“Anh Chiêu Mưu.” Trông thấy người ấy, Quý Liên Hoắc cuống quýt đứng lên, rũ mắt cố che giấu vui mừng.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, suy đoán lý do vì sao Quý Liên Hoắc lại về.
Không phải ngày lễ lớn hay ngày kỷ niệm gì, vậy khả năng lớn nhất là lúc đi học bị bắt nạt, hoặc là hoàn cảnh sinh hoạt thay đổi khiến anh ta chưa thích nghi kịp.
Quý Liên Hoắc vẫn thấp thỏm đứng đó, tối qua anh vốn chỉ định đứng ngoài cửa phòng ngủ một lát thôi, nhưng không hiểu sao khi ngồi trước cửa phòng, đầu dựa vào cửa, anh dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của người kia, cứ nghe nghe một lát rồi mở mắt ra thì trời đã sáng.
Có phải vừa rồi đã khiến Chiêu Mưu giật mình không?
Liệu Chiêu Mưu có giận vì mình chạy từ trường về đây không?
Chuyện này hẳn…..không tính là trốn học chứ…..
Quý Liên Hoắc cúi đầu, nhìn thấy đôi giày da màu đen cao cấp đang đi ngang qua mình.
“Ở trường thế nào?” Vương Chiêu Mưu cầm café xuống lầu, thuận tiện nhìn đồng hồ treo tường.
“Rất tốt.” Quý Liên Hoắc vội vàng đi theo, còn thực để ý ngữ khí của Vương Chiêu Mưu.
Hình như anh Chiêu Mưu không giận mình.
Quý Liên Hoắc không khỏi mỉm cười, gắt gao đi theo sau Vương Chiêu Mưu, anh ngửi thấy mùi hương mát lạnh cùng mùi café sáng, sạch sẽ lại đầy phấn chấn.
Vương Chiêu Mưu hơi đau đầu, không phải bị bắt nạt ở trường thì là do vấn đề hoàn cảnh rồi, hoàn cảnh trong trường đương nhiên sẽ kém ở nhà, nhưng nếu để Quý Liên Hoắc học ngoại trú, cả ngày đi tới đi lui thì cũng không ổn.
Vương Chiêu Mưu dừng chân khiến thiếu niên sau lưng đụng nhẹ vào mình, Vương Chiêu Mưu quay lại mới phát hiện thiếu niên đang đứng rất gần.
“Xin, xin lỗi anh Chiêu Mưu!” Quý Liên Hoắc lập tức đỏ bừng mặt, khoảnh khắc vừa rồi, anh gần như đã ngửi thấy mùi hương nơi cổ người kia, ấm áp lại rất đặc biệt, không hiểu sao khiến đáy lòng anh thực ngọt ngào.
“Không sao.” Vương Chiêu Mưu đứng thẳng người, giơ đồng hồ trên tay lên, ra hiệu cho Quý Liên Hoắc nhìn.
Quý Liên Hoắc ngây ngốc nhìn mu bàn tay đẹp đẽ của người kia, những ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng và tròn trịa, có màu hồng nhạt, vô cùng xinh đẹp. (vl bảo ông nhìn đồng hồ thì ông nhìn tay =))))))
“Còn nửa tiếng nữa là tới giờ học.” Vương Chiêu Mưu thu tay lại, cầm ly café bước về phía trước.
“Giờ tôi sẽ gọi cho giáo viên chủ nhiệm của anh để xin nghỉ tiết đầu, anh ăn sáng ở nhà đi, sau đó tôi sẽ bảo tài xế đưa anh tới trường.”
Quý Liên Hoắc thấy người kia đã sắp xếp ổn thoả, anh ngơ ngẩn, gật đầu nói, “Được.”
Trong phòng ăn, Trình tẩu đang chuẩn bị bữa sáng, Quý Đại Bảo ngồi trong xe tập đi ngủ gà ngủ gật.
Thân thể trẻ nhỏ luôn dễ mệt mỏi, mỗi ngày phải ngủ tận mười mấy giờ mới có thể lên tinh thần.
Hai ngày nay Quý Đại Bảo vẫn luôn cố gắng tập nói, không biết trước kia nó có chỗ nào chậm phát triển mà giờ phát âm rất khó, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ê a cùng những âm thanh mơ hồ không rõ, nhưng gần đây luyện tập chán chê, nó cảm thấy sau khi đã phát âm được tiếng “pa” không lâu là có thể khiến chú nhỏ và Vương Chiêu Mưu bất ngờ.
“Trình tẩu.” Quý Đại Bảo nghe giọng Vương Chiêu Mưu, lập tức dựng thẳng lỗ tai, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hơn chút.
“Liên Hoắc tới, chuẩn bị đồ ăn sáng cả cho anh ta nữa.”
Quý Đại Bảo sửng sốt, quay đầu liền thấy chú nhỏ của mình không biết đã về từ lúc nào, đang đứng sau lưng Vương Chiêu Mưu không xa, ánh mắt nhìn Vương Chiêu Mưu chăm chú.
Chờ khi Vương Chiêu Mưu quay lại, ánh mắt chú nhỏ lập tức chuyển qua chỗ khác, còn hơi hơi câu nệ, vành tai cũng hồng lên.
Chậc.
“Đại Bảo, xem ai tới này?” Trình tẩu vội tranh thủ thời gian lay lay Quý Đại Bảo, Quý Đại Bảo lập tức cho Quý Liên Hoắc mặt mũi, giả vờ vui mừng vươn tay ra “nha nha” hai tiếng.
Bây giờ Quý Liên Hoắc mới trông thấy Quý Đại Bảo trong này, hai ngày không gặp, Quý Đại Bảo đã có một chiếc xe tập đi màu lam, trên đó còn treo mấy món đồ chơi.
Quý Liên Hoắc lại gần bế Quý Đại Bảo lên, Quý Đại Bảo đầy mặt vui mừng dựa vào bả vai Quý Liên Hoắc, dáng vẻ “con rất nghe lời, con rất ngoan.”
Quý Liên Hoắc ngồi vào chỗ mình, thoáng liếc chiếc xe tập đi xinh xắn của Quý Đại Bảo, hơi áy náy nói.
“Anh Chiêu Mưu, lại khiến anh phải tốn kém rồi.”
Vương Chiêu Mưu đang cầm báo hôm nay nhìn lướt tin tức bên trên, sau khi nghe Quý Liên Hoắc nói thì quay sang nhìn một lớn một nhỏ.
Ánh mắt cậu đảo qua Quý Đại Bảo, Vương Chiêu Mưu im lặng hai giây rồi đưa tờ báo cho Quý Liên Hoắc, tay chỉ chỉ một tin tức.
“Bé gái ba tuổi đi thi vẽ tranh đoạt giải quốc tế.” Quý Liên Hoắc nghiêm túc đọc tiêu đề lên rồi mới phản ứng, nhìn thằng nhóc trong ngực mình.
Quý Đại Bảo đối diện với chú nhỏ, vô tội chớp chớp mắt.
Nhìn con làm gì?
Giờ ngón tay con còn chưa linh hoạt đâu!
Nhìn Quý Đại Bảo một lát, Quý Liên Hoắc hơi ngượng ngùng ngẩng đầu.
“Anh Chiêu Mưu, có lẽ Đại Bảo không có thiên phú này đâu….”
“Tôi đâu để ý nó có thiên phú hay không.” Vương Chiêu Mưu thản nhiên cầm café lên uống.
“Anh có để ý thấy hình như Đại Bảo phát triển chậm hơn so với bọn nhỏ cùng tuổi không?”
Quý Liên Hoắc rất ít khi thấy đứa nhỏ một tuổi nào khác, nhưng nếu Chiêu Mưu đã nói vậy thì chắc chắn là Đại Bảo phát triển chậm hơn rồi.
Nhìn dáng vẻ tin tưởng của thiếu niên, Vương Chiêu Mưu chậm rãi nói tiếp.
“Thể trọng và chiều cao có thể chậm rãi điều dưỡng, nhưng khai phá trí lực thì cần phải làm ngay.”
“Khai phá trí lực…..là cái gì?” Quý Liên Hoắc hơi ngơ ngác.
“Thời kỳ 0 đến 3 tuổi là thời kỳ hoàng kim để khai phá trí lực cho trẻ.” Vương Chiêu Mưu kiên nhẫn giải thích, “Ví dụ như anh có thể học một số thứ rất nhanh nếu học từ nhỏ, nhưng lớn lên lại không như vậy.”
Quý Liên Hoắc trầm tư, khả năng nghe tiếng Anh của anh không tốt, chính là vì anh học quá muộn, nếu Đại Bảo có thể tiếp xúc từ nhỏ thì chắc chắn sẽ khá hơn.
Thấy thiếu niên không phản bác, Vương Chiêu Mưu hơi hơi mỉm cười.
“Tôi chuẩn bị tìm một giáo viên khai phá trí lực cho Đại Bảo, giúp Đại Bảo học nhiều hơn chút, anh thấy sao?”
Quý Liên Hoắc hơi do dự, “Anh Chiêu Mưu, có phải mời giáo viên gì đó, giá cả sẽ rất cao không?”
“Anh không cần lo chuyện đó.” Vương Chiêu Mưu thấy Trình tẩu đã bưng bữa sáng tới liền lấy chè hạt sen trên khay đặt tới trước mặt Quý Liên Hoắc, cậu nhìn thiếu niên chăm chú, hỏi lại lần nữa.
“Có được không?”
Quý Liên Hoắc nhìn bát chè, lại ngẩng đầu nhìn con ngươi sau cặp kính kia.
Anh Chiêu Mưu đang nhìn mình.
“Được…..” Quý Liên Hoắc nghe giọng mình run rẩy.
Vương Chiêu Mưu tươi cười, giơ tay đẩy đẩy gọng kính, “Anh là người giám hộ của Đại Bảo, chờ cuối tuần anh về, có lẽ tôi và anh phải ký thêm một bản hợp đồng.”
“Tôi ký.” Quý Liên Hoắc lập tức đáp lại.
Quý Đại Bảo ngơ ngác ngồi trong ngực chú nhỏ, không biết sao bản thân lại thành trí lực phát triển chậm, đã thế chú mình còn tin sái cổ, hai người anh một câu tôi một câu, rồi chốt luôn việc tìm giáo viên khai phá trí lực cho mình?
Đùa cái gì thế hả!
Quý Đại Bảo vẫn nhớ sau khi về Lãnh gia, bản thân đã làm bài test IQ.
120 điểm lên là thông minh, 140 điểm trở lên là cực kỳ thông minh, mình được hẳn 146, hẳn là thiên tài đúng chứ!
Quý Đại Bảo nhìn hai người bắt đầu ăn sáng, âm thầm trợn mắt, nó nắm tay ngẩng mặt lên, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Chờ xem, chỉ số thông minh của tôi rồi sẽ khiến hai người kinh ngạc rớt cằm!
Tôi muốn hai người phải hối hận vì đã nghi ngờ IQ của tôi!
Ăn sáng xong, Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc ra xe, bảo tài xế đến trường Nhất Trung Tô Thành trước, đưa Quý Liên Hoắc đi học đã.
Thấy Quý Liên Hoắc mỗi bước đi đều lưu luyến, Vương Chiêu Mưu đỡ trán, sau khi Quý Liên Hoắc vào lớp xong, Vương Chiêu Mưu nghĩ nghĩ một lát rồi xuống xe vào trường.
“Vương tiên sinh!” Chủ nhiệm thấy Vương Chiêu Mưu thì vô cùng vui vẻ, “Chúng tôi đã nhận được tiền ngài quyên góp, giờ đang chỉnh sửa lại danh sách các học sinh có gia cảnh khó khăn, sau khi làm xong sẽ gửi ngay cho ngài!”
“Lần này tôi tới đây không phải vì chuyện này.” Vương Chiêu Mưu lễ phép mỉm cười, nhìn quanh văn phòng, không còn giáo viên nào khác.
“Họ đều lên lớp hết rồi.” Chủ nhiệm nhiệt tình bê ghế dựa đến, “Vương tiên sinh, điều kiện không được tốt lắm, mời ngài ngồi.”
Vương Chiêu Mưu nói cảm ơn rồi ngồi đối diện với chủ nhiệm, tư thái đoan chính.
“Lần này tôi tới đây là vì Quý Liên Hoắc.”
“Có chuyện gì sao?” Chủ nhiệm cố gắng nhớ lại chuyện hai ngày nay, “Quý Liên Hoắc là một học sinh luôn biết nỗ lực, chưa bao giờ chủ động gây chuyện, ngày thường cũng khá im lặng.”
Im lặng?
Vương Chiêu Mưu nhớ lại dáng vẻ thiếu niên liên tục gọi “anh Chiêu Mưu”, có vẻ cũng không phải người im lặng không thích nói chuyện.
“Là thế này.” Vương Chiêu Mưu quyết định bỏ qua chi tiết này, “Tôi đã dự định tài trợ cho Quý Liên Hoắc, nhưng trước đó đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến anh ta không thể tập trung học được.”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Chủ nhiệm liên tục gật đầu.
Dù là bản thân ông, nếu gặp phải nhiều chuyện như vậy thì cũng khó mà tập trung học được.
“Cho nên nhờ thầy chú ý đến anh ta nhiều chút.” Vương Chiêu Mưu ôn hoà nói, “Giờ thầy giúp đỡ, có rảnh tôi sẽ mời thầy ăn cơm.”
“Chuyện này…..” Chủ nhiệm vừa định nói không tiện thì thấy đối phương bổ sung một câu.
“Trên danh nghĩa bạn bè.”
Chủ nhiệm sửng sốt, nhìn vị Vương thiếu gia văn nhã trước mắt này, lại nghĩ tới địa vị của Vương gia ở Tô Thành, trong lòng lập tức kích động.
Bạn của người cầm quyền đương nhiệm tập đoàn Vương thị?
Thân phận này đủ để tự hào nửa đời người rồi!
“Vâng vâng.” Chủ nhiệm cười tươi như hoa, “Quý Liên Hoắc vốn là học sinh mà tôi vô cùng xem trọng, ngài đã nói vậy, đương nhiên tôi sẽ chú ý.”
Vương Chiêu Mưu lịch sự cười cười, hàn huyên thêm vài câu rồi đứng dậy rời đi trước khi hết tiết một.
Chủ nhiệm nhiệt tình tiễn Vương Chiêu Mưu ra tận cổng trường, hai người còn chưa kịp khách sáo tạm biệt nhau đã nghe thấy không xa vang lên tiếng sột soạt cùng tiếng rơi xuống đất.
Chủ nhiệm và Vương Chiêu Mưu đều bước qua, chỉ thấy một học sinh đang dẫm lên vai một học sinh khác cố gắng trèo tường, miệng liên tục kêu ca.
“Mẹ nó chứ, đã không có xe đạp lại còn dậy muộn, sắp hết tiết một rồi, kiểu gì tao cũng bị lão Địa Trung Hải kia phát hiện!”
Vương Chiêu Mưu cố gắng nhẫn nhịn không quay sang nhìn đỉnh đầu chủ nhiệm.
Chủ nhiệm vừa liếc mắt đã nhận ra kẻ đang trèo tường là học sinh cá biệt trong lớp mình, ông nghẹn một bụng lửa giận, cơ mà ngại có người bên cạnh, chứ không đã cho thằng nhóc kia biết tay rồi.
Tiễn Vương Chiêu Mưu lên xe xong, chủ nhiệm không nói hai lời chạy như bay đến chỗ tường đổ, nhìn Triệu Đạt vừa nhảy vào trong, ông tươi cười dữ tợn.
Tiết hai buổi sáng vừa kết thúc, giờ nghỉ giữa tiết, Quý Liên Hoắc đang xem sách môn Sinh thì nghe thấy bạn học bên cạnh rôm rả buôn chuyện.
“Biết gì chưa? Tối qua Triệu Đạt lại trèo tường ra quán net đấy.”
“Thì cậu ta vẫn đi thường xuyên còn gì, thầy cô cũng có quản đâu.”
“Nhưng tôi nghe nói hôm nay cậu ta trèo tường vào bị thầy bắt quả tang, sau đó còn bị mời phụ huynh ấy!”
“Ba cậu ta đánh cậu ta luôn ở văn phòng, thầy cũng không can được, nghe đâu cậu ta khóc lóc thảm thiết.”
Mấy bạn học đột nhiên im bặt, Quý Liên Hoắc ngẩng đầu, liền trông thấy Triệu Đạt mặt mũi bầm dập vào lớp, mắt đỏ hoe như vừa khóc, cậu ta cầm cặp sách của mình lên, thu dọn hết đồ đạc rồi đi thẳng ra khỏi lớp.
Một người đàn ông sắc mặt xanh mét, mặc áo phao lông vũ, đứng ngoài cửa lớp trông như la sát, thấy Triệu Đạt ra còn đập một phát sau gáy con mình, đá vào chân cậu ta ngay trước mặt các bạn học.
Triệu Đạt bị đá lảo đảo chúi về trước, nhưng vẫn quật cường không khóc, im lặng bước ra khỏi trường.
Lớp học an tĩnh hồi lâu.
“Ba Triệu Đạt ác vậy, đánh người không đánh mặt mà.”
“Bảo sao Triệu Đạt cứ bướng bỉnh như vậy, giáo dục con cái cũng không nên như thế chứ?”
“Nhưng tôi mà nửa đêm trèo tường đi chơi net thì cũng no đòn với mẹ tôi ấy.”
Quý Liên Hoắc im lặng, cúi đầu tiếp tục đọc sách, trong đầu vô thức hiện lên câu hỏi đầu tiên của Vương Chiêu Mưu sau khi thấy mình về nhà.
“Ở trường học thế nào?”
Đã không trách mình, anh Chiêu Mưu còn quan tâm xem mình ở trường thế nào nữa.
Có phải Chiêu Mưu….lo mình ở trường bị bắt nạt, nên mới hỏi vậy không?
Trong lòng Quý Liên Hoắc bỗng thấy ngọt ngào, anh khẽ mỉm cười với cuốn sách trước mặt mình.
Kết thúc tiết tự học tối hôm đó, Quý Liên Hoắc vốn muốn cầm bài kiểm tra trở về ký túc xá rồi làm thêm những đề khác, nhưng không hiểu sao tay chân anh lại có vẻ không nghe lời, cứ đi thẳng đến chỗ bức tường hôm qua.
Quý Liên Hoắc nhìn lên bầu trời đêm, mặt trăng rất sáng, còn cả một vài ngôi sao rải rác trên bầu trời.
Nghĩ tới hôm nay vô tình chạm vào sau lưng Chiêu Mưu, ngửi được mùi hương trên cổ cậu, mặt Quý Liên Hoắc vô thức đỏ lên, anh lùi về sau hai bước, mắt vẫn nhìn bức tường.
“Này! Ai đó?”
Ánh đèn pin đột nhiên quét lại, suy nghĩ của Quý Liên Hoắc nhoáng lên, vô thức muốn tăng tốc nhưng chủ nhiệm đã chạy tới tóm lấy bả vai thiếu niên rồi cau mày.
Bảo sao hôm nay Vương thiếu gia lại bảo mình để ý tới Quý Liên Hoắc hơn.
“Quý Liên Hoắc, em định làm gì thế hả?” Vẻ mặt chủ nhiệm hận rèn sắt không thành thép, “Em có biết giờ em được đi học là cơ hội khó có được tới mức nào không hả!”
Quý Liên Hoắc bỗng thả lỏng.
Đúng, anh Chiêu Mưu đưa mình tới trường là để học.
Nhìn thiếu niên rũ mắt, chủ nhiệm thở dài, “Được rồi, mau về ký túc đi, hôm nay cũng may là gặp thầy, nếu bị người khác phát hiện, nhất định em sẽ bị phạt!”
Cầm bài thi trong tay, Quý Liên Hoắc về ký túc, anh ngồi trên giường mình, trong lòng vô cùng trống trải.
Đúng lúc đã đến giờ tắt đèn, Quý Liên Hoắc ngồi một mình trong bóng tối, vừa ngẩng đầu là có thể thấy ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trong đêm tối mênh mông, gặp một vầng sáng trong trẻo ấy, ai có thể ngoảnh mặt đi được.
Buổi sáng, La Ngũ Nhất dậy liền phát hiện Quý Liên Hoắc đang ngồi trên giường, nhìn đệm chăn vẫn gọn gàng, có vẻ suốt đêm không ngủ.
“Liên Hoắc huynh, không sao chứ?” La Ngũ Nhất xoa xoa mũi, rồi thấy Quý Liên Hoắc quay đầu, ánh mắt vẫn xa lạ như vậy.
“Thôi được rồi.” La Ngũ Nhất đi rửa mặt, cậu ta nhìn Quý Liên Hoắc, anh vẫn thản nhiên làm mọi việc như ngày thường, chỉ có đêm qua không ngủ thôi.
Liên tục hai ba ngày, La Ngũ Nhất thấy mắt Quý Liên Hoắc đã có quầng thâm rất rõ, tinh thần có vẻ cũng kém hơn.
Tình huống này thực kỳ quái, La Ngũ Nhất thực sự không nhịn được, cậu ta mang bài thi lên văn phòng nộp, nhân lúc giáo viên đang chấm bài thì làm ra vẻ bâng quơ nói chuyện này.
Chủ nhiệm nghe xong liền tìm Quý Liên Hoắc nói chuyện, nhưng sáng sớm hôm sau, La Ngũ Nhất lại thấy quầng thâm trên mắt Quý Liên Hoắc càng đậm hơn.
Có lẽ chiều nay được về nên tâm trạng Quý Liên Hoắc cuối cùng cũng tốt hơn chút, La Ngũ Nhất há hốc miệng nhìn mười phút cuối trước khi buổi học chiều kết thúc, Quý Liên Hoắc đã lặng lẽ thu dọn xong cặp sách, chuông tan học vừa vang lên, Quý Liên Hoắc cũng là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học.
Tuần đầu tiên đi học của Quý Liên Hoắc vừa kết thúc, Vương Chiêu Mưu liền nhận được điện thoại của chủ nhiệm nói liên miên tận nửa giờ, tổng kết lại chỉ có một câu.
Tâm lý đứa nhỏ hơi có vấn đề.
Vương Chiêu Mưu khá hoài nghi chuyện này, dù sao Quý Liên Hoắc cũng đâu phải người chưa từng thấy sóng to gió lớn, nhưng chiều đến, vừa thấy thiếu niên về tới nhà, Vương Chiêu Mưu cũng không nhịn được thầm thất kinh.
Hai mắt Quý Liên Hoắc xanh đen, giống như đã rất lâu không ngủ ngon, anh ta thất thần bế Quý Đại Bảo, cả người nhìn vô cùng tiều tuỵ.
Dù lúc trước phải đi bán trái cây thì trông anh ta cũng không tới mức này.
“Anh Chiêu Mưu!” Vừa thấy người kia về, ánh mắt Quý Liên Hoắc đã sáng rực, nếu có đuôi chỉ sợ đã ngoáy tít lên rồi.
Vương Chiêu Mưu cởi áo khoác rồi bước đến bàn ăn, cậu rũ mắt nhìn thiếu niên rồi giơ tay, dùng ngón trỏ xoa nhẹ lên mắt Quý Liên Hoắc.
“Chiêu, anh Chiêu Mưu?” Quý Liên Hoắc bị sự thân mật đột ngột này chấn động tới mức trái tim nhảy loạn.
“Tôi còn tưởng là anh vẽ mắt chứ.” Vương Chiêu Mưu hơi mỉm cười, nhẹ nhàng dò hỏi, “Gần đây anh không ngủ được sao?”
“Có, có một chút.” Quý Liên Hoắc cố gắng xoa xoa mắt mình, như thể làm vậy thì sẽ hết quầng thâm.
“Vì sao?” Vương Chiêu Mưu đứng trước mặt Quý Liên Hoắc, một tay chống lên bàn, cúi người nhìn thiếu niên đang chà đến đỏ mắt.
“Tôi, tôi…..” Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu càng lúc càng lại gần mình, giọng ngày càng nhỏ, máu không ngừng dâng lên mặt.
“A oa?” Quý Đại Bảo cũng tò mò nhìn chú nhỏ, theo như mình biết, trước khi về Lãnh gia, chú nhỏ luôn ngủ rất tốt mà, dù ở gầm cầu hay trên đường cái cũng vẫn ngủ được, sao đến trường lại mất ngủ?
“Tôi…..” Quý Liên Hoắc luống cuống, nhưng không dám hé ra một chữ, đang lúc hoảng hốt thì nghe tiếng cháu trai mình, đột nhiên anh nghĩ ra đáp án
“Tôi quá nhớ Đại Bảo!” Quý Liên Hoắc kiên định giơ Quý Đại Bảo trong ngực mình lên, như thể giơ tấm khiên chắn, anh nhìn chăm chú vào mắt người kia.
“Tôi thực sự rất nhớ.”