Lau Súng Cướp Cò

Chương 25




Thời điểm Cố Lạc xác nhận Cố Doãn đối với mình có lòng riêng là lúc cô mới mười mấy tuổi.

Cô không phải là con gái ruột Cố Bạch Bùi ở Cố Gia cũng không phải bí mật, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng cái gì, Cố Bạch Bùi cưng chiều cô, Cố Doãn cưng chiều cô hơn. Trong mắt tất cả mọi người, Cố Lạc từ đầu đến cuối đều là đứa bé Cố gia, cô là hòn ngọc quý trên tay Cố Bạch Bùi, là tiểu cô nương đi theo phía sau Cố Doãn được cưng chiều mà không kiêu.

Ban đêm lúc không có người, Cố Lạc thỉnh thoảng cũng sẽ ảo tưởng cha đẻ mẹ đẻ mình một chút sẽ là hạng người gì, nhưng là không hơn, trời cao nếu an bài cô đi tới Cố Gia liền nhất định có đạo lý của ông ấy.

Theo ý cô, "Sinh" , là bản năng đầu tiên của mỗi người đi tới trên đời này, là chuyện quan trọng nhất ở trên đời này, cũng là ân lớn nhất cha mẹ cho con cái trong cuộc đời này. Nếu không phải cha con Cố gia động lòng trắc ẩn, kết quả của cô nhất định là khi còn chưa biết cái thế giới này thì trước cũng đã vội vã từ biệt.

Cha con Cố gia nguyện ý lúc cô trở thành cô nhi cho cô một nhà, một nơi dựa vào, một cơ hội sống lần nữa cũng lớn lên, đối với lần này Cố Lạc vẫn luôn là tâm tồn cảm kích.

Nhưng tất cả những thứ tốt đẹp này, về sau cũng từ từ thay đổi bộ dáng.

Sự nghiệp Cố Bạch Bùi như mặt trời ban trưa, mọi chuyện ở trên mặt bàn cũng không chỗ kiêng dè ở trước mặt cô, trước mười tuổi tất cả kiến thức của cô chính là một mặt trong cuộc sống tốt đẹp này, sau mười tuổi mới bắt đầu hiểu rõ ngày trước không biết mặt khác của thực tế, một đứa bé thuộc về Cố gia phải hiểu thế giới, vũ khí cùng ích lợi tiền bạc.

Quân hỏa (súng ống đạn dược) vũ khí Cố Lạc tiếp xúc rất sớm, nhưng đối với khái niệm chân chính của nó vẫn đều là mơ hồ, chỉ biết là đó là thứ Cố Gia dùng để kiếm tiền.

Cho đến sinh nhật mười tuổi năm ấy, Cố Doãn ngày đó gạt bỏ tất cả chương trình trong ngày an bài đặc biệt theo cô chơi, thật ra thì từ lúc cô đi tới Cố Gia sau mỗi sinh nhật, Cố Doãn cũng sẽ như thế. Nói chuẩn xác, Cố Lạc cũng không biết sinh nhật chính xác của mình cụ thể là ngày nào. Cố Bạch Bùi đã có tâm coi cô như con gái của mình nuôi dưỡng liền hoàn toàn vì cô đã đổi mới tên cùng ngày sinh mới, ngày đó nhặt được cô liền làm ngày cô ra đời.

Ngày đó Cố Doãn đem hai món đồ vật đặt ở trước mặt cô, muốn cô lựa chọn một thứ làm quà sinh nhật của mình: một cái váy giá trị xa xỉ, phía trên khảm kim cương châu báu chói mắt, còn có một khẩu súng lục Beretta.

Cố Lạc không hề trì hoãn chút nào lựa chọn cái sau, thậm chí say mê cuồng nhiệt hôn lên gương mặt của hắn, đó là khẩu súng đầu tiên trong đời thuộc về bản thân cô. Cố Doãn lúc ấy chỉ là nắm cằm của cô, có thâm ý khác cười: "Không cần cám ơn anh, đây là em tự chọn ."

Cố Lạc lúc ấy nào biết vận mạng của cô đã từ nơi cây súng lục này bắt đầu xảy ra thay đổi.

Thầy giáo đầu tiền dạy Cố Lạc đánh lộn là Cố Doãn, thầy giáo đầu tiên dạy cô xạ kích đồng dạng là Cố Doãn, ngay cả người đàn ông đầu tiên của cô cũng suýt nữa là hắn.

Lúc mười ba tuổi, Cố Doãn đưa cô đến trên tay Từ Ngao, tiếp nhận các loại huấn luyện chính thống nghiêm khắc, hành hạ cùng với khảo nghiệm. Cô đối với mấy cái phương diện này tiếp nhận cực nhanh, ngộ tính cũng cao một chút liền lộ ra, tố chất thân thể ngay cả Từ Ngao đều phải bội phục, là trời sinh dự đoán làm quân nhân.

Theo tuổi cô tăng lên, cô hiểu mang họ Cố Gia hẳn là gánh vác trách nhiệm, hiểu hơn Cố Doãn ban đầu câu nói kia chính là hàm nghĩa gì. Nếu như nói, trước kia Cố Doãn là nể tình cô tuổi còn nhỏ không có đối với cô xuống tay, chỉ ngẫu nhiên một lời mang hai ý nghĩa ám chỉ mà thôi, như vậy đến sau khi cô mười lăm tuổi, ý định Cố Doãn đối với cô đã từ từ không che giấu nữa rồi. Nhìn ánh mắt hắn nhìn cô cùng phương thức đối đãi với cô rõ ràng là đã coi cô như một phụ nữ không phải là em gái của mình nữa.

Từng có một đoạn thời gian, Cố Doãn sợ nhìn thấy hắn, trốn tránh ở Athena không trở về.

Lúc ấy trên tay Cố Doãn có một việc rất lớn mua bán kéo dài một năm rốt cuộc hoàn thành, hắn nghĩ tới người đầu tiên chia sẻ phần vui sướng này chính là Cố lạc. Chuyến bay sau khi hạ xuống đã là nửa đêm, hắn tự mình đi đón cô trở lại.

Ở trên đường cũng may, vừa vào Cố Gia, Cố Doãn tựa như vạch trần phong ấn dã thú, trực tiếp đem Cố Lạc đè lên giường. Cô liều chết phản kháng, thậm chí quăng cho Cố Doãn một cái tát, đó là lần đầu tiên cô cùng hắn động thủ.

Cố Doãn uống chút rượu, rượu cồn tán loạn ở trong dòng máu, hắn thắt cổ của cô, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ tuổi lại quật cường này."Hiện tại anh có thể không động vào em, nhiều nhất đợi em thêm hai năm, anh xem em trong lúc này có thể tiến bộ tới trình độ nào."

Nhìn ra đáy mắt cô ẩn núp sợ hãi, Cố Doãn giận quá thành cười, "Nuôi em lớn như vậy, không vì cái gì khác, chỉ vì em có thể —— thuộc về anh." Hắn cúi đầu dùng miệng che trán của cô trước, đó là một câu nói đáng sợ nhất Cố Lạc từ trong miệng hắn nghe được, mà chuyện càng đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau ——

Cố Doãn không có vội vã muốn cô, lại đem cô mạnh mẽ cột vào trên giường, lấy ra một công cụ cô không gọi nổi tên ở sau lưng cô xăm lên một hình vẽ: một ít chữ Hy Lạp. Đó là một câu pháp chú cổ xưa, dĩ nhiên sẽ không có pháp lực thật, nhưng là Cố Doãn ở trên người cô lưu lại gông xiềng, là đối với cô dục vọng trắng trợn không che đậy, là dấu hiệu cô thuộc về hắn.

Cố Doãn đối với cô nhất định phải có, cũng là bởi vì quá tự tin cô trốn không thoát lòng bàn tay của mình liền thư thả cho cô hai năm tự do, chẳng quan tâm, sợ mình không nhịn được muốn ăn cô.

Nhưng hai năm sau, hắn vạn vạn không ngờ Cố Lạc lại lựa chọn dùng một loại phương thức hắn không cách (nào)... tiếp nhận nhưng cũng hữu dụng nhất thành công phản kháng hắn ——trước hắn, cô tìm đàn ông phá thân thể của mình trước.

Khi đó Cố Doãn mới hoàn toàn nhận rõ Cố Lạc, cô không còn là tiểu cô nương khi còn bé gặp chuyện sẽ cầu xin hắn giúp một tay, không còn là tiểu cô nương mặc dù bị hắn khi dễ tức giận lại xoay người liền quên còn có thể cười hì hì dính lên hắn, cô có chủ ý của mình kiên trì của mình. Cố Doãn thậm chí cảm thấy Cố Lạc như vậy chính là đứa bé của Cố gia, trên người cô cái loại hung ác đó cực kỳ giống người Cố gia. Bao gồm thông minh của cô giống nhau khiến Cố Doãn cắn răng nghiến lợi, cô làm như vậy cũng không phải là chỉ vì cô biết hắn đối với phụ nữ có thích sạch sẽ nghiêm trọng, hiểu hơn Cố Doãn đối với cô ham muốn giữ lấy mãnh liệt đến biến thái, hắn nghĩ cần chính là toàn bộ của cô, từ thân đến tâm rồi đến ý thức.

Cố Lạc tự biết không có cái gọi là quyền lợi, bản lĩnh lại không bằng hắn, cũng không có vì vậy thỏa hiệp khuất phục, cô tình nguyện đem lần đầu quý báo nhất của phụ nữ tùy tiện cho một người đàn ông lúc ấy cô căn bản không biết cũng không nguyện ý để cho hắn đụng, đây là Cố Doãn bình sinh lần đầu tiên bị người đem chiến thiếp (thư khiêu chiến) ném tới trên mặt mình, lần đầu tiên bị khiêu khích như vậy.

Hắn tuyên bố muốn đem người nọ chặt làm trăm mảnh, Cố Lạc cũng không gấp không buồn, tự nhiên muốn làm gì cũng được. Sau đó trước mặt người mang về tin tức, Cố Doãn mới biết cô vì sao bình tĩnh như vậy, chỉ vì đối phương là người ngay cả hắn cũng không thể dễ dàng động đến —— Thi Dạ Diễm.

Cố Doãn giận tím mặt, "Em thật ra rất biết chọn người!"

Cố Lạc từng nghĩ tới chọc giận Cố Doãn kết quả xấu nhất chính là bị hắn đánh cho một trận sau lại một phát bắn chết, sự thật chứng minh là cô quá mức ngây thơ. Cố Doãn để cho cô còn sống, lại cho cô sỉ nhục lớn nhất, ở sau lưng cô xăm lên chuỗi pháp chú cùng Đồ Đằng. Ở cánh tay bên phải của Cố Doãn ít người nhìn thấy, giống nhau xăm một Đồ Đằng, cùng với một cái sau lưng cô kết hợp chặt chẽ với nhau."Anh sẽ không gặp mặt em, nhưng em đời này đều cùng anh không thoát được quan hệ, nếu như em dám đem hình xăm trên người tẩy đi, anh liền cầm dao găm ở tại trên người của em lần nữa khắc một lần, không tin, thử nhìn một chút."

Cố Lạc cho là chuyện này cứ như vậy trôi qua, nhưng là hơn một năm về sau cô biết được chuyện Thi Dạ Diễm bị người khác thiết kế, đi chất vấn Cố Doãn. Cố Doãn chỉ hời hợt trả lời cô: "Là chính bản thân hắn xui xẻo, đắc tội người khác, không có quan hệ gì với anh, coi như cùng anh có quan hệ, người hại hắn cũng không phải là anh, mà là em."

Thật ra thì sự kiện kia xác thực cùng Cố Doãn không có bao nhiêu quan hệ, chỉ là bị hắn trong lúc vô tình được cơ hội, thuận nước đẩy thuyền giúp người nọ một phen thôi. Nói cho cùng ở thế giới Cố Doãn, kẻ địch của kẻ địch, chính là bạn bè, hắn không thể chính diện cùng Thi Dạ Diễm gây xung đột chỉ có giả mượn tay người khác quật đổ hắn. Nhưng cũng vì vậy khiến quan hệ giữa Cố Lạc cùng Thi Dạ Diễm càng ngày càng gần, làm cho cô cách mình càng ngày càng xa. . . . . .

Không thể lấy được Cố Lạc, là một chuyện hắn cho tới bây giờ đều canh cánh trong lòng.

Cố Lạc cũng không thừa nhận cảm tình hắn đối với bản thân mình là yêu, người như hắn cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ qua cái vấn đề này, những gì hắn làm cũng chỉ là thuận theo tim của mình: muốn, liền muốn. Chỉ là Cố Lạc cho tới bây giờ để cho hắn chỉ là muốn, lại không chiếm được.

Trước không ngăn trở cô và Thi Dạ Diễm, bởi vì hắn hiểu rõ Thi Dạ Diễm sẽ không đáp lại tình cảm của cô, em gái của hắn cũng như hắn, trong nội tâm cũng có kiêu ngạo không chịu cúi đầu.

Từ sau khi làm rõ quan hệ giữa hắn và cô, hoặc đánh hoặc đấu, hoặc cưng chiều hoặc ngược chung sống nhiều năm như vậy cho tới bây giờ, Cố Doãn đã thành thói quen như vậy. Dù sao hai người từ nhỏ cùng lớn lên, không thể tiến vì người yêu, lui bước còn có một tầng quan hệ anh em dây dưa không đứt được. Cố Doãn thương cô cưng chiều cô dung túng cô là thật, trêu tức cô đánh cô lợi dụng cô cũng là thật, cho nên chuyện Cố Bạch Bùi quyết định cùng Thi gia kết thân, nhưng thật ra là có Cố Doãn tham dự. Chỉ là trong lòng hắn đến tột cùng mưu tính những thứ gì, Cố Lạc nhìn không thấu .

Ví như cô biết lần này Thi Dạ Triêu khiêu chiến tính tình của hắn, để cho hắn ăn ngậm bồ hòn, nhưng cô không biết Thi Dạ Triêu khiến Cố Doãn sinh ra một loại cảm giác trước kia chưa bao giờ có, một loại cảm giác nguy cơ khó mà diễn tả bằng lời, cho tới khi làm cho hắn bắt đầu dao động đã thành thói quen cùng Cố Lạc trong lúc đó tình cảm nửa vời, không tiến được lại thu không trở về.

Khi Cố Doãn một phen nói xong những lời này với cô, nói hắn có khả năng thay đổi chủ ý không gả cô ra ngoài, Cố lạc chỉ cảm thấy người đàn ông này hình như có chỗ nào không giống với ban đầu.

Cô lâu không có đáp lại, Cố Doãn dằn lại tính tình cùng nội tâm muốn xông lên bóp cổ cô đem thân thể cô lật qua đối mặt với mình."Gả cho Thi Dạ Triêu làm chị dâu Thi Dạ Diễm hay là cùng anh lên giường, hai chuyện này làm cho em khó lựa chọn như vậy?"

Hắn đang ở trên mặt Cố Lạc không nhìn thấy bi thương mong đợi, chỉ có một chút thê lương."Anh hoặc là giết chết em rồi, hoặc là chỉ coi anh là anh trai, Cố Doãn, cõi đời này không có bất kỳ một chuyện gì có thể làm cho em trả giá cao hướng anh khuất phục."

Cố Doãn trầm mặc một hồi lâu, nắm tay của cô lần nữa dùng sức, "Không có?"

"Không có."

Cô như đinh chém sắt ném hai chữ, hóa thành lực lượng nào đó bén nhọn ở trái tim bền chắc không thể phá vỡ của Cố Doãn đánh xuống.

"Vậy thì tốt, anh thành toàn lòng can đảm của em." Cố Doãn vẻ mặt sóng nước chẳng xao, thế nhưng lại không tức giận nữa, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, ngồi thẳng lên lần nữa kéo lên khóa quần cài lại đai lưng."Có khi anh suy nghĩ, năm đó nếu như em chết, tất cả cũng đơn giản."

Quần áo Cố Lạc bị hắn xé nát, không thể làm gì khác hơn là cuốn cái mền bao lấy mình."Vậy thì anh không nên đỡ đạn cho em."

Cố Doãn chán ghét hừ lạnh: "Em cho là anh nguyện ý? Đó là phản xạ có điều kiện." Lời vừa ra khỏi miệng, cảm thấy nơi đó không ổn, tựa như bại lộ cái gì, chỉ đành phải bồi thêm một câu: "Tựa như em đỡ đạn cho Tác Nhĩ một dạng, là huấn luyện ra phản xạ có điều kiện."

Nhưng bổ sung những lời này nói ra còn không bằng không nói, Cố Doãn mím môi không lên tiếng nữa, mà vẻ mặt Cố Lạc lại hơi buông lỏng một chút."Không giống nhau."

Cố Doãn nhíu mày, Cố Lạc nghiêm túc nhìn hắn: "Em đỡ đạn cho Tác Nhĩ là kết quả của huấn luyện, anh, không phải." Những tình cảm của Cố Doãn đối với cô là thật, Cố Lạc là rõ ràng, đó không phải là "huấn luyện" ra phản xạ có điều kiện, đó là hành vi phản xạ có điều kiện "Cố Doãn bảo vệ cô".

Động tác Cố Doãn chỉnh lý quần áo không dễ dàng phát giác ra tạm ngừng, không nhịn được cau mày."Cút nhanh lên, chớ chọc anh phiền."

Cố Lạc lườm hắn một cái, "Lại nhiệm vụ gì đó?"

"Không phải mới vừa nói thành toàn lòng can đảm của em?" Cố Doãn châm chọc kéo kéo môi, "Anh thật sự muốn nhìn một chút Thi Dạ Diễm biết em phải gả cho anh trai hắn thì là vẻ mặt gì, hoặc là ——" hắn từ trên cao nhìn xuống giữ chặt cằm của cô, nhéo nhéo."Hoặc là xem thời điểm hắn gọi em là chị dâu, em lại là vẻ mặt gì."

Cố Lạc vung tay của hắn ra, "Em nói rồi em sẽ không gả cho hắn!"

"Anh cũng nói qua vậy đây cũng không phải do em."

Cố Lạc cứ như vậy bị Cố Doãn ép đi khỏi Cố Gia, cơ hồ là phái người một đường áp tải trở về Vancouver. Trước khi đưa cô đi còn xem xét tình trạng khôi phục thương thế, Dr. J vẫn luôn là thầy thuốc cho Cố Lạc, từ nhiều năm trước tới nay vết thương lớn vết thương nhỏ vẫn luôn do hắn phụ trách.

Cố Lạc chống đỡ người Cố Doãn phái tới đi theo bên người cô, nói lên tình trạng kiểm tra toàn diện thân thể. Dr. J hỏi: "Nơi nào không thoải mái?"

Cố Lạc suy nghĩ một chút, "Cũng không có chỗ nào không thoải mái, chính là cảm thấy có chút. . . . . . Có cái gì không đúng, có lúc mạc danh sẽ không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi, hoặc là không còn hơi sức."

"Thường?"

"Không, thỉnh thoảng, ít vô cùng."

Dr. J cười một tiếng, "Tinh thần khẩn trương quá độ rồi, nghỉ ngơi thật tốt là được, nhưng mà hôm nay vừa đúng có thời gian, làm kiểm tra toàn thân cũng tốt, tránh cho cô suy nghĩ lung tung."

Từ chỗ Dr. J rời đi, Cố Lạc liền vội vã đi lên máy bay trở lại Vancouver, cho nên gấp gáp đưa người đi như vậy, là bởi vì Thi Dạ Triêu hôm đó từng bày tỏ "Trả lại hàng".

Hơn hai tháng, Thi Dạ Triêu đối với vết thương của Cố lạc không có nửa điểm quan tâm, hoàn toàn chẳng quan tâm, hơn nữa ở bên người mang theo phụ nữ. Cố Lạc nếu thật là bị trả hàng, vậy Cố Gia tổn thất thật lớn.

Sau khi người của Cố Doãn rời đi, Cố Lạc suy nghĩ khi nào thì đi đến chỗ Nhan Hạ xem Lục Kya Việt, lần này lại viết giấy nợ cấp cho vật nhỏ này rồi, còn phải bị vứt sắc mặt. Cô đang suy nghĩ muốn dùng quà tặng gì tới dụ dỗ nó, liền bị điện thoại của Nhan Hạ cắt đứt.

"Lạc, cậu biết chuyện Thi Dạ Triêu gặp tập kích không!"

"Cái gì?" Cố Lạc trong lòng cả kinh.

"Thi Dạ Triêu đã xảy ra chuyện! Tối ngày hôm qua tiến vào bệnh viện, nghe nói hiện tại cũng chưa có truyền ra bất cứ tin tức gì! Mình xem tin tức trên ti vi, hiện trường đầy vết máu thật là dọa người! Er¬ic cũng bị gọi trở về Thi gia rồi, xem ra tình huống vô cùng không lạc quan."

Cố Lạc đầu óc một tiếng ông ông —— Thi Dạ Triêu, đã xảy ra chuyện?

Thi Dạ Triêu, đã xảy ra chuyện. . . . . .