Lau Súng Cướp Cò

Chương 13




Đây là lần đầu tiên hôn môi giữa hai người.

Trước chưa từng nghĩ tới muốn hôn cô, cho nên cũng không biết cánh môi của cô đúng là như vậy . . . . . . Mềm dẻo thơm ngon.

Đêm đó sau khi say Cố Lạc đã từng vô ý thức tìm kiếm môi của anh, những đều bị anh khéo léo tránh được.

Bên trong hơi thở của cô kèm theo hương thuần rượu cồn, không ngờ dính sát môi của anh như thế. Thi Dạ Triêu kéo cô, lại bị cô ôm càng chặt hơn, liền cúi mắt hé mắt nhìn người phụ nữ này, cũng không đáp lại. Cố Lạc ôm cổ anh, rất có khuynh hướng càng hôn càng sâu, hai tay anh cố định trụ đầu của cô tách ra cánh môi dán liền nhau, bỏ dở cái hôn không đúng lúc này.

"Cố Lạc."

Anh gọi tên của cô, Cố Lạc một đôi mắt sương mù, đôi môi hé mở, thở gấp.

"Em biết anh là ai?"

Tầm mắt Cố Lạc dời lên trên, nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh.

"Đôi mắt của anh và cậu ta giống nhau." Thi Dạ Triêu hình như biết đáp án cô muốn nói ra, khẽ kéo ra thân thể của cô."Dựa vào cái này để phân biệt, em sẽ sai rất lớn."

Nhà Cố Lạc cách nơi này của anh cũng không tính quá xa, Thi Dạ Triêu nửa ôm cô trở lại bên cạnh, chủ ý đưa cô về nhà, chỉ là vừa đem cô thả vào trong xe cô liền chợt bụm miệng.

Cố Lạc cảm thấy trong dạ dày phiên giang đảo hải khó chịu, có thứ gì đó không ngừng dâng trào, sau đó ——

Thi Dạ Triêu mới chỉ cau mày, cô cũng đã không nhịn được phun ra.

Lần đầu tiên, Thi Dạ Triêu bị người khác ói đầy người.

Khóe miệng mím môi, cứng hai giây, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, đợi bên kia tiếp thông, lạnh lùng nói: "Tới đây."

***

72 dọn dẹp xong cho Cố Lạc, xách theo quần áo dơ Thi Dạ Triêu cởi xuống."Những thứ này. . . . . ."

"Vứt bỏ."

Thi Dạ Triêu tắm xong khoác áo ngủ ra ngoài, đốt điếu thuốc ngồi vào ghế sa lon, ngửa đầu tựa vào trên lưng sofa, tóc còn nhỏ nước. 72 xử lý tốt những thứ quần áo không hay ho kia, cầm cái khăn lông đứng ở sau lưng anh lau tóc cho anh, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của anh.

Người đàn ông hai mắt nhắm nghiền, mi tâm không giương, 72 liếc nhìn phương hướng trên lầu."Tôi đưa cô ấy trở về?"

"Lau đi."

72 câm miệng, đợi lau khô tóc của anh, để xuống khăn lông, không nhịn được hỏi vấn đề sát phong cảnh."Cần ta lưu lại chăm sóc cô sao?"

Hồi lâu, lấy được trả lời:

"Không cần."

"Ừ." Một lát sau, 72 lại thử thăm dò mở miệng: "Tôi không có đưa cô ấy đến phòng khách." Ý ở ngoài lời, người đang phòng của hắn.

. . . . . .

. . . . . .

Thi Dạ Triêu trên mặt không thấy biến hóa, nhắm hai mắt hít một hơi thuốc."Đang đợi ta khen ngợi cô làm tốt?"

"Không có, vậy anh sớm nghỉ ngơi một chút."

72 len lén le lưỡi, đi nha.

Ở bên cạnh anh thời gian cũng không ngắn, bao nhiêu lần thăm dò tính tình cùng thói quen của anh. Nếu như nói hai anh em Thi gia tính tình trống đánh xuôi kèn thổi ngược, ít có cùng điểm chung, như vậy một trong số "ít có" này chính là cuộc sống riêng tư của bọn họ trong vòng luẩn quẩn có thể coi là sạch sẽ.

Trong thời gian có vị Cố tiểu thư này như vậy nhất định tuyệt sẽ không có người thứ hai. Huống chi bắt đầu từ tối hôm nay, Cố Lạc đã là con dâu Thi tiên sinh quyết định.

***

Trên giường Thi Dạ Triêu, trước đó, chỉ có một người phụ nữ ngủ qua, một người phụ nữ hận anh hận tận xương.

Bỏ qua trí nhớ bị anh cố ý phủi sạch, bao gồm mấy ngày cô bị buộc ở bên cạnh hắn. Nhưng có một số thứ hình như rất khó bị lau đi, giống như ác ma núp ở nơi nào đó, chỉ chờ một thời cơ thích hợp mới hiện thân tới tùy ý lăng trì bản thân mình cho là che đậy vết thương rất tốt.

Cố Lạc làm dơ quần áo của hai người, 72 chỉ đành phải giúp cô tắm rửa lại đỡ về trên giường. Có lẽ là bởi vì uống quá nhiều loại rượu, lúc anh đi vào người phụ nữ này vẫn còn ở trên giường ôm chăn khó chịu sôi trào, mắt thấy sẽ lăn xuống giường đi.

Thi Dạ Triêu đang ở một bên, không chút ý tứ nào giúp cô, cứ như vậy nhìn cô cọ cọ, cuối cùng từ trên giường rớt xuống —— phải nói ở trong nháy mắt rớt xuống, Cố Lạc tay chống đất mượn lực thân thể nghiêng một cái làm giảm xóc trên thảm trải sàn lăn mấy cái, đúng lúc lăn đến bên chân anh.

Thi Dạ Triêu ngồi xổm xuống, vén tóc trên mặt cô: hành động liên tiếp mới vừa rồi của cô, rõ ràng là một loại phản xạ có điều kiện tự bảo vệ mình, chỉ có người trải qua huấn luyện mới trong tình huống ý thức không rõ sẽ làm ra phản xạ có điều kiện như vậy.

Thi Dạ Triêu bế cô trở lại trên giường, ga giường cùng chăn mỏng đậm màu sắc cà phê, làm nổi bật thân thể trắng nõn của người phụ nữ, trong trí nhớ đã từng có hình ảnh tương tự. Nhưng trong trí nhớ người phụ nữ cũng sẽ không giống như Cố Lạc nửa mở mắt dùng cái ánh mắt khẩn cầu này nhìn anh, người nọ lúc đang ngủ đối với đụng chạm của anh đều là kháng cự.

Mà giờ khắc này người phụ nữ trước mặt này vẫn như cũ không có phân rõ anh là ai, tay nhỏ bé bắt lấy áo ngủ của anh không thả, từng chút từng chút đến gần anh, trong miệng nỉ non không rõ ràng tên của em trai anh.

Thi Dạ Triêu chỉ ở trong mắt của cô tìm kiếm, chợt rất muốn hiểu rõ Cố Lạc đến tột cùng là đem tình cảm đối với Thi Dạ Diễm đè nén đến trình độ nào mà lúc bình thường mới kiềm chế được không lộ nửa chút dấu vết, cũng trong tối nay sau khi biết được hôn ước với mới thất thường như thế.

Ban đêm nhiệt độ có chút lạnh, Cố Lạc tham lam hấp thu nhiệt độ trên người của anh. Thi Dạ Triêu theo sức lực của cô nằm xuống, mặc cho cô không ngừng nhích lại gần mình, mè nheo tới mè nheo lui, cuối cùng ở trong lòng anh co lại. Cô rất khó chịu, luôn không tìm được tư thế thoải mái, cuối cùng gối đầu ở trên ngực anh hình như mới dễ chịu hơn chút, căn bản không biết trong quá trình cô mè nheo đã đẩy bản thân mình vào tình cảnh nguy hiểm cỡ nào.

Đó là nhịp tim của ai, trầm ổn, có lực, gõ màng nhĩ cô, đánh vỡ phòng bị của cô, phóng thích toàn bộ dục vọng bị cô nhốt ở sâu trong nội tâm.

. . . . . .

Thi Dạ Triêu âm thầm chịu đựng bị cô trong lúc vô tình khơi hỏa, bỗng nhiên có cảm giác trên ngực truyền đến một hồi lạnh lẽo, thân thể trên người hơi run. Anh hơi nâng cằm của cô, cô nhắm đôi mắt, giống như là đã ngủ rồi, mượn ánh sáng hơi yếu nhìn thấy cô trên mặt một mảnh ướt át.

Khóc?

Thi Dạ Triêu vẻ mặt lành lạnh, ngón tay ở trên mặt cô lau một cái, nhìn chăm chú vào giọt chất lỏng kia ở trên tay anh từ từ khô khốc, biến mất. Nhìn lại Cố Lạc, mang theo mấy phần giễu cợt, lật người đè cô ở dưới thân, bàn tay dò xét tiến vào người cô ở dưới chăn mỏng, sờ xoạng, sau đó kéo mở chăn, cởi ra áo ngủ của mình. Ban đầu không muốn nhân buổi tối này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chợt thay đổi chủ ý.

Mặc kệ cô nguyện ý hay không, Thi Thác Thần cùng Cố Bạch Bùi một khi quyết định chuyện không thể nào bởi vì cô "không muốn" mà tùy ý sửa đổi, Thi Dạ Triêu ngay từ lúc lần trước đi Toronto thời điểm thấy Thi Thác Thần cũng đã hiểu điểm này.

Trên tay anh tư liệu đống vũ khí mới kia không bán đấu giá cho bất luận kẻ nào, có thể giao dịch từ trước đến giờ chỉ là thành phẩm mà không phải là kỹ thuật quan trọng. Cố Doãn khẩu vị quá lớn, mà Cố Bạch Bùi càng muốn mượn cơ hội dùng những trang bị độc quyền kiểu mới đem phạm vi buôn bán của Cố Gia đưa lên một bậc thang cao hơn, coi như chưa chắc thành công cũng có thể ở trên con đường này nhiều hơn một khối bia. Điều kiện anh yêu cầu đủ khiến Thi Thác Thần động lòng, huống chi cùng Cố Bạch Bùi liên thủ đối với Thi gia trăm lợi không một hại, bản thân Thi Dạ Triêu cũng rất rõ ràng.

Anh và kỹ thuật trong tay anh là lá vương bài, mà Cố Lạc chính là thành ý nhất mà bố mẹ cô vì Thi gia dâng lên.

Hôn nhân này, căn bản là đã định, không có bất kỳ khoan nhượng.

Cô có lẽ còn không biết quan hệ lợi ích ở trong đó, nhưng đối với địa vị và tác dụng của chính mình cô cũng đã đoán được một hai. Nghĩ đến đây, Thi Dạ Triêu tăng thêm lực độ, anh thô lỗ khiến Cố Lạc không tự chủ ưm mấy tiếng, sau đó này tiếng ưm cũng bởi vì động tác trên tay anh dần dần biến thành rên ngâm.

Ngón tay thon dài chen vào, hoặc đi tới hoặc lui về phía sau, đợi cô thích ứng, tiết ra nước dịch, gia nhập một ngón, cẩn thận khuếch trương. Kiên định vào chiếm cứ, gia tăng tốc độ, sâu vào, lặp lại như thế, nhìn cô bị dục vọng hành hạ, thân thể cong lên lộ ra phản ứng thành thực, cho đến khi ở trong tay anh nở rộ. . . . . .

Hô hấp loạn nhịp, nhịp tim cũng thế, trên mặt cô, mắt, thậm chí da thịt toàn thân cũng thấm một tầng ươn ướt. Cố Lạc di chuyển nặng nề đầu lại nóng lên, lại ngã trở về, tay nhỏ bé run rẩy nâng lên, không có bắt được áo ngủ của anh, trực tiếp chạm vào thắt lưng tinh tráng dưới áo ngủ rộng mở của anh, vô ý thức kích thích.

Thi Dạ Triêu rút tay, đột nhiên trống không khiến cho cô nho nhỏ kháng nghị, lòng bàn tay cứ như vậy bắt đụng phải một chỗ cứng rắn kiên đĩnh ở dưới bụng anh. Xúc cảm kỳ quái làm cho cô. . . . . . Cầm, dừng chốc lát, tiếp đó lại cầm.

Thi Dạ Triêu vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng bởi vì cô dấy lên dục hỏa ở đáy mắt cháy thành một mảng lửa. Cố Lạc khẽ nghiêng đầu, đôi môi ở bên gáy anh không an phận quét, hô hấp nóng một chút từng cái thổi lất phất. Cô bởi vì anh động tình, lầm cho rằng anh động lòng, mà trong lòng của anh lại bình tĩnh được như cục diện đáng buồn.

Đây thật là không công bằng.

Thi Dạ Triêu cúi đầu hôn lên điểm nhỏ trên người cô, nâng chân của cô lên, tìm đúng vị trí, trầm hông, xông vào, không chút lưu tình.

Cố Lạc bởi vì xâm nhập này co rúm bả vai lại, cố nén mỏi mệt cùng nhức đầu muốn nứt lặng lẽ mở mắt, còn chưa nhìn rõ cái gì liền lập tức bị một lần đánh sâu vào vam chạm chỉ còn lại ý thức rối loạn.

Cuối cùng cô đối với tối nay mơ hồ ấn tượng, chính là một người đàn ông ở trong cơ thể của cô tàn sát bừa bãi lúc cô cảm thấy tuyệt vọng muốn kêu cứu lại không phát ra được âm thanh nào. . . . . .

***

Cố Lạc ở giữa ngày hôm sau khi cực độ khát nước tỉnh lại, phát hiện mình lõa thể ngủ ở trên giường không tính là quen thuộc nhưng cũng không xa lạ gì, tất cả chung quanh cũng lộ ra chút cảm giác đã từng quen biết. Cô nằm ở nơi đó xoa đầu muốn nứt, cố gắng triệu hồi ý thức, cắn môi mượn đau đớn để cho mình nhanh chóng tỉnh táo.

Sau đó trí nhớ của cô đột nhiên trở lại một đêm, cô chợt ngồi dậy, rốt cuộc ý thức được một chuyện: nơi này là nhà Thi Dạ Triêu, giường Thi Dạ Triêu, mà bọn họ lại dẫm lên vết xe đổ, đem tình huống ngày đó lặp lại một lần nữa.

Nhưng lần này, cô không có hốt hoảng luống cuống, cũng không có sợ, tinh thần bình ổn, chân không xuống giường đi vào phòng tắm.

Nơi này của Thi Dạ Triêu hoàn toàn không có quần áo của phụ nữa, một cái cũng không có.

Cố Lạc quấn khăn tắm ở phòng thay đồ của anh tìm thật lâu, cau mày đối mặt với một phòng áo sơ mi nam.

"Có thể ngủ cùng anh, nhưng không muốn mặc quần áo của anh?" Thi Dạ Triêu lúc đi vào đã nhìn thấy cô đang đứng ở phòng thay đồ thông với phòng ngủ, tựa hồ đang lựa chọn mặc cái gì cho tốt. Mà lúc anh cầm đồ chuẩn bị đi ra ngoài thì phát hiện cô vẫn đứng tại tại chỗ, thế mới biết cô đang lựa chọn là mặc hay không mặc, mà không phải mặc cái gì đó.

Cố Lạc sớm nghe được tiếng động anh tiến vào, vì không để cho mình nhìn qua quá mất mặt, cố ý không có biểu hiện quá mức hoảng hốt, tiện tay cầm một cái. Trước mặc vào, sau đó mới cởi khăn tắm ra, cài nút áo vào, xoay người, không cho ánh mắt của anh chiếm được một chút tiện nghi.

Hai người nét mặt đều là nhàn nhạt, tầm mắt trái ngược nhau, đáy mắt dường như có rất nhiều thứ thoáng qua, nhưng sau khi thoáng qua, chỉ còn dư một mảnh yên tĩnh, chợt cái gì cũng không muốn nói, không cần phải nói.

"Đợi lát nữa 72 sẽ cầm quần áo tới cho em, mặt khác. . . . . ." Thi Dạ Triêu quay đầu đi, "Chào buổi sáng, cùng nhau đi xuống ăn một chút gì?"

Câu này thật sự là hỏi thăm, mà không giống như lúc ở Wheeler bá đạo yêu cầu mình cùng hắn dùng cơm. Anh nói xong xoay người đi ra ngoài, cố Lạc đứng một lúc, lại không tìm được lý do cự tuyệt.

Lúc cô xuống lầu Thi Dạ Triêu đang cùng người nào đó nói chuyện điện thoại, thấy cô xuống liền giương cằm lên. Trên bàn ăn đã có sẵn bữa ăn sáng, là kiểu Trung Quốc, cháo trắng rau dưa, thích hợp dạ dày người say rượu. Cố Lạc múc một muỗng cháo trắng thổi thổi, nuốt xuống, cảm giác thiêu đốt trong dạ dày nhất thời hóa giải chút.

Thi Dạ Triêu một tay giơ điện thoại thỉnh thoảng cùng đối phương dùng tiếng Nga nói chuyện với nhau mấy câu, một tay múc một chén cháo trắng khác ở lúc cô vừa ăn sạch liền đẩy tới trước mặt cô. Cố Lạc chần chờ chốc lát, thuận theo con sâu thèm ăn trong bụng, cúi đầu tiếp tục uống cháo, lần này động tác chậm chạp, len lén lườm anh một cái, cảm giác này. . . . . . Có điểm quái lạ .

Chờ anh nói xong điện thoại ngồi vào đối diện cô, Cố Lạc ngừng hỏi: "Tiếng Nga?"

"Nghe hiểu được?"

"Chỉ biết mấy câu, tôi phát âm không tốt loại ngôn ngữ vừa muốn cuốn lưỡi lại muốn run rẩy." Cô lắc đầu, tiếng Nga là ngôn ngữ cô vẫn luôn không thể xử lý, mỗi lần nghe Lục Kya Việt nói cô đều muốn cười giọng điệu kỳ quái này một phen, nhưng từ trong miệng Thi Dạ Triêu cô thế nhưng cảm thấy không có gì buồn cười, ngược lại dễ nghe vô cùng.

"Luyện tập nhiều là tốt, đầu lưỡi của em cần nâng cao độ mềm dẻo, tự nhiên sẽ nắm chắc mấu chốt phát âm."

"Nâng cao như thế nào?" Cố Lạc đi theo hỏi: "Làm sao anh biết đầu lưỡi của tôi không đủ mềm dẻo?"

Thi Dạ Triêu khóe miệng hình như hiện lên thoáng cười, nửa thật nửa giả trả lời cô: "Từ hôn môi có thể cảm giác ra, kỹ xảo hôn môi của em——"

Cố Lạc giật mình một cái ưỡn thẳng lưng, Thi Dạ Triêu nhìn vẻ mặt nghi ngờ pha lẫn kinh ngạc của cô cho ra lời bình: "Rất kém cỏi."

"Anh ——"

"Kém đến kỳ lạ." Anh tiếp tục không nể mặt đả kích.

"Thi Dạ Triêu!" Cố Lạc cắn răng, không biết là đỏ mặt do xấu hổ hay là do tức giận."Ai cho anh hôn tôi?"

Thi Dạ Triêu thu lại nụ cười, "Anh cũng vậy không muốn có loại thể nghiệm hỏng bét này, em giống như một cô bé mười mấy tuổi không hề có kinh nghiệm. . . . . ."

Bỗng dưng, có cái gì đó nhanh chóng xẹt qua trong đầu Thi Dạ Triêu, giống như là một đoạn ngắn không rõ ràng. Anh ngước mắt nhìn về phía Cố Lạc, híp lại hai mắt nhìn kỹ gương mặt cô gái này.

Cố Lạc bị anh nhìn sững sờ, không tự chủ khẩn trương.

Thi Dạ Triêu chợt để đũa xuống tới đây kéo cô, trước khi cô phản kháng nắm chặt hai tay của cô, đem hơn nửa người cô áp ở trên bàn."Đừng động."

Anh vén lên vạt áo sơ mi của cô lộ ra hình xăm trên lưng cùng với mấy chữ Hy Lạp lướt qua một lần."Cái hình xăm này cùng hàng chữ này, có nghĩa là gì?"

Đang lúc Cố Lạc cho rằng người đàn ông này là nhất thời nổi lên "Ý" lại muốn làm chuyện kia, nghe anh hỏi như vậy, mặt mày dừng lại."Không có ý gì, cảm thấy chơi vui mà thôi."

"Xăm lúc nào? Ai xăm cho em?" Thi Dạ Triêu dĩ nhiên sẽ không tin cô lời nói.

Cố Lạc khẽ lặng yên, giãy sự kiềm chế của anh."Anh quản được người nào xăm cho tôi sao, buông ra!"

Lúc 72 tới thấy chính là cảnh tượng này, mắt chớp chớp, trề miệng một cái."Ách. . . . . . Xin lỗi, không cần để ý tới tôi...tôi lập tức biến mất."

Cô để xuống quần áo cho Cố Lạc, dùng tốc độ nhanh nhất xoay người rời đi hơn nữa còn đóng cửa, suy nghĩ ông chủ có phải hay không một đêm cũng không ăn đủ, ban ngày tiếp tục ăn. (bingo. Một đêm ăn không đủ)

Thi Dạ Triêu rốt cuộc buông cô ra, nếu không phải là tiếng chuông điện thoại di động của cô chợt vang lên, Cố Lạc thực sẽ cho anh một cái tát.

Điện thoại là Cố Doãn gọi tới: "Rời giường rồi hả?"

"Vừa dậy." Cố Lạc nhìn chằm chằm Thi Dạ Triêu.

"Được, một phút đồng hồ sau anh đến."

Cố Doãn nói cần phải cúp điện thoại, bị Cố Lạc ngăn lại."Đừng! Em. . . . . . Em không có ở nhà."

Bên kia Cố Doãn cợt nhả cười một tiếng, "Anh biết em ở đâu."

Cố Lạc siết điện thoại, trầm ngâm chốc lát, "Anh ấy làm sao có thể biết tôi ở chỗ này của anh vậy?"

Thi Dạ Triêu cũng không phủ nhận, quét mắt qua phong cảnh chỗ vạt áo của cô."Không muốn nghe anh ta nói lời nói khó nghe hơn, trước hết đi thay quần áo đi."

. . . . . .

đây là quà tặng cho nàng madoilinh, cảm ơn nàng đã ủng hộ nhé