Lâu Ngày Mới Thấy Lòng Người

Chương 12




Vô lý, điều này quả thực là quá vô lý. 

Tôi không tin những lời Chu Uyển nói, bởi vì bất kể tôi nghĩ thế nào tôi đều thấy chuyện này không có khả năng. 

Chu Uyển vào phòng tắm rửa mặt một lát, khi cô ấy quay lại, thái dương của cô ấy có chút ướt. Cô ấy vẫn nhìn tôi với vẻ ghét bỏ rồi hỏi tôi bây giờ đang nghĩ gì. 

Tôi nói: “Tớ có thể có suy nghĩ gì được?”

Chu Uyển suýt chọc vào trán tôi bằng bộ móng nghệ thuật trị giá hơn một nghìn tệ của cô ấy: “Tạ Lệ, sao cậu lại ngốc vậy chứ? Cậu cho rằng tớ rảnh quá nhắc đến anh trai tớ trước mặt cậu chỉ để khoe khoang à?” 

Tôi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ không phải?”

Lần này Chu Uyển thực sự chọc ngón tay lên trán tôi: “Đù, Tạ Lệ, cậu ráng sử dụng cái đầu heo của mình suy nghĩ chút đi! Xem có phải tớ rảnh rỗi sinh nông nổi không? Xem coi có phải đầu tớ bị cửa kẹp không?”

Tôi chột dạ xoa đầu hỏi: “Anh cậu… Anh cậu thật sự nói không cưới ai ngoài tớ à?” 

Chu Uyển gật đầu: “Ừ.” 

“Tạ Lệ! Vì chuyện của hai người các cậu. Tớ đây không chỉ phải hy sinh dung mạo mà hiện tại còn phải bất chấp nguy hiểm đến tính mạng vì bị anh tớ diệt khẩu nói cho cậu biết chuyện này, cậu có thể nghiêm túc lắng nghe tớ hơn chút được không!” 

Tôi yếu ớt đáp: “Ồ.”

Chu Uyển bắt đầu chậm rãi nói chuyện với tôi: “Thật ra, vào ba năm trước tớ vô tình phát hiện ra anh hai tớ thích cậu. Khi đó, chúng ta đều là sinh viên năm nhất, cậu đang trong khoảng thời gian được Trần Chí Thành theo đuổi. Thời điểm đó là có một lần khi tớ đến chỗ anh hai, vô tình thấy ảnh của cậu trên tủ đầu giường của anh ấy, tớ cảm thấy tình cảm mà anh hai dành cho cậu không đơn giản như vậy.” 

“Thật ra lúc đầu tớ không nghĩ nhiều đến thế, nhưng sau này càng nghĩ tớ lại càng cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm. Vì vậy vào một ngày nọ, tớ nhân cơ hội chuốc say anh hai rồi gài anh ấy.”

“Tớ cầm ảnh của cậu hỏi anh ấy có thích cậu không. Lúc đấy anh ấy lại còn ngại ngùng cầm ảnh của cậu, nói gì mà hồi nhỏ anh ấy đã hứa với cậu rồi, trừ cậu ra thì không cưới ai khác. Tớ tin chắc cậu chưa bao giờ thấy dáng vẻ của anh ấy như lúc đó đâu, anh ấy thực sự giống một cậu bé mới biết yêu.”

“Vì vậy sau đó tớ lại gài anh hai thêm câu nữa, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đợi cho đến khi cậu mười tám tuổi hay gì đó. Tớ không biết chính xác lắm nhưng tớ đoán anh ấy không muốn nói cho cậu biết cho đến khi cậu mười tám tuổi.” 

“Nhưng mà ngày hôm sau, anh hai tớ tỉnh rượu liền chối. Anh ấy còn cảnh cáo tớ nếu tớ dám nói chuyện này với cậu, tớ phải tự mình gánh chịu mọi hậu quả. Cậu cũng biết tớ sợ anh trai mình mà, cho nên tớ không dám nói cho cậu biết. Vốn dĩ tớ còn tưởng anh hai sẽ chủ động nói cho cậu biết, nhưng ai biết chỉ vài ngày sau cậu lại yêu Trần Chí Thành.”

Tôi kiên nhẫn nghe Chu Uyển bô bô kể hết tất cả mọi chuyện, tự nhiên có cảm giác không chân thực lắm. 

Chu Uyển lại nói với tôi: “Tớ đã nói với cậu rồi, từ nhỏ đến lớn nhiều cô gái theo đuổi anh hai tớ lắm đó, nhưng anh hai tớ không để ý đến bất kỳ ai trong số họ. Thành thật mà nói, vì lý do này mà tớ và mẹ tớ còn bí mật thảo luận với nhau xem anh hai tớ có phải là gay không. Bao nhiêu năm rồi, tớ chưa bao giờ thấy bên cạnh anh hai có người phụ nữ nào. Sau này, sau khi cậu hẹn hò với Trần Chí Thành, tớ đã thử thăm dò anh hai xem anh ấy nghĩ ra cách gì không. Mặc dù anh hai tớ không nói gì, nhưng anh ấy đã sớm điều tra rõ ràng lý lịch của Trần Chí Thành.”

Sau khi nghe Chu Uyển nói lời này, tôi đột nhiên nhớ lại những gì Chu Tư đã nói với Trần Chí Thành vào đêm hôm đó. 

Chu Uyển hỏi tôi: “Tớ nói với cậu nhiều như vậy rồi, thế hiện tại cậu có quan điểm gì nào?” 

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này tôi thực sự không có bất kỳ suy nghĩ. 

Chu Uyển nói: “Được rồi, tớ không làm phiền cậu nữa. Nhân tiện, chuyện tớ nói với cậu là anh hai tớ thích cậu, cậu tuyệt đối không được để anh hai tớ biết đâu đấy, nếu không tớ gánh không nổi đâu. Đương nhiên, nói với cậu nhiều như vậy cũng không phải có ý ép buộc cậu phải ở bên anh hai tớ, cái kiểu người kiêu căng chết tiệt như anh ấy xứng đáng ế cả đời.”

Tôi gật đầu mà không nói gì.

Sau khi Chu Uyển rời đi, tôi ngồi một mình một lúc. 

Nói không sốc thì là nói dối, giờ tim tôi đang đập bịch bịch loạn xạ đây, nhớ lại từng chi tiết khi tiếp xúc với Chu Tư, tôi vẫn không thể dám tin thứ tình cảm mà anh ấy dành cho mình. Lý do chính là vì tôi và Chu Tư thực sự không tiếp xúc nhiều như vậy, từ nhỏ tới lớn số lần chúng tôi nói chuyện dường như chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

Sao anh ấy có thể thích tôi được? Sao có thể?

Liên tục tăng ca suốt một tuần nên tôi không rảnh mà ngồi đoán Chu Tư, với cả tôi cũng không có thời gian. 

Mười giờ tối thứ bảy, tôi vẫn đang ngồi trong văn phòng viết kế hoạch, đầu óc tôi như muốn nổ tung luôn rồi. 

Khi tôi chuẩn bị về lúc mười một giờ thì ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ. 

Giờ này không còn tuyến xe buýt nào nữa rồi, thế là tôi đã đặt đơn gọi xe trên điện thoại. Thế nhưng tuy là gần tòa nhà văn phòng nhưng vào thời điểm này vẫn phải xếp hàng tận một tiếng lận, quả thật khiến người ta không nói nên lời.

Mà cơn mưa thì ngày càng nặng hạt.

Tôi ngây người đứng một mình dưới mái hiên, bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình, trong lúc chờ xe tôi bỗng vô duyên vô cớ nghĩ đến Chu Tư. 

Không hiểu tại sao, cũng không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi còn tưởng là tài xế chuyến xe đặc biệt gọi tới nên vội vàng bắt máy. 

Không ngờ lại là giọng nói của Chu Tư: “Em còn ở công ty à?”

Lại nghe thấy giọng nói của Chu Tư khiến tôi thực sự không biết phải làm sao, đành ngơ ngác đáp: “Vâng.” 

“Đừng ngẩn người nữa, ngẩng đầu lên.” 

“Hả?” Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên liền thấy trong màn mưa cách đó không xa có một người đàn ông bận vest chỉnh tề, trên tay người đó cầm một cây dù màu đen tiến về phía tôi.

Dưới ánh đèn đường, tóc tai người đàn ông chải chuốt gọn gàng, vai rộng eo hẹp, dáng người cao lớn, vừa nhìn thoáng qua liền nhận ra người này là Chu Tư. 

Không giống như Chu Tư ở nhà lần trước, Chu Tư trước mặt trông rất giống ông chủ máu lạnh và tàn nhẫn của tôi. Phải nói rằng khi anh ấy mặc vest trông rất giống sếp tổng độc đoán trong mấy bộ phim thần tượng ấy, trông đẹp trai và cũng rất có dáng vẻ uy nghiêm.

Thời gian trôi nhanh quá, đã một tuần đã trôi qua kể từ hai mươi bốn giờ ngớ ngẩn đó. Cả tuần nay, tôi và Chu Tư đều không liên lạc với nhau, như thể chuyện này chưa từng xảy ra. Nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, tôi thực sự mơ thấy Chu Tư, không chỉ về anh ấy mà còn về sự dây dưa điên cuồng giữa hai chúng tôi.

Một lúc sau, Chu Tư đứng trước mặt tôi, đồng thời cây dù màu đen cũng che đi bức màn mưa trước mắt tôi. Hơi thở quen thuộc trên người anh ta lập tức ập thẳng vào mặt tôi khiến tôi hốt hoảng một lúc. 

Tôi hỏi Chu Tư: “Sao anh lại ở đây?”

Chu Tư nói: “Chờ em.”

“Chờ em làm gì?”

“Sợ em không trả được nợ liền ôm theo số tiền này bỏ trốn.” 

Mặc dù Chu Tư nói vậy nhưng tôi không tin chút nào, anh ấy cũng chẳng thiếu chút tiền nhỏ này. 

Tôi nhìn Chu Tư trước mặt, trong đầu nhớ lại những gì Chu Uyển đã nói với mình, trong lòng tôi bỗng có chút hỗn loạn khó hiểu.

Nếu Chu Tư thật sự thích tôi, hơn nữa còn thích tôi nhiều năm như vậy thì tôi nên đáp lại phần tình cảm này như thế nào đây? 

Tôi nghĩ, tôi chắc chắn không thích Chu Tư, tôi cũng không thể ở bên anh ấy. Cho nên chúng tôi không nên tiếp tục mập mờ như này chỉ vì chuyện của số tiền đó.

Vì vậy, tôi nói với Chu Tư: “Yên tâm, dù cho mai có phải vay tiền em cũng sẽ trả hết số tiền này cho anh. Nên anh không cần phải lo lắng hãi hùng chuyện này.”

Chu Tư đủ thông minh để không tiếp tục chủ đề này nữa, mà chỉ nói: “Trời mưa, anh đưa em về.” 

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, em gọi xe rồi.”

Vừa dứt lời, đúng lúc tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, lần này đúng là tài xế chuyến xe đặc biệt gọi tới. Sau khi nói cho tài xế chuyến xe đặc biệt địa điểm chính xác, tôi cúp điện thoại rồi nói với Chu Tư: “Em nghĩ hai chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.” 

Vẻ mặt Chu Tư bình đạm hỏi tôi: “Giữ khoảng cách gì?”

Tôi có chút sợ Chu Tư nghiêm túc và nghiêm chỉnh như này, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh ấy mà chỉ nhìn cổ tay áo sơ mi trắng tinh xảo của anh ấy. Tôi càng lúc càng cảm thấy mình như một nhân viên mới đang co đầu rụt cổ trước mặt ông chủ, ngay cả đứng báo cáo thôi mà cũng run rẩy. 

May mắn thay, chuyến xe đặc biệt dừng lại trước mặt tôi, tôi liền như một con rùa đen rụt đầu* trực tiếp mở cửa ghế sau ra rồi trốn vào trong.

(*chỉ người từ chối đối mặt với thực tế hoặc đương đầu với một vấn đề.)

Tài xế chuyến xe đặc biệt xác nhận địa điểm với tôi sau đó xe bắt đầu khởi hành. 

Tôi lén quay đầu lại nhìn, thấy bóng dáng Chu Tư càng lúc càng mờ ảo dưới màn mưa. 

Aida. Rắc rối thật. 

Tôi thực sự không biết phải đối mặt với Chu Tư thế nào.