Chương 17: Lại một khúc đàn thâu tâm
Công chúa Triệu Mẫn Chi như thường lệ lại ghé qua thư trai để giết thời gian. Dạo gần đây nàng tự nhiên có thói quen lui tới nơi đây để nghe tên thư sinh kể chuyện. Tên thư sinh này cũng thật tài giỏi, chuyện đông tây kim cổ gì hắn cũng đều biết, giọng nói lại ngọt ngào khiến nàng ở bên nghe hoài không chán.
Mà thu hút nhất chính là gương mặt quá đỗi anh tuấn kia, một lần rồi lại một lần khiến nàng không nỡ rời ra.
“Liệu có thể giữ hắn lại bên cạnh làm sủng nô được không?”
Mẫn Chi giật mình vì suy nghĩ đó. Tuy nước Triệu Đảo của nàng cho phép buôn bán nô lệ, nhưng tuyệt đối không ua bán người có công danh. Kim Thành kia là thư sinh, ắt hẳn là người có công danh, không thể mua được. Nàng là công chúa không thể biết pháp mà phạm pháp.
Khuất sau rặng liễu ơ thờ chính là thư trai hắn thường có mặt. Mẫn Chi đã nhận ra bóng dáng nam nhân đang đứng bên cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu ngắm nhìn mây trời xa xôi. Tên thị vệ định lên tiếng thông tri thì bị Mẫn Chi ngăn cản lại. Giây phút hắn đang suy tư thật là xuất thần. Dáng vẻ thật tao nhã đứng bên căn nhà trúc tạo nên một bức tranh mê đọng lòng người.
Ở Triệu Đảo này nam nhân từ nhỏ đã gắn liền với biển khơi. Công việc ngư phủ nặng nhọc khiến người nào cũng cơ bắp cuồn cuộn, làn da ánh bóng nâu đồng khoẻ mạnh. Đa số thanh thiếu niên đều là hạng võ phu ít học. Đất nước này thiếu thốn nhất chính là nam nhi chịu ngồi vào bàn đọc sách như hắn. Vì vậy, Triệu đế rất ân thưởng những người có học, vô cùng trọng đãi thư sinh. Thế nhưng số thư sinh cũng chẳng vì thế mà tăng lên được.
Mẫn Chi khẳng định, trong số những người có học thức à nàng gặp qua, thật hiếm có một người nào nho nhã tuấn tú, phong cách nhẹ nhàng thanh tao được như Kim Thành. Trái tim thiếu nữ mười lăm tuổi, lần đầu tiên đập mạnh thổn thức.
Giọng hắn cất lên ngâm nga một bài thơ ngắn. Thư sinh quả nhiên là thư sinh, chỉ nhìn trời nhìn mây cũng có thể làm được một kiệt tác như thế này. Tuy nàng không hiểu nghĩa cho lắm, nhưng giọng ngâm ngân nga như nhạc điệu làm say động lòng người. Đôi mắt hắn nhìn xa xăm buồn rười rượi.
- Kim công tử đang có tâm sự gì chăng? – Mẫn Chi nhẹ nhàng hỏi. Công chúa ma vương chưa từng biết dịu dàng với ai.
- A, công chúa giá đáo. Tiểu dân không kịp đón tiếp. – Lạc Thiên định hành lễ, đã có người sẵn tay nâng hắn lên.
- Miễn lễ, không cần quỳ.
- Công chúa hôm nay tâm tình thật tốt. Gương mặt cũng rạng rỡ sáng ngời như mùa xuân trên đại dương. – Hắn nhẹ nhàng tâng bốc.
- Có điều đó sao? – Mẫn Chi cảm giác hai gò má mình nóng ửng đỏ bừng
.
Lạc Thiên mỉm cười chân thật. Kế ‘thâu tâm’ đã đạt hiệu quả rồi.
- Công chúa hôm nay muốn nghe kể chuyện hay đánh cờ? – Lạc Thiên gợi ý.
Ba ngày hắn đã thử nhiều trò khác nhau. Kể chuyện thì nàng có vẻ thích nhưng hắn thật vất vả. Cứ mỗi lần dừng lại nàng liến hấp háy hỏi tiếp “Rồi sao? Như thế nào?” Ép hắn kể tới đau rát cổ họng mới thôi. Kỳ nghệ của nàng thật quá sức bình thường, chỉ cần chơi một chút là nàng hung hăng muốn lật đổ cả bàn cờ. Ngâm thơ đối câu thì càng dở tệ, chỉ ra vẻ tao nhã khen “Thơ hay, thơ hay” nhưng kỳ thực không hiểu nghĩa gì cả. Hắn vẽ tranh thì nàng lại có vẻ nhàm chám. Thực sự là phục vụ tiểu ma vương này không dễ dàng chút nào.
- Kim công tử hôm nay có thể vì bản cung mà xướng một khúc được không?
Giọng nói mê hồn của hắn khi ngâm thơ vẫn còn văng vẳng bên tai nàng. Nếu nghe hắn xướng một khúc mới thật là ý vị.
- Công chúa, tiểu dân không phải là người trong nghề, hát xướng thật không thuận. – Lạc Thiên từ chối.
Kể chuyện nàng đã ép hắn tới mức đó. Nếu xướng ca vừa tai, có thật sẽ bắt hắn suốt ngày giống như kỹ nô, múa hát làm nàng vui lòng chăng. Công tử hắn đây còn chưa xuống cấp đến mức đó.
- Hay để tiểu dân bồi ngài một khúc đàn.
- Người còn biết cầm nghệ nữa sao? – Mẫn Chi ngạc nhiên. Nam nhân này thật sự là tài hoa quá mức. – Người đâu, cấp đàn!
Theo lệnh của công chúa mấy tên người hầu liền nháo nhào đi tìm đàn. Dù sao đây cũng là thành của đảo chủ, những tên hầu cận đến từ kinh đô cũng không biết đường đi nước bước lắm. Vất vả một hồi mới tìm được trong kho binh khí của đảo chủ một cây thiết cầm. Chẳng lẽ nơi đây không ai phân biệt được nhạc cụ với binh khí sao.
Lạc Thiên nhận được cây đàn, mặt đầy kinh hỷ. Chất sắt thật tốt mới có thể tinh luyện thép sáng bóng đến mức này. Hắn vuốt ve mặt đàn, vung tay vỗ thử. Âm trong thuần chất, dẻo dai đàn hồi. Lạc Thiên so lại thử mấy dây. Có thể kéo mảnh, lại chịu được lực căng lớn. Hắn cơ bản không phải thưởng thức đàn mà là thưởng thức chất thép làm nên cây đàn đó. Việc chính của hắn trong chuyến đi lần này chính là thu mua mỏ sắt. Nếu tìm được xuất xứ cây đàn, có phải chăng sẽ tìm được mỏ quặng có phẩm chất tốt cỡ này.
Hắn sảng khoái gẩy gẫy dây đàn. Tiếng đàn trong trẻo vang lên, nao nao lòng người. Một khúc nhạc réo rắc hoà ca cùng lời thơ ngân nga.
“Hồ hải niên lai hứng vị lan.
Càn khôn đáo xứ giá tâm khoan.
Nhãn biên xuân sắc huân nhân túy,
Chẩm thượng trào thanh nhập mộng hàn.
Tuế nguyệt vô tình song mấm bạch,
Quân thân tại niệm thốn tâm đan.
Nhất sinh sự nghiệp thù khan tiếu,
Doanh đắc phù sinh lạc thế gian.”
(Hải khẩu dạ bạc hữu cảm, thơ Nguyễn Trãi)
“Hồ biển ngao du hứng chứa chan,
Đất trời đâu cũng thoáng tâm can.
Sắc xuân quanh mắt, lòng ngây ngất,
Tiếng sóng hòa mơ lạnh dưới màn.
Năm tháng vô tình hai mái bạc,
Lòng son trọn vẹn nghĩa quân thân.
Đáng cười sự nghiệp đời ta nhỉ?
Được chút phù sinh giữa thế gian.”
Mẫn Chi nhìn hắn say sưa đàn, nhìn đến xuất thần ngưng trọng. Tại sao ông trời lại tạo ra một con người tài hoa đến thế. Tuy nàng không hiểu hết nghĩa của bài thơ, nhưng tiếng đàn quả thật là tuyệt diệu. Nàng đã bị hắn trộm tâm đi mất rồi.
Tài tử và giai nhân đang vui vẻ lạc vào nơi bồng lai thế ngoại, thì đột nhiên một tiếng nổ long trời lở đất kéo họ rớt thẳng xuống trần gian. Xung quanh mặt đất rung chuyển, người nào người nấy gương mặt sợ hãi trắng bệt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Lạc Thiên cùng Mẫn Chi chạy vội ra khỏi thư trai. Bên ngoài sân, họ có thể nhìn thấy một cột khói đen cuồn cuộn bốc thẳng lên cao.
- Đó là đại bác. Có ai đó đang tấn công bến cảng. – Lạc Thiên ngưng trọng thông báo. Hắn đã từng thấy qua uy lực của loại đại bác này rồi.
Chỉ cần nghe tới bị tấn công, gương mặt Mẫn Chi đã tái mét. Quả thật có người muốn bất lợi cho nàng rồi. Bọn tấn công bến cảng đó có phải là muốn bắt nàng không? Mẫn Chi bất giác run rẫy.
Lạc Thiên nhìn thấy nàng thất thần hoảng sợ như vậy liền gọi.
- Công chúa, công chúa!
Dù hắn có nắm vai lay lay nàng, Mẫn Chi cũng vẫn chưa thanh tỉnh lại, cả người lẩy bẩy như gặp trận ôn hàn. Quả là một có công chúa có lá gan bé như chuột nhắc. Bình thường kẻ nào tỏ ra hung ác nhất, hay ăn hiếp người khác nhất kỳ thực cũng chính là những người nhát gan nhất trên đời. Mẫn Chi cũng thuộc loại người đó. ‘Miệng hùm gan sứa’
Có mấy tên thuộc hạ chạy tới cấp báo.
- Công chúa, bến cảng bị một đám thuyền không rõ lai lịch tấn công. Đảo chủ cùng đội hải quân đã đi tuần tra hải tặc chưa về. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Binh sĩ gương mặt ngưng trọng, mồ hôi đổ ào ào nhìn công chúa trông ngóng. Lạc Thiên thở dài, nàng công chúa đã bị doạ cho sợ cứng người như thế, còn có thể chỉ đạo được thứ gì. ‘Binh trọng thần tốc’ hắn cũng không muốn bọn phản loạn đánh tới chân thành rồi mới đem quân ra ứng phó.
- Trước hết đem phần lớn người dân bến cảng đi sơ tán vào trong núi sâu. Kêu đội pháo binh ra giáp mặt trên tường thành, chuẩn bị hoả dược đầy đủ sẵn sàng bắn trả. Thành chúng ta ở trên núi cao, tầm phòng thủ cũng gần hơn, chỉ cần cầm giữ cho bọn chúng không tiến vào bờ là được. Đốt lửa tín hiệu cho hải quân chủ lực quay về.
Lạc Thiên rành mạch đưa ra hàng loạt chỉ đạo. Tên binh sĩ thông tri nhìn hắn tròn xoe mắt. Tên lạ mặt này là ai mới được chứ? Nhìn hắn văn sinh thư nhược không ra vẻ binh gia tý nào, mà sao lại rành rẽ việc thủ thành đến vậy? Hắn thân thiết đến độ dám đặt tay trên vai công chúa, tên này thật ra là thần thánh phương nơi đâu?
- Còn chưa đi?
Lạc Thiên hai mắt trừng lớn, quát to làm cho tên binh sĩ giật mình cuống cuồng chạy đi. Hạ nhân đúng là hạ nhân, hắn không ra vẽ ông chủ hung dữ thì bọn họ cũng không chịu làm việc mà.
Hắn quay lại, lay gọi.
- Công chúa, có biến rồi. Đảo chủ không có ở đây, người phải ra mặt quyết sách để bảo vệ thành trì cho để khi đảo chủ trở về mới được.
Lời nói khẩn trương của hắn cuối cùng cũng lọt vào tai Mẫn Chi. Nàng bắt đầu mắt ướt rưng rưng, nắm lấy tay hắn van xin.
- Kim Thành, ta sợ. Bọn chúng muốn bắt cóc ta đó. – Nỗi ám ảnh hoàng gia này luôn đi theo Mẫn Chi từ lúc nàng bắt đầu biết nhận thức. Số làm con của vua là phải lo sợ đủ điều như vậy đó.
Nhìn thấy một tiểu nữ nhi mới mười lăm tuổi níu tay áo mình khóc lóc như vậy, hắn cũng thật là xiêu lòng. Ngay cả cô em gái ở nhà của hắn, cũng không quá mức đáng yêu được như thế này.
- Không sao, không sao. Còn có ta ở đây mà. – Hắn xoa xoa vỗ đầu nàng an ủi. Coi nàng như con nít mà dỗ dành. – Bây giờ chúng ta đến phòng chính sự, chỉ cần yên ổn ở đó sai biểu mấy tên lính thủ thành là được. Chắc chắc ta sẽ ngăn không cho bất cứ kẻ nào dám đến gây bất lợi cho công chúa đâu.
Mẫn Chi ngoan ngoãn vừa thít thít vừa gật đầu. “Thật là một người lương thiện và dịu dàng mà!” Nàng ngoan ngoãn cùng hắn đến phòng chính sự. Lạc Thiên sai người thông tri, tất cả sự việc sau này đều đến phòng chính sự tìm công chúa. Dù sao hắn cũng là người ngoài, danh không chính thì ngôn cũng không thuận. Đành phải mượn danh công chúa để lèo lái thế cuốc lần này thôi.