Lâu Rồi Không Gặp

Chương 14




Hôm sau trời vừa sáng, Trình Lâm đã tỉnh ngủ, cậu phát hiện mình vẫn nằm ở trong chăn của Trình Dịch Hòa. Cậu ngẩng đầu nhìn chung quanh không thấy Trình Dịch Hòa đâu cả.

Trình Lâm lại dùng chăn đem mình cuốn lại, cảm giác ấm áp dễ chịu có thể làm hao mòn ý chí con người. Trình Lâm mơ màng nửa ngày thiếu chút nữa là ngủ thiếp đi. Nghĩ đây không phải là nhà mình nếu rời giường quá muộn sẽ không lễ phép, lúc này mới chậm rì rì đứng dậy đem chăn gấp lại chỉnh tề.

Lúc Trình Lâm đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài trong nhà rất lặng lẽ, chỉ có thể nghe thấy tiếng băm thịt từ phòng bếp vọng ra.

Trình Lâm đi tới cửa phòng bếp, đưa đầu nhìn vào, thấy nhà bếp chỉ có một mình Triệu Anh đang bận việc. Bà đưa lưng về phía cậu nên không thấy cậu đã đứng ở đây. Trình Lâm nhỏ giọng nói: “Bác cả.”

Triệu Anh quay đầu lại thấy là Trình Lâm, chào hỏi: “Rời giường? Nhanh tới dùng cơm, sắp nguội hết rồi.”

Triệu Anh và Trình Vinh Kiến có thói quen dậy sớm, đã ăn xong điểm tâm, Triệu Anh đang băm thịt làm nhân sủi cảo chuẩn bị cho buổi cơm trưa. Bà thấy Trình Lâm ngại ngùng đứng ở nơi đó nên để con dao trong tay xuống đi bới cơm cho Trình Lâm.

Trình Lâm đỏ mặt đi vào nhà bếp, bởi vì không gặp Trình Dịch Hòa, nên cậu hỏi: “Anh của con đâu?”

“Ai biết nó đi đâu, sáng sớm đã không thấy mặt.”

Triệu Anh múc cho Trình Lâm một bát cháo thật đầy, Trình Lâm ăn không nhiều như vậy, nhưng cậu không tiện nói, kiên trì nhận lấy.

Triệu Anh thì lại tiếp tục làm đồ ăn, Trình Dịch Tân cũng chưa thức dậy. Lúc này cũng chỉ có Trình Lâm ăm cơm, cậu đứng ở bên cạnh Triệu Anh vừa nói chuyện vừa ăn điểm tâm.

Mắt thấy đã chín giờ sáng vẫn không gặp Trình Dịch Hòa, Trình Lâm không nhịn được hỏi: “Anh họ của con ngày hôm nay không trở về sao?”

Triệu Anh nói: “Không biết, sáng sớm bác rời giường đã không thấy nó, nó luôn như vậy đừng để ý tới.”

Trình Lâm không nhịn được hồi tưởng lại chuyện đêm qua, đột nhiên Trình Dịch Hòa chuyển biến thái độ rất kỳ quái, chẳng lẽ là mình chọc giận anh? Nhưng lại cảm thấy không thể, nếu như Trình Dịch Hòa tức giận sẽ động thủ đánh người, không cố nén giận.

Chẳng biết vì sao Trình Lâm vẫn cứ thấp thỏm bất an, mặt khác, Trình Dịch Hòa không ở nhà, Trình Lâm ở chỗ này cảm giác rất ngại ngùng, cuối cùng không nhịn được nói: “Bác cả, nếu không con xin phép về nhà ạ?”

Triệu Anh nói: “Nếu như con nhớ nhà, ăn cơm xong trở về xem một chút đi. Nếu không vội cứ ở đây một lúc.”

Trình Lâm không biết làm sao từ chối, cúi thấp đầu, mũi chân cọ mặt đất một hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý. Lúc đến bữa trưa Trình Dịch Hòa vẫn chưa trở về. Trình Lâm ăn cơm xong trở về nhà mình. Nhưng khi cậu đi về nhà mới phát hiện cửa chính đã bị khóa, nhà không ai. Tối hôm qua Trình Lâm đi vội vàng không mang theo chìa khóa.

Bây giờ có thể coi như cậu không có nhà để về.

Trình Dịch Hòa không ở nhà, Trình Lâm cũng không muốn trở về, một mình đi tản bộ dọc theo con đường nhỏ lên núi.

Năm mới sắp đến đây chính là lúc náo nhiệt nhất. Trên đường thỉnh thoảng có vài đứa trẻ chạy qua cầm trong tay một vài quả pháo vừa chạy vừa vứt, bọn nhỏ chạy đến chỗ nào sẽ để lại nhiều tiếng pháo vang dội, làm khung cảnh vừa vui mừng vừa náo nhiệt.

Trình Lâm nhớ lúc mình còn bé, đặc biệt ước ao có thể tùy tiện đốt pháo như những đứa trẻ khác, sau đó vẫn là Trình Dịch Hòa mua cho cậu một hộp. Trình Lâm vĩnh viễn sẽ không quên, khi quả pháo màu đỏ rực được ném xuống đất kèm theo một tiếng nổ thật lớn,trong nháy mắt hạnh phúc thật lớn như được nổ tung.

Trình Lâm mỉm cười nhìn bọn nhỏ chạy mất hút, cậu đi cũng mệt, liền tiện đường đi về phía sau thôn. Cậu ngồi một mình trên đường lên núi. Sắp đến tết, không ai đi lên núi trồng trọt, nơi này trở nên ít dấu chân người.

Trình Lâm hai tay đút túi, ngồi trên tảng đá lớn gần giao lộ.

Lúc Trình Dịch Hòa từ trên núi đi xuống nhìn thấy một bức tranh như vậy.

Phương xa ruộng lúa mạch liên miên trùng điệp, bởi vì khoác một tầng tuyết mỏng nên hiện ra vẻ thanh lãnh, tịch liêu, giống như một bức tranh sơn thủy.

Trình Lâm ngồi ở trên tảng đá, mặt bên se lạnh, một chân cong lên, một chân chống trên mặt đất, cho nên đường nét hiện ra đặc biệt thon dài, hai mắt cậu bình tĩnh nhìn vào không trung thần sắc chăm chú, nhìn cậu như bước ra từ bức tranh thủy mặc.

Trình Dịch Hòa vốn tưởng rằng nội tâm gợn sóng đã dẹp loạn bây giờ lại tiếp tục nổi sóng chập trùng.

Tối hôm qua anh một đêm không ngủ, trời mới vừa tờ mờ sáng liền ra khỏi nhà. Muốn dựa vào những cơn lạnh lẽo để cho đầu óc mình tỉnh táo một ít.

Anh không ngừng ám chỉ chính mình, tối hôm qua tất cả tuyệt đối là hiểu lầm, nhưng trong đầu của anh lái đi không được. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Trình Lâm, cậu cười ánh mắt cũng cười, cái nhếch môi của cậu cùng với những biểu cảm sinh động của cậu… Nội tâm của anh đau đớn và chua xót, rõ ràng đó mới là là khát vọng chân thật nhất, tha thiết nhất của anh.

Nhưng anh căn bản không có cách nào thuyết phục mình tiếp thu hiện thực này, Trình Lâm dưới mí mắt anh lớn lên, ở trong mắt anh Trình Lâm còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, chưa bao giờ anh nghĩ tới tình cảm của mình đối với cậu vượt qua ngoài tình cảm anh em. Trình Dịch Hòa theo bản năng chỉ muốn trốn tránh vấn đề nan giải từ trên trời giáng xuống này.

Trình Lâm theo thói quen cúi đầu, nửa ngày mới phát hiện Trình Dịch Hòa đứng ở đó, lúc nhìn thấy anh hai mắt Trình Lâm sáng lên: “Anh họ!”

Hai má Trình Lâm trắng như tuyết, mắt sáng như sao, lông mày như mực nước, quần áo mộc mạc lại làm cho cậu thanh nhã xuất trần.

Trình Dịch Hòa nhất thời hoảng loạn, càng phỉ nhổ tâm tư xấu xa của mình, nếu như Trình Lâm biết nhất định sẽ cho anh là một tên đại biến thái, hai người có lẽ anh em cũng làm không được.

Trình Lâm thấy Trình Dịch Hòa sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn, tâm trạng lo sợ, lại nhỏ giọng kêu anh một tiếng.

Trình Dịch Hòa đột nhiên hoàn hồn, thấy rõ ràng ánh mắt Trình Lâm lập loè bất an, trong lòng anh đau xót, nghĩ đến tối hôm qua biểu hiện không bình thường của mình nhất định làm cho Trình Lâm sợ, liền cứng rắn đè xuống tâm tư đang rối loạn, cười nói: “Chạy tới đây làm cái gì? Lạnh như thế.”

Trình Lâm không dám nói thật, chỉ nói: “Ở nhà một mình không ý tứ, liền muốn đi dạo. Sao anh lại dậy sớm như thế?”

Trình Dịch Hòa thường ngày nhanh mồm nhanh miệng, vốn có thể bịa ra nhiều lời giải thích, nhưng lần này anh nói lắp nửa ngày, mới khô cứng lóng ngóng nói: “Chỉ ngủ không được mà thôi.”

Trình Lâm tiến lên một bước, thăm dò lôi kéo tay Trình Dịch Hòa, nói: “Vậy chúng ta trở về đi thôi, anh nên nằm ngủ thêm một lúc.”

Thấy Trình Lâm không hỏi nhiều nữa, Trình Dịch Hòa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đáy lòng kháng cự ở chung với Trình Lâm nhưng anh không dám biểu hiện khác thường, cố gắng làm như chẳng có chuyện gì phát sinh.

Trình Dịch Hòa tận lực để cho mình ở trước mặt Trình Lâm biểu hiện vô cùng tự nhiên, mấy ngày tiếp theo vẫn ngủ chung với Trình Lâm.

Nhưng chỉ có Trình Dịch Hòa tự mình biết, tất cả đã trở nên khác trước.

Tầm mắt của anh vô tình hay cố ý đuổi theo Trình Lâm.

Lúc Trình Lâm uống nước bờ môi hồng hào, cúi đầu dựa vào bàn viết chữ, sau gáy lộ ra một đoạn da thịt trắng trẻo, lúc nhìn anh hai mắt sáng ngời trong suốt… Tất cả những hình ảnh này đều phảng phất như pháo hoa lóe sáng trong đêm, ánh sáng này hấp dẫn Trình Dịch Hòa làm cho Trình Dịch Hòa hiểu rõ ràng, thì ra anh bất tri bất giác từ lâu đã đặt Trình Lâm một vị trí đặc thù ở trong lòng mình.

Phát hiện này khiến anh chỉ muốn cật lực trốn tránh. Trình Lâm còn nhỏ, anh không thể hướng Trình Lâm đi con đường sai lầm.

Cho nên anh cho ra kết luận, phải tạm thời rời xa Trình Lâm.

Vì vậy, Trình Dịch Hòa sớm lên tàu hỏa trở về trường. Lúc anh đi cũng không nói tạm biệt Trình Lâm.

Bởi vì đi vội vàng anh chỉ kịp mua một vé ngồi, anh không để ý Triệu Anh giữ lại, khăng khăng phải về trường học.

Đêm khuya, ngoài cửa xe một mảnh đen đặc, chỉ có tình cờ ánh đèn đường chợt lóe lên qua cửa sổ.

Trình Dịch Hòa không buồn ngủ, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, lại mơ hồ như đang thấy được hình ảnh Trình Lâm cười đến long lanh, Trình Dịch Hòa nhất thời ngẩn ra, theo phản xạ có điều kiện đứng lên, anh nhìn chung quanh buồng xe mọi người đều đang ngủ, nơi nào có hình bóng Trình Lâm?

Trình Dịch Hòa thất vọng ngồi xuống, trong lòng vắng vẻ như mất hồn.

Mãi đến khi anh tới trường học tinh thần cũng còn rất chán chường, may là những người khác đều chưa đến nếu không chắc anh sẽ bị trêu đùa, vì thoạt nhìn anh giống như đang bị thất tình.

Anh ngồi một mình ở trong căn phòng yên tĩnh cả người lười biếng không biết nên làm gì, cầm sách lên xem nhưng cũng chỉ ôm sách vở ngẩn người.

Đến buổi tối, anh mới nhớ quên chưa gọi điện thoại về nhà báo bình an. Anh cầm điện thoại di động lên nhìn thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Hai cú điện thoại là của ba mẹ anh. Còn có vài số lạ, không cần nghĩ cũng biết là Trình Lâm.

Trong lòng Trình Dịch Hòa chua xót, muốn làm như không nhìn thấy nhưng không thể không gọi cho mẹ một cú điện thoại. Đang nói chuyện, Triệu Anh để cho Trình Lâm tiếp điện thoại, thì ra Trình Lâm đi đến nhà tìm Trình Dịch Hòa.

Trình Lâm gấp như sắp khóc: “Anh họ, sao anh không tiếp điện thoại của em?”

Trình Dịch Hòa nghe âm thanh lo lắng của Trình Lâm cũng rất đau lòng và hổ thẹn, nói: “Ở trên xe anh đang ngủ, cũng không có xem điện thoại di động.”

Trình Lâm nói: “Anh không nhận điện thoại, em nghĩ anh xảy ra vấn đề gì rồi, làm em sợ muốn chết.”

Trong lòng Trình Dịch Hòa dâng lên một luồng chua xót khó tả, anh nói: “Thật là một đứa nhóc ngốc, không cần phải gấp, không có chuyện gì, biết không?”

Trình Lâm nói: “Dạ, em biết rồi, tại sao anh lại đi sớm như vậy, cũng không nói một tiếng.”

Trình Dịch Hòa nói: “Trường học có việc gấp, anh cũng không có cách nào.”

Trình Lâm dừng một chút, cẩn thận hỏi: “Anh họ, thật không phải là bởi vì em sao?”

Trình Dịch Hòa như không có chuyện gì xảy ra nói: “Bởi vì em cái gì?”

Trình Lâm rất lo sợ, cậu không cách nào phán đoán lời nói của Trình Dịch Hòa là thật hay giả, không dám truy hỏi, hai người tùy tiện nói hai câu, Trình Dịch Hòa liền cúp điện thoại.

Trình Dịch Hòa nhớ lại giọng nói nhỏ nhẹ của Trình Lâm thì rất hận mình. Trình Lâm tâm tư mẫn cảm, thái độ của mình nhất định sẽ làm cho cậu lo sợ nghi hoặc không yên mấy ngày. Nhưng không như vậy thì làm sao? Nếu như hai người cứ tiếp tục khó đảm bảo có một ngày anh không thể khắc chế chính mình, làm ra chuyện khó có thể cứu vãn.

Nhưng mà Trình Dịch Hòa không nghĩ tới Trình Lâm cũng không biết anh cố ý lạnh nhạt, vẫn cứ như cũ cố định gọi điện thoại cho anh. Trình Dịch Hòa chỉ có thể quyết tâm từ chối không nhận, có lúc không thể từ chối thì nói được hai câu liền cúp máy.

Mỗi lần nghe giọng nói của Trình Lâm cẩn thận từng li từng tí một tim Trình Dịch Hòa như bị đao cắt. Nhưng dù cho anh tận lực xa lánh Trình Lâm cũng không làm cho tình cảm này theo thời gian trôi qua mà mờ nhạt. Trình Dịch Hòa càng muốn áp chế, trái lại đàn hồi càng lợi hại, giống như lửa đã đốt lên thì không thể nào dập tắt.

Cho nên lúc nào, số điện thoại nào Trình Lâm gọi điện tới anh đều nhớ rõ rõ ràng ràng, nếu như cậu gọi điện cho anh chậm một phút anh sẽ đứng ngồi không yên, trong đầu không nhịn được bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ. Trình Lâm đang làm gì? Tại sao không có gọi điện thoại? Chẳng lẽ đi chơi với bạn học hoặc là phiền chán người anh họ này?

Nhưng khi Trình Lâm gọi điện thoại tới anh lại bắt đầu tự ngược, cứ nhìn màn hình điện thoại di động lấp lóe mãi đến khi nó trở nên yên ắng, nhưng anh thủy chung không nhúc nhích.

Tình trạng như vậy giằng co gần ba tháng, Trình Dịch Hòa đã bị cảm xúc lo được lo mất dằn vặt đến gần như hỏng mất, thậm chí cả người ngoài cũng thấy anh gầy đi một vòng.

Trình Dịch Hòa biết mình không thể tiếp tục như vậy, chỉ có thể dùng việc học tập bận rộn để quên đi chuyện này, mỗi ngày bận rộn hôn thiên ám địa, có đôi khi khó khăn đến bị váng đầu. Lúc nhớ tới liếc mắt nhìn điện thoại di động, màn hình sẽ hiện ra thông báo những cuộc gọi nhỡ của Trình Lâm. Thế nhưng tình huống mười mấy cuộc gọi liên tiếp đã không xuất hiện như trước nữa, nếu như lần thứ nhất Trình Dịch Hòa không tiếp, Trình Lâm sẽ không gọi lại lần thứ hai. Càng làm cho Trình Dịch Hòa thất lạc chính là, Trình Lâm từ một tháng gọi bốn, năm cuộc điện thoại xuống thành một tháng một lần, cuộc gọi lần trước anh chưa nhận đã là hai tuần lễ trước.

Trình Dịch Hòa không khỏi cười khổ, không muốn nhận điện thoại, lại ngóng trông đối phương gọi tới. Lúc nhận, anh lại biểu hiện thái độ xa cách hờ hững, là người cũng sẽ bị anh làm cho chán nản.

Anh bắt đầu mất ngủ, đêm khuya cứ nằm ở trên giường, cầm điện thoại di động nhìn màn hình ngẩn người ra.

Cuối cùng tinh thần không chịu được nữa anh đi đến phòng y tế xin thuốc ngủ, mới có được một giấc ngủ hoàn chỉnh.

Nhưng Trình Dịch Hòa lại nghĩ còn không bằng mất ngủ. Bởi vì mỗi đêm Trình Dịch Hòa đều nằm ác mộng, khi tỉnh dậy đầu đầy mồ hôi. Từng cảnh từng cảnh kiều diễm trong mộng và hiện thực băng lãnh chênh lệch cực lớn, càng làm cho anh bị dày vò hơn nữa.