Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 48




Lục Trầm lập tức nắm lấy tay Dư Vãn, đôi mày hơi nhướn lên đầy vẻ trêu chọc.

“Sao thế, em đau lòng à?”

 

Dư Vãn nhịn không được mà bật cười. Cô không ngờ một câu nói đầy ghen tuông như vậy lại có thể thốt ra từ miệng anh.

 

Thái độ của người đàn ông vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang đùa. Gương mặt cô bất giác thoáng hiện chút nghiêm nghị.

 

Đạo diễn vì nể mặt Lục Trầm nên đã sắp xếp những cảnh quay của anh lên đầu tiên.

 

“Làm gì có, em chỉ quan tâm đến bạn trai mình thôi, đâu còn tâm trí để ý đến người khác.”

 

Mặc dù chỉ là câu nói trấn an, nhưng khi lọt vào tai Lục Trầm, lại khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu.

 

Hai người tình tứ một lúc rồi tiếp tục quay phim cả ngày.

 

Dù chỉ là khách mời, Lục Trầm không có nhiều cảnh quay.

 

Quay xong phần mình, anh đứng bên cạnh quan sát Dư Vãn diễn xuất.

 

Khi ngày quay kết thúc, Lục Trầm vẫn kiên trì bám theo Dư Vãn, định cùng cô về nhà.

 

Nhưng vừa đi được vài bước, Dư Vãn đã dừng lại, dứt khoát chặn anh lại.

 

“Xung quanh đoàn phim có không ít paparazzi theo dõi. Nếu không muốn ngày mai lên hot search ngồi, tốt nhất chúng ta nên đi riêng.”

 

Câu này không phải là nói quá. Đám phóng viên săn tin chỉ chực chờ để có được một scandal động trời.

 

Lục Trầm miễn cưỡng đứng yên: “Vậy em đi trước đi, lát nữa anh sẽ tìm em.”

 

Dư Vãn gật đầu, an tâm rời khỏi phim trường.

 

Lúc này trời đã nhá nhem tối. Hoành Điếm nằm ở khu ngoại ô, ngoài mấy ngọn đèn đường lờ mờ, ánh sáng xung quanh rất hiếm hoi.

 

Dư Vãn bước đi một mình trên con phố, không tránh khỏi cảm giác lạnh sống lưng.

 

Cô tăng tốc, bước nhanh hơn về phía bãi đỗ xe.

 

Nhưng chưa đi được bao xa, một bóng người bỗng chắn ngang lối cô.

 

“Dư Vãn, tao mất bao công sức mới tìm được mày!”

 

Dư Diệu Tổ đứng chắn ngay trước mặt cô. Thân hình ục ịch như ngọn núi nhỏ của gã chắn kín cả con đường.

 

Kể từ khi Lưu Tố Phân phát điên, không còn ai quan tâm đến cuộc sống thường ngày của Dư Diệu Tổ.

 

Chất lượng cuộc sống của gã tụt dốc thảm hại. Trên người gã dính đầy bẩn thỉu, tóc tai bết dầu thành từng lọn.

 

“Có chuyện gì?” Ánh mắt lạnh lùng của Dư Vãn tràn đầy sự chán ghét.

 

Dư Diệu Tổ gãi đầu mạnh đến mức một mảng lớn gàu trắng rơi lả tả xuống đất.



 

“Chính mày khiến con đàn bà đó phát điên, bây giờ chẳng còn ai nấu cơm cho tao nữa. Mày phải về nhà chăm sóc tao.”

 

Dư Diệu Tổ ngẩng cao đầu, nói như thể đang ban phát thánh chỉ.

 

Dư Vãn càng nghe càng thấy buồn cười. Lưu Tố Phân cả đời quay cuồng vì gã, cuối cùng trong miệng gã chỉ còn lại mấy chữ “con đàn bà đó”.

 

Cô không khỏi tò mò, nếu Lưu Tố Phân vẫn còn tỉnh táo và nghe được những lời này, không biết sẽ có phản ứng ra sao.

 

“Không ai nấu cơm thì ra ngoài ăn. Tao không có nghĩa vụ chăm sóc mày.”


 

Gương mặt Dư Vãn lạnh tanh, cô chỉ tay về phía bên cạnh: “Chó ngoan không cản đường, tránh ra ngay.”

 

Dư Diệu Tổ bắt đầu bối rối, nhưng vẫn đứng lì không chịu nhúc nhích.

 

“Nếu không phải vì chăm sóc tao, nhà tao đã chẳng thèm nhận cái thứ tốn cơm như mày. Chăm tao là bổn phận của mày. Nếu không có tao, mày đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi!”

 

Dư Vãn nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười.

 

“Từ nhỏ đến lớn, các người đâu có tốn bao nhiêu tiền cho tao chứ. Việc nhà cũng là tao làm hết.

 

“Thuê một người giúp việc, mỗi tháng cũng tốn bốn ngàn tệ, chưa kể tao đã làm suốt nhiều năm liền. Hơn nữa, số tiền tao gửi về nhà mấy năm nay cũng đủ để trả hết cái gọi là ơn nghĩa rồi.”

 

Dư Vãn tự thấy mình đã nói rất rõ ràng. Nếu là người biết điều, hẳn phải tự rút lui.

 

Nhưng Dư Diệu Tổ lại không phải kẻ biết điều. Gã thậm chí còn cho rằng như vậy vẫn chưa đủ.

 

“Ơn dưỡng dục lớn hơn trời, sao chỉ vài đồng bạc đã xong? Dư Vãn, mau về nhà chăm tao! Tao có thể không tính toán chuyện cũ, nếu không mày đừng hòng sống yên!”

 

Vừa nói, gã vừa cố tình vung tay nắm đ.ấ.m đe dọa.

 

Dư Vãn không hề sợ hãi, thậm chí còn thấy gã đúng là có vấn đề.

 

Ngay từ ngày tòa tuyên án, cô đã ký giấy đoạn tuyệt quan hệ.

 

Giữa họ giờ đây chỉ là những người xa lạ biết tên nhau, Dư Diệu Tổ lấy tư cách gì mà đưa ra yêu cầu?

 

Dư Vãn thấy cả nhà này không ai bình thường, cách tốt nhất là tránh xa.

 

Cô lập tức quay người bước đi, không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.

 

Chỉ mới đi được vài bước, bỗng dưng cánh tay Dư Vãn bị ai đó giữ chặt.

 

Dư Vãn quay đầu lại, phát hiện ra chính là Dư Diệu Tổ đang nắm lấy cánh tay cô, giữ chặt không buông.

 

Trong dạ dày Dư Vãn lộn xộn như sóng biển, nếu cô nhớ không lầm, Dư Diệu Tổ đang dùng bàn tay đầy vảy gàu để nằm lấy cô.

 

Có lẽ do tác động tâm lý, làn da bị Dư Diệu Tổ chạm vào có cảm giác ngứa ngáy, như thể có con bọ nhảy qua.

 

"Buông ra.” Dư Vãn cố gắng kiềm chế sự khó chịu, lạnh lùng nói.



 

Dư Diệu Tổ lại bắt đầu làm loạn: "Tao không buông, Lưu Tố Phân cái loại vô dụng đó đã phát điên rồi, bọn họ nói muốn gả mày cho tao làm vợ, mày phải về chăm sóc tao!”

 

Nghe đến đây, Dư Vãn không thể kiềm chế được nữa, cô lập tức nôn ra một ngụm.

 

Cô không thể tin nổi, bảo cô gả cho Dư Diệu Tổ, đây đúng là một trò đùa ác độc nhất trên đời.

 

Hơn nữa, trước đây không phải Dư Diệu Tổ đã tuyên bố sắp kết hôn rồi sao? Giờ lại còn muốn làm trò này?

 

"Mày c.h.ế.t cái tâm đó đi. Đừng quên, tao từng làm chị mày.”

 

Dư Diệu Tổ không quan tâm, chỉ vung tay lên, “Thì sao? Dù sao cũng là phụ nữ, đâu phải chị em ruột thịt, có gì phải bận tâm?"

 

Dư Vãn cảm thấy trong lòng lạnh toát. Cả gia đình này đều không có hy vọng cứu vãn nữa rồi.

 

Cô phải nghĩ cách tự bảo vệ mình, nếu không sẽ phải chịu đựng những điều tồi tệ trong tay cái tên béo này.

 

Dư Diệu Tổ không dễ dàng buông tha, Dư Vãn chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.

 

Cô nhắm vào khu vực giữa hai chân của gã, không một chút do dự, lập tức đá mạnh vào đó.

 

Dư Diệu Tổ hét lên thảm thiết như một con heo bị mổ, hai tay ôm chặt lấy vùng dưới, không thể ngừng lăn lộn trên đất vì đau đớn.

 

“Mẹ kiếp, đồ đàn bà hạ tiện, tao nhất định phải g.i.ế.c mày!"

 

Nhìn vẻ mặt thảm hại của gã, Dư Văn không thể kiềm chế được một nụ cười lạnh.

 

Cô lại một cước giẫm mạnh lên tay Dư Diệu Tổ, dùng gót giày đè xuống vài lần.

 

Rất nhanh, m.á.u bắt đầu rỉ ra từ tay gã,

 

cảnh tượng vô cùng thê thảm.

 

Nhưng lúc này không ai cảm thấy thương tiếc cho gã, trái lại, Dư Vãn trên mặt lại lộ ra một nụ cười mãn nguyện.

 

"Lần sau nếu còn để mày nói những lời vô nghĩa này, đừng trách tao không nể tình."

 

Dư Vãn bình tĩnh rút chân về, vừa chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên người cô bị kéo về phía trước một cái, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

 

Cô cúi nhìn, cổ chân vốn trắng nõn giờ bị một bàn tay béo ú nắm lấy.

 

Bàn tay ấy lúc này vẫn còn dính máu, Dư Vãn không khỏi cảm thán sự kiên trì của Dư Diệu Tổ.

 

Nhưng cùng lúc đó, sự ngưỡng mộ này cũng không ngăn cản được Dư Vãn thêm một lần nữa giẫm mạnh lên tay gã.

 

Dư Diệu Tổ vốn quen được nuông chiều, bị đá một cái liền lập tức buông tay ra, không còn sức để làm phiền.

 

Dư Vãn lạnh lùng nhìn Dư Diệu Tổ, không kìm được cúi xuống, nhìn thẳng vào mặt gã, từng chữ một nói:

 

“Tao không phải bảo mẫu miễn phí của mày, đừng nghĩ có thể lợi dụng tao.”