cố Lạc tự giễu, Thi Dạ Triêu cũng không phản bác."Có lẽ là nhìn anh mấy ngày nay quá hưởng thụ đi."
Cố Lạc mặt trầm xuống, nhấc chân cho anh một cước, sau đó lật người đưa
lưng về phía anh. Thi Dạ Triêu xoa bụng, sờ sờ đầu của cô vẫn như cũ
không sợ chết trêu ghẹo."Em cũng nghĩ như vậy, yêu cầu của hắn càng
nhiều chứng tỏ em đối với anh càng đáng tiền."
Cố Lạc khó chịu
cười lạnh: "Vậy em nên cảm ơn hắn bán đứng em giá tiền cao, cần phải cảm ơn anh hào phóng nguyện ý tiếp thu loại ‘đại lễ’ này, nếu không em thật sự đúng là không biết giá trị của mình rốt cuộc ở nơi nào."
Thi
Dạ Triêu cười ra tiếng, "Em không phải là trừ Er¬ic cùng Lục Kya Việt
đối với cái gì cũng không để ý sao? Nếu như hiện tại nếu đổi lại là
Er¬ic ở nơi này, sợ là em đối với chuyện này nửa điểm ý kiến cũng không
có chứ? Việc này chính là phân biệt đối xử đối với anh mà nói có chút
buồn."
Trong không khí lan tràn ý vị có mấy phần kỳ quái, nghe
thấy âm thanh anh đốt thuốc, Cố Lạc chợt lật xoay người lại rút điếu
thuốc của anh đặt vào trong cái gạt tàn."Về sau không cho ở trước mặt em hút thuốc lá, em ghét đàn ông hút thuốc lá."
Thi Dạ Triêu nhấc lên khóe miệng, ép người tới gần."Em tìm đàn ông tiêu chuẩn hoàn toàn là dựa vào nó sao?"
Thi Dạ Triêu không thể làm gì khác hơn là không hút thuốc lá, cô ba phen
mấy bận rút điếu thuốc của anh có lẽ chính là nguyên nhân này.
Cố Lạc trong lúc nhất thời không lên tiếng, nhìn thẳng anh một hồi lâu sau mới nói: "Bất kỳ tình huống gì, em sẽ không bỏ rơi con em, anh lấy em
chẳng lẽ cũng không để ý điểm này sao?"
"Ba của đứa bé kia rốt cuộc là ai?"
Cố Lạc vẫn không chịu đàm luận chuyện có liên quan đến Lục Kya Việt, Thi
Dạ Triêu càng tò mò."Em làm sao có thể gạt Cố Gia lén sinh đứa bé này mà không bị phát hiện?"
"Em có biện pháp của em, anh quản quá nhiều."
Cố Lạc vẫn như cũ không chịu nói, Thi Dạ Triêu bắt cô cũng không còn biện
pháp."Có phải do Từ Ngao giúp em hay không? Các người quan hệ không tệ."
Cố Lạc cong môi cười một tiếng, "Nếu như mà em nói đứa bé là của hắn, anh tin hay không?"