Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 97




Đột nhiên, tổng quản lý quán bar loạng choạng chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

Ông vội vàng bước lên trước, cúi đầu khom lưng trước mặt Ôn Vũ Thần, vẻ mặt đầy khép nép:

 

“Trời ơi, ông chủ, anh tới sao không báo trước một tiếng? Tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả.”

 

Ánh mắt của Ôn Vũ Thần lạnh lẽo như băng, hoàn toàn không nhìn tổng quản lý lấy một lần, chỉ chăm chăm dõi về phía anh Đao kia.

 

Tổng quản lý nhận ra có điều không ổn, ánh mắt liền dõi theo tầm nhìn của Ôn Vũ Thần, lập tức giận dữ quát lên:

 

“Các người giỏi lắm. Cả gan gây chuyện ở đây. Đúng là chán sống rồi.”

 

Anh Đao sững sờ tại chỗ, nhìn chăm chăm tổng quản lý, mãi một lúc lâu mới nghẹn ngào lên tiếng:

 

“Ông vừa gọi hắn là gì? Ông chủ?”

 

Trước đó không lâu, anh Đao cùng vài đàn em muốn làm ăn, thấy quán bar này rất có triển vọng nên thường xuyên lui tới tìm tổng quản lý, ngỏ ý muốn đầu tư cổ phần.

 

Nhưng vì vốn liếng quá ít, hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn, họ đành ngậm ngùi rời đi.

 

Anh Đao không cam lòng, nhiều lần muốn liên hệ với ông chủ quán bar, nhưng chỉ nghe được tin đồn rằng ông chủ là người sở hữu tài sản hàng trăm triệu.

 

Chưa kể, quán bar còn có vài vệ sĩ được sắp xếp riêng, người nào người nấy đều là cao thủ đai đen Taekwondo, ra tay đủ để khiến người khác nằm liệt.

 

Trong chớp mắt, anh Đao cảm thấy cả người mình rơi xuống hầm băng.

 

Chuyện hợp tác không thành đã đành, giờ lại trực tiếp đắc tội với ông chủ!

 

Liệu hắn có còn mạng để trở về?

 

Tổng quản lý chẳng thèm bận tâm, chỉ vẫy tay về phía sau.

 

Bốn người bảo vệ mặc đồng phục nhanh chóng tiến tới, dáng đứng nghiêm nghị, áp lực toát ra khiến anh Đao cùng đám đàn em run rẩy không dám cử động.

 

Có kẻ nhanh trí xoay người bỏ chạy, nhưng bị tổng quản lý tóm gọn rồi đá một cú thật mạnh.

 

“Dám chọc tới ông chủ của chúng tôi? Xem ra mấy người hết đường sống rồi. Lôi ra ngoài, đánh cho một trận.”

 

Tình huống bất ngờ xoay chuyển khiến Dư Vãn và Kiều Sở Sở ngây người tại chỗ.

 

Tiếng khóc thút thít của Kiều Đông Phóng cũng lập tức dừng lại.

 

Anh ta ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn mọi thứ trước mắt. Đột nhiên, anh ta hưng phấn đứng bật dậy, ôm chầm lấy Kiều Sở Sở.

 

“Em họ, anh còn sống. Ha ha ha, sống rồi... c.h.ế.t tiệt, sống rồi.”

 

Không khí căng thẳng bị tiếng hét của Kiều Đông Phóng phá tan.

 

Kiều Sở Sở vội vàng đưa tay bịt miệng anh ta lại.

 

“Anh họ, bình tĩnh chút đi.”

 

Anh Đao run rẩy, hai chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất.

 

“A... ông chủ, anh rộng lượng, đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi. Chúng tôi chỉ đến đây uống rượu, cũng là góp phần làm ăn cho quán anh thôi mà.”

 

Anh Đao cười giả lả, hai tay chắp lại tỏ vẻ khúm núm.

 

Ôn Vũ Thần nhếch môi cười lạnh, bước tới gần, vỗ vỗ mặt hắn như vỗ một con chó.

 

“Ha, thấy ngươi biết điều như vậy, tôi cũng vui lòng tha cho một lần.”

 

Anh Đao mừng rỡ như được đại xá, lập tức dập đầu ba cái thật mạnh.

 

“Cảm ơn ông chủ. Sau này tôi nguyện làm trâu làm ngựa vì anh…”

 

Ôn Vũ Thần đứng thẳng người dậy, giọng nói lạnh nhạt vang lên:



 

“Tuy nhiên, ngươi lại dám gây chuyện ở quán bar của ta, còn đánh người đến mức này, thật sự là phạm quy.”

 

Ôn Vũ Thần chỉ về phía Kiều Đông Phóng, giọng điệu nhẹ nhàng mà nguy hiểm.

 

Kiều Đông Phóng khẽ run rẩy, không dám nhìn thẳng vào mắt Đao Ca.

 

Anh Đao nghiến răng, móc toàn bộ tiền trong túi, nhét hết vào tay Kiều Đông Phóng.

 

“Anh bạn, hôm nay là lỗi của tôi. Đừng chấp nhất nhé.”

 

Hắn nặn ra một nụ cười gượng gạo, vỗ nhẹ lên cánh tay của Kiều Đông Phóng.

 

Nhìn xấp tiền dày cộm trên tay, Kiều Đông Phóng trừng to mắt. Phát tài rồi.

 

Giờ phút này, anh ta không thấy đau tay, cũng không choáng đầu nữa, cảm giác như vừa nuốt tiên đơn.

 

Kiều Sở Sở trừng mắt lườm, không nhịn được nhỏ giọng mắng:

 

“Đúng là đồ hám tiền. Thu lại cái dáng vẻ đáng xấu hổ đó đi!”

 

Kiều Đông Phóng cười hề hề, gật đầu lia lịa.

 

“Em họ, người đó là ai thế? Ghê gớm quá, khiến anh Đao cũng phải sợ xanh mặt!”

 

Anh ta hạ giọng hỏi, hai tay đặt lên vai Kiều Sở Sở.

 

Kiều Sở Sở lập tức gạt tay anh ta ra, mất kiên nhẫn nói:

 

“Đợi lát nữa em sẽ nói cho.”

 

Sau khi đền bù xong, anh Đao lau vội mồ hôi trên trán.

 

“Haha, hôm nay chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi, mong ông chủ đừng để bụng.”

 

Ôn Vũ Thần khẽ hắng giọng, ánh mắt lóe lên một tia gian xảo.

 

“Chặt một chân của hắn.”

 

Từ trong góc tối của quán bar, mấy vệ sĩ nhanh chóng bước tới, xách anh Đao lôi ra ngoài.

 

Anh Đao đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, cảm giác như bị sét đánh trúng đầu.

 

“Không phải chứ, ông chủ. Sao ngài có thể làm vậy? Cứu mạng! Có người g.i.ế.c người rồi...”

 

Tiếng gào thét của hắn ngày càng xa dần, đám đàn em phía sau thì sợ đến mức gần như muốn tè ra quần.

 

Bỗng, một tên đàn em run rẩy bước lên, hét lớn:

 

“Ông chủ, xin ngài tha cho đại ca.Là có người sai hắn làm vậy.”

 

Dư Vãn lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đầy cảnh giác:

 

“Ai sai hắn?”


 

Tên đàn em ấp úng một hồi lâu, hai tay không ngừng vò nát mép áo.

 

Tổng quản lý giận đến phát điên, tung một cú đá vào người hắn:

 

“Thằng nhãi này, mày câm luôn rồi hả?”

 

Tên đàn em gãi đầu gãi tai, cố rặn từng chữ ra khỏi miệng:

 

“Là... là một cô gái họ Tống. Cô ấy bảo chúng tôi hôm nay nhất định phải dạy dỗ người này, còn sai người giả làm quản lý gọi điện cho Kiều Sở Sở...”

 

Giọng hắn nhỏ dần, lí nhí như muỗi kêu.

 



Kiều Đông Phóng tức đến đỏ mặt tía tai:

 

“Tốt lắm, tôi biết ngay hôm nay các người cố tình đến gây sự mà.”

 

Anh ta xắn tay áo, định xông lên nhưng bị Kiều Sở Sở kéo lại.

 

Kiều Sở Sở lén lút nhìn Dư Vãn, ánh mắt hai người thoáng qua sự hiểu ý ngầm.

 

Người mà tên đàn em nhắc đến – cô Tống – chính là Tống Nghiên.

 

Dư Vãn trầm ngâm một lát rồi cất giọng lạnh lùng:

 

“Biết rồi. Tôi sẽ không để yên cho cô ta đâu.”

 

Ôn Vũ Thần liếc nhìn tổng quản lý, ra hiệu bằng ánh mắt.

 

Tổng quản lý lạnh toát sống lưng, liên tục gật đầu.

 

“Ông chủ yên tâm, tôi sẽ xử lý tất cả bọn chúng.”

 

Lục Trầm đứng bên cạnh nở nụ cười hài lòng, quay sang Dư Vãn, nét mặt dịu dàng trở lại.

 

“Cô Dư, chúng ta đi thôi.”

 

Dư Vãn gật đầu, ánh mắt phức tạp.

 

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Ôn Vũ Thần như vậy.

 

Trước đây, khi đọc những bài đánh giá trên mạng, Dư Vãn chỉ nghĩ rằng Ôn Vũ Thần là một chàng trai trẻ trung, vui vẻ, tính tình ôn hòa.

 

Nhưng gương mặt lạnh lẽo của Ôn Vũ Thần vừa rồi khiến cô không khỏi kinh ngạc.

 

Quả nhiên, con người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

 

Thấy Dư Vãn đang thất thần, Ôn Vũ Thần đưa tay vẫy nhẹ trước mặt cô:

 

“Cô Dư?”

 

Dư Vãn vội hoàn hồn, gượng cười:

 

“À, thầy Ôn, hôm nay thật cảm ơn anh nhiều.”

 

Kiều Sở Sở dìu Kiều Đông Phóng, cả hai cùng đi ra ngoài.

 

Bước ra khỏi quán bar, Kiều Đông Phóng cúi đầu liên tục trước cả ba người.

 

“Cảm ơn mọi người đã cứu mạng tôi. À nhầm, cảm ơn hai vị đại ca đã cứu mạng tôi. Tôi vô cùng đội ơn...”

 

Ôn Vũ Thần chỉ khẽ mỉm cười nhàn nhạt:

 

“Không có gì, về nghỉ ngơi đi.”

 

Ngồi trong xe, Kiều Sở Sở vẫn cảm thấy như vừa trải qua một giấc mơ. Cô níu lấy cánh tay của Dư Vãn.

 

“Chị Dư, hôm nay thầy Ôn thật sự quá ngầu!”

 

Dư Vãn lườm cô một cái, bất đắc dĩ nói:

 

“Em đúng là bốc đồng, một mình lao vào đó. Sao không gọi thêm người?”

 

Kiều Sở Sở cười khổ, đưa tay xoa trán:

 

“Haiz, ai mà ngờ được đây là âm mưu của Tống Nghiên chứ. Em cứ nghĩ chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nào ngờ đám côn đồ đó làm em sợ c.h.ế.t khiếp.”

 

Cô vỗ n.g.ự.c thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngồi ở ghế lái, Ôn Vũ Thần từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.