Dư Vũ có chút ngơ ngác, sao tự dưng lại gặp ở đây?
"Cô cũng ở đây sao? Chúng tôi còn có chuyện, đi trước nhé." Anh giả cười hai tiếng, nắm tay Thư Trữ đi về phía trước.
Thư Trữ bị lôi kéo thì nhíu mắt lại, có vấn đề.
"Dư Vũ, cứ đi như vậy sao? Đây là bạn gái mới của anh à?" Nhiễm Thanh cười đánh giá Thư Trữ một chút, chế nhạo hỏi Dư Vũ.
Thư Trữ đứng lại, cấu bàn tay Dư Vũ đang nắm mình, mỉm cười, cũng không nói chuyện.
Dư Vũ một trận nhe răng, không dám phản kháng cô, chỉ trừng mắt nhìn Nhiễm Thanh.
"Cái gì mà mới? Đây là vợ tôi!"
Nhiễm Thanh càng giật mình, "Anh kết hôn rồi?!"
"Từ..." Á, đau!
Trên tay Thư Trữ dùng sức, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, không đáp lời bọn họ.
"Chậc chậc, Dư Vũ à Dư Vũ, thực không thể tưởng được anh cũng có một ngày muốn kết hôn, nhớ ngày đó..."
"Cô Nhiễm, chúng tôi còn có..." Con mẹ nó, đừng nhớ ngày đó nữa, ông đây sẽ chết đấy.
Thư Trữ bất động, còn bấu anh một chút, Dư Vũ đành phải nói một nửa rồi dừng lại, cũng không dám động đậy, chỉ trừng mắt nhìn Nhiễm Thanh, khẩn cầu cô ta đi nhanh đi.
Cô ta nhìn nhìn Thư Trữ rồi lại nhìn túi quàn áo, cô ta nở nụ cười một tiếng, "Anh vẫn còn như thế này sao, dùng tiền tài thế công làm mềm con gái nhà người ta."
ĐM, ĐM, đừng nói nữa, cầu xin cô đừng nói nữa.
"Em nghĩ lúc trước anh tràn đầy thành tâm, còn tưởng rằng anh nghiêm túc, không nghĩ rằng anh vẫn không biết cái gì gọi là tình yêu."
Nhiễm Thanh có lần cảm thán này, cũng là bởi vì chuyện năm đó với Dư Vũ để lại cho cô một màn khói mù rất lớn, hiện tại nhớ lại liền sinh ra rất nhiều cảm khái.
Nhìn bọn họ nắm tay, hít nước miếng, "Dư Vũ, nhìn anh hiện tại xem như đã biết cái gì gọi là thích, liền nghiêm túc một chút đi, không cần ỷ vào nhiều tiền, nên cái gì cũng không để vào mắt."
Câu này cô ta nói có thiện ý nhắc nhở, liền cười rồi đi.
Thư Trữ mỉm cười, "Cô Nhiễm, người đàn ông trước mắt là tôi bao nuôi."
Rồi sau đó không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của cô ta, kéo Dư Vũ đi ra ngoài, đến bên ngoài mới bỏ tay anh ra.
"Bạn gái cũ? Nhiều tiền? Tiền tài thế công?"
Dư Vũ: "..."
...
"Thư Thư, em nghe anh giải thích đã, ai, đừng đi mà."
Thư Trữ bước nhanh về phía trước, Dư Vũ ở phía sau đuổi theo, gọi tên của cô
"Anh... Ui da~" Anh đụng vào một người.
"Này, anh làm gì đó? Để ý một chút đi!"
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Anh vừa nói, một bên bước nhanh rời đi, Hứa Toàn chỉ nhìn thoáng qua.
"Đậu mé, Dư Vũ?"
Rồi sau đó lại nhìn về phía cô gái đi trước anh, thấy Dư Vũ ôn nhu nói cái gì.
Anh kém chút nữa kêu ra tiếng, "Độc Đại?!"
Rồi sau đó không để ý đến vợ mình, chạy như bay theo sau, trên tay còn cầm túi của vợ, làm một phóng viên, còn gì vui được bằng kiếm được một tin tức cực kì chấn động?
Đây là Độc Đại đó! Độc Đại cùng Dư Vũ hẹn hò? Độc Đại cuối cùng đã lộ mặt?
Mặc kệ là đề tài nào, Hứa Toàn đều phải đi theo!
Dư Vũ đuổi theo Thư Trữ, lôi kéo tay cô, "Thư Thư, em nghe anh giải thích đã, cô ấy là một người bạn học chung đại học với anh, lúc đó trẻ người non dạ! Anh..."
Thư Trữ giả cười, "Liên quan gì tới tôi."
"Thật sự, anh..."
"Dư Tiểu Ngư ơi Dư Tiểu Ngư, anh còn muốn giải thích với tôi sao?"
Dư Vũ đứng hình.
"Vừa rồi khi cô gái kia nói, tiền tài thế công? Anh theo đuổi cô ấy?"
Trên thực tế, một người đàn ông vĩnh viên không nên nói chuyện với một người phụ nữ đang tức giận, bởi vì lúc đó, cô ấy sẽ có tư duy logic mạnh đến nỗi khiến người ta hoài nghi nhân sinh.
"Không, bởi vì không có cảm tình, không nghĩ nhiều, liền..."
"Hửm? Phải không?"
"Là..."
"Anh thích mẫu người như cô ta sao?"
"Không không không, anh chỉ thích em."
"Anh theo đuổi cô ta..."
"Theo đuổi xong rồi liền không có cảm giác gì nữa, liền thôi."
"Đồ cặn bã!"
"..."
"Dư Tiểu Ngư, anh là đồ cặn bã."
"Không!"
"Có phải anh theo đuổi cô ấy xong lại thôi, đùa giỡn với tình cảm của cô ấy?"
"Không, không đùa giỡn. Là..."
"Vậy anh chính là có tình cảm với cô ấy!"
"Không không không, không có tình cảm..."
"Thì chính là đùa giỡn tình cảm, đồ cặn bã."
"..."
"Có phải anh cũng có ý đồ theo đuổi tôi xong liền bỏ?" Ánh mắt cô híp lại, nghiêm túc nhìn anh.
"Anh..."
"Chắc là vậy rồi, anh còn tiêu tiền được cho cô ta, còn tôi thì chính là đùa giỡn tình cảm mà thôi, đồ cặn bã!"
"..."
"Em..."
Dư Vũ một phen nắm tay cô, môi dán lên, Thư Trữ sửng sốt.
Anh gặm môi cô, trằn trọc vài cái, đầu lưỡi cạy răng cô, ôm lấy đầu lưỡi của cô. Không cho cô cơ hội trốn tránh, ôm chặt lấy cô, dây dưa cùng nhau.
Phảng phất như pháo hoa nổ tung, cảm thấy một trận sợ run.
Dư Vũ nghĩ, sợ là anh xong rồi, cô gái này, chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống anh.
"Đậu má! Tin cực hot!!!" Hứa Toàn mắt đầy sao, #Dư Vũ, Độc Đại hôn nhau cuồng nhiệt#, tin này mà đăng lên, phảng phất thấy bản thân trở thành tên móc túi giỏi nhất giới giải trí, hướng tới đỉnh cao của đời người.
Ha ha ha ha ha.
Anh ta định vươn tay tới cái máy ảnh trên cổ, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Mẹ nó, đưa vợ đi dạo phố, đã quên mang máy ảnh rồi.
Tìm tìm trong túi, tìm được điện thoại của vợ, mở ra.
Hả? Còn có mật khẩu sao? Sinh nhật của mình à?
Vậy mà không đúng, vậy sinh nhật của cô ấy? Mẹ nó, cũng không đúng, vậy là sinh nhật ai đây?!
Mặt Hứa Toàn có chút đen, ngồi trên đất, nghiêm túc mò mật khẩu.
Sai vài lần, đột nhiên chấn động, có một tin tức quan trọng hơn!!
Điện thoại không cần mật khẩu, trực tiếp vuốt từ phải sang, là có thể chụp ảnh không phải sao?
Quả nhiên! Hứa Toàn kích động giơ điện thoại lên, nhắm về phía hai người.
Thấy trong màn hình đột nhiên xuất hiện một gương mặt liền phát hoảng, "Ha, làm gì đó?!"
Hứa Toàn nói theo phản xạ có điều kiện, "Chụp hai người..."
Dư Vũ nhíu mắt lại, cười nói, "Phóng viên?"
"Ừm... Anh, thế nào... Sao lại biết?"
Môi anh cong lên, cười vỗ vỗ bờ vai của anh ta, "Anh đây có thừa biện pháp biết, hiện tại anh không chạy nhanh đi, anh cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nha."
Hứa Toàn khiếp sợ đặt mông ngồi dưới đất, Dư Vũ nói với anh một phen, "Nhanh đi tìm vợ anh đi."
Hứa Toàn càng kinh hãi, kêu một tiếng "Đại ca!", mang theo túi chạy đi.
Thư Trữ: "..." Sao người này ngốc vậy.
Hai người vừa mới tách ra khỏi nhau, liền thấy người đàn ông này ngồi xổm bên bồn hoa bên cạnh, nhìn bọn họ ngây ngô cười. Rồi sau đó tìm điện thoại trong túi, nói thầm một hồi lâu.
Hai người vốn định tới hỏi có cần giúp gì hay không, chỉ thấy anh ta mở máy ảnh ra, kích động giơ lên...
Ngốc như vậy, có thể làm phóng viên sao?
Editor: melbournje
Hứa Toàn chạy trở về, vợ anh ta đen mặt đứng ở cửa thương trường, trong lòng anh ta thầm nghĩ một trận xong rồi, xong rồi.
"Anh... Anh đi theo tìm tin tức..."
"Kết quả?" Vợ anh ta đang đen mặt có chút đỡ hơn, dù sao làm một người vợ, đối với sự nghiệp của chồng mình, vẫn phải cổ vũ.
"Anh gặp Độc Kê Thang cùng Dư Vũ đang hôn nhau nồng nhiệt bên đường!" Giọng Hứa Toàn cao lên 3 phần, phảng phất có chút lo lắng.
Vợ anh ta cũng không đen mặt nữa, hơi kinh ngạc, lại kích động hỏi, "Ảnh đâu?"
Hứa Toàn: "..."
Nghe xong toàn bộ quá trình, mặt vợ anh ta càng đen, gõ đầu anh một chút.
"Anh cái đồ ngốc này?!"
Thấy ánh mắt anh ngốc ngốc, lại có chút bất đắc dĩ, nhưng mà cô lại thích sự ngây ngô này.
Lúc trước cô thích một người đàn ông miệng lưỡi trơn tru, có sự cơ trí, và vì người đó cô đã trả giá rất nhiều.
Sau này anh ta ra mắt, làm diễn viên, cô đã vì anh làm rất nhiều việc, đúng thật là "một người phụ nữ đứng sau lưng". Người đó hứa hẹn rất nhiều, nhưng không thực hiện bao giờ, bị người ta lừa tình lừa tiền, cái gì cũng chả còn.
Hứa Toàn là người chung công ty cô, hơi ngốc, không có tài ăn nói, chỉ số thông minh không cao, nhưng có một ước mơ được làm phóng viên bằng cả trái tim mình.
Anh từ nông thôn đến, đeo balo ở cửa công ty ngồi thật lâu, vừa vặn lúc đó công ty cô cũng thiếu người, bèn cho anh làm việc lặt vặt cho công ty.
Lúc ấy vừa mất niềm tin bởi người cũ, đúng là thời điểm cô chán ghét đàn ông, Hứa Toàn chớp đôi mắt rực lửa, hỏi cô có nhiệm vụ gì cho mình không?
Trong lòng cô hơi biến đổi. Đúng lúc tâm tình không tốt nên cô bảo anh đi theo Thiên Vương tìm tin tức.
Địa điểm là một khách sạn, một ít diễn viên cũng ở đó, giữ bí mật rất tốt, nửa đêm canh cũng khó mà chụp được.
Phải ngồi ở cửa mười ngày nửa tháng, cũng chưa có tin gì.
Nhưng cô đã giao việc cho anh mà.
Sau này khoảng nửa tháng sau thấy anh ở bệnh viện, anh giơ máy ảnh, quầng thâm dưới mắt đen như mực, cười ngây ngô với cô.
"Tôi chụp được rồi."
Khi đó cô đã nghĩ, người đàn ông này, có lẽ đáng để tin một lần.
Trên thực tế anh quả thật đáng giá tin tưởng, cô không khỏi lộ ra một nụ cười hạnh phúc, tức giận vừa rồi biến mất hết thảy không thấy đâu nữa.
Cô nói, "Anh đăng một bài lên Weibo, nói: Đại Ngư, Độc Đại thật là trai tài gái sắc, nhưng mà về sau ân ái, xin đừng đứng ở ngoài đường nha. Rồi sau đó @ anh ta là được."
Hứa Toàn nhức đầu, có chút không quen, nhưng vợ đã nói, liền làm vậy. Hiện tại anh thấy có chút kỳ quái.
"Có thể sao?"
Vợ anh ta chỉ cười cười.
Khoảng tám giờ tối, hai người đang xem TV, Dư Vũ đang chú ý tới Weibo. Nghĩ đến cái người ngốc kia, liền nở nụ cười.
"Anh cười cái gì?" Thư Trữ ấn ấn mặt nạ, liếc trắng mắt.
Chuyện ngày hôm nay cô còn chưa nguôi giận, hiện tại Dư Vũ đúng là đang làm một cái đuôi bám chặt lấy cô.
"Không, người phóng viên ngốc ban ngày..."
"À," Cô lên tiếng một cách không hứng thú lắm tiếp tục xem tivi, cô sợ mình tới thời mãn kinh, nhưng xem loại phim truyền hình nông thôn thôn này, vậy mà thật sự hăng say.
Dư Vũ ngắm Thư Trữ một cái, vụng trộm đăng bài.
Đại Ngư: Ừm, thật tinh mắt... Mùa đông như vậy, không phát cẩu lương thì phát cái gì?
"Aaaa! Vợ ơi, em thật sự là thần sống, Dư Vũ thừa nhận rồi!" Hứa Toàn sùng bái nhìn vợ, trên đời này người khiến cho anh sùng bái trừ Mao gia gia ra, thì chính là vợ của mình.