Lâu Rồi Không Gặp - Bắc Nam

Chương 1: Con lai?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa hè ở Dung Thành cực kỳ nóng, Trang Phàm Tâm buộc tạp dề ngâm mình trong phòng vẽ vời, đã bốn tiếng không rời ổ, bỗng nhiên, cậu nghe thấy một tràng tiếng chó sủa rất có sức sống, vang dội như vậy, hình như ở ngay trước cửa nhà cậu.

Trang Phàm Tâm đặt bảng pha màu xuống, ra ban công nhìn ra phía ngoài, ngoài cửa lớn, một ông cụ dắt một con berger đi qua. Ông cụ họ Tiết, sống một mình ở căn nhà bên cạnh nhà cậu, Trang Phàm Tâm chủ động chào hỏi, hô lên: “Ông Tiết!”.

Tiết Mậu Sâm dừng lại, vẫy vẫy tay với Trang Phàm Tâm: “Tiểu Trang, xuống dưới đây chơi!”

Trang Phàm Tâm chạy xuống lầu như một làn khói, đi qua vườn hoa nhỏ, ở cửa lớn miễn cưỡng dừng lại, còn chưa đứng vững đã bị con berger nhào tới. Từ nhỏ cậu đã thích chó mèo, nhưng đáng tiếc mẹ cậu không cho nuôi.

Tiết Mậu Sâm đánh giá cậu: “Trên tạp dề toàn là màu, đang vẽ à?”

Trang Phàm Tâm “Dạ” một tiếng, vui sướng trên mặt còn chưa hết, hỏi: “Ông Tiết, ông muốn nuôi chó ạ?” Cảm thấy con chó này tuổi còn nhỏ quá, “Nó bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

Tiết Mậu Sâm nói: “Mới một tuổi, còn nghịch phá lắm.”

Trang Phàm Tâm cúi đầu nhìn mông chó, chó đực, đã triệt sản, đời này sẽ phải độc thân. Cậu tiếc nuối xoa xoa đầu nó, lại hỏi: “Ông ơi, nó tên gì vậy?”

Tiết Mậu Sâm nói: “Còn chưa đặt tên, mới vừa dắt về thôi.” Trên mặt ông không che giấu được sắc mặt vui mừng, ngồi xổm người xuống, cứ như đang nói cơ mật quốc gia, “Con chó này, là chuẩn bị cho thằng cháu ngoại ông, tên ông để cho nó đặt.”

Trang Phàm Tâm hơi giật mình, ngửa mặt nhìn Tiết Mậu Sâm, tỏ vẻ không hề hay biết. Không trách cậu được, làm hàng xóm rất nhiều năm, dường như cậu chưa từng thấy thân thích của Tiết Mậu Sâm, ông sống một mình, có lái xe có bảo mẫu, mỗi khi ra ngoài du lịch là đi hai tháng, mọi người còn tưởng rằng Tiết Mậu Sâm khi còn trẻ không đẻ con, sau khi về già sống cô độc.

Tiết Mậu Sâm liếc mắt nhìn Trang Phàm Tâm, mắng cậu là đồ ngốc, sau đó từ đâu đó móc ra một túi bánh quy, nói: “Tiểu Trang, cho con, cầm đi.”

Trang Phàm Tâm cái gì cũng tốt, chỉ là hơi kén ăn, sau khi nhận lấy nhìn chữ trên túi bánh, tốt nhất đừng là sô cô la, cậu không thích ăn sô cô la.

Tiết Mậu Sâm vui vẻ nói: “Đây là bánh quy cho chó, để một túi ở chỗ con, hôm nào con chó này trốn ra ngoài, con giúp ông chặn nó lại nhé.”

Nói sớm quá, Trang Phàm Tâm ngượng ngùng cười cười, bỏ bánh quy vào túi tạp dề. Cậu cúi đầu nhìn tứ chi con berger, nghĩ thầm, con chó này chạy như điên cậu đuổi kịp sao? Cảm thấy quá sức.

Cậu nghĩ đến chuyện tốt: “Ông ơi, cháu ngoại ông đến, lẽ ra phải chăm sóc cho nó chứ ạ?”

Ai ngờ Tiết Mậu Sâm lắc đầu một cái: “Khó nói lắm, nó cũng đang cái tuổi nghịch phá.”

Thời tiết nóng bức ẩm ướt, một già một trẻ tán gẫu ở trước cửa, nóng đến độ đỏ mặt mồ hôi chảy ròng ròng, berger cũng lười sủa, lè lưỡi nằm úp sấp dưới bóng cây, nóng đến sống dở chết dở.

Trang Phàm Tâm lau mồ hôi, nói: “Ông ơi, đến nhà con uống chút trà nhé?”

Tiết Mậu Sâm nói: “Không cần khách khí, cháu ngoại ông sắp đến rồi, ông phải về thôi.”

Hai nhà rất thân thiết, không cần phải nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt giả tạo, trước khi đi, Tiết Mậu Sâm vỗ vỗ vai Trang Phàm Tâm, nói: “Buổi tối đến nhà ông ăn cơm nhé? Hôm nay chị Hồ làm đồ ăn ngon, gì mà cá muối rang tỏi, vịt nước ngọt, kem dừa khoai môn…”

Trang Phàm Tâm tiếc nuối nói: “Con không ăn tỏi, cũng không ăn khoai môn.”

Ra ba cái ví dụ, hai món đều không ăn được, Tiết Mậu Sâm tàn nhẫn bóp mặt Trang Phàm Tâm, mắng: “Sao lại kén ăn như vậy hả? Nhìn xem con gầy thế nào rồi, bão năm ngoái sao không thổi con tới Thâm Quyến luôn đi?”

Lực tay ông cụ không nhỏ, Trang Phàm Tâm “A” một tiếng che mặt, còn chưa kịp quan tâm có đau hay không, chỉ thấy con berger đột nhiên nhổm dậy, nhìn ra ngoài đường nhỏ mười mấy mét sủa inh ỏi.

Xe việt dã hàng hiệu rẽ vào, lái xe chính là tài xế của Tiết Mậu Sâm, ông cụ vui mừng nói: “Về rồi!”

Trang Phàm Tâm nheo mắt nhìn lại, kính chắn gió phản chiếu ánh nắng mạnh, nhìn không rõ ràng, lúc ẩn lúc hiện nhìn thấy một chút đường nét. Áo sơ mi màu đỏ, hai cái đuôi ngựa, ôm cặp sách Disney, cháu ngoại này cũng biết ăn diện quá nhỉ.

Cách nhau hai ba mét, xe việt dã tấp vào lề tắt máy, “thằng cháu ngoại” ngồi kế bên tài xế nhảy xuống xe, Trang Phàm Tâm lúc này mới nhìn rõ ràng, rõ ràng là một cô bé chừng bảy tám tuổi.

Tiết Mậu Sâm không ngờ cháu ngoại gái cũng tới, quả nhiên là niềm vui bất ngờ, ông sợ sẽ làm con bé ngại, cẩn thận đi tới vài bước, dang cánh tay, ôm con bé thật chặt.

Cô bé tên Cố Bảo Ngôn, mím môi, một lúc mới câu nệ gọi một tiếng “Ông ngoại” làm Tiết Mậu Sâm cười tươi như hoa, hỏi han một hồi, nghiễm nhiên quên mất cháu ngoại trai.

Cố Bảo Ngôn cúi đầu nhìn thấy con berger chạy loạn, nói: “Anh hai thích chó.”

Tiết Mậu Sâm cuối cùng cũng nhớ ra, hỏi: “Anh hai con đâu?”

Cố Bảo Ngôn chỉ vào xe: “Ngủ ở phía sau.”

Mới vừa nói xong, cửa xe phía sau mở ra, một nam sinh cao to bước xuống, khẽ cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm trên mặt. Một tay anh đóng cửa xe, một tay cầm tai nghe và một con thú bông của em gái. 

Con thú bông đã hơi xẹp, hiển nhiên bị lấy làm gối suốt một đường, lúc này lại bị xách lỗ tai. Trang Phàm Tâm nhìn nam sinh kia, áo thun, quần bò, giày bata, hoặc là nói khắp toàn thân nhìn như đơn giản, nhưng không một món đồ nào dưới bốn con số, đồng hồ đeo tay càng phải thêm hai con số không.

Cậu lui lại một bước, mình thì đeo tạp dề bẩn thỉu, thực sự chẳng đẹp chút nào. Nào biết mới vừa lui, Tiết Mậu Sâm giơ tay chặn cậu lại, nói: “Tiểu Trang, đây chính là thằng cháu ngoại của ông, Cố Chuyết Ngôn.”

Trang Phàm Tâm đành phải đáp lại: “Hi, tui là Trang Phàm Tâm, sống ở đây.”

Giới thiệu xong câu này, ánh mắt Cố Chuyết Ngôn rơi vào Trang Phàm Tâm.

Ở trong cabin máy bay nhìn tầng mây, ở trong xe việt dã nhìn hàng cây tươi tốt của Dung Thành, chợp mắt ngủ một giấc, xuống xe chỉ thấy mặt trời chói chang. Lúc này, anh nhìn thấy Trang Phàm Tâm, một cậu nhóc đeo tạp dề, màu da rất trắng, lộ ra cánh tay dính màu nước xanh lục.

Ánh mắt Cố Chuyết Ngôn rất trực tiếp, chuyển đến khuôn mặt Trang Phàm Tâm, nhìn thấy một đôi mắt to xinh đẹp, ngũ quan rõ ràng, còn có mái tóc xõa tung hơi xoăn.

Ngôn ngữ của anh càng thêm thẳng thắn: “Con lai?”

Trang Phàm Tâm sững sờ: “Nhóm máu A trộn với nhóm máu B…” (*)

(*) Con lai là “hỗn huyết” (trộn máu), anh hỏi thế nên em trả lời như vậy

Cậu giơ tay sờ sờ mặt, tay chạm tới hai má mới nhớ tới, khuôn mặt bị nắn bóp vẫn còn đau đây này. Lúc này Cố Chuyết Ngôn đến gần, thật sự rất cao lớn, thậm chí che kín ánh nắng trước mặt cậu.

Tiết Mậu Sâm vẫn đắm chìm trong vui mừng, nói: “Tiểu Trang, nó mới đến, hai đứa tuổi tác bằng nhau, rảnh rỗi thì dẫn nó đi chơi nhé.” truyenfull reup là chó

Trang Phàm Tâm nhìn về phía Cố Chuyết Ngôn, cười nói: “Không thành vấn đề, Dung Thành hoan nghênh cậu.”

Cố Chuyết Ngôn hơi cười, xem như là đáp lại, mà cười nhạt đến mức chỉ như một cái chớp mắt, hình như tâm tình không tốt, cũng không nhìn ra chút yêu thích nào với cái thành phố này.

Xe dừng xong, hành lý cũng chuyển xuống từng kiện, Tiết Mậu Sâm hỏi: “Đúng rồi Chuyết Ngôn, sao Bảo Ngôn cũng tới?”

Cố Chuyết Ngôn nói: “Con nói đi tham gia trại hè Disney, nó nhất quyết đòi đi theo.”

Cố Bảo Ngôn lúc này mới tỉnh ngộ: “Anh hai, anh gạt em hả?”

Cố Chuyết Ngôn nói: “Có ngày nào mà anh không gạt em?”

Cố Bảo Ngôn điên tiết, nhào tới đánh đuổi anh hai mình, Cố Chuyết Ngôn thân cao chân dài, hoàn toàn không để em gái chạm vào người. Tiết Mậu Sâm cười đến không ngừng được, dắt chó đi phía sau, về nhà hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình.

Chập tối, Trang Phàm Tâm vẽ xong, nhận lời mời đến nhà Tiết Mậu Sâm ăn cơm, Triệu Kiến Thu là nhà thiết kế vườn có tiếng trong nước, trong nhà không bao giờ thiếu hoa hoa cỏ cỏ, vì thế cậu lựa mấy chậu hoa coi như quà tặng vì ăn ké cơm.

Con hẻm này chỉ có mấy căn biệt thự, không ai sát bên ai, mỗi nhà cách nhau một khoảng, Trang Phàm Tâm ôm một cái thùng đi chầm chậm, còn chưa đi đến ngoài cửa đã nghe thấy tiếng con berger sủa.

Cửa nhà họ Tiết mở ra, Cố Chuyết Ngôn đang ở trong vườn hoa chơi với chó, khóe mắt chợt thấy một bóng người, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trang Phàm Tâm đứng ở bên cửa. Góc độ đó rất khéo, đỉnh đầu Trang Phàm Tâm vừa khéo là một mảng nắng đo đỏ, không phân rõ được áo thun của Trang Phàm Tâm là màu trắng hay là màu cam, gương mặt kia thật sự rất đẹp, dấy lên thích thú, giống như một bức tranh sơn dầu.

Trang Phàm Tâm động miệng: “Có thể đỡ giùm tui không?”

Cố Chuyết Ngôn tỏ vẻ không tình nguyện lắm đi tới, đỡ lấy cái thùng, rất nặng, bên trong là mấy chậu hoa tươi nở rộ, đi tới trước nhà, đặt thùng hoa trên bậc thang, hai người chỉ đứng mà không làm gì.

Trang Phàm Tâm mới vừa tắm xong, cuối sợi tóc còn chưa khô hẳn, mái tóc xoăn cũng không có độ cong nào, Cố Chuyết Ngôn liếc cậu một cái, thuận miệng hỏi: “Xoăn tự nhiên à?”

Cậu đáp: “Uốn đó, được nghỉ hè mà.”

Dứt lời bầu không khí liền từ từ trở nên lạnh, Trang Phàm Tâm nói: “Tui còn xăm mình nữa á, cậu có muốn xem không?”

Theo cậu đánh giá, Cố Chuyết Ngôn lạnh lùng như vậy nhất định không có hứng thú xem, nhưng cậu cũng đã hỏi rồi, như vậy cũng mất mặt quá. Vì vậy không chờ đối phương trả lời, cậu leo lên một bậc, tới gần, sau đó kéo cổ áo ra.

Vai trái gầy còm chứa một trái tim nhỏ, đường nét rất thanh mảnh, giống như dung hợp vào xương quai xanh, Cố Chuyết Ngôn cụp mắt nhìn, không chỉ thấy rõ, đến cả mùi sữa tắm trên người Trang Phàm Tâm anh cũng có thể ngửi thấy.

Trang Phàm Tâm ép người ta xem xong, hơi e lệ, liền ngồi xổm người xuống chơi với chó, cũng nói sang chuyện khác hỏi tên con chó là gì.

Cố Chuyết Ngôn nói: “PC39747.”

Trang Phàm Tâm sững sờ, giả mạo chó nghiệp vụ chắc không phạm pháp chứ hả? Lúc này Tiết Mậu Sâm ở trong nhà gọi bọn họ ăn cơm, cậu ngoắc ngoắc tay với con berger, ra lệnh: “PC39727, đi ăn cơm!”

Có mỗi năm con số mà cũng nhớ sai, mặt Cố Chuyết Ngôn vẫn luôn không hề có cảm xúc, hơi nhíu mày, ai biết vậy vẫn chưa xong, Trang Phàm Tâm ngẩng mặt lên nhìn anh, nói: “Tiết Bảo Ngôn? Ăn cơm thôi.”

Ba chữ mà có thể nhớ sai tận hai, còn chuyển sang họ mẹ, Cố Chuyết Ngôn nói một cách lạnh lùng: “Tôi tên Tiết Bảo Thoa.” (*)

(*) Tiết Bảo Thoa: một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng

Mãi đến khi cùng ngồi xuống bàn, gương mặt tuấn tú của Cố Chuyết Ngôn vẫn không “trời quang mây tạnh”, đương nhiên, từ khi anh đến Dung Thành đã không vui vẻ gì. Trang Phàm Tâm ngược lại cười nhếch miệng, chờ champagne vừa mở, còn phối hợp với Tiết Mậu Sâm chạm cốc.

Bàn ăn đầy đồ, ngoại trừ mấy món ăn do bảo mẫu là chị Hồ nấu, thì Tiết Mậu Sâm còn đích thân tự nướng pizza.

Trang Phàm Tâm cảm nhận được tâm tình Cố Chuyết Ngôn không tốt, nên không quấy rối, yên lặng gặm pizza. Cơm nước xong, cậu dẫn Cố Bảo Ngôn dạo vườn hoa, dỗ dành cô bé đến mê hoặc, thiếu chút nữa nhận cậu làm anh trai nuôi.

Đã trễ rồi, Trang Phàm Tâm rửa tay rồi về nhà, ở cửa lớn nói lời từ biệt với Cố Bảo Ngôn và con berger. Cậu ngồi xổm người xuống, nói: “Em gái, đi máy bay rất mệt, ngủ sớm một chút nhe.”

Mấy em gái nhỏ đều thích mấy anh lớn, chân lý vũ trụ rồi, Cố Bảo Ngôn ngoan ngoãn nói: “Anh Tiểu Trang ơi, mai em thức dậy sẽ đi tưới hoa.”

Trang Phàm Tâm cười cười, liền nói với con berger: “PC39787, ngày mai đi tìm tao ăn bánh quy nha.”

Cố Chuyết Ngôn đến tìm em gái và chó, vừa vặn nghe thấy, cũng lười sửa sai, chỉ ôm túi đứng ở bên cạnh. Trang Phàm Tâm đứng lên, vẫy vẫy tay cười giỡn nói: “Bảo Thoa, bái bai.”

Cố Chuyết Ngôn hỏi: “Cậu tên gì?”

Trang Phàm Tâm đáp: “Trang Phàm Tâm, có nhớ được không?”

Cố Chuyết Ngôn nói: “Phàm trong bình phàm, Tâm trong thương tâm (đau lòng)?”

Trang Phàm Tâm nói: “Là Phàm trong bất phàm, Tâm trong khai tâm (vui vẻ).”

Rõ là đáp trả đây mà, Trang Phàm Tâm mím môi, vừa là yếu thế cũng là lấy lòng. Ngọn đèn cũ trên cửa không sáng lên, chỉ có thể nhìn rõ quang cảnh trong hai mét trước mặt, cậu lùi về sau, sắp đi tới ngoài hai mét, bỗng nhiên đứng lại.

Trang Phàm Tâm hỏi: “Cậu không nhớ một chút gì về tui sao?”

Cố Chuyết Ngôn lập tức sững sờ, dưới ánh đèn ảm đạm nhìn chăm chú vào đối phương, dường như thật sự có hơi quen. Dần dần, trước mắt hiện ra cảnh tượng ba năm trước, anh đụng phải một thằng nhóc ở trước nhà Trang Phàm Tâm.

Lúc đó là tết, Trang Phàm Tâm đi nông thôn vẽ vật thực, một đêm trước khi xuất phát thì bị cảm, hôm sau xuất phát ngất ngất ngây ngây, mới vừa đi ra cửa liền tông vào ngực Cố Chuyết Ngôn đi ngang qua.

Cậu ôm cặp, bởi vì mất thăng bằng nên ngã phịch xuống đất, sau đó mơ hồ oán giận: “—— tui sắp bị cậu tông bay đi luôn rồi.”

Cố Chuyết Ngôn vươn tay kéo Trang Phàm Tâm dậy, nói lời xin lỗi, trả lại một câu: “Ai bảo cậu gầy như vậy.”

Trang Phàm Tâm chỉ cho là đối phương ở quanh đây, cuối năm rồi, huống hồ cũng không phải cố ý. Cậu vội vàng đi, móc ra một túi kẹo, lặng lẽ đưa cho Cố Chuyết Ngôn, còn thêm một câu “Năm mới vui vẻ”.

Một tuần sau khi đi nông thôn, khi trở về Cố Chuyết Ngôn đã đi rồi, cậu không biết đó là cháu ngoại của Tiết Mậu Sâm, cũng chưa từng gặp nhau lần nào nữa. Không ngờ ba năm sau, bọn họ lại gặp.

Nhớ lại xong, Trang Phàm Tâm hỏi: “Nhớ ra rồi sao?”

Cố Chuyết Ngôn bật cười nói: “Nhớ ra rồi.”

Tính ra, đây là lần đầu tiên anh chân chính cười trong hôm nay.

Trang Phàm Tâm vẫy tay: “Tui về đây.”

Cậu quay người đi, mái tóc hơi xoăn lay động theo gió đêm, giống như cái đuôi ngoe nguẩy của mèo hoang khi chạy trốn.

Cố Chuyết Ngôn cũng đóng cửa về nhà, khoảng cách vài bước ký ức đột nhiên rõ ràng, đứa nhóc bị anh tông muốn bay đi, câu “Năm mới vui vẻ” đầy giọng mũi còn có túi kẹo đưa cho anh…

Kẹo gì chứ, cái Trang Phàm Tâm năm đó đưa cho anh, rõ ràng là một túi thuốc cảm.

006KYo3Fgy1g2o198zmv1j31400u0wjb