Trong mắt cô rõ ràng đã có tức giận, Thi Dạ Triêu nhẹ buông tay lui về phía sau, anh kéo ra khoảng cách giữa hai người, trong nháy mắt họng súng của Cố Lạc liền để ở trước cổ anh.
Thi Dạ Triêu vẻ mặt vô tội, không trốn không tránh."Cái gì cũng cho em, còn không đi?"
Cố Lạc hình như vẫn còn ở suy tính vấn đề là trước khi đi thưởng anh mấy bàn tay hay là mấy phát đạn, liền nghe người đàn ông này lại không biết xấu hổ mà nói: "Chẳng lẽ mục tiêu nhiệm vụ của em là anh?"
Nếu không phải Từ Ngao ở trong máy truyền tin thường xuyên gọi, Cố Lạc thật muốn đối với anh làm chút gì khiến anh nhớ lâu một chút.
Một bóng người chợt lên xe, cũng không biết làm cái gì nguyên bản vốn lè có rèm che kín bây giờ cuộn lên trên, bên trong xe nhất thời sáng lên.
72 (nguyên cv k biết nghĩa là gì, chắc là biệt hiệu) biết có người đi vào, lại chậm chạp không thấy bên trong bất kỳ động tĩnh, cuối cùng không yên lòng, vậy mà vừa đi lên liền đụng vào trường hợp như vậy, lập tức rút súng đối đầu cùng Cố Lạc.
Thi Dạ Triêu cũng không ngờ tới 72 lại đột nhiên xuất hiện, thấy cô rút súng mí mắt bỗng chốc nhảy dựng, đưa tay liền kéo Cố Lạc về phía mình."72! Không cần nổ súng!"
Anh vừa vặn nắm trúng nơi cánh tay cô bị thương lúc trước, Cố Lạc chợt cảm thấy đau nhức, trong nháy mắt tổng cộng đã xảy ra ba chuyện: cô rơi vào trong ngực một người đàn ông; nghe một tiếng súng vang; có đồ vật gì đó ở bên tai cô "vèo" một cái xẹt qua quá gần. . . . . .
Đó là đạn.
72 còn duy trì tư thế xạ kích, họng súng hình như còn tỏa ra một luồng khói xanh, lại bị hành động đột ngột của Thi Dạ Triêu hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, đôi môi không huyết sắc.
Thi Dạ Triêu trợn mắt nhìn 72 một cái, mới một tay xoay Cố Lạc lại kiểm tra đầu cô có bị thương không, ngón tay cách khăn quàng cổ ở trên lỗ tai cô sờ sờ, mặt mày giãn ra, dáng vẻ hẳn là rất vui sướng."Thế này thì không hay rồi, vốn là em chỉ thiếu anh một buổi tối, nhưng bây giờ thiếu anh một cái mạng, chuẩn bị lấy gì để trả anh?"
. . . . . .
Lấy gì trả anh?
Lúc trở về gặp Cố Doãn, trên đường đi, trong đầu Cố lạc đều là lời nói của Thi Dạ Triêu cùng vẻ mặt muốn ăn đòn của anh.
Cố Doãn chỉ mặc cái áo ngủ, trong mắt còn mang theo vài phần nhập nhèm buồn ngủ, rõ ràng mới từ ôn nhu hương (đoán là mỹ nhân) bò dậy, ngáp dài xuống lầu, thuận tay đốt điếu thuốc hít một hơi, ngồi vào ghế sa lon, thân thể khẽ ngửa ra sau."Như thế nào?"
Cố Lạc nghiêng người ngồi ở cạnh bàn trà, mím môi không nói, cũng không nhìn anh, hơn nữa đối với lời nói của anh còn mắt điếc tai ngơ.
Ý thức của cô như đi vão cõi thần tiên, Cố Doãn nhíu mày nhìn Từ Ngao một chút, Từ Ngao đang bôi thuốc cho Cố Lạc, thầm nghĩ cánh tay này của cô không có bị bẻ gảy cũng coi như Thi Dạ Triêu xuống tay lưu tình, chính là chỗ này có một mảng bầm tím quá mức nhìn thấy mà ghê.
Cố Doãn lúc này mới phát hiện ra Cố Lạc bị thương, khoát tay ý bảo Từ Ngao tránh ra, mình thì ngồi vào vị trí của hắn. Vậy mà cái mông của anh mới vừa đụng tới ghế sa lon, Cố Lạc đã muốn đứng dậy.
"Ngồi xuống!" Cố Doãn tốc độ cực nhanh nắm bàn tay bị thương của cô, không để ý có ảnh hưởng đến vết thương của cô hay không, không chút nào dịu dàng lôi trở lại.
Cố Lạc bị đau cau mày, chịu đựng không lên tiếng. Cố Doãn ngậm thuốc ở trên môi, đón lấy công việc lúc trước của Từ Ngao tiếp tục xử lý mảng bầm tím này, lên tiếng châm chọc."Anh còn tưởng rằng chỉ cần không phải Thi Dạ Diễm, những người khác em đều không sao cả, thì ra là chỉ cần có liên quan tới hắn mọi người đều không được việc, em thật sự xem mình là Athena của hắn? Bảo vệ hắn rồi những người ở bên cạnh hắn?"
"Em lại không biết anh nhiều chuyện, bớt can thiệp vào chuyện của em đi." Cố Lạc đáp trả lại, lấy ánh mắt ra hiệu Từ Ngao vừa xem náo nhiệt.
Từ Ngao sớm tập mãi thành thói quen hình thức hai anh em này ở chung, đem một hộp vuông tinh sảo bằng vàng đặt ở trước mặt Cố Doãn."Trừ cô ấy xảy ra chút ngoài ý muốn, tất cả hành động đều thuận lợi."
Cố Doãn gật đầu một cái, "Vết thương kia, ai làm?" Bản lĩnh của cô mặc dù không phải đứng đầu, cũng coi như là cao thủ.
"Đều đã nói anh đừng động tới em." Cố Lạc cong lên một chân, tay chống đầu."Em muốn có thời gian nghỉ lễ dài."
Cố Doãn há lại cho cô lừa gạt như vậy, ngược lại nhìn về phía Từ Ngao, Từ Ngao không thể làm gì khác hơn là thay cô trả lời."Thi Dạ Triêu."
Ngoài dự đoán hợp tình lý, động tác trong tay Cố Doãn vẫn là hơi dừng lại, lại tiếp tục, nhìn về phía Cố Lạc."Em và cậu ta giao chiến trực tiếp? Cậu ta nhận ra là em rồi sao?"
"Nhận ra, nhưng em không có thừa nhận, yên tâm chứ?" Cố Lạc thuận tay nhặt lên cái hộp vứt vào trong ngực anh."Cố Doãn, đừng quên em lúc trước nói cho anh, ra cái giá."
Toàn bộ cái hộp bằng vàng, cấu tạo góc góc cạnh cạnh, cũng có mấy phần sức nặng, đập làm Cố Doãn đau. Anh nhe răng trợn mắt hấp khí, xoa lồng ngực một tay, dí mạnh trán của cô."Em rốt cuộc là con gái nhà ai? Với anh trai em tính toán rõ ràng như thế?"
***
Đừng tưởng rằng Cố Doãn nói như vậy lại thật sự sẽ đem tên cố chủ nói cho cô biết, anh là một thương nhân theo đuổi ích lợi cực độ, sẽ không để cho chính mình tự ăn tí xíu thua thiệt.
Một số tiền lớn như vậy, thật khiến Cố Lạc khó khăn, không thể sử dụng một phân tiền của cô ở Cố gia, như vậy người cô nghĩ tới có thể giúp cô cũng chỉ còn lại có một.
Vết bầm trên cánh tay dần dần biến mất từng chút, nếu nhìn kỹ vẫn là rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là mặc áo dài tay tận lực che giấu.
Bất quá mới rạng sáng bốn giờ, sắc trời đã hơi sáng.
Cố Lạc ngồi ở trong xe, gục trên tay lái nhìn chằm chằm căn nhà đối diện kia, trong mắt không nhìn ra tâm tình khác, chỉ có một chút mệt mỏi.
Sau hai giờ, cửa lớn mở ra, một người đàn ông cao lớn từ bên trong đi ra.
Người đàn ông vừa ra liền chạy thẳng tới chỗ cô, gõ mui xe một cái. Cố Lạc hạ xuống cửa sổ xe, thò tay ra ngoài nắm lấy cổ tay anh ta nhìn xuống đồng hồ đeo tay."Tôi chờ anh đã sắp ba giờ rồi, vì sao anh không dứt khoát ăn xong điểm tâm rồi ra?"
Giọng nói của cô rất lớn, Thi Dạ Diễm mở cửa xe, làm dấu tay cầu xin."Điện thoại di động tối hôm qua bị con gái của tôi chơi đến hết pin, vừa mới nhìn thấy tin nhắn của cô, mời cô ăn điểm tâm, coi như xin lỗi."
Cố Lạc đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, còn khách khí với hắn cái gì.
Tiểu Trà Diệp hai tay nhỏ bé nắm sandwich Thi Dạ Diễm làm cho cố gắng chiến đấu hăng hái, cố gắng nuốt xuống mùi vị kỳ quái này, nhìn thấy ba lại mang về một người phụ nữ xinh đẹp, kinh ngạc quên nhai, một đôi mắt mở lớn. Một giây kế tiếp kinh ngạc hóa thành vui mừng, bỏ lại sandwich nhảy xuống cái ghế nhào tới trong ngực Cố Lạc.
"Cô Lạc Lạc! Tiểu Trà Diệp rất lâu không có gặp dì rồi !"
Cố Lạc bị đứa nhỏ này đụng phải lùi lại một bước, vững vàng tiếp được thân thể nhỏ bé của nó, ôm nó, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nặng nề hôn một cái."Nhớ cô?"
"Muốn chết rồi !" Tiểu Trà Diệp tay nhỏ bé còn dính tương salad bưng lấy mặt Cố Lạc, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lêng lại còn có mấy phần uất ức."Cô đều không đến thăm con, cô Lạc Lạc không thích tiểu Trà Diệp rồi !"
"Đừng dùng bộ dạng này." Thi Dạ Diễm đem con gái từ trong ngực cô ôm trở về tới lên ghế, đẩy về sandwich phía trước."Lần trước con nói gì, nhờ cô mua cho con mấy con nhện để nuôi, kết quả lồng tre không có đóng, lại bò đến trên giường mẹ con."
Cố Lạc không biết còn xảy ra chuyện như vậy, âm thầm lè lưỡi."Nguyệt Như đâu?"
"Mẹ trở về nhìn cậu nhỏ rồi, không ở nhà." Tiểu Trà Diệp trả lời nghi vấn của Cố Lạc trước, lại cố lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trừng Thi Dạ Diễm."Mẹ vẫn là quan trọng hơn so với tiểu Trà Diệp đó, mẹ không thích ba cũng không để cho con nuôi."
"Trọng điểm không phải ở chỗ này." Thi Dạ Diễm làm xong cho Cố Lạc một phần sandwich khác để tới trước mặt cô."Loại nhện đó là có độc tính chết người."
Tiểu Trà Diệp bắt được chỗ sơ hở trong lời của ba, "Vậy không có độc có thể nuôi?"
Thi Dạ Diễm mím môi, ngước mắt đảo qua, tiểu Trà Diệp lập tức câm miệng cúi đầu ăn, một lát sau liếc trộm sắc mặt ba, phát hiện không có khác thường, nhỏ giọng lầm bầm: "Mẹ chính là quan trọng hơn so với con."
Thi Dạ Diễm làm bộ không nghe thấy, cũng không để ý cô nhóc. Thân thể Cố Lạc xê dịch về phía cô nhóc, nhỏ giọng hỏi, "Tại sao?"
Tiểu Trà Diệp tay nhỏ bé che lấy miệng."Người đàn ông này đó, vì dỗ phụ nữ vui vẻ, hai người liền làm ra một mình con để nuôi, nhưng là, lại không cho phép con nuôi tiểu sủng vật, có phải hay không rất không công bằng?"
Cố Lạc không thể không dùng ho nhẹ để nhịn xuống xúc động muốn cười, bị con gái ghét bỏ Thi Dạ Diễm rất bất mãn cách con gái dùng từ."Đầu tiên, con không phải là sủng vật của ba và mẹ, tiếp theo ba không có không cho phép con nuôi, nhưng giống như thằn lằn, rắn và nhện những loại ghê tởm gì đó con nghĩ cũng đừng nghĩ. Thực kỳ quái, sở thích khác người thường của con đến tột cùng là di truyền người nào?"
Một câu cuối cùng kia, Thi Dạ Diễm cũng chỉ là thuận miệng phát bực tức, lại làm cho trong đầu Cố Lạc chợt nhảy ra khuôn mặt một người đàn ông.
"Anh trai của ba rồi." Tiểu Trà Diệp cười tủm tỉm, hào phóng giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc."Thi Dạ Triêu."
"Phốc ——"
Cố Lạc đang thất thần, chợt nghe cái tên này sơ ý một chút liền đem sữa tươi mới vừa vào miệng phun ra. Tiểu Trà Diệp tốt bụng giúp cô vỗ lưng, lại đã nắm khăn giấy thay cô lau miệng." Cô Lạc Lạc, cô cũng sợ ba sao?"
Cố Lạc lắc đầu, cố ho khan nói không ra lời. Tiểu Trà Diệp khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tiếc nuối, vấn đề nuôi tiểu sủng vật này nếu như cô là con gái của cô Lạc Lạc cùng bác Thi Dạ Triêu thì hình như hạnh phúc hơn nhiều.
Đưa tiểu Trà Diệp lên xe trường học, Thi Dạ Diễm trở về khi Cố Lạc đang xem một số ảnh chụp gia đình của một nhà ba người bọn họ, còn có toàn bộ một mặt tường đều là hình chụp tiểu Trà Diệp từ khi ra đời đến bây giờ.
"Có phải sắp đến sinh nhật của con gái anh hay không?"
"Tháng sau." Thi Dạ Diễm hất cằm về phía cánh tay của cô."Trời nóng như vậy còn mặc áo dài tay, cánh tay thế nào?"
"Một kẻ hèn hạ đánh thôi." Cố Lạc hời hợt.
Cô không muốn nói, Thi Dạ Diễm cũng không hỏi tới."Tìm tôi vội vã như vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi ——" lời đến khóe miệng, Cố Lạc nhìn ảnh chụp Thi Dạ Diễm, chợt thay đổi chủ ý."Tôi cần một khoản tiền."
"Bao nhiêu?" Thi Dạ Diễm liền chuẩn bị viết chi phiếu cho cô, nghe cô nói một con số, không khỏi ngẩng đầu."Thế nào, người ta chỉ là đả thương cô...cô liền quậy chết người rồi hả ? Số tiền kia coi như là khoản bồi thường cho người thân người chết sao?"
"Anh thật là xem trọng tôi." Cố Lạc nhận lấy chi phiếu, chuẩn bị đi."Sợ rằng rất lâu mới có thể trả lại anh, tôi không muốn dùng tiền Cố gia."
"Cô có thể vì tôi làm việc, cầm tiền công xứng đáng." Thi Dạ Diễm mở cửa cho cô, khó có được nổi lên đùa giỡn."Nếu là đặt ở mười năm trước, nói không chừng tôi sẽ cho cô lấy thân báo đáp, vậy thì dễ dàng hơn."
Cố Lạc lườm anh một cái, cất xong chi phiếu."Làm sao hai anh em một đức hạnh."
Thi Dạ Diễm hếch mày, Cố Lạc tự biết nói sai, nhắm mắt không tiếp lời. Thi Dạ Diễm làm sao chịu thả cô, cửa mở ra một nửa chợt lấy tay chống đỡ, rất có thái độ truy hỏi kỹ càng sự việc."Giữa cô và Evan, xảy ra chuyện gì ma tôi không biết?"
"Chuyện gì cũng không có."
". . . . . ."
"Người này là ánh mắt gì? Không tin tôi?" Cố Lạc rất ít khi nói dối như vậy, lòng bàn tay ẩm ướt."Tôi đối với Thi Dạ Triêu nửa chút hứng thú cũng không có, tôi cũng không phải là bụng đói ăn quàng, nhìn thấy anh ta mất khẩu vị được không? Huống chi cũng sắp nửa năm chưa từng gặp anh ta."
Thi Dạ Diễm không có hỏi nữa, chỉ là cười có chút giảo hoạt, sau đó mở cửa, thành tâm thành ý vỗ vỗ bả vai cô."Chúc cô nhiều may mắn."
Cố Lạc không có tâm tư suy nghĩ một câu nói không đầu không đuôi này của anh, đẩy tay của anh ra bước ra khỏi cửa chính, sau đó bước chân liền dừng lại tại chỗ, bước không ra rồi.
Thi Dạ Triêu hai cánh tay vòng ở trước ngực tựa ở ngoài cửa, trên mặt mang mắt kính màu đậm, trên người chỉ mặc áo sơ mi cùng quần tây, cổ áo nút áo không cài khẽ mở, thái độ vô cùng thoải mái, bộ dạng rõ ràng là đã đến thật lâu.
Cố Lạc tâm lộp bộp một chút, hơi thởi nghẹn ở trong cổ họng quên thở ra.
Thi Dạ Triêu đầu khẽ nghiêng, hết sức lễ phép cùng cô chào hỏi."Buổi sáng khỏe."
". . . . . ."
"Là anh nhớ lộn, hay là Cố tiểu thư quá mau quên, chúng ta có lâu như vậy không gặp sao?" Thi Dạ Triêu vẫn như cũ duy trì cái tư thế kia, ngăn trở đường đi của cô.
Cố Lạc cho là anh muốn nói chuyện một tuần trước, cố gắng trấn định."Là anh nhớ lộn, tôi bị công ty phái đi nước M công tác tối thiểu phải hai tháng, hôm nay mới trở lại."
Thi Dạ Triêu "à" một tiếng thật dài."Hoá ra là như vậy ."
"Dĩ nhiên, ngày đó tôi đi thiếu chút nữa lầm máy bay, vẫn là Er¬ic lái xe đưa tôi đến sân bay, anh ấy biết."
"Ừ." Thi Dạ Diễm thật sự cũng không phủ nhận, đây là sự thật.
Cố Lạc đột nhiên cảm thấy mình có chút lo lắng, sống lưng cũng thẳng tắp, dù sao ngày đó Thi Dạ Triêu không có kéo rơi khăn quàng cổ của cô, không tính là nhìn thấy bộ mặt thật của cô, cô hoàn toàn có thể chết không thừa nhận.
Thi Dạ Triêu khóe môi hơi nhếch, xuyên thấu qua tròng kính nét mặt cười như không cười.
"Như vậy, Er¬ic biết em ngày đó tại sao thiếu chút nữa lầm máy bay không?"
Trong mắt Cố Lạc bỗng chốc bắn ra một đạo cảnh cáo lạnh lùng, Thi Dạ Diễm ở sau lưng cô, dĩ nhiên không thấy được, thành thực lắc đầu."Không biết."
"Cùng đàn ông lăn cả đêm, ngày thứ hai đuổi không kịp máy bay cũng không kỳ quái." Thi Dạ Triêu hoàn toàn không đem cảnh cáo của cô để ở trong mắt, cứ như vậy đem chuyện riêng tư nhất của người phụ nữ này bộc lộ ra ngoài.
Thi Dạ Diễm vốn không có ý tìm tòi nghiên cứu cuộc sống riêng tư của cô, chợt cảm thấy là lạ ở chỗ nào."Làm sao anh biết?"
Vẻ mặt Cố Lạc hận không thể cắn chết được anh, mà nụ cười bên môi Thi Dạ Triêu càng ngày càng sâu."Bởi vì —— trùng hợp."
không ai thương mình, mình lặn một time mà cũng không ai hỏi thăm. tự kỉ trầm trọng. tiếp tục lặn chữa tự kỉ .