Lâu Rồi Không Gặp

Chương 17




Dịch Hòa ngồi một mình đợi đến tỉnh rượu mới đứng dậy trở về.

Các bạn học đã ăn xong chuẩn bị đi về, chỉ còn chờ Trình Dịch Hòa. Mọi người thấy trước khi đi và sau khi trở lại mặt mày anh hớn hở quả thực như hai người khác nhau, thấy kì lạ nên hỏi anh: “Có chuyện gì vui vậy?”

Trình Dịch Hòa đã mở ra khúc mắc, nhìn ra viễn cảnh sau khi tốt nghiệp cùng Trình Lâm sinh hoạt chung một chỗ trong lòng vô cùng vui sướng, đắc ý hừ một tiếng, không nói lời nào, lần này làm mọi người càng hiếu kỳ hơn.

Nhưng vẫn có người đoán được chân tướng, nói: “Hả, sẽ không nói chuyện yêu đương đi?”

Trình Dịch Hòa nghĩ thầm, không chiếm được con người Trình Lâm vẫn có thể chiếm chiếm tiện nghi nơi đầu lưỡi? Liền cười nói: “Đúng đó, ước ao không?”

Tình sử của Trình Dịch Hòa nhấp nhô mọi người ngồi ở đây không một ai không biết, nghe anh nói như vậy chuẩn bị sẽ chê cười anh, một tên bạn không giữ mồm giữ miệng, nói: “Trước đây cậu cũng yêu đương, không đến mấy ngày đã chia tay, lần này chuẩn bị yêu đương bao lâu?”

Trình Dịch Hòa nhíu mày nói: “Đương nhiên là cả đời.”

Trong phòng nhất thời vang lên tiếng huýt gió, ngay sau đó là tiếng cười ha ha, Trình Dịch Hòa sao không hiểu mọi người đang cố ý chế giễu mình, nhất thời mất hứng, trầm mặt sắc nói: “Tôi nghiêm túc, hết sức nghiêm túc!”

Lần này mọi người cười càng lớn tiếng, náo loạn trong chốc lát rồi tản bộ về trường học, trở về phòng ngủ ngủ.

Sau lần Trình Lâm mất tích Trình Dịch Hòa suy nghĩ muốn mua cho Trình Lâm một chiếc điện thoại mới, thuận tiện cho hai người liên hệ, vạn nhất có xảy ra chuyện gì, Trình Lâm có thể thương lượng với anh.

Khi đó muốn mua một chiếc điện thoại di động cũng rất tốn kém, học sinh cấp hai nếu như có một chiếc điện thoại di động càng chói mắt. Nhưng Trình Dịch Hòa có học bổng, thêm vào anh thường đi giúp giáo viên một tay, giáo viên nhiều ít cũng cho anh một ít tiền công, cho nên Trình Dịch Hòa có tiền mua được điện thoại di động.

Nhưng ngẫm lại nếu như mua cho Trình Lâm thì cũng phải mua cho Trình Dịch Tân. Trình Dịch Tân là một đứa ngang ngược, người khác có mà mình không có khẳng định sẽ nhìn Trình Lâm không vừa mắt. Nói chung là sẽ ganh tị.

Trình Dịch Hòa do dự mãi, chuyện này kéo dài rồi lại kéo dài, kéo dài tới cuối năm. Sau khi thi học kỳ kết thúc, Trình Dịch Hòa cự tuyệt không cùng Lưu Gia Dương nhờ người giới thiệu đi thực tập mà bước lên tàu hỏa về nhà.

Tiếp cận cửa ải cuối năm, khí trời lạnh khiến người không thể duỗi tay chân, vì để tránh cho có người chạy đến trạm xe đón mình, Trình Dịch Hòa không nói cho người nào biết mình sẽ về, vội vàng xuống xe, giữa trưa thì về đến nhà.

Lúc về đến nhà Triệu Anh còn ở nhà ngồi đan áo len, nghe thấy có người mở cửa bà ngẩng đầu nhìn lên thấy đó là Trình Dịch Hòa, kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Tiểu Dịch! Con trở về rồi!”

Đột nhiên gặp lại con trai bà cười không thấy đôi mắt, vội vàng kéo Trình Dịch Hòa vào nhà.

Trình Dịch Hòa đem đồ đạc đơn giản cất đi, lập tức ngồi vào lò sưởi làm ấm đôi tay đông cứng, nói: “Chỉ một mình mẹ ở nhà?”

Triệu Anh chuyển đến cái ghế ngồi ở bên mỹ Trình Dịch Hòa, nói: “Ba con bận, trường học chuẩn bị thi, ngày hôm nay em con có buổi tự học, buổi tối mới có thể ngồi xe về nhà.”

Trình Dịch Tân học lớp 12, đây là lúc học tập bận rộn. Trình Dịch Hòa nói: “Thực sự không được, mẹ thuê một căn phòng ở gần trường học cho nó đi, chuyện trong nhà mẹ cũng chớ để ý, chuyên tâm lo cho nó là đủ rồi. Cũng đừng để nó mỗi tuần chạy tới chạy lui, lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.”

Triệu Anh nói: “Vừa vặn mẹ cũng nghĩ như vậy, nhưng không biết ba con có đồng ý hay không.”

Trình Dịch Hòa nói: “Đây là chuyện quan trọng nhất, làm sao sẽ không đồng ý.”

Trên lò nướng mấy củ khoai lang, vỏ ngoài đã mềm nhăn nheo, tản ra nồng đậm vị ngọt, Trình Dịch Hòa cầm lấy một củ lột ra, lại nói: “Ôi chao, Trình Lâm cũng sắp thi vào cấp ba, hoặc là mẹ thuê một chỗ gần trường học của cả hai đứa, để tụi nó có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Triệu Anh tiếp tục đan áo, từ bên trong sọt trúc lấy len sợi ra đan áo len, nghe vậy lanh lợi nói: “Mẹ thấy con muốn mẹ đi chăm sóc Trình Lâm? Con chỉ biết lo cho người khác!”

Trình Dịch Hòa nói: “Mẹ à, con chỉ thuận miệng nói một câu, cũng không phải muốn mẹ đi, được chưa?”

Triệu Anh nói: “Không phải mẹ cay nghiệt, mẹ cũng thấy Trình Lâm đáng thương nhưng mẹ không phải là mẹ nó, cũng không trêu chọc nổi người mẹ kia của nó. Chỉ sợ làm ơn mắc oán thôi.”

Trình Dịch Hòa nghĩ đến Trương Tuấn Diễm cũng bĩu môi, nhất thời lại nghĩ không biết Trương Tuấn Diễm có cho Trình Lâm đủ sinh hoạt phí hay không? Trời lạnh như thế, cậu mặc quần áo có ấm không? Anh đứng ngồi không yên, đứng lên liền đi ra ngoài: “Con đi ra ngoài một chuyến.”

Triệu Anh bị anh làm cho không hiểu đầu đuôi, nói: “Vừa trở về liền đi đâu!?”

Trình Dịch Hòa đã chạy ra ngoài sân, leo lên xe đạp chạy ra cửa lớn, Triệu Anh đuổi theo gọi: “Con không ăn cơm sao!?”

Trình Dịch Hòa chỉ nhìn lại trả lời một câu: “Ba mẹ đợi Trình Dịch Tân trở về cùng ăn đi!”

Triệu Anh thầm nói: “Ai chờ hai người các con, không lương tâm.”

Trình Dịch Hòa chạy xe rất nhanh gió lạnh như dao cắt ùa vào mặt anh, nửa tiếng đồng hồ sau anh đã đến trường học của Trình Lâm.

Trình Dịch Hòa lúc trước cũng học ở trường này, tuy rằng trước đây anh đi học không có gây sự quậy phá nhưng bởi vì thi đậu thành tích cao nhất, hiện tại đã thành tấm gương sáng của trường, trường còn treo bức ảnh của anh để vinh danh, bác bảo vệ trông cửa cũng biết anh, nên anh rất thuận lợi đi vào trường học.

Anh đứng ở sân trường đợi không tới mười phút chuông tan học liền vang lên, bọn học sinh lục tục đi ra phòng học.

Trình Dịch Hòa vốn cao to, trong sân trường trống trải chỉ có một mình anh cho nên hiện ra đặc biệt chói mắt. Anh càng lớn càng đẹp trai, mặt mày sắc sảo tương tự người Âu Mĩ, so với người mẫu trong tạp chí còn dễ nhìn hơn.

Cho nên mọi người đi ngang qua đều không nhịn được lén lút nhìn anh một cái, có vài cô gái nhìn anh đỏ mặt, đi thật xa còn quay đầu lại nhìn anh.

Trình Dịch Hòa đối với điều này thờ ơ không động lòng, anh đứng tại chỗ đợi gần nửa tiếng đồng hồ, người sắp đi về hết, Trình Lâm mới chậm rì rì từ lớp học đi ra.

Người cậu khá gầy, mặc dù mặc áo bông cũng không có vẻ mập mạp, hai tay đút túi, khăn quàng cổ cũng không có, khuôn mặt nhỏ lạnh đến đỏ bừng.

Lúc Trình Lâm vừa bước ra khỏi cửa phòng học Trình Dịch Hòa đã nhìn thấy cậu. Trình Lâm có thói quen vừa đi vừa cúi đầu, lúc đi ngang qua Trình Dịch Hòa cũng không phát hiện có người ở đó chờ mình.

Trình Dịch Hòa còn làm bộ ngẩng đầu nhìn trời làm như không có chuyện gì xảy ra, mắt thấy Trình Lâm đi tới, mới lên tiếng gọi: “Trình Lâm.”

Trình Lâm nghi hoặc nhìn lại, ngẩn ngơ hai giây rồi mở miệng cười, hoan hô một tiếng nhào về phía Trình Dịch Hòa: “Anh họ!”

Trình Dịch Hòa thận trọng vỗ vỗ đầu Trình Lâm: “Lớn như vậy mà cả ngày như con nít ấp ấp ôm ôm.”

Trình Lâm bị nói có chút ngượng ngùng lùi về sau một bước, nhìn xung quanh thấy không có người, nên yên lòng, nói: “Anh, anh trở về lúc nào vậy?

Trình Dịch Hòa muốn nhân cơ hội ôm nhiều một chút, kết quả Trình Lâm lại lui ra, anh không thể kéo cậu lại nên để tay vịn vào tay lái, nói: “Anh về lúc sáng, cũng không bao lâu.”

Trình Lâm không nghi ngờ anh, nói: “Vậy sao anh lại đây?”

Trình Dịch Hòa nói: “Tới thăm thầy giáo trước đây tiện đường ghé thăm em một chút.”

Trình Lâm vẫn rất vui, nói: “Vậy anh đi thăm chưa? Một lát nữa có phải sẽ về nhà? Em đưa anh đến cửa trường học.”

Trong lòng Trình Dịch Hòa có chút thất lạc, lẽ nào Trình Lâm cũng không nhớ anh? Mới vừa gặp mặt liền muốn đuổi anh đi. Nhất thời cảm thấy mình còn trẻ con hơn Trình Lâm, liền cật lực lấy ra khí chất của một người anh nên có, chủ động nói: “Đưa cái gì đưa, anh cũng không phải đứa trẻ, theo anh đi ra ngoài ăn bữa cơm.”

Trình Lâm ngạc nhiên nói: “A? Đi ra ngoài? Còn có người khác sao? Em … Em không muốn đi.”

Trình Dịch Hòa gõ đầu Trình Lâm một cái: “Chỉ có hai chúng ta, anh nào có nhiều tiền mời nhiều người như vậy.”

Trình Lâm xoa xoa đầu, nói: “Vậy chúng ta đi nhà ăn đi, rất tiện đường.”

Trình Dịch Hòa nói: “Anh đã ăn ở đó nhiều năm biết rõ hơn em, nơi đó khó ăn muốn chết.” Nói xong anh lấy cặp trên vai Trình Lâm xuống bỏ vào giỏ xe, không cho cậu phản đối.

Trình Lâm không thể làm gì khác hơn là sóng vai đi cùng anh, không nói một lời.

Trong bầu không khí yên tĩnh Trình Lâm bỗng nhiên nghĩ, lẽ nào Trình Dịch Hòa cố ý tới tìm mình? Nhưng ngay sau đó cậu hủy bỏ suy nghĩ này. Dù sao Trình Dịch Hòa đã nói là tới thăm giáo viên. Mặc dù chỉ là tiện thể, Trình Lâm cũng đã rất vui vẻ.

Trình Dịch Hòa cao chân dài, đi nhanh hơn Trình Lâm nửa bước, vừa nãy anh lấy cặp của Trình Lâm vô tình chạm vào bàn tay lạnh lẽo của Trình Lâm. Anh do dự không biết có nên nắm tay Trình Lâm cho cậu một chút ấm áp. Đột nhiên nghe Trình Lâm kinh ngạc nói: “Anh họ! Đã có tuyết rơi rồi!”

Trình Dịch Hòa ngước mắt nhìn, thấy bầu trời âm u quả nhiên có hoa tuyết bay lả tả rơi xuống, nhưng đi được mấy bước, hoa tuyết càng rơi càng lớn như che ngợp bầu trời.

Trình Lâm nhích lại gần Trình Dịch Hòa kéo tay áo của anh, nói: “Anh, anh mau trở về đi, có tuyết rồi đường không dễ đi.”

Trình Dịch Hòa cụp mắt nhìn về phía Trình Lâm, vừa vặn lấy những mảnh hoa tuyết rơi vào tóc Trình Lâm, đứng trong tuyết lớn đầy trời khiến cậu thoạt nhìn như tượng băng ngọc đặc biệt đáng yêu.

Trình Dịch Hòa như bị quỷ thần xui khiến, cường liệt muốn ôm Trình Lâm vào trong lồng ngực, nhưng khi đưa tay ra lại hoảng hốt thay đổi chỉ nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Trình Lâm.

Trình Lâm bất ngờ trừng lớn hai mắt, có chút luống cuống nhìn Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa kinh hoàng, may là không có làm chuyện gì khác người.

Mùa đông lạnh giá bàn tay Trình Dịch Hòa rộng lớn ấm áp. Nhưng làm Trình Lâm không thể nào hiểu được là: hai người bọn họ cũng không phải lần đầu tiên nắm tay, nhưng giờ khắc này chỉ là chạm tay bình thường lại như có dòng điện truyền qua làn da hai người truyền đến toàn thân, làm tim cũng đập mạnh.

Trình Lâm còn vì phản ứng kỳ lạ này mà ngây người, Trình Dịch Hòa đã lấy tay Trình Lâm nhét vào túi áo của mình, trách cứ: “Phát ngốc cái gì! Xem tay em lạnh như vậy, bỏ vào trong túi anh cho ấm áp!”

Nếu như chú ý thì nghe trong giọng nói của Trình Dịch Hòa đầy ôn nhu và khắc chế.

Trình Lâm bị hành động của Trình Dịch Hòa làm cho ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ bé liền đỏ. Chẳng qua Trình Dịch Hòa muốn làm ấm tay của cậu, trong quan hệ anh em cũng không có gì quá mức mà cậu lại thẹn thùng biệt nữu, suy nghĩ lung ta lung tung, quả thực có tật xấu. Trình Lâm áy náy chân thành khuyên nhủ: “Anh họ, có tuyết rồi đường không dễ đi. Anh về nhà sớm đi.”

Trình Dịch Hòa vẫn kéo Trình Lâm đi về phía trước, mắt anh nhìn chăm chú con đường phía trước, nói: “Anh không ngốc, câm miệng cho anh đi.”

Trình Lâm không thể làm gì khác hơn là câm miệng, cậu trầm mặc lại khiến Trình Dịch Hòa càng căng thẳng hơn. Anh suy đoán, lẽ nào Trình Lâm nhìn ra rồi? Nhưng không đúng, Trình Lâm rất ngốc, lần này làm sao lại thông minh như vậy?

Trình Dịch Hòa có tật giật mình liếc nhìn Trình Lâm, từ góc độ của anh nhìn thấy, hàng lông mi rất dài của Trình Lâm buông xuống che kín đôi mắt cũng như tâm tình của cậu. Nhưng khi hàng lông mi kia cong lên lại phảng phất như móc câu gãi vào trái tim Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa hoảng hốt tiếp tục nhìn, hai má Trình Lâm hồng hồng, màu hồng đó lan dần đến lỗ tai, Trình Dịch Hòa muốn tránh khỏi mình bị “Câu dẫn”, nhìn qua chỗ khác, ngữ khí có chút hung tợn chỉ trích Trình Lâm: “Em mặt đỏ cái gì!?” Anh không có ý thức được mình đang giấu đầu lòi đuôi.

Trình Lâm như con thỏ nhỏ sợ đến cả người run lên, hoảng hốt vội nói: “Em… Em không có!”

Trình Lâm phản ứng hơi mãnh liệt, Trình Dịch Hòa nhất thời nghĩ tới điều gì, dừng bước nheo cặp mắt lại, trầm giọng nói: “Có phải là ở trường học, em cũng nắm tay với con gái?”

Trình Lâm cúi đầu, gương mặt nhìn nghiêng thoạt nhìn ôn nhu vô hại, như thú cưng khiến người trìu mến, thấp giọng nói: “Làm sao có? Đâu có người nào thích em?”

Trình Dịch Hòa chua xót nghĩ, đó chính là muốn yêu đương với con gái? Không thuận theo nói: “Vậy em có yêu thích cô gái nào không? Nhìn anh nói.”

Trình Lâm sợ hãi ngẩng đầu, trong con ngươi phảng phất ngậm lấy liễm diễm thủy quang, nói: “Không có, em không thích người khác.”

Đôi mắt Trình Lâm trong suốt nhìn chăm chú Trình Dịch Hòa, trong lòng không khỏi nghĩ, nếu có một cô gái nào đó đẹp như Trình Dịch Hòa nói không chừng cậu sẽ điên cuồng thích cô gái đó. Nhưng nghĩ lại không thể có cô gái nào giống như Trình Dịch Hòa,

—— Không, phải nói trên thế giới không có người nào giống như anh.

Trình Dịch Hòa, là độc nhất vô nhị.

Trình Lâm hồn vía lên mây nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Trình Dịch Hòa. Trình Dịch Hòa trong lòng có quỷ, không dám nhìn cậu nên không phát hiện, lưu luyến không rời trong đôi mắt Trình Lâm.

Trình Dịch Hòa nghĩ, Trình Lâm có một gương mặt rất được các cô gái yêu thích, khẳng định không ít người yêu thích cậu chẳng qua cậu không biết mà thôi. Nhưng không cần nói cho cậu, Trình Lâm còn nhỏ nếu biết yêu sớm sẽ bị người khác làm hư.

Rồi anh lại nghĩ, phương pháp bịt tai trộm chuông này có thể duy trì bao lâu đâu? Trình Lâm sẽ lớn lên, sau đó kết hôn sinh con, nắm giữ cuộc đời của chính mình.

Hơn nữa anh đã quyết định phải ở bên cạnh cậu, đem những gì tốt đẹp mình có thể cho hết cho cậu? Tại sao lại nổi nóng?

Tâm tư Trình Dịch Hòa mấy độ chập trùng lên xuống, lúc thì ngọt ngào lúc thì thương tâm, lúc thì thất lạc chua xót, bàn tay không tự chủ gia tăng khí lực, cầm thật chặt bàn tay của Trình Lâm.

Trình Lâm bị nắm có chút đau, nhưng cậu không dám lên tiếng nhắc nhở Trình Dịch Hòa, đáy lòng chợt lóe một suy nghĩ, chỉ cần là người này, không quản đối với cậu thế nào, cậu cũng sẽ không có một câu oán hận.

Hai người tay cầm tay, tâm tư lại ở tận chân trời.

Đường phố trống trải, bầu không khí yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng hoa tuyết rì rào rơi xuống đất.

Hai người lúng túng trong bầu không khí có mấy phần ám muội, cuối cùng đã tới nơi Trình Dịch Hòa chuẩn bị ăn cơm. Đây là một nhà hàng bán lẩu dê. Mới vừa vào cửa đã lấy một cái nồi lớn đường kính gần 1 mét, mùi thơm đặc trưng nồng đậm nóng hổi, sùng sục sùng sục cuồn cuộn bọt nước.

Trình Dịch Hòa kêu hai phần lẩu lớn và một phần dê nướng, lo lắng Trình Lâm ăn không no, lại muốn một phần thịt chiên. Trình Lâm thấy Trình Dịch Hòa còn muốn kêu thêm nên vội mở miệng: “Anh họ, được rồi.”

Lúc này Trình Dịch Hòa mới coi như thôi.

Trong lúc ăn hai người vẫn không mở miệng nói chuyện, ngồi chung một cái bàn, ánh mắt cũng không dám chạm nhau, làm như nhìn thấy đối phương có thể bị bỏng mắt.

Trình Dịch Hòa uống hơn nửa chén canh, ra một thân mồ hôi, tốc độ liền chậm lại, anh lau mồ hôi đôi mắt lại không tự chủ nhìn về phía Trình Lâm.

Chỉ thấy Trình Lâm ăn một bữa cơm, mặt muốn chôn trong bát, trong lòng anh không khỏi bắt đầu tự trách, vừa nãy tâm tình mình quá mức khác thường, khẳng định làm Trình Lâm sợ.

Trình Dịch Hòa liền ôn nhu nói: “Có ấm áp một chút không?”

Trình Lâm nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Trình Dịch Hòa nói: “Tại sao không nói chuyện?”

Trình Lâm hàm răng khẽ cắn cái muôi, hồi lâu nói: “Em sợ anh giận em.”

Trình Dịch Hòa nói: “Anh lúc nào nổi giận với em?”

Trình Lâm nghĩ, anh động một chút là phát hỏa. Nhưng cậu biết tính tình Trình Dịch Hòa vốn là như vậy, nếu như nói thật, khẳng định anh còn tức giận hơn, cậu im lặng nửa ngày, lắc lắc đầu.

Lúc này Trình Dịch Hòa mới thoả mãn, cách bàn, vỗ vỗ đỉnh đầu Trình Lâm.