Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 44




“Em còn chưa hỏi anh đó, tối không ngủ được chạy tới đây làm gì?”

Lục Trầm bỗng dưng không nói nữa, ánh mắt chăm chú nhìn vào bên cạnh Dư Vãn.

 

Trợ lý sợ hai người hiểu lầm, vội bước lên giải thích:

“Dư tiểu thư, chị hiểu lầm rồi, tối nay có tiệc tiếp đãi do đoàn phim sắp xếp, anh Lục cũng vừa mới kết thúc.”

 

Nghe nói đối phương là đến bàn chuyện chính sự, chút tự tin trong lòng Dư Vãn cũng tan biến, cô bối rối cúi đầu.

 

Sự giận dữ mà cô dự đoán không xuất hiện, Lục Trầm chỉ quay sang dặn dò trợ lý bên cạnh:

“Đưa vị tiểu thư này về trước.”

 

Trợ lý lập tức đáp lời, nhanh chóng đi lấy xe.

 

Trợ lý là người của Lục Trầm, Dư Vãn tất nhiên yên tâm, sau khi nói địa chỉ xong liền thoải mái ngồi vào ghế sau.

 

Người không liên quan đều đã được tiễn đi, Lục Trầm lúc này mới lạnh lùng nhìn Lục Vân Triều, hỏi:

“Em làm gì ở đây?”

 

Dư Vãn ngạc nhiên nhìn hai người, lúc này mới nhận ra giữa họ dường như có một bầu không khí căng thẳng, mơ hồ như thuốc súng.

 

Trong lòng cô không khỏi hồi hộp, chẳng lẽ hai người này quen nhau?

 

Lục Vân Triều nở nụ cười ngạo nghễ, liếc nhìn Dư Vãn đầy vẻ mờ ám, rồi nói:

“Đương nhiên là muốn làm quen chị gái rồi, sao vậy, anh họ, anh giận rồi à?”

 

Một câu “anh họ” khiến CPU trong đầu Dư Vãn như bị đốt cháy.

 

Hóa ra hai người này là họ hàng, vậy mà Lục Vân Triều lại đi làm người mẫu nam ở quán bar?

 

Bây giờ chẳng lẽ thịnh hành mấy cậu ấm đi trải nghiệm cuộc sống bằng cách bán sắc đẹp?

 

Như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Dư Vãn, Lục Trầm kéo cô lại, giấu sau lưng mình.

 

Anh chắn ánh mắt của Lục Vân Triều một cách kín đáo, khí chất xung quanh lạnh lẽo đáng sợ.

“Đây là sản nghiệp của nhà họ Lục.”

 

Dư Vãn lập tức tỉnh ngộ, nhưng trong lòng lại dấy lên sự tức giận vì cảm thấy bản thân bị lợi dụng.

 

Dù cô không biết mục đích Lục Vân Triều tiếp cận mình là gì, nhưng dù là lý do nào, cũng khó lòng khiến người ta có thiện cảm.

 

“Sao chị không nói gì vậy? Tối nay chúng ta đã chơi vui vẻ thế cơ mà, chẳng lẽ chị quên nhanh vậy sao?”

Lục Vân Triều chẳng màng đến áp lực ngày càng lớn, vẫn tiếp tục thêm dầu vào lửa.

 

Dù đang đứng sau lưng Lục Trầm, Dư Vãn vẫn có thể tưởng tượng gương mặt anh lúc này tối sầm đến mức nào.

 

“Lục Vân Triều, anh thấy em dạo này quá nhàn rỗi rồi, muốn anh tìm việc cho em làm không?”

Lục Trầm nghiến răng, từng chữ như được ép ra từ kẽ răng.

 

Lục Vân Triều lại tỏ ra gan dạ hơn người, hoàn toàn không sợ hãi trước lời đe dọa.

“Giờ anh chẳng còn dựa được vào nhà họ Lục, với tình cảnh hiện tại của anh, còn muốn đè đầu em chắc?”

 



Trong lời nói của Lục Vân Triều còn thấp thoáng vài phần ghen tị.

 

Dư Vãn cảm thấy toàn thân không ổn chút nào, cô bỗng có cảm giác nếu nghe tiếp, có lẽ sẽ biết được bí mật của gia đình hào môn.

 

Cô lập tức bịt tai, xoay người bỏ đi.

 

Một loạt hành động nhanh gọn này của Dư Vãn khiến hai người đàn ông còn lại hoàn toàn ngơ ngác.

 

“Hả?”

 


Lục Vân Triều không dám tin mở to mắt. Cô ấy cứ thế bỏ đi dễ dàng như vậy sao?

 

Lục Trầm cũng không còn tâm trạng tranh cãi với Lục Vân Triều, vội vàng đuổi theo hướng Dư Vãn rời đi.

 

Tất nhiên, trước khi rời đi, anh vẫn không quên để lại ánh mắt cảnh cáo lạnh lẽo.

 

Đuổi kịp Dư Vãn, cô vẫn không có ý định dừng bước, hai người cứ thế đi rất xa.

 

Lúc này, Dư Vãn mới quay đầu, đôi mắt tràn ngập ý cười, nếu nhìn kỹ còn thấy thấp thoáng chút đắc ý.

 

“Sao hả? Chiêu này của em thông minh chứ? Nếu không chẳng biết phải dây dưa với cậu ta đến khi nào nữa.”

 

Lúc này Lục Trầm mới nhận ra, hóa ra Dư Vãn làm vậy là để thoát thân.

 

Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, trước đó còn tưởng cô không muốn đối mặt với mình.

 

“Em nói anh nghe, vừa nhìn thấy cậu ta em đã cảm thấy không bình thường, một người mẫu nam không lo kiếm tiền, lại còn...”

 

Dư Vãn bắt đầu liệt kê những điểm đáng ngờ của Lục Vân Triều, tiện thể kể rõ tình hình tối nay.

 

Lục Trầm càng nghe lông mày càng giãn ra, thậm chí còn len lén nói vài lời không hay về Lục Vân Triều.

 

Sau một hồi thảo luận sôi nổi, chút thiện cảm ít ỏi mà Dư Vãn dành cho Lục Vân Triều cũng tan biến.

 

Lục Trầm đưa Dư Vãn về đến căn hộ.

 

Không đợi Dư Vãn mở lời, Lục Trầm đã tự mình đề nghị rời đi.

 

Dư Vãn thở phào nhẹ nhõm. Cô còn đang nghĩ cách làm sao khéo léo từ chối việc anh ở lại, thì đúng là có người dâng gối khi cô buồn ngủ.

 

Sau khi Lục Trầm rời đi, thiện cảm của Dư Vãn dành cho anh lại tăng thêm vài phần.


 

“Được rồi, anh về cẩn thận nhé.”

 

Lục Trầm biết tiến biết lùi, cũng rất tôn trọng con gái, quả thực hơn hẳn mấy kẻ chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

 

Đêm đó, Dư Vãn ngủ một giấc yên bình. Sáng sớm, cô bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.

 

Cô nhắm mắt nghe máy, đầu dây bên kia là giọng gào khóc thảm thiết của Mạnh Tuệ Tuế.

 

“Vãn Vãn, tớ tiêu rồi, đầu óc tớ trống rỗng hết, cậu nói xem tối qua tớ có làm gì không…”



 

Dư Vãn nghẹn lời, Mạnh Tuệ Tuế đúng là kiểu người hay lo nghĩ sau khi mọi chuyện đã rồi.

 

Lúc uống rượu thì chẳng màng, giờ lỡ có gì thật thì nghĩ cũng đã muộn!

 

“Yên tâm, là trợ lý của Lục Trầm đưa cậu về.”

 

Mạnh Tuệ Tuế thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó giọng cô lại cao thêm tám tông.

 

“Lục Trầm!? Là Lục Trầm mà tớ nghĩ đến sao?”

 

“Đúng vậy.”

 

Mạnh Tuệ Tuế như sụp đổ: “Trời ơi! Tớ là fan số một của ảnh đế Lục Trầm, thế mà lại say rượu trước mặt thần tượng, mất mặt c.h.ế.t đi được!”

 

Dư Vãn không nhịn được chạm tay lên mũi, trong lòng phân vân không biết có nên nói về mối quan hệ giữa cô và Lục Trầm không.

 

“Nhưng mà cậu quen Lục Trầm thế nào vậy? Cậu giúp tớ xin một tấm ảnh có chữ ký được không?” Giọng Mạnh Tuệ Tuế mang theo chút cầu khẩn.

 

Dư Vãn do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định kể hết mối quan hệ giữa cô và Lục Trầm.

 

Dù gì cũng là chị em tốt, cô không muốn giấu giếm chuyện này.

 

Dư Vãn thấp thỏm chờ phản ứng từ đầu dây bên kia. Không ngờ Mạnh Tuệ Tuế lại chẳng để tâm chút nào.

 

“Tớ thích phim và diễn xuất của Lục ảnh đế thôi, mấy chuyện khác tớ không bận tâm, hơn nữa tớ đâu phải kiểu fan cuồng.”

 

Nghe vậy, Dư Vãn thở phào nhẹ nhõm. Cô đúng là lo lắng thừa.

 

Nghĩ kỹ lại cũng phải, với năng lực của nhà họ Mạnh, muốn tiếp cận nhà họ Lục vốn chẳng phải điều gì quá khó.

 

Mạnh Tuệ Tuế là người yêu ghét rõ ràng. Nếu thật sự thích, cô ấy đã tìm cách gặp từ lâu rồi.

 

“Được, qua thời gian nữa tớ sẽ gửi chữ ký qua cho cậu.”

 

Mạnh Tuệ Tuế vui vẻ đồng ý, hai người nhân tiện hẹn luôn thời gian gặp mặt lần tới.

 

Sau khi cúp máy, Dư Vãn trang điểm rồi đến văn phòng luật sư.

 

Họ đã hẹn trước, mục đích là chuẩn bị cho vụ kiện vào thứ Sáu.

 

Luật sư lật qua những bằng chứng mà Dư Vãn cung cấp, nói:

“Chỉ cần những bằng chứng này hoàn toàn chính xác, khả năng thắng kiện của chúng ta rất cao, cô không cần lo lắng.”

 

Dư Vãn gật đầu, hỏi thêm vài điều về trình tự sau khi mở phiên tòa, rồi mới rời khỏi văn phòng.

 

Cô che kín toàn thân, không ai quản lý dư luận trên mạng, cô gần như đã trở thành “chuột chạy qua đường” bị người ta chán ghét.

 

Nếu không ngụy trang cẩn thận, rất có thể sẽ bị những cư dân mạng quá khích tấn công.

 

Dư Vãn vốn nghĩ mình đã an toàn tuyệt đối, nhưng sự việc thường không như người ta mong muốn.