Lật Ngược Số Phận - Tiểu Trần

Chương 2




4

Nghe vậy, ánh mắt của các bạn lại tiếp tục đổ dồn vào Thẩm Du, đầy ý tứ trách móc. Bị mất bình tĩnh nhiều lần liên tiếp, Thẩm Du biết mình đuối lý, đành cúi đầu lau nước mắt.

“Sao có thể chứ? Không có chuyện đó đâu.” Thẩm Du miễn cưỡng nói rồi chủ động đổi chỗ với Trình Dã. Cậu ta ngoan ngoãn đồng ý.

Kiếp trước, Trình Dã không chịu đổi chỗ, nên tôi phải chuyển đến ngồi bên cạnh cậu ta. Chỗ của cậu ta vừa bất tiện, vừa nằm ngoài tầm nhìn của camera. Trình Dã luôn giở đủ trò trong giờ học, khiến tôi không thể tập trung. Nhưng lần này, cậu ta ngồi ở nơi dễ thấy từ camera, chỉ có thể ngủ, không dám làm bậy.

Thẩm Thừa Vận phải đến hôm sau mới phát hiện con gái mình ngồi ở chỗ cuối, nhưng vì chính ông đã gây ra tình huống này, nên cũng không tiện nói gì. Tôi cũng không còn như kiếp trước, hết lòng kèm cặp Trình Dã học tập nữa.

Tôi sẽ không bao giờ quên bộ mặt của cậu ta khi cầm cuốn sổ ghi chép mà tôi đã cất công chuẩn bị, đi khắp nơi rêu rao rằng tôi thích cậu ta và muốn được ở bên cậu ta. Khuôn mặt với nụ cười châm biếm, đầy mỉa mai ấy đã biến tôi thành trò cười của cả lớp.

Giờ đây, tôi và Trình Dã chỉ là hai người bạn cùng lớp không thân thiết, cậu ta ngủ, còn tôi tiếp tục học.

Kết quả kỳ thi tháng đã có, tên “Giang Sở” lại đứng đầu bảng.

“Giang Sở, cậu giỏi quá, từ khi vào cấp ba đến giờ vẫn luôn đứng nhất!”

“Đúng vậy, cứ đà này thì thủ khoa đại học là cái chắc.”

Tôi mỉm cười nhận lời khen của các bạn. Thật ra không hẳn vậy. Kiếp trước, tháng đầu tiên ngồi cùng bàn với Trình Dã, thứ hạng của tôi đã tụt xuống vị trí thứ sáu. Vì trong lúc thi nghe tiếng Anh, cậu ta cứ bật nhạc bên tai tôi, khiến tôi không thể nghe được đài đang nói gì.

Khi tôi đạt hạng nhất trong kỳ thi tháng này, Thẩm Du là người sốt ruột nhất. Tan học, tôi lén theo dõi Thẩm Du đến phía sau dãy nhà lớp học.

“Trình Dã, nghĩ cách đi, nếu cứ tiếp tục thế này, mình chắc chắn không giành được suất đặc cách đâu…” 

Vừa nói, Thẩm Du vừa kiễng chân hôn lên trán Trình Dã.

Và tôi đã kịp chụp lại khoảnh khắc đó.

5

Ngày hôm sau, Trình Dã bắt đầu theo đuổi tôi một cách rầm rộ. Buổi sáng, cậu ta mang sữa và bánh mì cho tôi. Giờ giải lao, trốn tiết thể dục để đi mua trà sữa. Thậm chí, trước mặt mọi người, cậu ta bất ngờ xuất hiện với một bó hồng lớn, quỳ một chân xuống:

“Giang Sở, lão tử yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, làm bạn gái của tôi nhé!”

Tôi giả vờ kinh ngạc, che miệng lại và chỉ tay về phía camera giám sát. 

Vì hành vi gây rối của mình, Trình Dã bị thầy giám thị bắt đi làm kiểm điểm trước toàn trường.

“Này này!” Trình Dã nhận lấy micro, thử âm thanh với giọng đầy khí thế: “Giang Sở! Lão tử yêu cậu! Dù bị phạt cũng yêu cậu!”

“Ngắt điện ngay! Ngắt điện cho tôi!” Thầy giám thị giữ chặt Trình Dã, tức giận đến đỏ cả mặt.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi.

“Oh~ oh~” Các bạn bắt đầu hùa theo một cách đầy ác ý.

Tôi cúi đầu, nhưng trong lòng thì mỉm cười lạnh lùng. Kiếp trước, Trình Dã từng rêu rao khắp nơi rằng tôi là kẻ đeo bám cậu ta. Vậy thì lần này, cứ để cậu ta nếm trải cảm giác làm kẻ bám đuôi.

Hết tiết, Thẩm Du đến an ủi tôi.

“Giang Sở, cậu đừng buồn quá,” cô ta nói, bề ngoài thì đang an ủi, nhưng thực chất lại đang xúi giục tôi đến với Trình Dã. “Mình thấy Trình Dã thật sự rất thích cậu, hơn nữa cậu ấy còn đứng đầu danh sách nam sinh đẹp trai nhất trường nữa mà!”

Vừa nói, Thẩm Du vừa nháy mắt với tôi đầy ngượng ngùng: “Giang Sở, thanh xuân của cậu thật đẹp.”

Đẹp sao? Nhưng tôi chỉ muốn tham gia kỳ thi đại học, vào một trường tốt, tìm một công việc tốt, để cha mẹ có cuộc sống hạnh phúc hơn.

Trình Dã bị đình chỉ học một tuần để tự kiểm điểm. Khi quay lại, cậu ta vẫn tiếp tục bám theo tôi không rời.

Trong trận đấu bóng rổ giữa lớp tôi và lớp khác, mỗi lần ghi ba điểm, cậu ta đều hét lên: “Giang Sở, lão tử đẹp trai không?”

Nếu không có những kinh nghiệm đau đớn từ kiếp trước, có lẽ tôi đã dễ dàng sa vào cái bẫy của họ từ lâu. Nhưng giờ đây, tôi không hề ngẩng đầu lên, chỉ cắm cúi hoàn thành bài điền từ tiếng Anh.

Cả trường đều biết Trình Dã là kẻ bám đuôi của tôi.

Kết quả thi tháng thứ hai được công bố, tôi không những không giảm điểm mà còn bỏ xa người đứng thứ hai đến 30 điểm. Ngược lại, Thẩm Du vì quá lo lắng chuyện giữa tôi và Trình Dã, nên tụt xuống vị trí thứ tư.

Khi nhận ra chiêu dụ dỗ không thành, Trình Dã và nhóm bạn chuyển sang chiến lược mới. 

6

Hôm đó tan học, tôi bị vài cô gái hư chặn lại.

“Cái túi ni-lông gì mà đựng được lắm thứ thế?”

“Anh Dã của bọn tao để ý đến mày là phước của mày, mà mày còn làm cao?”

Ngay lúc cái tát sắp giáng xuống, Trình Dã thong dong đi tới, tay đút túi quần.

“Giang Sở, lão đây hết kiên nhẫn rồi. Tao hỏi lần cuối, mày có đồng ý làm bạn gái tao không?”

“Được thôi, nhưng với một điều kiện.” 

Đôi mắt sau lớp tóc mái lòa xòa của Trình Dã sáng lên: “Điều kiện gì?”

Tôi đẩy nhẹ cô gái vừa mới gọi tôi là “túi nilon”, rồi vừa chạy vừa quay đầu cười rạng rỡ.

“Trình Dã! Tuần sau thi điền kinh, nếu cậu giành được giải nhất cự ly 1000 mét, tôi sẽ suy nghĩ!”

Trong lúc xô đẩy với nhóm kia, chiếc kính gọng đen dày cộp luôn đeo trên tai tôi đã bị rơi mất. Tôi chạy xuống cầu thang, biến mất khỏi tầm nhìn của Trình Dã, và gỡ luôn dây buộc tóc. Mái tóc dài tung bay trong gió, tôi không ngoái đầu lại mà cứ thế chạy thẳng ra cổng trường.

Chạy chưa được bao xa, tôi nghe thấy tiếng Trình Dã hét lớn từ cửa sổ:

“Giang Sở! Lão đây nhất định sẽ giành giải nhất cho cậu!”

Ánh nắng cuối chiều phủ một lớp vàng ấm áp, cơn gió nhẹ thoảng qua. Tôi quay đầu lại, cười vẫy tay với Trình Dã.

Cậu ta rõ ràng sững người. Khi quay lưng, tôi cũng thu lại nụ cười.

Khi được phỏng vấn sau kỳ thi trung học, vì ngoại hình trong sáng, tôi được mệnh danh là “Hoa khôi thủ khoa.”  Vẻ ngoài cộng với học thức là một vũ khí sắc bén, nhưng nếu chỉ dùng vẻ ngoài, đó chỉ là tai họa.

Dù thành tích học tập của tôi không tệ, nhưng vì gia cảnh nghèo khó, tôi vẫn thu hút không ít kẻ muốn lợi dụng. Để có thể tập trung học hành mà không bị quấy rầy, tôi cố ý để tóc mái dày và đeo kính gọng đen. Mặc dù tôi không bị cận.

Suất đặc cách có hai, nhưng Thẩm Du và họ sẽ không bao giờ động đến Trần Ngôn Thanh—người đứng thứ hai. Bởi cha cậu ấy là viện trưởng viện nghiên cứu. Chỉ có tôi không quyền không thế.

Tôi đã cố gắng giấu kín tài năng, nhưng thậm chí còn chưa kịp tỏa sáng thì đã bị dìm xuống bùn lầy.

Lần này, tôi không ngại tận dụng ưu thế của mình sớm hơn một chút. Thà rằng tôi phủ lên một lớp độc dược, ít nhất có thể sống tự do một lần.

Về đến nhà, rửa tay, tôi ngẩng đầu lên cười với mình trong gương.

Trong nụ cười ấy có nét ngây thơ và rạng rỡ đặc trưng của tuổi trẻ.

Mọi khoảnh khắc Trình Dã nhìn thấy đều là kết quả của hàng trăm, hàng ngàn lần luyện tập của tôi, dành riêng cho cậu ta.

Thẩm Du, cậu tự tin mình nắm giữ vị trí trong lòng Trình Dã như vậy sao?

Vậy thì chúng ta cứ thử xem, lòng người có thay đổi không.

Cùng ngày hôm đó, một người bạn cùng trường đã chụp được khoảnh khắc tôi quay đầu cười và đăng lên diễn đàn kèm theo lời cá cược Trình Dã chạy 1000m vì tôi.

“Hot girl học bá và nam sinh ngỗ ngược”, tất cả yếu tố bát quái đều hội tụ, thổi bùng bầu không khí vốn nhàm chán của trường cấp ba.

Bài đăng càng lúc càng hot, có người còn đưa ảnh của tôi vào danh sách bình chọn hoa khôi của trường. 

Chẳng mấy chốc, số phiếu của tôi đã vượt qua cả Thẩm Du.

“Wow, từ khi nào Giang Sở lại đẹp thế nhỉ?”

“Giang Sở luôn đẹp mà, các cậu chưa xem video phỏng vấn khi thi trung học của cô ấy à?”

“Bảo sao Trình Dã đuổi theo cô ấy, tôi cũng muốn viết thư tình cho mỹ nhân Giang Sở!”



Giữa những lời khen ngợi rầm rộ, có một bình luận ác ý nổi bật lên:

“Đây mà tính là đẹp sao? Cố mà ăn uống tử tế đi.”

Lập tức, bình luận này bị đẩy lên đầu.

“Cuộc sống buồn tẻ, ếch ngồi đáy giếng đi bình phẩm nhân loại.”

“Up cái ảnh lên xem ai mà to gan thế nào?”

Tôi tải lại trang, thấy thông báo bình luận đã bị xóa.

Nhìn vào màn hình, tôi biết chắc rằng chủ nhân của bình luận đó chính là Thẩm Du. Vì chỉ có cô ta mới có thói quen dùng dấu cách thay cho dấu chấm câu, nhưng cuối cùng lại thêm một dấu chấm.

Ánh sáng màn hình điện thoại hắt lên gương mặt tôi, tôi nhấn vào ảnh đại diện của Thẩm Du.

Hừ, mới bắt đầu thôi mà đã không ngồi yên được rồi sao?