Dư Vũ thấy người đàn ông ở xa xa đang dựa vào trên xe, chỉ cảm thấy trong lòng có hàng vạn chữ "ĐM".
Trình! Đoạn! Dịch!
Anh quay đầu, thấy sắc mặt Thư Trữ vẫn còn đang nhợt mặt, trong lòng anh liền mềm nhũn.
Mình có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho cô ấy!
Anh vẫn nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Sao anh ta lại ở đây?!"
Quay lại về nửa tiếng trước.
Thư Trữ sờ hướng cổ áo, là dạng áo có mũ, có một sợi dây ở cổ áo, cô rút nó ra, nắm ở trong tay. (dạng như hoodie)
Người kia đang nghiêm túc lái xe, Thư Trữ vừa nhìn hắn ta vừa chú ý bên ngoài đường, đến một quốc lộ, hai bên đều có cột bảo hộ, ven đường còn có không ít nhà.
Lúc này điên thoại của tên lái xe vang lên, hắn ta đeo tai nghe bluetooth lên rồi nói.
"Sắp tới rồi, các người cứ chuẩn bị cho tốt đi."
"Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Hắn ta chỉ nói hai câu liền cúp máy, vừa lái xe vừa huýt sáo, tiếp tục lái xe.
"Á!"
Thư Trữ dùng sức một cách nhanh chóng, tựa như dùng tất cả sức lực của mình vậy, hắn ta không ngừng giãy dụa, xe lệch hướng, đụng vào cột bảo hộ.
"Phanh!" Một tiếng kêu rất mạnh, người đàn ông đó va vào kính thủy tinh trên cửa sổ, Thư Trữ đã sớm có chuẩn bị, nắm chặt dây áo, chỉ bị đụng vào bả vai.
Lái xe lắc lắc đầu, bắt được Thư Trữ, tránh thoát ra.
"Tao * cmm, con đàn bà thối!" Hắn ta giữ và lấy dây của cô, liền muốn trói cô lại.
Nơi này đã xảy ra "tai nạn xe cộ", người xung quanh lục tục đi tới, Thư Trữ liều mạng giãy dụa, kêu cứu, đã có người chú ý, bắt đầu gõ cửa sổ. Lái xe hoảng hốt, chuẩn bị lái xe rời đi.
Đột nhiên một chiếc xe dừng ở phía trước, mấy người đàn ông xuống xe hướng tới chỗ bọn họ mà đi đến.
...
"Cho nên, anh ta đã làm anh hùng cứu mỹ nhân?" Mặt Dư Vũ có chút đen.
Thư Trữ cười khẽ, không có nói thật ra lúc Trình Đoạn Dịch đi tới phía cô, nhưng trong lòng cô lại vô cùng bình thản vô tư.
Lòng cô lúc đấy tràn đầy những ý nghĩ liên quan tới Dư Vũ, chỉ nghĩ về cái đồ ngốc này.
Trình Đoạn Dịch đi tới, nhẹ giọng hỏi cô, "Không có chuyện gì chứ?"
"Vẫn còn ổn lắm!" Dư Vũ nhìn Thư Trữ, mi khẽ hất, trả lời vấn đề này.
Trình Đoạn Dịch cau mày nhìn anh, rồi sau đó lại nói với Thư Trữ, "Người nhà họ Trâu sẽ không quên đâu."
Thư Trữ còn chưa nói, Dư Vũ lại nói tiếp, "Đương nhiên, cho nên tôi sẽ bảo vệ Thư Thư thật tốt, cảm ơn anh Trình đã cứu Thư Trữ lần này, Dư Vũ tôi cũng nợ anh một ân tình, về sau khi cần, nhất định sẽ trả lại anh."
"Tôi cứu Thư Trữ, không cần anh nợ ơn."
"Không thể nói như vậy được, lấy chồng theo chồng, thấy chó thì theo chó, chuyện của Thư Thư, cũng chính là chuyện của Dư Vũ tôi."
Dư Vũ vỗ ngực nói xong, còn nói, "Anh Trình ở đây nhé, tôi đưa Thư Thư đi bệnh viện."
Rồi sau đó anh nắm tay Thư Trữ liền rời đi, đi được một đoạn, mới ho một tiếng nói, "Em có bị thương không?"
Thư Trữ lắc đầu, "Tôi không sao."
"Vẫn nên kiểm tra một chút."
Anh xoay lại, làm bộ như không thèm để ý nói, "À, đúng rồi, Trình Đoạn Dịch tuy rằng đã cứu em, nhưng em chớ quên thuộc tính của hắn ta, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ."
Thư Trữ hé miệng cười trộm, làm mặt nghiêm túc nói, "Không phải cũng có câu nói, con thỏ không ăn cỏ gần hang sao? Anh không phải là cỏ gần hang à."
Dư Vũ cứng đờ, ngạnh cổ nói, "Anh đây chính là (1) nước ở ven hồ."
"Ha ha ha." Thư Trữ không nhịn được, bật cười.
Quả nhiên vẫn là nhìn thấy anh thì vui vẻ lên hẳn.
...
Hai người vào xe, chỗ lái xe cùng ghế phụ lái đều là vệ sĩ, Thư Trữ cùng Dư Vũ ngồi ở phía sau.
"Em nhất định phải cẩn thận, Trâu Kiến Quốc chắc chắn sẽ tìm cách trả thù." Dư Vũ nghiêm túc nói.
Thư Trữ ngẩng đầu, "Anh cũng phải cẩn thận."
Sự lo lắng của bọn họ quả thật ứng nghiệm rất nhanh, đi được nửa đường, có mấy chiếc xe có ý đồ hướng tới phía bọn họ.
"Mẹ nó! Bọn họ muốn gây tai nạn xe không dứt sao?!"
Người vệ sĩ kia lái xe rất lợi hại, mỗi lần đều tránh được, Dư Vũ nhìn phía sau mà đánh lên cả ghế xe, cả giận nói,
"Trâu Kiến Quốc, sao ông..."
"Không phải là ông ta." Thư Trữ cau mày, cô phát hiện những người này tới có quy luật, như là đã kế hoạch từ trước, Trâu Kiến Quốc thì vừa mới kết thúc phiên tòa, hơn nữa con trai bị đả kích, tạm thời không có sức đâu để tính kế hoạch chu toàn mà trả thù.
Dư Vũ nghĩ nghĩ, đột nhiên nói, "Bạch Chúy."
Thư Trữ nhìn về phía anh, chỉ nghe anh nói, "Nếu chúng ta xảy ra chuyện thì Bạch Chúy có thể đem cái nồi này úp cho Trâu Kiến Quốc, anh đã phát hiện người tình của ông ta, ông ta đang muốn mượn đao giết người, vì hiện tại nếu chúng ta xảy ra chuyện, người đầu tiên bị hoài nghi chính là Trâu Kiến Quốc."
Thư Trữ gõ tay ở trên đùi, cười lạnh một tiếng, "Vậy chúng ta đây cứ làm ngư ông đắc lợi một hồi vậy."
...
"Bọn họ không có chuyện gì, kế hoạch còn tiến hành nữa không ạ?"
Bạch Chúy cau mày, "Dư Liên Thắng khẳng định có thể tra được là tôi động thủ, Trâu Kiến Quốc đang bị "ngã", tôi mới có thể có thời gian đối phó với những người khác."
Thư ký gật đầu.
Tại nhà họ Trâu.
"Ô ô ô, con tôi, Chính Dương..." Mẹ Trâu khóc mà trời đen kịt.
"Được, là do chính nó không tốt!" Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Trâu Kiến Quốc cũng thấy khó chịu, con trai của ông ta như vậy, ông không trông cậy vào việc nó có thể nối nghiệp mình, chỉ hy vọng nó có thể sống bình thường mà thuận lợi.
"Kiến Quốc, tuyệt đối không thể tha cho hai người kia!"
Trâu Kiến Quốc nhăn nhíu mày, "Bọn họ liên thủ với nhà họ Bạch, Bạch Chúy vẫn đang nhìn chằm chằm đó."
Ông ta đứng lên, đến thư phòng gọi điện thoại.
"Anh họ."
Đầu kia điện thoại có một giọng nói rõ ràng, chỉ nghe một câu, "Tôi biết cậu muốn nói gì, Kiến Quốc, giữ sức đi, việc hiện tại cậu có thể làm đó chính là tự lo liệu cho bản thân, đừng tìm nhà họ Bạch và nhà họ Dư gây phiền toái nữa!"
...
Cúp điện thoại, sắc mặt Trâu Kiến Quốc có chút trầm, ông ta biết vì sao không ai giúp mình, sắp nhiệm kỳ mới, ai cũng đang mang theo đuổi. Lần này ông ta thật có hi vọng tiền nhiệm, Bạch Chúy hẳn là đã thu được cái tiếng gió gì, phải làm ông ta đi xuống.
Khoảng hai ngày sau, Trâu Chính Dương bị phán tội, sở hữu 2 tội mà thêm một tội nữa, bị đi tù mười năm. Người chủ mưu bắt cóc cũng phán cho Trâu Chính Dương, Trâu Kiến Quốc không có chuyện gì.
Ngày hôm sau, chuyện về Trâu Kiến Quốc và Trâu Chính Dương lại đột nhiên truyền trên mạng, tiêu đề nghe rợn cả người.
#Kinh ngạc! Lại có loại công chức như này sao#
#Con trai phạm tội lớn, có ba lo hết#
#Ba tôi là Trâu Kiến Quốc#
...
Trâu Kiến Quốc đem cái cốc hung hăng vứt trên mặt đất, "Bạch Chúy!"
...
"Thư, đây là Bạch Chúy làm sao?"
Thư Trữ lướt Weibo không ngừng, người này đã biết rõ rồi còn cố hỏi. Điện thoại của cô đã lấy trở lại, à, còn cái chuyện vỡ điện thoại thì sớm muộn cô cũng sẽ tính sổ với anh.
"Đáng tiếc chỉ đến đây thôi, náo động không lớn, bằng không nếu lực ảnh hưởng lớn, cấp trên cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta." Loại chuyện này tất nhiên sẽ có ảnh hưởng không tốt, chắc chắn nó sẽ không thể tự ý khuếch tán.
Thư Trữ nghĩ nghĩ, "Trâu Kiến Quốc thì chưa vội, anh đem ảnh chụp của Bạch Chúy gửi cho tôi, tôi sẽ gửi cho nhà họ Diệp."
"Nhà họ Diệp?"
"Nhà (2) Diệp Cửu Chiêu."
"Ông ta không phải là người nhà họ Diệp."
"Không có chuyện gì, không thiếu gì người muốn làm hài lòng gia đình họ."
Ánh mắt Dư Vũ híp lại, "Nhìn không ra nha, em lại có thủ đoạn như vậy."
Thư Trữ im một chút, nghiêm túc nhìn Dư Vũ, "Tôi không chỉ có thủ đoạn, tôi còn rất ác, tâm địa độc ác, anh còn thích không?"
Dư Vũ nháy mắt mấy cái, nhào tới, "Hắc nữ vương phải bảo vệ vương tử của cô ấy." (đoạn này mình để nguyên hắc nữ vương và vương tử mặc dù nghe hơi lậm convert 1 truth nma không biết tìm từ nào phù hợp mà nghe hay nữa.)
"..." Dư Vũ anh bị ngốc rồi.
...
Quả nhiên, ngày kế tiếp chuyện nhà họ Bạch vỡ lở ra, bà Bạch là Chương Trân trở về nhà, nhà họ Bạch lại náo loạn cả lên.
Lại vài ngày, còn có lời đồn rằng Bạch Chúy bị ly hôn. (Đoạn này mình dịch đỡ vì không biết câu này dịch là gì, 白惴被双规了。đây là câu gốc ạ, có bạn nào biết làm gì cmt cho mình sửa với nheáaa)
Chuyện này trên mạng không hề có động tĩnh gì, là Dư Liên Thắng nói cho bọn họ biết, ông ấy nói không chỉ chuyện nhà họ Diệp, nhà họ Trâu, và vấn đề người tình, mà còn có liên quan tới một đống biệt thự giá trị, bên trong rất nhiều vật đáng giá.
Nhà họ Bạch cùng nhà họ Chương đấu đá nhau, mình vội vàng rời tay, miễn chuốc họa vào thân.
Dư Vũ cảm thán, "Nếu người phàm đánh thần tiên, hao hết tâm tư cũng không có thành quả gì, này thần tiên đánh thần tiên, nhưng lại là đánh tới cùng."
Thư Trữ xì cười khẽ, "Hiện tại là lúc mẫn cảm, xảy ra chuyện gì cũng rất dễ dàng."
Cô dừng một chút, "Người phàm, cũng không phải là đánh không lại thần tiên."
Dư Vũ có chút sững sờ, không biết cô muốn nói cái gì. Chỉ thấy cô giống như đang đăng bài lên Weibo, lúc này điện thoại anh vang lên một tiếng, anh mở lên vừa thấy, là Độc Kê Thang biến mất đã lâu
Độc Kê Thang: Thiên đạo luân hồi, Lão Độc tôi là người bị đâm, cũng là người bị trói, may mắn là mệnh Lão Độc lớn, nên còn sống! Con trai vào tù, nhưng thủ phạm chính vẫn còn ở bên ngoài càn rỡ, tôi liền hỏi, nhường con trai của ông gánh hộ ông tội bắt cóc, trong lòng ông không khó chịu sao?
Độc Kê Thang chia sẻ lại bài mà Dư Vũ đăng lúc trước, chắc lần này cư dân mạng sẽ oanh tạc.
Tôi yêu Độc Đại: Mẹ nó! Mấy ngày hôm trước đã thấy tin này rồi, nhìn cũng đã đọc qua, mà không nghĩ tới người bị hại lại là Độc Đại? ĐM ĐM! Chúc Trâu Kiến Quốc phơi thây đầu đường!
Nhìn lại năm tháng tươi đẹp trước đây: Ôm ôm Độc Đại, gì cũng không nói, lão tử trách cứ đi!
Chị Lưu Tam: Mẹ, con trai rùa và tên khốn kiếp, con trai hắn vô tù thì xứng đáng lắm, mà hắn thì sớm muộn gì cũng theo con nốt thôi!
...
Như là nồi nước sôi vậy, ồn ào huyên náo.
Dư Vũ: what happened???
Anh quay đầu nhìn về phía Thư Trữ, vẫn là một mặt khó hiểu, "Em? Độc Kê Thang?"
Thư Trữ nháy mắt mấy cái, "Thứ lỗi, chính là tại hạ."
Dư Vũ sửng sốt một hồi lâu, mới tuôn ra hai chữ, "ĐM!"
Cho nên bạn gái của ông đây là Độc Kê Thang V nổi tiếng trên Weibo? Fan hạng nhất của mình? Người thầm mến?
Dư Vũ ô mặt, cảm thấy đau đớn.
...
Lại lên hot search, lần này không giống với lần trước kia, rất nhiều người thấy và để ý, cũng rất phẫn nộ, sau đó đề tài này trở nên rất nóng hổi.
Hiện tại, số lượng fan của Độc Đại đông đến kinh người, fan trung thành lại càng nhiều hơn.
Đề tài có chút giảm xuống, mọi người lại cố gắng thao tác bàn phím nhiều hơn. Bộ phận tiếp nhận đơn khiếu nại nhận được số đơn nhiều hẳn so với 2 năm đổ lại đây.
Trang web đem tin tức đè ép lại, Độc Kê Thang thường thường còn dấy lên lại.
Buổi sáng hôm sau tài khoản của Thư Trữ đã bị khóa, quả thật trong nháy mắt chọc giận rất nhiều người.
Có người tự đăng bài đòi xử tội Trâu Kiến Quốc, càng ngày càng được nhiều người ủng hộ.
Hiện tại internet đã phát triển, tin tức lưu thông cũng mau, người bên trên lập tức xử lý Trâu Kiến Quốc, xét xử công khai.
Trâu Kiến Quốc bị huỷ bỏ chức vụ, tài sản bị tịch thu, bị phán tội lại, bị phê bình ở bản tin buổi chiều.
Đã đòi được chính nghĩa, lí do thoái thác trên mạng cũng là ca ngợi, tài khoản của Thư Trữ lại mở lại.
Đối với chuyện này, cô viết,
「 Mọi chuyện đã sáng tỏ, tà không bao giờ áp nổi chính, cảm ơn mọi người đã duy trì, có việc gì thì @ tôi nhé. Nếu có việc gì Lão Độc có thể giúp mọi người một phen. ps: Tìm bạn trai bạn gái thì không tính nha, Lão Độc cũng không có biện pháp. 」
Chuyện này quá nổi bật, tất cả ánh mắt của cư dân mạng đều hướng tới Độc Đại và diễn viên nhỏ tuyến thứ 18, Dư Vũ.
Thư Trữ quay đầu, Dư Vũ ôm gối ôm, một mặt cuộc sống không còn gì để nuối tiếc mà nhìn cô.
cách đoạn again
(1) Nước ở ven hồ: Sau một hồi tra google thì mình tìm được một câu là "Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng", đại loại là nếu ở ven hồ thì sẽ có lợi hơn người khác đó, vì nhà gần hồ nước nhìn xuống nước sẽ thấy ánh trăng. DV nói như vậy kiểu bảo mình hơn Trình Đoạn Dịch.
(
2) Diệp Cửu Chiêu: Một nhân vật chính trong truyện khác của tác giả Thập Vĩ Thố, truyện tên "Sống lại cưng vợ như mạng" cho ai cần.
Má edit cái chương này đúng mệt ghê nếu có sai chính tả hay sai gì mng cmt giúp mình để mình sửa nhé ạ, mình cảm ơn!!!