Có người nói, thù hận trên đời này là khó giải quyết nhất trong tình cảm giữa hai người yêu nhau.
Tối nay hai năm trước là lần đầu tiên Thi Dạ Triêu gặp Cố Doãn.
Ngoài dự đoán nhưng lại hợp tình hợp lý.
Cố Doãn nói Từ Ngao rời khỏi, nhưng Từ Ngao không đi xa, lúc nãy anh ta
nhìn thấy ánh mắt của Thi Dạ Triêu thì đã có một dự cảm, tối nay tuyệt
đối sẽ có chuyện xảy ra.
Cố Doãn cũng không bất ngờ khi Thi Dạ Triêu xuất hiện. "Đã lâu không gặp, tới tìm tôi tính nợ sao?"
Hôm nay Thi Dạ Triêu đã xem nhẹ thù hận, anh không phải không hận Cố Doãn,
nhưng trước sự sống chết của Cố Lạc thì tất cả đều không quan trọng bằng cô.
"Chuyện giữa tôi và anh sau này hãy nói, tôi tới làm một
việc." Sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa bác sĩ và Thi Dạ Diễm, mỗi một
lần anh đọc tên Cố Lạc đều cảm thấy đau đớn giống như có con dao đang
đâm vào tim anh. "Cố Lạc ở đâu?"
"Cô ấy ở đâu thì mắc mớ gì tới
cậu chứ? Cậu đã quên hai năm trước cô ấy đã không cần cậu nữa rồi sao?"
Cố Doãn cười lạnh: "Vẫn chưa từ bỏ ý định à."
Thi Dạ Triêu khẽ
hất cằm lên, cũng cười lạnh, nhưng nụ cười khiến Cố Doãn cảm thấy mình
đang bị chế nhạo đến cực điểm, dường như anh có thể nhìn thấu tất cả nỗi nhục trong lòng mình, đều là những chuyện buồn cười mà anh ta đã làm.
"Trước kia tôi chưa nghĩ tới rốt cuộc có chuyện gì khiến anh để ý, nhưng bây
giờ tôi muốn hỏi anh." Thi Dạ Triêu tiến lên vài bước. "Cố Doãn, thật ra anh đang sợ, đúng không? Mặc kệ là trả thù Eric hay là tôi, ngoài sự
độc chiếm biến thái của anh với Cố Lạc ra còn có sự ghen tỵ, hơn nữa là
một sự sợ hãi, anh sợ cô ấy yêu bất kỳ người đàn ông nào ngoài anh, anh
sợ trong lòng cô ấy vốn không có vị trí dành cho anh, càng sợ Cố Lạc
nhận ra do cô ấy không yêu mình mà mình lại không thể kiềm nén sự quan
tâm dành cho cô ấy, sợ cô ấy coi thường anh, cho nên thà rằng đưa cô ấy
đến Athena đối mặt nguy hiểm, thà rằng để cô ấy trở thành con cờ trả thù của anh, cũng muốn diễn cho người khác xem: nhìn đi, thật ra tôi cũng
không yêu người phụ nữ này nhiều như thế, tôi cũng không phải không có
cô ấy là không được."
Vẻ mặt của Cố Doãn ngày càng khó coi, Thi
Dạ Triêu vẫn đâm một đao cuối cùng, một đao vô cùng tàn nhẫn: "Chỉ tiếc
đến cuối cùng, chỉ có anh biết những đau thương trong cuộc sống của cô
ấy là do anh ban tặng, anh còn ban tặng những khoản nợ khác, mỗi một
chuyện đều khắc sâu vào lòng của anh, linh hồn của anh, cuối cùng người
cô ấy yêu cũng không phải là anh, mà ngay cả cơ hội bù đắp lại anh cũng
không có, cho dù anh muốn bù đắp lại nhưng lại nhận ra cơ hội này đã
không còn —— tôi nói có chỗ nào không đúng không?"
Chỗ nào không đúng chứ?
Chữ nào cũng là châu ngọc, những câu đâm thẳng vào tim, Cố Doãn trừng mắt
nhìn anh, một chữ phản bác cũng nói không được. "Cậu thật sự rất hiểu
đó."
"Tôi biết anh muốn nói gì." Thi Dạ Triêu cởi nút áo cổ áo
ra, "Tôi không để ý sự châm chọc của anh, tôi cũng không để ý bất cứ
chuyện gì, tôi chỉ muốn biết một chuyện đó là cô ấy ở đâu?"
Cố
Doãn cắn điếu thuốc trong miệng, cảm giác trong lòng tràn đầy sự cùng
đường và tan nát. "Cô ấy sao? Giống như cậu nói, vì không để người khác
nhìn ra tâm tư của mình, tôi đưa cô ấy đi, đưa cho người khác giống như
ban đầu đưa đến bên cạnh cậu."
Ánh mắt của Thi Dạ Triêu liền sắc bén. "Tác Nhĩ?"
"Cậu đã biết rồi vậy tôi cũng không việc gì phải che giấu nữa, đúng vậy,
không phải chỉ có cậu coi trọng Cố Lạc, ban đầu cô ấy biến mất ba tháng
vẫn luôn ở chỗ Tác Nhĩ, đang nghĩ cô ấy làm giao dịch gì với Tác Nhĩ để
cô ấy trở lại sao?" Cố Doãn cười chua sót: "Cô ấy yêu cầu ba năm với Tác Nhĩ, ba năm sau cô ấy sẽ chủ động rời khỏi cậu, cho nên Thi Dạ Triêu,
mặc kệ tôi ép cô ấy thì sao, lựa chọn cuối cùng của cô ấy vẫn là rời
khỏi cậu, cũng không muốn nhớ cậu, chỉ vì thời gian tôi ở bên cạnh cô ấy lâu hơn cậu, cậu tốt hơn tôi được bao nhiêu chứ?"
Cố Doãn móc
một vật trong túi áo ra rồi ném cho Thi Dạ Triêu, "Tôi cũng muốn nhìn
một chút, sau chuyện đó thì còn chuyện gì có thể đánh ngã cậu."
Đó là tấm thẻ màu xám, nhìn lướt qua rất giống cái chốt cửa phòng, nhưng phía trên không có tiêu chí dư thừa nào.
Đây là đầu mối Cố Doãn cho anh, Thi Dạ Triêu nắm chặt thẻ trong tay, liếc
nhìn anh ta một cái. "Tôi cũng muốn nhìn một chút, nhiều năm sau sẽ có
ai hay chuyện gì có thể khiến anh làm lại lần nữa."
Thi Dạ Triêu
đi, Cố Doãn chìm vào trong sự yên tĩnh ở đây, từ từ cúi đầu xuống, hình
như có thứ gì đó nhỏ xuống sàn nhà từ trong mắt anh ta.
Anh ta cũng muốn biết sẽ có ai hay chuyện gì có thể khiến anh ta thoát khỏi sự giày vò này.
Từ Ngao chờ bên ngoài, sau khi Thi Dạ Triêu ra ngoài hai người im lặng trao đổi ánh mắt.
Chờ anh rời khỏi, Từ Ngao xông vào phòng, "Tôi muốn biết, “không có cơ hội” anh ta mới vừa nói là có ý gì!"
Cố Doãn vẫn ngồi tư thế đó trên ghế sô pha, Từ Ngao kiềm chế lại sự nóng
nảy của mình, "Tôi nhìn anh và Cố Lạc giày vò nhau nhiều năm như vậy,
hoàn toàn tin tưởng anh sẽ không muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết, nhưng nếu
đúng như suy nghĩ của tôi thì Cố Doãn à, anh biết tôi sẽ làm ra chuyện
gì mà."
Từ Ngao nặng nề nói xong lời này, Cố Doãn im lặng sau đó bỗng dưng cười: "Muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết cũng không phải là tôi."
"Có ý gì?" Từ Ngao cau mày.
"Anh không phải vẫn muốn biết tại sao Dr. J bốc hơi khỏi nhân gian sao? Chưa từng nghĩ tới sự liên quan giữa chuyện anh ta và Cố Lạc cùng biến mất
sao?"
Lòng Từ Ngao trầm xuống: "Cô ấy làm sao?"
Thân thể
của Cố Doãn dựa vào ghế sô pha, ngửa đầu dựa vào thành ghế. "Mặc kệ cô
ấy ra sao, mặc kệ lúc cô ấy còn trẻ người non dạ hay là đã trải qua
những sóng gió, cô ấy sống hay —— cô ấy chết, mãi mãi đều là một loại
hành hạ với tôi."