Lâu lan giai nhân_C1.8
“Phàm mọi việc là đều có lần đầu tiên, ngươi nếu là dám làm như vậy nữa, ta nhất định sẽ động thủ lần nữa.”Nàng cắn chặt răng, tim nàng vẫn còn căng thẳng đập càng mãnh liệt. Nàng là tại sao? Chẳng qua là bị hắn hơi chút liếm cắn, trên mặt đỏ hồng tựa như không có cách nào mất đi. Nàng hẳn là tức giận mới đúng, làm sao trong lòng còn không ngừng đến gần hắn, trên người hắn hơi thở phái nam mãnh liệt không khí vây quanh nàng…
Quá nguy hiểm! Mạo hiểm nhích tới gần Hàn Chấn Dạ,chẳng qua là tánh mạng có thể khó giữ được, hôm nay nói không chừng ngay cả trinh tiết nàng cũng gặp nguy hiểm.
Hàn Chấn Dạ cũng khôngcó bị uy hiếp của nàng dọa cho lùi, dù sao muốn hái đóa hoa mỹ lệ này, tránh không được bị gai nhọn gây thương tích.
Hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ở dưới tóc mái đen xõa ra, lộ ra vẻ mặt vô cùng tà mị.” Băng Nhi tha thứ cho sự thành thật của ta, nhưng là so với bị Cừu kha quất, ta ngược lại mong đợi ngươi đánh.”Ngụ ý chính là hắn vẫn sẽ tìm thời cơ mà hưởng thụ nàng lần nữa.
“Ngươi — ngươi — “Nàng nghe ra hắn ngang ngược, tức giận mà dậm chân cơ hồ không cần nghĩ đã quay đầu.”Ta thật nên để ngươi chết đói, không để ý tới ngươi mới đúng.”
“Băng Nhi, ngươi thật bỏ ta đượcsao?”Hắn nhẹ giọng hỏi, hưởng thụ trên mặt nàng đỏ bừng.”Trên người của ta máu đen còn không có lau sạch, sẽ không tốt.”Hắn vẻ mặt mong đợi nói, lộ ra nụ cười mê người nhất. Chính là dựa vào khuôn mặt tươi cười này làm bao nhiêu mỹ nữ bị hắn lừa gạt. Khi đến Trung Nguyên, chiêu này hẳn là cũng có thể thành công.
Chẳng qua là nội tâm của hắn hiểu, mình đối vớiBăng Nhi hứng thú từ từ tăng lên, cũng là vượt qua nỗi hứng thú đối với một loại mỹ nữ. Nàng mỹ lệ thiện lương, tuybộ dáng kém hơn mỹ nữ hắn từng gặp nhưng nàng lại có tính tình tốt bụng. Cả khi nàng nổi giận đùng đùng mà đánh hắn, cặp mắt kia léo ra ánh sáng giống như những vì sao tinh quang trong sa mạc làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.
Hắn từng nói qua, mình là một có ân phải trả. Mà hôm nay hắn dần dần biết báo ân sẽ có thời gian rất dài, có lẽ có thể so với lúc trước dự trù dài hơn rất nhiều.
Băng Nhi đứng ở chỗ cũ không dám tiến lên. Nàng còn đang suy nghĩ, cân nhắc có hay không muốn tiếp tục.
Cửa đá truyền đến tiếng ma sát trầm thấp, có người mở cửa địa lao ra. Hắn nhất thời khẩn trương toàn thân căng thẳng, Hàn Chấn Dạ sợ nàng tới chiếu cố hắn sắp bị người khác phát hiện.
Một nam nhân cao lớn đi vào địa lao, trầm ổn bước đi tựa không có âm thanh, tròng mắt đen bên trong không có gợn sóng, đầu tiên là nhìn Băng Nhi sau lại đem tầm mắt chuyển qua trên người Hàn Chấn Dạ.”Cho dù bị trói ở trên tường, ngươi còn có thể sai bảo được nha hoàn trong nhà của ta?”Hắn giọng nói thăng bằng hỏi, không có bất kỳ tức giận.
“Thiết Ưng, ngươi cuối cùng xuất hiện, như vậy thật chậm trễ làm sao đây mà được được xưng là đãi khách sao?”Hàn Chấn Dạ khóe miệng khẽ động giọng nói rất là quen. Tròng mắt đen hiện lên một tia tức giận, nguyên nhân chủ yếu là không vui là bởi vì Thiết Ưng cắt đứt việc hắn cùng một chỗ với Băng Nhi.
Băng Nhi vén áo thi lễ không dám nhìn ánh mắt Thiết Ưng.”Thành chủ, xin tha thứ ta, ta chỉ là..”Nàng vội vàng nghĩ phải giải thích.
Thiết Ưng phất phất tay, ý bảo nàng rời đi.”Không cần gấp gáp, chuyện này ta liền làm cho nó không có phát sinh, từ nay về sau ngươi cứ theo lẽ thường đến địa lao chiếu cố hắn, nhưng không được nhắc tới vớingười bên cạnh.”Hắn đơn giản mà nói.
“Là.”Nghe ra Thiết Ưng trong giọng nói đối với Hàn Chấn Dạ có chiếu cố thêm, Băng Nhi đôi mắt liền buông xuống, hiện lên một tia kỳ quái hoang mang. Nàng cắn môi đỏ mọng, không hề lưu lại nhiều hơn nữa xoay người rời địa lao, để cho hai nam nhân có không gian nói chuyện.
Lúc rời đi, nàng vẫn có thể cảm giác được, có một đôi mắt đen nóng như rực lửa thủy chung vững vàng mà nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng.