Lau Súng Cướp Cò

Chương 115: Người đẹp và thú hoang, 7




Có lẽ lần này chính là thời cơ thích hợp mà Ngải Tư đang đợi.

Anh ta đặc biệt chọn một quán ăn Trung Quốc có phong cảnh không tệ, phù hợp với yêu cầu chất lượng cuộc sống khá cao của cô, trong thời gian chờ cô đến Ngải Tư đi dạo một vòng xung quanh đây.

Trước ngày lễ, cảnh tượng trên đường rất náo nhiệt, nơi này là nơi hẹn hò tốt nhất của đôi tình nhân, từng đôi trai gái ôm nhau hoặc nắm tay nhau đi lướt qua anh ta, ngay cả anh ta cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của bọn họ.

Từ này lướt qua trong đầu, Ngải Tư dừng bước.

Trước khi sống chung với 72, anh ta đã trải qua một đoạn tình cảm chân thật, nhưng vì một vài nguyên nhân mà cãi nhau nên cuối cùng không có kết quả.

Hạnh phúc, anh ta vẫn chưa kịp cảm nhận qua, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có được nó.

Thậm chí cảm thấy trong thế giới của anh ta sẽ không tồn tại cảm giác này.

Nhưng tại sao giờ phút này anh ta nhận ra kỳ thật nó không hề xa xỉ, mỗi người đi lướt qua anh ta đều dễ dàng có được.

Thi Dạ Triêu xuất hiện khiến anh ta hơi giật mình, nhưng cảm thấy gặp mặt lần này đến rất đúng lúc, một trong những nguyên nhân 72 không chịu mở lòng ra với anh ta cũng vì người đàn ông trước mắt này, vấn đề này sớm muộn gì cũng phải giải quyết.

Sự kiên nhẫn của Ngải Tư là rất ít, ngoài ra anh ta còn biết Thi Dạ Triêu là người không thích lãng phí thời gian.

"Nếu trước kia tôi biết có ngày hôm nay, có lẽ trước khi cô ấy ra sức vì nhà họ Thi tôi sẽ giữ cô ấy lại bên người, bây giờ cũng không đến mức cô ấy dùng những lý do lộn xộn về thân phận để cự tuyệt tôi."

Nói thật ra, Thi Dạ Triêu quả thật không ngờ tới người đàn ông của 72 là người nhà họ Cố, càng không ngờ tới là Ngải Tư, sau khi gặp Ngải Tư mới biết được nguyên nhân cô giấu tình cảm của mình thật kỹ, nhưng khi xác định được Ngải Tư nghiêm túc với cô, trong lòng cũng không có nhiều bất mãn.

Ngải Tư kính nể Thi Dạ Triêu, người đàn ông thông minh này cũng không vì quan hệ với nhà họ Cố mà giận chó đánh mèo với anh ta, chưa từng nói chuyện về anh với 72, nhưng bây giờ anh ta có thể hoàn toàn hiểu rõ lý do 72 trung thành với anh rồi.

Có lẽ mỗi người đều giống nhau, luôn có một chút gì đó không muốn người khác biết, làm người ta giật mình cảm khái.

Thi Dạ Triêu đối xử với 72 không chỉ đơn thuần đối xử với cấp dưới thân tín, nó giống như cảm giác bạn bè của anh ta và Từ Ngao, rất khó tưởng tượng, nhưng bây giờ lại cảm thấy Cố Lạc có thể yêu người này —— là đã định trước.

Cảm giác vận mệnh khiến Ngải Tư không có sức chống lại, cũng không muốn chống lại, nhưng có chuyện trước sau anh ta vẫn không hiểu, anh ta đành phải không để ý đến thể diện mà xin Thi Dạ Triêu chỉ bảo.

"Anh rốt cuộc dùng phương pháp gì khiến người phụ nữ bướng bỉnh này nghe lời anh như vậy? Cô ấy vì anh mà ngay cả tôi cô ấy cũng không cần."

Nói đến vấn đề này Ngải Tư rất khó chịu, Thi Dạ Triêu cười sâu xa. "Nếu tôi nói là tiền lương rất cao, anh có tin không?"

Ngải Tư trợn mắt, chẳng lẽ cô làm người phụ nữ của anh, vậy là đưa chi phiếu cho cô rồi bỏ sao?

Thật là một người đàn ông có đầu óc đơn giản, Thi Dạ Triêu cười: "Không biết anh có nghe về vụ án bồi thường của Amy mấy năm trước hay không."

Ngải Tư nhớ lại, gật đầu một cái, có chút ấn tượng, lúc đó Cố Doãn còn cười đầu óc của Thi Dạ Triêu có vấn đề, tình nguyện đơn phương hủy bỏ hợp đồng bồi thường một khoản tiền lớn cũng muốn đắc tội với người hợp tác.

"Vì đối phương có ý đồ với cô ấy, không tôn trọng người của tôi chính là không tôn trọng tôi." Anh nhún vai, nói sơ qua quá trình và tổn thất, mày cũng không nhíu chút nào.

Ngải Tư sững sờ, "Còn tưởng rằng anh chỉ biết hào phóng với người phụ nữ của anh thôi chứ."

"Tôi mới vừa nói quan hệ giữa tôi và cô ấy không đơn giản là ông chủ và cấp dưới, ngoài Cố Lạc ra cô ấy là người mà tôi tin tưởng nhất." Thi Dạ Triêu không cần nói thêm gì nữa, Ngải Tư đã hiểu rõ.

Thi Dạ Triêu lại nói: "Tôi tiếp nhận anh chỉ vì anh là người đàn ông mà 72 lựa chọn, ngoài ra không có nguyên nhân nào nữa hết, hi vọng anh tự mình biết lúc cần thiết tôi sẽ không để ý mà đấu tranh vì cô ấy."

Ngải Tư bị làm nhục liền nhíu mày, "Vì sao mỗi người các anh đều cảm thấy tôi không nghiêm túc vậy? Người khác không tin cũng được! Ngay cả cô ấy cũng không tin sao! Mẹ nó bố mày đối với cô ấy ra sao cô ấy là người rõ ràng nhất!"

Thi Dạ Triêu gặp vẻ mặt giống như con rồng sắp phun lửa này cân nhắc trong chốc lát, hỏi "Anh. . . . . . đã từng bày tỏ chưa?"

"Bày tỏ gì?"

". . . . . ."

". . . . . ."

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Thi Dạ Triêu, Ngải Tư nhớ tới một sự thật, hình như mình chưa bao giờ bày tỏ một chữ nào có liên quan đến tình yêu. . . . . .

"Mẹ nó! Câu nói kia rất quan trọng sao? Tôi chưa bao giờ nói qua với người phụ nữ khác!"

"Vậy anh có để ý cô ấy nói với người đàn ông khác không?"

"Cô ấy dám!" Ngải Tư càng nói càng kích động, bỗng dưng dừng lại, nháy mắt mấy cái, sau đó cười ha ha, lập tức liền hiểu ra, giơ ngón tay cái lên với Thi Dạ Triêu, tông cửa xông ra.

Ngải Tư có chút cẩu thả nhưng rất thông minh, chỉ một chút liền hiểu.

72 sốt ruột chờ bên ngoài, sợ anh ta và Thi Dạ Triêu đánh nhau, vừa nhìn thấy anh ta, vẻ lo lắng trên mặt hoàn toàn bị giấu đi.

Ai. . . . . .

Trong lòng Ngải Tư thở dài, người phụ nữ này chính là như thế, lúc đầu cho là miệng cô cứng rắn nên tâm cũng cứng rắn, ở chung lâu rồi mới biết được trong lòng người phụ nữ này của anh ta có một chỗ rất mềm, rất yếu đuối, giỏi về che giấu, giấu đến mức để người khác khó có thể phát hiện ở sâu trong nội tâm.

Sau khi Thi Dạ Triêu đi, anh ta kéo 72 chạy tới chỗ náo nhiệt lúc trước đi dạo qua ở trên đường, 72 không hiểu dụng ý của anh ta, kéo không lại con thú hoang này nên đành phải mặc anh ta lôi kéo.

Ngải Tư đi tới trung tâm quảng trường nhỏ, may mà người đang chụp áo cưới ngoại cảnh vẫn còn ở đó, anh ta ôm 72 lên, thô lỗ cướp máy quay từ nhà quay phim nhắm vào mình, lại thấy trong tay thiếu gì đó, cất bước quay trở lại, tháo nhẫn và cầm hoa của cô dâu đã bị dọa sợ tới mức chân nhũn ra sau đó lại đi tới trước mặt 72, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người quỳ một gối xuống đất.

72 giật mình, "Anh làm gì vậy——"

"Mặc dù em ngủ với anh hai năm, anh vẫn không hỏi tên của em mà chỉ biết biệt danh của em, biết nội y và kích cỡ giày của em, không nhớ kỳ sinh lý của em nhưng anh nhớ mật mã cửa nhà em." Ngải Tư nhún vai, vẫn không quên làm vẻ mặt chẳng hề để ý trước máy quay: "Được rồi, tuy nhiên chuyện này không quan trọng, với lại em cự tuyệt anh rất nhiều lần rồi, em chưa bao giờ nói yêu anh, chán ghét anh ngủ ngáy, chán ghét cơ thể của anh quá nặng, chán ghét màu mắt của anh không giống em, chán ghét cái đó của anh quá lớn, thờì gian quá dài ——"

"Im đi!" Anh ta càng nói càng vượt quá giới hạn, ánh mắt của quần chúng vây xem rõ ràng đã thay đổi, vì Ngải Tư nói một đoạn này là dùng tiếng Trung để nói, từ khi nào thì tên khốn kiếp này lén học tiếng Trung đây hả? 72 xấu hổ giận dữ đá anh ta một cái. "Nói nữa tôi liền cắt đầu lưỡi của anh!"

Ngải Tư bĩu môi, vẫn còn nhiều sự ghét bỏ mà anh ta chưa nói ra đó. "Mặc kệ ra sao, anh, Ngải Tư, là người nước M, 34 tuổi, làm công việc mặc dù nguy hiểm nhưng kiếm tiền coi như là công việc chính, mặc dù nhà cửa không lớn trong nhà còn có con gián, mặc dù thường xuyên đem xe đi sửa, nhưng anh biết em không cần những thứ này." Vì vậy người phụ nữ là tiểu phú bà, anh ta nâng máy quay lên cao một chút, vẻ mặt trở nên thận trọng. "Anh thừa nhận trước khi gặp em anh từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng trong lòng của anh coi như. . . . . . ừm, thuần khiết."

Thoáng chốc, trong đám người vây xem bật ra vài tiếng cười, lại kiêng kị người đàn ông này nên rất nhanh kiềm nén lại.

Ngải Tư không bị ảnh hưởng, không xấu hổ chút nào hết. "Anh vẫn cho là làm một người phụ nữ vui vẻ rất dễ dàng, nhưng tất cả chiêu tán gái dùng trên người em đều không được, anh biết anh cần làm một chuyện mà chưa bao giờ làm với người phụ nữ khác mới có thể khiến em vui vẻ, để em thật sự tin tưởng vào anh, thật sự tiếp nhận anh, cho nên —— anh muốn cưới em!"

Một tay của anh ta giơ chiếc nhẫn kim cương còn tay kia giơ hoa của cô dâu lên, "Anh yêu em! Em phải gả cho anh!"

. . . . . .

. . . . . .

Mỗi một chữ, Ngải Tư đều dùng tiếng Trung, mặc dù âm phát ra không chính xác lắm, nhưng câu nói cuối cùng kia là dùng giọng điệu mệnh lệnh mà không phải là giọng điệu khẩn cầu nên trái tim của 72 đã hoàn toàn rung động.

Cô rất giật mình, không dám tin người đàn ông như Ngải Tư lại có thể nói vậy, làm ra chuyện —— cầu hôn trước mặt mọi người, không ngờ còn cướp nhẫn và hoa của người khác để cầu hôn cô.

Xung quanh yên tĩnh, cô dâu lúc trước bị dọa sợ chắp tay trước ngực, nước mắt trong suốt do cảm động, úp vào trong ngực chú rễ lén lau nước mắt, ngay cả nhà quay phim cũng chủ động cẩn thận cầm máy quay đảm nhận công việc quay phim.

72 đè nén lại một dòng nước ấm đang chảy trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh, Ngải Tư nhìn thẳng cô giống như đang chờ tuyên án.

"Em không biết có nên tin anh không." Cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người 72 mở miệng.

"Anh đã nói rồi, dùng mạng sống bảo đảm, những điều này đã ghi lại hết rồi, có bằng chứng ở đây, anh sẽ không mặt dày mà đổi ý đâu!"

Vẻ mặt của 72 ghét bỏ, "Da mặt của anh vẫn chưa đủ dày sao?"

Ngải Tư lại lộ ra nụ cười vô sỉ, "Vậy em có lấy chồng hay không!"

72 quay đầu, dứt khoát cự tuyệt. "Không lấy."

Ngải Tư mím chặt môi, bất chấp tất cả đứng dậy cầm tay cô trực tiếp đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, nhét hoa cô dâu vào trong ngực cô, sau đó hung hăng hôn cô.

"Không! Lấy! Cũng! Phải! Lấy!" Anh ta lộ ra "Bản tính": "Bố mày không muốn tiếp tục làm tình nhân bí mật của em nữa!"

"Anh có thể dụng tâm một chút không? Đây là nhẫn của người khác! Ngay cả chiếc nhẫn kim cương anh cũng mua không nổi sao?" 72 vô cùng tức giận, tay bị anh ta nắm căn bản không thể tháo nhẫn xuống.

Ngải Tư nghe ra một chút ý tứ quan trọng trong lời nói của cô, lập tức mở cờ trong bụng, trực tiếp ôm hôn cô trong tiếng cười vang của mọi người; sau đó để sát môi của cô nói. "Ngày mai anh liền đi mua cho em! Sau này anh là người của em rồi nên có thể nói mật mã cửa cho anh biết không?"

"Không nói, không phải anh cũng có thể đi vào sao?" 72 hừ lạnh.

"Nhưng anh không muốn phá hư cửa sổ nhà em —— a, không, là cửa sổ nhà của chúng ta." Ngải Tư cười vui vẻ, ôm cô thật chặt vào trong ngực. "Em không cần lo lắng nhà họ Cố, tất cả giao cho anh, chỉ cần em muốn anh, tất cả vấn đề để anh giải quyết."

Trong lòng của 72 ấm áp, rũ mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, hạnh phúc thở dài, mặc dù lý trí rất rõ ràng bọn họ còn một đoạn đường rất dài phải đi, nhưng ít ra không phải một mình cô.

Ít nhất, con thú hoang này bằng lòng kết bạn với cô, đồng hành với cô.

. . . . . .

--- ----------HOÀN---- ------ ---------