Lưu Siêu nói: “Bọn người ấy là những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, tức là những kẻ mà phim ảnh hiện nay hay gọi chúng là ‘Lão thiên’, thời cổ gọi là ‘Ngoa đồ’, ‘Lưu mã’ hoặc ‘Đảo thông tử’; một số nơi còn gọi chúng là ‘Thảo bì’. Bề ngoài, trông bọn họ chẳng khác gì người bình thường, thậm chí đa số bọn lừa đảo chuyên nghiệp này vẫn có công việc tương đối đàng hoàng sạch sẽ để che mắt thế gian. Bọn chúng thường tập hợp thành nhóm năm người trở lên, khi không gây án thì việc ai người nấy làm, mỗi nhóm có một gã phụ trách “nghiệp vụ”, khi có nghiệp vụ cần làm thì gã triệu tập các thành viên để bàn bạc. Ngoài gã phụ trách này ra, các thành viên khác không được tự ý tiếp nhận các phi vụ. Những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp này hành nghề không xuất phát từ mục đích của mình. Cũng như các tiêu sư hoặc sát thủ, họ nhận tiền của khách để giúp khách ‘diệt trừ tai ương’. Những gã ‘áp tải’ mạo danh lần này đều đến từ các địa phương khác nhau, chúng tạm thời câu kết thành một nhóm, kẻ cầm đầu chính là cô A. Chúng tôi chưa rõ gốc gác danh phận của cô A là gì, chứng minh thư của cô ta là chứng minh thư giả. Còn những gã kia đều đã từng có tiền án tiền sự. Tôi cho rằng đó là một trong những nguyên nhân khiến cho bọn chúng để lộ ra quá nhiều sơ hở. Nếu bọn chúng đã từng hợp tác lâu dài, hành động ăn ý, thì có lẽ Mông Nhân khó mà phát hiện ra những sơ hở của chúng lần này. Khổng Tam nói với tôi rằng khi bọn chúng phát hiện ra thứ kia đã bị mất, nội bộ của chúng xảy ra lục đục thật sự, sự sơ hở đó đúng là quá lớn. Những kẻ lừa đảo này đều đã từng được bọn người ở nước ngoài thèm khát cổ vật Trung Quốc thuê làm việc. Cho nên, nếu lần này tấm thẻ bài chìa khóa rơi vào tay họ thật thì hậu quả thực khó lường…”
Dùng kẻ cắp để đối phó với bọn lừa đảo, quả là một “chiêu độc” của Lưu Siêu. Trong video, chỉ nhìn thấy Khổng Tam đụng nhẹ vào gã Quỷ Hồ kia một cái, chỉ thế thôi, mà lại có thể nẫng được cái thứ kia trong người Quỷ Hồ? Hay là, trước đó Khổng Tam đã ra tay thó được thứ đó từ Quỷ Hồ rồi?
Lưu Siêu bảo tôi rằng, các tình tiết này, lần sau tôi gặp lại Khổng Tam thì cứ việc hỏi hắn ta. Khổng Tam xưa nay chuyên hành động một mình, từ bé hắn đã ít nói, hắn không thích giao lưu với người xung quanh; cha mẹ hắn đã từng trong một thời gian dài hiểu lầm, cho rằng con mình bị câm, thậm chí tưởng rằng hắn mắc chứng tự kỷ. Sau khi cha mẹ Khổng Tam đều mất trong một tai nạn máy bay, hắn ta được cha nuôi cũng tức là sư phụ thu nhận dạy dỗ, khả năng trời phú cho hắn đã được bộc lộ.
“Tôi cũng chỉ biết có chừng ấy. Tôi và sư phụ Khổng Tam cũng không gặp mặt nhau nhiều năm rồi, nếu không vì xảy ra chuyện lần này thì e tôi cũng không phải nài hắn đến hắn giúp đỡ. Bởi vì bỏ qua người trung gian để trực tiếp đến gặp hắn là làm trái với quy tắc làm việc.” Lưu Siêu đứng lên thu dọn bát đĩa, Mông Nhân cũng giúp anh một tay. Lưu Siêu tặc lưỡi “trao quyền” cho Mông Nhân, dọn đám bát đĩa trong bếp rồi ra phòng khách ngồi xuống.
Lưu Siêu nói với tôi: “Tôi biết anh có ý nghĩ mình đã bị người khác lợi dụng, nhưng anh nên hiểu rằng, nếu lần này tôi nói trước tất cả với anh và Mông Nhân, bảo các anh đi chỉ nhằm đánh lạc hướng bọn người kia, các anh sẽ biết thẻ bài vẫn còn, thì có lẽ khi làm việc sẽ không tích cực như vậy. Đối phương là bọn lừa đảo chuyên nghiệp, chúng rất dễ phát hiện sự thật là gì; vì không muốn bọn chúng nhận ra, tôi đành phải làm như vậy. Điều cốt lõi là thẻ bài vẫn bảo vệ được. Hiện này có rất nhiều người nước ngoài đưa cổ vật Trung Quốc mà mình đã sưu tầm ra bán đấu giá, theo tôi, đa số những cổ vật ấy đều thông qua các thủ đoạn bất hợp pháp mà có được. Đáng ghét nhất là họ lại đem ra bán cho chính người Trung Quốc chúng ta!”
Tôi gật đầu nói: “Tôi quả thật không nghĩ đến chuyện mình có bị lợi dụng hay không, nhưng cảm thấy từ ngày tôi ký vào cái tờ giấy xin che chở ấy thì các chuyện xảy ra xung quanh càng ngày càng không chân thực, tôi thậm chí có lúc soi gương và tự hỏi mình là ai? Tại sao mình lại đến cái thế giới này? Anh nên biết, ngày trước tôi không có cái ý nghĩ này… tôi thậm chí có lúc còn nghĩ…”
Lưu Siêu hỏi: “Anh nghĩ gì?”
Tôi nói: “Nghĩ rằng, liệu có phải sau chuyến đi vào sơn động, tôi đã bị nó làm cho thay đổi gì đó. Anh biết không, đến nay, các chuyện xảy ra trong sơn động đã trở thành một thứ tâm bệnh ám ảnh tôi.” Nói đến đây tôi mới nhận ra Thạch Bình Nhi đã biến mất từ lúc nào không rõ… tôi bèn hỏi Lưu Siêu. Lưu Siêu nói anh cũng không biết. Tôi cho rằng giữa Lưu Siêu và Thạch Bình Nhi cũng không hề đơn giản. Những câu đối thoại giữa Lưu Siêu và Thạch Bình Nhi lúc sắp ra khỏi sơn động không phải là họ diễn kịch, nhưng sau đó tại sao hai con người dường như không cùng trên một trận tuyến này lại bắt đầu hợp tác với nhau và lại rất khăng khít không hề xa cách? Có phải hai người đã đạt được một thỏa thuận nào đó hoặc nói là giữa họ đã có một giao dịch ngầm nào nào đó?
Tôi không dám nghĩ bừa, cũng không dám nói ra mối nghi ngờ của mình. Nói ra rồi, sẽ đều không hay cho tôi, cho Lưu Siêu và cho cả Thạch Bình Nhi nữa, chi bằng cứ nén điều nghi vấn này trong lòng. Nói cho cùng, vẫn chưa đến lúc nêu cái câu hỏi này ra, nó mới chỉ là trực giác của tôi mà thôi.
Mông Nhân từ trong bếp đi ra, nói rằng đã rửa bát đũa xong xuôi. Tôi không ngớt nhìn Mông Nhân ngồi xuống bên tôi châm thuốc hút, và thầm nghĩ, từ sau khi ra khỏi sơn động, ngay Mông Nhân cũng đã thay đổi. Tuy anh vẫn như trước đây mà tôi biết: đầu óc luôn tỉnh táo, mạch lạc, luôn duy trì được trạng thái bình tĩnh không rối trí đưa ra quyết định lung tung, nhưng kể từ hôm Mễ Đâu bị ốm cho đến dịp này khi xảy ra các sự việc, tôi luôn cảm thấy trạng thái tin thần Mông Nhân có những điều kỳ lạ, thậm chí có thể trong một thời gian rất ngắn đưa ra những kết luận chính xác - đây không chỉ là thao tác suy luận logic nữa rồi, mà đó là năng lực kiểm soát đánh giá cực tỉ mỉ mọi khía cạnh. Còn Lão Phó, ngày trước hay ăn nói lung tung, bây giờ cũng biến thành “chín chắn vững vàng”. Cả Mễ Đâu nữa, từ một người rất tin khoa học, cho rằng quỷ thần đều là những chuyện hư cấu, nay cô cũng biến thành người rất tin vào các luận thuyết nói về quỷ thần.
Tôi rất muốn tìm một người để hỏi rằng tôi hiện nay và tôi ngày trước có gì khác nhau? Có phải trong con mắt của người khác, tôi cũng đã thay đổi rất nhiều rồi?
Lúc nghĩ đến lão Phó, tôi bỗng nhớ đến câu chuyện về ông nội và người cha của anh, bèn kéo anh sang bên hỏi. Lưu Siêu cau mày nghĩ ngợi, rồi nói: “Chuyện về gia đình họ Phó không đơn giản như anh nghĩ đâu. Tuy Thiên thư vẫn nằm trong tay Phó Thanh nhưng tôi cho rằng, bọn người kia vẫn chưa tìm ra điều bí mật thật sự, nếu họ đã tìm ra thì e lão Phó đã mất mạng từ lâu và sách cũng biến mất từ lâu rồi. Sách vẫn còn chứng tỏ cho đến giờ nội dung của sách vẫn chưa được giải mã hoàn toàn. Còn về sơn động kia, cho đến nay cũng không có ai dám vào, động ký ức có liên quan đến Thiên thư, hiện tại đều không vấn đề gì. Tôi cho rằng sự việc có thể tạm dừng ở đó.”
Lưu Siêu nói một lô một lốc nhưng rất mơ hồ, không đi vào trọng tâm, càng làm cho tôi tin chắc Lưu Siêu có biết những chuyện tiếp theo của ông nội và người cha lão Phó. Nhưng tại sao anh không nói ra?
Sau đó tôi nói riêng với Mông Nhân, hy vọng anh sẽ phân tích giúp tôi. Nhưng cách nhìn nhận của Mông Nhân cũng như tôi, anh cho rằng nên để lão Phó tự hỏi Lưu Siêu, cứ bám riết hỏi mãi, thì dù ít dù nhiều cũng có thể moi được một số thông tin từ Lưu Siêu.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Mông Nhân mỗi người đi một ngả, Mông Nhân lên ô tô trở về thành phố C, tôi thì lững thững trở về nhà mình. Trước hết, vào cửa hàng gọi mấy món lèn vào dạ dày cho căng, sau đó về nhà tắm gội và ngủ một giấc. Lúc thức dậy, nhìn di động thấy có hơn chục cuộc gọi nhỡ, đều là các số máy ở thành phố C và đều là máy cố định. Lại có hai tin nhắn, tin nhắn thứ nhất là của anh Trần Trọng viết rằng: đã tìm thấy người cha của lão Phó, mau về thành phố C liên lạc với anh; tin nhắn thứ hai là của Mông Nhân, viết rằng: lão Phó mất tích, mau về thành phố C. Tôi đã báo cảnh sát. Đọc được tin nhắn này cậu gọi điện ngay cho tôi.
Việc chỉnh lý của tôi đối với “Tầm tiêu ký”
Về chuyện áp tải hàng, thực ra tôi biết quá ít. Những thứ quy tắc của tiêu cục mà Quỷ Hồ nói với chúng tôi chẳng qua chỉ là “thủy lộ tam quy, lục lộ tam bất trú, tiến tiệm tam yếu, thụy giác tam bất ly, tam hội nhất bất”[1]; nói kỹ hơn là ngày ngủ đêm thức, không được rời thuyền, tránh gặp đàn bà v.v… Có thể lên mạng lần theo các đường link tra cứu ra một cách dễ dàng, có thể đọc thấy trong các tạp chí bày bán vỉa hè, nội dung y hệt nhau. Cho nên những quy tắc mà Quỷ Hồ tung ra cho chúng tôi nghe khiến Mông Nhân cảm thấy rất đáng nghi, đó là sơ hở cực lớn của Quỷ Hồ và cũng là chuyện nực cười nhất.
[1] Ba quy tắc khi đi đường thủy, ba nơi không được ở khi đi đường bộ, ba điều quan trọng khi ngủ trọ, ba thứ bất ly thân khi ngủ, và ba biết (biết nhóm lửa, biết tự sửa giày, biết tự cắt tóc) một không (suốt hành trình không rửa mặt).
Tôi đã hỏi Lưu Siêu về chuyện quy tắc của các tiêu cục, đúng là tôi rất hiếu kỳ, vì trước đó Lưu Siêu và Thạch Bình Nhi đã lên kế hoạch để cho Thạch Bình Nhi đứng ra kể với tôi chuyện về các tiêu cục, tôi tuy có ngờ ngợ nhưng vì cô ấy hầu như mỗi lần xuất hiện đều khiến tôi mắc lừa (tôi không thể không thừa nhận điều này), chính những lời của Thạch Bình Nhi đã khiến tôi rất tin rằng tiêu cục vẫn tồn tại cho đến ngày nay. Sau khi tôi biết nhóm người áp tải kia là bọn lừa đảo mạo danh, thì tôi thật sự hẫng hụt. Thoạt đầu tôi cho rằng có lẽ từ nay mình được giao du với một đám bạn là những người áp tải, sẽ được nghe nhiều chuyện và truyền thuyết ly kỳ cổ quái, nhưng đám người ấy lại là bọn lừa đảo, thì lòng hiếu kỳ của tôi lại càng lúc càng nặng. Tôi nhờ người đi hỏi khắp nơi về các phương diện của tiêu cục, cuối cùng được biết ở thành phố C có một tiêu cục khá nổi tiếng nhưng trong thời thế chiến II cũng tức thời kỳ quân Nhật tràn vào Trung Quốc, thì đám con cháu của họ đã di cư sang Mỹ cả rồi, địa chỉ cụ thể của họ, cháu chắt của họ còn theo nghề cũ nữa không, hoặc đang làm nghề gì thì tôi không thể tra ra nổi. Còn các chuyện khác của tiêu cục, thì tôi chịu. Về sau tôi gọi điện hỏi ông Chung Sênh, ông cho tôi biết các thông tin tương tự, nhưng không nhiều lắm. Ông có người bạn am hiểu về vấn đề này, người ấy từng trò chuyện với ông, ông sẽ hỏi giúp tôi. Tôi nói cảm ơn ông. Ông Chung Sênh nói: “Cảm ơn gì chứ? Chúng ta là người mình cả.” Ông nói câu này khiến tôi chỉ còn cách mỉm cười mà thôi.
Còn Thạch Bình Nhi, từ sau khi biến mất khỏi nhà Lưu Siêu tối hôm đó, tôi vẫn chưa nhìn thấy cô. Tại sao vừa rồi Thạch Bình Nhi bỗng nhiên xuất hiện để giúp Lưu Siêu, hoặc nói là giúp Thiên Nhai tìm lại thẻ bài đồng xanh, là vì mục đích gì? Tôi đánh bạo suy đoán rằng, rất có thể Thiên Nhai đã cài Thạch Bình Nhi vào nằm vùng trong tập đoàn Mục Lâm từ lâu, nếu không, tại sao Lưu Siêu và cô ấy từng đối kháng nhau trong sơn động, sau khi ra khỏi sơn động rồi họ lại coi như chưa từng xảy ra khúc mắc gì, và Thạch Bình Nhi khi đối diện với Lưu Siêu cũng rất bình tĩnh, không hoang mang rối loạn, dường như biết rõ Lưu Siêu sẽ không ra tay với cô ấy?
Không thấy Thạch Bình Nhi, cũng không nhận được Email của cô ấy, tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống của mình có phần khô khan đơn điệu, tôi bèn đi tìm Lưu Vân, viện cớ muốn hỏi các chuyện về tiêu cục. Lưu Vân nói tính hiếu kỳ của tôi quá nặng, những chuyện này cứ tìm sách mà đọc sẽ biết hết. Tôi nói, vì thâm tâm tôi vẫn rất tin rằng thời nay vẫn còn những người làm nghề này. Lưu Vân nói: chắc chắn là vẫn còn, tôi có thể thấy ở các ngân hàng, sáng và chiều luôn có những người áp tải tiền đấy thôi! Tôi nghĩ, ừ nhỉ, có lẽ đúng thế.
Tuy nhiên, anh chàng Khổng Tam còn khiến tôi thấy hứng thú hơn cả tiêu cục. Vì trong câu chuyện này Khổng Tam là người duy nhất tôi không hiểu rõ. Nếu nói những người khac, sự việc khác đều là mờ mờ ảo ảo, thì riêng Khổng Tam từ đầu đến cuối hoàn toàn không hé lộ gì hết. Tôi hỏi Mông Nhân về điều này, Mông Nhân cũng tuyên bố đầu hàng. Anh nói, có nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi kỹ thuật của Khổng Tam là như thế nào, nhưng anh đoán rằng Khổng Tam đã “xuất chiêu” trước lúc chạy ra xách va-li giúp nam trung niên kia. Nếu không, sẽ mãi không thể đánh cắp được tấm thẻ bài cần thu hồi.
Suy đoán là một nhẽ, tôi rất tin mình sẽ có ngày gặp lại Khổng Tam.
(Hết “Tầm tiêu ký”)
~HẾT THIÊN THƯ 1~