EDITOR: LAM
Bạch Lâm Sanh đột nhiên sốc lại tinh thần, anh quay trở lại cục cảnh sát sau đó bắt tay điều tra mọi việc.
Bạch Lâm Sanh quyết không để cho Tô Cẩm Phong chết một cách oan uổng như thế. Rõ ràng là một đứa trẻ vô tội, cũng bởi vì anh mà liên lụy dẫn tới mất mạng. Nếu anh cứ mãi sa sút thế này, nhất định sẽ khiến cho Tô Cẩm Phong ở dưới suối vàng phải thất vọng.
Huống hồ còn có tính mạng của những người đang nằm trong tay bọn chúng, nếu không nhanh chóng diệt trừ, chẳng biết sẽ có bao nhiêu người giống như Tô Cẩm Phong, bị bọn chúng sát hại dã man.
Tuy nhiên, vấn đề nan giải nhất lúc này chính là manh mối hoàn toàn đứt đoạn, phải làm sao mới có thể tìm ra bằng chứng của tổ chức ngầm này? Kể cả khi bắt được một trong số thành viên của bọn chúng cũng là điều cũng vô ích. Bởi vì những người đó, bất kể họ là ai, đã cống hiến bao nhiêu cho tổ chức rồi cũng sẽ bị giết người diệt khẩu, không chút do dự.
Manh mối duy nhất có thể điều tra chính là tên đã giết chết Tô Cẩm Phong, nếu như hắn là người phụ trách việc ám sát, vậy thì phải là kẻ có tài thiện xạ tốt nhất trong tổ chức ngầm.
“Sếp à, vết thương do đạn bắn của anh vẫn chưa lành, anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới đúng.” Nhìn thấy Bạch Lâm Sanh bỏ mặc thương thế của mình trong khi lại liều mạng điều tra manh mối như vậy, cấp dưới của anh nhịn không được phải lên tiếng khuyên ngăn. Hoặc là sa sút đến mức chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì, hoặc là bạt mạng đến liều lĩnh, tất cả đều quá mức cực đoan.
Song, trời không chiều lòng người, bởi vì chậm chạp không tìm được manh mối đột phá nào, bắt được thành viên cốt cán của tổ chức thì lại để bị giết, cho nên cấp trên không muốn giao vụ án này cho Bạch Lâm Sanh phụ trách nữa.
Cho dù Bạch Lâm Sanh không muốn giao vụ án này cho người khác nhưng mệnh lệnh của cấp trên, anh không thể không nghe. Kết quả là, Bạch Lâm Sanh lại trở thành kẻ nhàn rỗi, tuy nhiên, anh sẽ không từ bỏ một cách đơn giản như vậy.
Bạch Lâm Sanh từng nói mình nhất định phải báo thù cho Tô Cẩm Phong, mỗi khi đêm xuống ở một mình, Bạch Lâm Sanh lại nhớ tới Tô Cẩm Phong. Nếu như lúc ấy anh không quá thân thiết với cậu thì có lẽ kết cục sẽ khác. Chỉ là hiện tại, có nói gì cũng đã muộn. Tô Cẩm Phong không còn ở nhân thế, chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.
Bia trên bàn, hết chai này đến khác, Bạch Lâm Sanh liều mạng muốn uống say, mặc kệ lời khuyên nhủ của những người xung quanh.
Bỗng dưng, anh lại trông thấy dáng hình giống Tô Cẩm Phong như đúc kia, nhưng mà lúc này đây, anh sẽ không cho rằng đó là Tô Cẩm Phong nữa. Anh biết, kẻ đó là ai.
Bạch Lâm Sanh bất thình lình đặt bia trong tay xuống rồi đứng bật dậy đuổi theo dáng hình kia. Có điều thân thủ người nọ nhanh nhạy, anh đuổi không kịp. Song, anh có thể nhìn ra, tên này đang cố ý đợi mình.
Bạch Lâm Sanh vẫn đuổi theo hắn, thời điểm xoay người rẽ vào khúc cua cũng là lúc hắn bước ra. Kim khí lạnh lẽo áp vào trán Bạch Lâm Sanh mà vẻ mặt của kẻ cầm súng lại cực kì bình thản. Hắn ngậm một điếu thuốc lá, lạnh lùng cười, “Cảnh sát Bạch, lẻ loi đuổi theo tôi thế này, anh đúng là không sợ chết nha.”
“Nếu tao sợ chết, tao đã không đuổi theo mày.” Bạch Lâm Sanh vô cùng bình tĩnh, cho dù họng súng có chĩa vào trán, anh cũng chẳng bận tâm.
Trước sự bình tĩnh của Bạch Lâm Sanh, người nọ chẳng chút ngạc nhiên mà là từ tốn nhả khói thuốc, chậm rãi nói: “Nghe đồn án tử đó đã không còn thuộc quyền quản lí của anh nữa, anh đuổi theo tôi làm gì?”
“Mặc dù án tử đã không còn thuộc quyền quản lí của tao nhưng mày là tội phạm, tao là cảnh sát, dĩ nhiên là có tư cách bắt mày.” Bạch Lâm Sanh nhìn chằm chằm người nọ, có điều màn đêm quá mức u ám, người nọ lại mang kính râm cho nên không thấy rõ gương mặt.
“Chẳng qua là, việc anh tự mình tới nạp mạng xác thực nằm ngoài dự liệu của tôi.” Khóe môi người nọ khẽ nhếch, hắn vừa định bóp cò kết liễu Bạch Lâm Sanh thì bỗng dưng nghe được tiếng tri hô truyền đến cách đó không xa, “Sếp!”
Người nọ tựa hồ bị làm cho giật mình, Bạch Lâm Sanh nhanh chóng chớp lấy thời cơ, anh vội nhấc tay lên siết lấy cổ tay người nọ, người nọ cũng đã bóp cò nhưng viên đạn lại chệch hướng bắn xuống đất. Ánh mắt Bạch Lâm Sanh trở nên nghiêm túc, anh đập tay người nọ vào bức tường bên cạnh, bởi vì quá đau nên hắn không thể không buông khẩu súng trên tay.
Song, người nọ sao có thể để Bạch Lâm Sanh dễ dàng khống chế như vậy? Hắn nhấc chân đá vào cổ của Bạch Lâm Sanh, Bạch Lâm Sanh né đòn bằng cách ngồi xổm xuống, hắn nhân cơ hội đó giãy khỏi tay của Bạch Lâm Sanh.
Thế nhưng, muốn thoát khỏi Bạch Lâm Sanh đâu phải điều dễ dàng, anh đứng bật dậy, một lần nữa tóm lấy cánh tay của người nọ sau đó giơ tay còn lại của mình lên giật chiếc kính râm của hắn, bằng bất cứ giá nào anh phải thấy cho được mặt của hắn.
Chẳng qua là, Bạch Lâm Sanh hoàn toàn không ngờ tới, người trước mặt mình…
“Sao nào? Cảnh sát Bạch, chần chừ một chút là sẽ mất mạng đấy, lẽ nào anh không biết?” Mất đi chiếc kính râm ngụy trang, người nọ nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, kề họng súng vào trán của Bạch Lâm Sanh.
Người nọ nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, tỏa nắng như ánh mặt trời, Bạch Lâm Sanh sao có thể quên được gương mặt đó?
Tô Cẩm Phong! Hắn vậy mà lại là Tô Cẩm Phong! Tô Cẩm Phong chưa chết, thậm chí còn biến thành tay bắn súng tỉa của tổ chức ngầm!
“Cảnh sát Bạch, thế nào? Ngạc nhiên lắm à?” Tô Cẩm Phong cười khẽ, mang theo chút tinh quái, khác hẳn với vẻ hồn nhiên trong sáng của trước đây. Không một ai có thể nghĩ rằng, Tô Cẩm Phong lại có thể bình an vô sự đứng ở trước mặt anh, đã vậy còn thay đổi cả thân phận.
“Có thể không ngạc nhiên ư?” Bạch Lâm Sanh hoàn hồn, hỏi ngược lại một câu.
Anh chưa từng nghĩ tới, người nọ và Tô Cẩm Phong sẽ là cùng một người. Rõ ràng thân hình giống như thế mà anh lại chẳng hề hoài nghi. Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ nghi ngờ người đó có phải là Tô Cẩm Phong hay không. Tuy nhiên, bởi vì Tô Cẩm Phong mà anh đánh mất lý trí, che luôn cả đôi mắt của mình.
“Thật lãng phí khi anh buồn thương da diết, thống khổ tự trách bản thân mình lâu như vậy phải không? Nào có ngờ, tôi chẳng qua chỉ là giả chết mà thôi.” Tô Cẩm Phong khẽ nheo lại cặp mắt hẹp dài rồi nở nụ cười xinh đẹp, so với thân phận lúc chưa bị vạch trần là hai nhân cách hoàn toàn khác nhau.
“Lúc trước cho dù mày cố ý tiếp cận tao nhưng tao đâu có phát hiện ra thân phận của mày, hà tất phải làm chuyện thừa thãi?” Bạch Lâm Sanh thật sự không hiểu, anh chẳng hề tra được Tô Cẩm Phong có dính líu gì đến tổ chức ngầm, cần gì phải giả chết lừa anh?
“Tại sao tôi phải kể cho anh biết hả cảnh sát Bạch?” Tô Cẩm Phong cười khúc khích hỏi lại một câu. Hắn xác thực không cần trả lời câu hỏi của Bạch Lâm Sanh, dù gì giữa hắn và Bạch Lâm Sanh chính là mối quan hệ giữa tội phạm và cảnh sát.
Bỗng dưng, Tô Cẩm Phong đè Bạch Lâm Sanh lên tường, hắn xáp lại gần sau đó cười nói, “Có điều, tôi biết là cảnh sát Bạch rất thích tôi, đúng không?” Lời nói mỉa mai như vậy khiến Bạch Lâm Sanh chẳng thể phản bác.
“Dù là như vậy tao cũng sẽ không tha cho mày.” Bạch Lâm Sanh và Tô Cẩm Phong bốn mắt nhìn nhau, anh tuyệt đối sẽ không vì điều này mà mềm lòng với Tô Cẩm Phong. Bởi lẽ trên tay Tô Cẩm Phong không biết đã nhuốm bao nhiêu máu tươi rồi.
“Thì đã sao?” Khóe môi Tô Cẩm Phong gợi lên chút ý cười, hiển nhiên là chẳng thèm để tâm đến lời nói của Bạch Lâm Sanh, “Hiện tại là ai không tha cho ai, còn chưa biết được đâu. Chắc là cảnh sát Bạch quên mất, mạng của anh đang nằm trong tay tôi.”
Bất thình lình có tiếng bước chân truyền đến, Tô Cẩm Phong nhanh nhạy chĩa họng súng xuống bụng của Bạch Lâm Sanh sau đó phủ lên đôi môi anh.
Vài người cấp dưới của Bạch Lâm Sanh sửng sốt khi đột nhiên trông thấy hai người đàn ông hôn nhau, thế nên họ vội vàng tránh ra.
Đợi những người đó rời đi, Tô Cẩm Phong mới chậm rãi buông Bạch Lâm Sanh ra. Chỉ nghe hắn cười khẽ một tiếng: “Cảnh sát Bạch, có vẻ như anh phải đi cùng với tôi rồi. Tôi vừa không muốn giết anh vừa không muốn để anh trở về.”
HẾT CHƯƠNG 6