Lạt Mềm

Chương 91: 91: Ngoại Truyện 1-2





Vốn Tề Dĩ Phạm chuyển chủ đề sang chuyện cô giáo mới được thảo luận sôi nổi trên diễn đàn, Kiều Diên còn tưởng chuyện của mình đã xong, không ngờ Tề Dĩ Phạm lại một lần nữa kéo chủ đề về mình.
Trước giờ Kiều Diên không phải người có tố chất thu hút các chủ đề bát quái, nghe Tề Dĩ Phạm nói vậy, cậu không khỏi hơi ngẩn ra, hỏi.
"Nói gì về thầy?"
"Nói nếu thầy mà không từ chức thì nói không chừng sẽ thành một đôi với cô giáo mới."
"..."
Tề Dĩ Phạm nói xong, Kiều Diên im lặng mà bình thản nhìn cậu nhóc.

Nhìn một lát, Tề Dĩ Phạm từ ánh mắt này của Kiều Diên, thấy được sự cạn lời rất nhạt.
Tề Dĩ Phạm phì cười.
Kiều Diên: "..."
Tề Dĩ Phạm bỗng nhiên cười, tuy rằng Kiều Diên không biết vì sao, nhưng nhờ có nụ cười bất chợt này, bầu không khí gượng gạo mất tự nhiên lúc trước thoáng cái tan đi không ít.

Kiều Diên nhìn cậu nhóc, cũng khẽ mỉm cười.
Ánh nắng chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên người cậu, màu da vốn là nhợt nhạt cũng được phủ thêm một tầng ánh sáng mềm mại mỏng manh.

Dưới tầng ánh sáng đó, vóc dáng của chàng trai nhỏ nhắn mà thon dài, ngũ quan cũng được chiếu sáng trở nên rõ ràng mà sắc nét hơn.
Tề Dĩ Phạm vẫn cảm thấy Kiều Diên có ngoại hình không tệ, đến cả các bài thảo luận trên diễn đàn cũng nói nếu Kiều Diên không từ chức thì rất có thể sẽ thành một đôi với giáo viên mới.

Cậu nhóc cảm thấy điều này tuyệt đối có thể.
Ít nhất là Kiều Diên thừa sức xứng đôi với giáo viên mới.
Cậu có ngoại hình ưa nhìn, năng lực dạy học cũng rất giỏi, đời sống cá nhân lại sạch sẽ, tính cách tuy rằng hơi khô khan, nhưng rất khiến người ta yên tâm, trên người cậu có một loại yên tĩnh và thuận theo khó tả, khiến người khác ở bên cạnh cậu sẽ cảm thấy cuộc sống tuy rằng bình thường nhạt nhẽo, nhưng lại rất yên ả bình yên.
Tề Dĩ Phạm vẫn cảm thấy, cuộc sống tình cảm của Tần Đông Loan sẽ rất rầm rộ ồn ào.

Dù sao trong mắt cậu nhóc, người cậu này luôn mãnh liệt như ánh mặt trời, mang trên mình thứ ánh sáng có thể chiếu rọi cả nhân gian.
Chỉ là hiện tại, Tề Dĩ Phạm lại cảm thấy, cậu của mình ở bên cạnh một ánh trăng nhẹ nhàng như Kiều Diên cũng không tồi.

Tuy rằng yên tĩnh bình đạm, nhưng lại dài lâu bình yên.
Tảng đá nặng trong lòng Tề Dĩ Phạm rốt cuộc tại một khắc này tan thành mây khói.

Cậu nhóc bỗng như có cảm giác trở về trạng thái trước đây ở cùng Kiều Diên, thậm chí có thể nói chuyện vui đùa với Kiều Diên.
"Thầy cười gì chứ ạ? Em thấy rất có khả năng cô giáo mới sẽ nhìn trúng thầy."
"Đừng nói thế."
"Sợ gì chứ, dù sao cậu em cũng không ở đây."
"..."
"Ha ha ha!"
Kiều Diên nhìn cậu nhóc, cũng không nói gì.

Bầu không khí giữa hai người, giống như nhờ chủ đề vừa rồi mà trở nên tự nhiên cởi mở.
Tề Dĩ Phạm ngừng cười, nhìn về phía Kiều Diên, nhìn một lát, cậu nhóc gọi.
"Thầy."
"Ừm." Kiều Diên đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu nhóc.
"Thầy có thích chó không ạ?"
Kiều Diên không phản ứng lại câu hỏi của Tề Dĩ Phạm nên hơi ngẩn ra, sau đó mới hỏi lại.
"Chó gì cơ?"
"Nuôi chó làm thú cưng ấy, là chó thật!" Tề Dĩ Phạm nói.
Nhắc đến chủ đề này, hai mắt Tề Dĩ Phạm đều sáng lên, cũng không đợi Kiều Diên đáp lại, cậu nhóc đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy điện thoại ra cho Kiều Diên xem một đống ảnh và video.
Sau một lúc, Kiều Diên rốt cuộc hiểu chó thật trong lời Tề Dĩ Phạm là gì.
"Mấy hôm trước em sang nhà bạn chơi, nhà nó nuôi một con Béc-giê, ngầu lắm luôn! Em mê chết đi được! Quan trọng là, con chó đó nhìn thì bá như thế, nhưng lại rất nghe lời! Bộ lông xù đấy ôm siêu êm luôn, còn biết chơi bắt bóng!" Tề Dĩ Phạm hào hứng kể với Kiều Diên, còn mở một loạt ảnh và video dẫn chứng cho lời kể của mình.

Kiều Diên cúi đầu xem xong đống ảnh và video này.
"Thế nào ạ?" Tề Dĩ Phạm cho Kiều Diên xem xong một lượt, đặt điện thoại xuống, hai mắt sáng ngời nhìn Kiều Diên.
"Rất thú vị." Kiều Diên nói.
Tề Dĩ Phạm nghe cậu nói xong, ánh sáng trong mắt lại càng lấp lánh hơn, chỉ thiếu điều chưa bổ nhào luôn vào Kiều Diên mà thể hiện sự vui sướng: "Đúng rồi đó ạ, nuôi vui lắm, vậy thầy có muốn nuôi một con không?"
Đừng nói nuôi chó, Kiều Diên cảm thấy Tề Dĩ Phạm trước mắt không khác gì một chú cún con.

Năm nay cậu nhóc đã mười tám, nhưng tâm tính vẫn là một đứa trẻ, thích thứ gì đó thì sẽ biểu hiện ra rất rõ ràng.
Nói như thế, cũng chính là, có suy tư gì cũng không giấu được.
Kiều Diên nhìn Tề Dĩ Phạm, không trả lời câu hỏi của cậu nhóc mà hỏi ngược lại.
"Em muốn nuôi hả?"
Tề Dĩ Phạm điên cuồng gật đầu: "Muốn lắm ạ."
Nói xong, Tề Dĩ Phạm lại buồn bã cúi đầu: "Nhưng mà mẹ em không cho."
"Mẹ bảo cuối năm là em đi du học rồi, bây giờ nuôi, sau em đi rồi sẽ không có ai chăm sóc cho nó."
"Nhưng mà em thích lắm, vô cùng rất muốn nuôi một con." Tề Dĩ Phạm nói.
Tề Dĩ Phạm nói tới đây, sắc mặt cũng đã buồn thiu.

Kiều Diên nhìn cậu nhóc, sau đó lại rũ mắt nhìn tấm ảnh trong điện thoại của Tề Dĩ Phạm.
Kiều Diên chưa từng nghĩ đến chuyện nuôi thú cưng.
Chủ yếu là vì cậu không có kinh nghiệm nuôi thú cưng.
Trước khi gặp Tần Đông Loan, cậu vẫn luôn sống một mình, ấn tượng sâu nhất đối với động vật nhỏ chính là mấy chú mèo hoang mập mạp được học sinh trong trường cho ăn.
Đến hiện tại, trong nhà vẫn chỉ có cậu và Tần Đông Loan.


Lại nói, tuy rằng cuộc sống bình đạm, nhưng đúng là vẫn có hơi trầm lặng quá.
Nếu nuôi một con, có lẽ sẽ mang đến một bầu không khí khác.
Tề Dĩ Phạm vẫn còn đang đau buồn cúi đầu ngắm nghía ảnh và video trong máy mình.

Kiều Diên nhìn dáng vẻ của cậu nhóc, một lát sau, nói.
"Thầy sẽ thử bàn với cậu em xem."
Kiều Diên nói xong, Tề Dĩ Phạm ngẩng phắt đầu lên.
Dáng vẻ giống hệt với một chú cún con sắp được thưởng.

Kiều Diên nhìn Tề Dĩ Phạm, có ảo giác nhìn thấy cả cái đuôi đang vẫy loạn của cậu nhóc.
Ánh mắt cậu hiện lên ý cười thấp thoáng, nói.
"Nếu được, thì sau này em có thể thường xuyên đến đây chơi."
"Yeah!"