Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 25-1




“Chúng tôi đã báo người giao hỏa tốc đôi giày mà ngài muốn, hai giờ sau là tới, ngài có thể cho địa chỉ, chúng tôi sẽ cho nhân viên giao tận nhà.”

Cửa hàng trưởng mặc trang phục công sở tiêu chuẩn, dù là động tác hay ngữ khí đều vô cùng chuyên nghiệp.

Vương Chiêu Mưu giơ tay nhìn đồng hồ rồi nhẹ chỉnh cổ tay áo sơ mi, “Hai giờ nữa chúng tôi sẽ quay lại.”

“Vậy chúng tôi sẽ mang giày về cửa hàng chờ ngài tới lấy.” Cửa hàng trưởng tươi cười đúng chức nghiệp.

Nép trong ngực Quý Liên Hoắc, Quý Đại Bảo nhìn Vương Chiêu Mưu lại thản nhiên chọn cho chú nhỏ hai đôi ngày nữa, tất cả đều là phiên bản giới hạn, lúc quẹt thẻ, Vương tổng còn chẳng thèm nâng mí mắt.

Đôi mắt Quý Đại Bảo khẽ động, cúi đầu nhìn tất lông nhung của mình, khẽ giơ chân nhỏ lên.

Đại ca ơi nhìn iem này!

Tôi cũng hông có giày đó!

Vương Chiêu Mưu vừa quay đầu đã thấy Quý Đại Bảo giơ chân lên như thể chó con bị rút gân chân.

Bàn chân nhỏ đi tất lông nhung màu xám, còn lắc lư trái phải lên xuống, cùng với đôi mắt đáng thương, ý tứ rất rõ ràng.

Quý Liên Hoắc vẫn luôn nhìn chăm chú vòng eo của người kia, nhớ tới bài văn kia, ánh mắt anh vô thức hạ thấp xuống, còn chưa tới nơi trong bài văn mà tai lẫn mặt Quý Liên Hoắc đã đỏ bừng.

Sao mà đẹp vậy chứ.

Trong lòng Quý Liên Hoắc bỗng cảm thấy vô cùng ghen tị với Vương Chiêu Vân.

Không phải vì cậu ta có gia thế hay vì vẫn còn cả cha lẫn mẹ, mà là vì từ nhỏ cậu ta đã có thể bên cạnh người ấy, sớm chiều ở chung, biết hết những bí mật nho nhỏ của anh Chiêu Mưu, hơn nữa còn có thể không cần cố kỵ lại gần ôm chặt anh ấy.

Thấy đứa nhóc trong ngực mình ngọ nguậy nãy giờ, Quý Liên Hoắc đột nhiên hoàn hồn, rồi thấy Quý Đại Bảo không biết đã vươn một chân ra từ lúc nào, cố gắng giơ cho người kia thấy.

Quý Liên Hoắc nhíu mày, lập tức giơ tay vỗ vỗ cái chân đang làm loạn của Quý Đại Bảo.

Quý Đại Bảo bị vỗ vào chân liền tủi thân bẹp miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Vương Chiêu Mưu, còn dùng hai tay ôm chặt cái chân vừa bị vỗ của mình.

Vương Chiêu Mưu hơi hơi mỉm cười, dẫn thiếu niên tới cửa hàng quần áo.

Tuy ở trường luôn phải mặc đồng phục, nhưng quần áo trong thì vẫn cần, thiếu niên tuổi này vẫn luôn thích đẹp, không thích áo phao mập mập hoặc áo bông đồng phục, tốt nhất là nên mua thêm áo len giữ ấm.

Chủ cửa hàng vừa thấy Vương Chiêu Mưu đã lập tức cười như nở hoa, lập tức ra hiệu cho nhân viên kéo một chiếc giá treo rỗng đi theo sau Vương Chiêu Mưu.

Đến khu áo len, Vương Chiêu Mưu cầm một chiếc áo len màu đen, lại quay sang nhìn nhìn thiếu niên.

Khuôn mặt đẹp đúng là ưu thế.

Vương Chiêu Mưu chọn hơn chục chiếc áo len, cứ cái nào hợp với khuôn mặt của thiếu niên thì đều thấy ổn.

Giá áo rỗng lúc nãy giờ đã treo đầy quần áo mà Vương Chiêu Mưu chọn, chủ cửa hàng vẫn đang nhiệt tình giới thiệu, “Áo này là len lông cừu, hàng mới năm nay đó…..”

Vương Chiêu Mưu đưa chiếc áo len màu xám khói cho nhân viên, người này ngay lập tức treo chiếc áo len lên giá.

“Được rồi.” Vương Chiêu Mưu nhìn lướt qua giá áo đã treo đầy đồ.

“Gói hết lại đi.”

Chủ cửa hàng lập tức vui vẻ ra mặt, Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn nhân viên đẩy giá áo bước nhanh tới quầy thu ngân, một nhân viên khác đang gõ bàn phím tạch tạch.

Những năm này, máy tính còn chưa phổ biến, Quý Đại Bảo nhìn lướt qua dáng vẻ ngây ngốc của chú nhỏ, sờ sờ cái chân vẫn còn đau, hơi bĩu môi.

Sau này mình hay đi xem show thời trang trực tiếp, các mẫu mới nhất được trưng bày trên sàn diễn, mình thích cái nào thì cứ gật đầu một cái, hết show là họ sẽ đóng gói đúng size cho mình.

Dáng người mình có tỷ lệ hoàng kim, gương mặt anh tuấn như đao tước, chính là mắc áo trời sinh đấy còn gì! Tất cả các nhà thiết kế đều tự hào nếu mình có thể mặc đồ do họ thiết kế!

Nghĩ đến đời trước huy hoàng của mình, Quý Đại Bảo ưỡn bộ ngực nhỏ xíu, tuy giờ mình còn chưa cao nổi một mét, nhưng vẫn là móc áo trời sinh nhé!

Ngay sau đó, ngực Quý Đại Bảo bị ai đó vỗ vỗ.

Quý Đại Bảo không cam tâm quay đầu lại, tức tối nhìn chủ nhân bàn tay kia.

Quý Liên Hoắc cúi đầu thì thầm vào tai cháu trai mình.

"Những thứ này đều là cho ta."

Đóng gói xong mười mấy món, Vương Chiêu Mưu bế thằng nhóc trong ngực Quý Liên Hoắc lên, Quý Liên Hoắc cũng vô cùng tích cực, chủ động nhận nhiệm vụ xách đồ.

Ở đây có thể mua toàn bộ những đồ cần dùng khi đi học, một tay Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo, tay kia chọn lựa đồ trên giá hàng, ly nước, cặp sách, folder để lưu bài tập, các loại đồ để tẩy rửa, không thiếu một thứ gì.

Chờ khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo đi trước, Quý Liên Hoắc xách đầy đồ đi theo sau, còn đeo cả đống túi lớn nhỏ trước ngực, lưng đeo cặp sách mới tinh, khuôn mặt phiếm hồng không giấu được vui vẻ.

Nghĩ đến toàn bộ đồ dùng của mình đều do Vương Chiêu Mưu tự tay chọn, trong lòng Quý Liên Hoắc thực nhảy nhót.

Mỗi tội càng lúc anh càng thiếu nợ Chiêu Mưu rồi.

Quý Liên Hoắc nhớ tới cuốn sổ của mình, vô thức tính toán những khoản chi hôm nay, khi ngẩng lên đã thấy Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo đứng cạnh xe rồi.

Trước nay Quý Liên Hoắc đều không hiểu vì sao mỗi quảng cáo xe lại luôn có một mỹ nhân vịn tay lên xe hoặc dựa cả thân người vào xe.

Nhưng giờ anh hiểu rồi.

Thân xe đen bóng sáng như gương cùng đôi chân thon dài thẳng tắp của Vương Chiêu Mưu được bọc trong chiếc quần âu dường như bổ sung cho nhau; mui xe phản chiếu ảnh ngược của người ấy, trầm ổn mà tuyệt đẹp.

Người đàn ông ấy dường như có thể truyền sức sống vào sản phẩm cơ khí này, khiến chiếc xe như cũng mang hơi thở ưu nhã của cậu.

Quý Liên Hoắc đứng tại chỗ, ánh mắt dừng trên gương mặt tinh xảo của người ấy, khí chất rất cường thế do thời gian dài ở địa vị cao. Khi người ấy nhìn anh, thì dù có yêu cầu gì, anh cũng sẽ không từ chối nổi.

Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên đứng im không nhúc nhích, ngón tay cậu gõ nhẹ hai lần lên cửa sổ, để tài xế xuống giúp Quý Liên Hoắc cầm đồ.

Tài xế nhanh chóng bước tới nhận đồ trong tay Quý Liên Hoắc, nhưng lại thấy thiếu niên đang nắm rất chặt, quả thực không muốn buông tay.

Vẻ mặt tài xế bất đắc dĩ nhìn ông chủ mình.

“Lại đây.” Vương Chiêu Mưu nói với thiếu niên đang chăm chú nhìn mình.

Như thể được đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, mắt thiếu niên sáng rực lên, vành tai hồng rực bước nhanh qua chỗ người kia, khóe miệng cũng không nén nổi tươi cười.

Tài xế đứng cạnh nhìn, càng lúc càng cảm thấy như ông chủ vừa gọi một chú cún con tới vậy.

Trở lại biệt thự, Vương Chiêu Mưu cho Quý Liên Hoắc một ngày để thu dọn đồ đạc cần thiết để sống trong trường, nhân tiện nói lời tạm biệt với Quý Đại Bảo.

Trường Nhất Trung Tô Thành cách biệt thự hơi xa, dù Quý Liên Hoắc có xe thì một ngày cũng phải mất ba bốn tiếng đồng hồ đi trên đường.

Thời gian của năm cuối cấp rất quý giá, cứ lãng phí thời gian đi đường còn chẳng bằng ở trong ký túc.

Còn Quý Đại Bảo, vốn thấy chú nhỏ đi học còn hơi nhớ, nhưng nghĩ cứ cuối tuần là chú nhỏ sẽ về nên cũng không quá mức quyến luyến nữa.

Dù sao đời trước sau khi về Lãnh gia, có khi cả tháng mình còn chẳng được gặp chú ấy nữa là, người chăm sóc mình chỉ có quản gia do ông nội phái tới thôi.

Trong lúc Quý Liên Hoắc đang buồn bã thu dọn hành lý thì Quý Đại Bảo ngồi trước gương, thích thú sờ khuôn mặt tròn tròn của mình, không còn thô ráp như trước nữa, tuy vẫn còn vết đỏ nhưng nhìn cũng rất thích rồi!

Quý Đại Bảo đã tính cả rồi, chờ chú nhỏ đi xong, mình sẽ dùng toàn lực lấy lòng Vương Chiêu Mưu, thử hỏi ai có thể chống cự được một đứa bé không nghịch ngợm không quấy khóc lại còn mềm manh chứ hehe!

Đến ngày khai giảng, Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo, đi cùng lão Tề đưa Quý Liên Hoắc đến trường.

Dẫn Quý Liên Hoắc vào ký túc xá xong, Vương Chiêu Mưu nói chuyện với chủ nhiệm vài câu, Quý Liên Hoắc vẫn lưu luyến đứng cạnh, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông đang ôm đứa nhỏ.

Giờ tạm biệt, phải sáu ngày nữa mới được gặp.

Quý Đại Bảo phải tạm biệt chú mình, cũng ra vẻ mếu máo vươn tay về phía Quý Liên Hoắc.

Nhưng Vương Chiêu Mưu vừa bế nó ra khỏi ký túc xá, Quý Đại Bảo đã lau nước mắt rồi tươi cười với người đang bế mình, tay nhỏ nắm vạt áo Vương Chiêu Mưu, ngoan ngoãn dựa vào ngực cậu, còn chớp chớp mắt.

Lão Tề bên cạnh trông thấy, cảm thấy thực mới lạ.

Tuổi còn nhỏ mà đã biết thay đổi diễn xuất nhuần nhuyễn, lại biết cách phán đoán tình huống, không giành giải Kim Tượng thì đúng là một sự lãng phí cho nền điện ảnh nước nhà!

Vương Chiêu Mưu rũ mắt nhìn Quý Đại Bảo trong ngực mình, giơ tay nhéo mũi thằng nhóc. Thấy nó tươi cười, Vương Chiêu Mưu càng dùng sức, mắt Quý Đại Bảo đã rưng rưng nhưng vẫn cố giữ nét tươi cười như cũ.

“Anh!” Một tiếng gọi khoa trương như pháo nổ vang lên, Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu, trông thấy một người đang lao tới, cái đầu xanh lét vô cùng bắt mắt.

Học sinh với phụ huynh xung quanh đều nhìn sang, nhìn thấy một cậu chàng tóc xanh đang lao thẳng về phía người đàn ông mặc vest đi giày da, người ấy còn lẳng lặng bước sang một bên.

“Anh!” Vương Chiêu Vân bị lão Tề chặn lại nhưng vẻ mặt vẫn cảm động vô cùng, “Anh tốt quá đi mất anh ơi! Bận như thế còn đến tiễn em đi học!”

Vương Chiêu Mưu im lặng.

Cậu thực sự không ngờ có thể gặp Vương Chiêu Vân ở đây.

“Anh, lần này em nhất định sẽ học hành nghiêm túc, không gây chuyện cho anh nữa.” Vương Chiêu Vân cảm động muốn rơi lệ, giọng còn run run, “Anh không biết chứ, giờ trong lòng em quả thực là ngũ vị tạp trần.”

Vương Chiêu Mưu vẫn im lặng, vốn chẳng hy vọng gì chuyện Vương Chiêu Vân có thể thi đậu đại học.

Lão Tề nín cười buông Vương Chiêu Vân ra, bây giờ tài xế Vương gia mới xách túi lớn túi nhỏ chạy lại, dì Tống cũng đi theo tài xế, trông thấy Vương Chiêu Mưu, ánh mắt nhu hòa.

“Mẹ, anh Chiêu Mưu đến tiễn con đi học!” Vương Chiêu Vân vui không chịu được, quơ tay múa chân với dì Tống như một đứa trẻ chưa lớn.

“Ừ, ừ.” Dì Tống mỉm cười, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn sang con riêng.

Lại một lần nữa lên lầu đưa Vương Chiêu Vân vào ký túc xá, sau đó Vương Chiêu Mưu cùng đoàn người của dì Tống cùng đi ra cổng trường, cả đoạn đường không ai nói gì.

“Vương phu nhân.” Trước khi lên xe, lão Tề cung kính cúi người chào dì Tống, “Ông chủ còn có việc ở công ty, không tiện ở lại thêm nữa, hôm khác sẽ tới thăm bà.”

“Vất vả rồi.” Dì Tống cúi người, ánh mắt ôn hòa.

Lão Tề mở cửa xe, Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo ra xe, nghe thấy đối diện vang lên một tiếng “Cảm ơn” dịu dàng.

Vương Chiêu Mưu hơi khựng lại, nhưng cũng không nhìn dì Tống nữa, im lặng bước vào xe.

×××

Cửa ký túc xá, chủ nhiệm cẩn thận nhìn cậu học sinh trước mặt, sau một thời gian dài lại thấy anh trở lại trường, quả thực là như được trấn an.

“Lúc đó cậu em tới muốn em nghỉ học, tôi cũng đã cố gắng khuyên can.” Nhắc tới chuyện này, chủ nhiệm vẫn hơi áy náy.

Vốn bản thân cũng có thể nỗ lực hơn chút, nhưng khi nghe cậu của Quý Liên Hoắc nói, “Nếu không thả người, vậy ông đi mà đón đồ tai tinh cùng thằng ranh con kia về nhà, chịu hết chi phí cho chúng đi” khiến chủ nhiệm nghẹn lại.

Làm giáo viên cũng chỉ vì mong có cuộc sống ổn định, tiền lương có thể nuôi một nhà già trẻ nhà mình đã không dễ rồi, sao có thể nuôi nổi một lớn một nhỏ nữa.

“Thầy Trần.” Quý Liên Hoắc vẫn cúi đầu với ông, “Cảm ơn thầy.”

Dù chủ nhiệm không nói nhưng Quý Liên Hoắc vẫn biết Lý Đại Toàn đã tới trường làm loạn không chỉ một lần, chủ nhiệm như vậy đã tận tình lắm rồi, ông cũng cố gắng không để chuyện này ảnh hưởng tới anh, sau khi Lý Đại Toàn đến trường làm loạn, ông còn an ủi anh nữa.

Lúc anh bỏ học, chủ nhiệm cũng đỏ mặt nhìn anh, nhưng chẳng thể nói một câu.

“Quý Liên Hoắc.” Chủ nhiệm cảm xúc lẫn lộn nhìn học sinh của mình, không nhịn được mỉm cười.

Giờ Quý Liên Hoắc đã có đồng phục mới tinh, lại còn có giày chơi bóng trắng tinh, hơn nữa đây còn không phải đồ của anh trai em ấy từng mặc. Lâu ngày không gặp, thiếu niên đã cao hơn nhiều, trước kia chỉ ngang mới người 1m70 như mình, nhưng giờ nói chuyện, em ấy đã phải cúi đầu xuống rồi.

Tuy không biết đứa nhỏ này làm sao mà kết bạn được với vị Vương thiếu gia kia, nhưng có thể gặp quý nhân như vậy, đó chắc chắn là phúc khí của Quý Liên Hoắc.

Chủ nhiệm vỗ vỗ vai cậu học sinh của mình, cảm nhận rõ anh đã rắn chắc hơn trước kia không ít.

“Thầy Trần…..” Quý Liên Hoắc không nhịn được liên tục nhìn về hướng Vương Chiêu Mưu rời đi, “Em có thể đi tiễn một chút…..”

“Đi đi!” Chủ nhiệm cười rất thoải mái.

Quý Liên Hoắc chạy như bay về hướng Vương Chiêu Mưu vừa đi, nhưng vừa xuống một tầng đã nghe thấy một tiếng hét đầy khoa trương, “Anh!”

Quý Liên Hoắc dừng tại chỗ, nhìn Vương Chiêu Vân đang chạy về phía người mình vẫn tâm niệm, ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên dịu dàng cũng đi tới, ánh mắt nhu hòa.

Quý Liên Hoắc vô thức tránh sang một bên.

“Mẹ, anh Chiêu Mưu đến tiễn con đi học!” Vương Chiêu Vân lay lay cánh tay bà, Quý Liên Hoắc ngây người nhìn rồi tránh tới một chỗ không người.

Đây là mẹ của anh Chiêu Mưu sao?

Mình không thể xuất hiện, không thể gây phiền toái cho anh Chiêu Mưu được!

Nhìn thấy mấy người kia đang muốn lên lầu, Quý Liên Hoắc nhìn thoáng qua bóng dáng thon dài kia lần nữa rồi chạy lên, môi mỏng mím chặt.

Không hiểu sao trong đầu anh bỗng xuất hiện những lời mà Tô Vân Ôn kia từng nói.

“Trên người có mùi của sự nghèo khó lại không từ thủ đoạn….”

“Giống như kẻ nhặt ve chai, rác rưởi nào cũng có thể mang về nhà…..”

Quý Liên Hoắc nhanh chóng chạy vào ký túc xá, ngồi trên giường của mình, một lúc lâu sau cũng không hoàn hồn.

Các vị phụ huynh cũng lục tục đưa con mình vào phòng, danh ngạch của Nhất Trung rất chặt chẽ, một phòng bình thường đều từ sáu đến tám người, ngoài ra còn có phòng lớn cho mười mấy người.

Những người ở cùng ký túc thông thường cũng là bạn cùng lớp luôn, Vương Chiêu Mưu đã đăng ký cho Quý Liên Hoắc một phòng sáu người có điều kiện khá tốt.

Chờ khi phụ huynh về hết chỉ còn lại sáu người, năm người làm quen một chút xong ba người ngồi làm nốt bài tập nghỉ đông, một người không ngừng bấm chiếc điện thoại đen trắng nhỏ trong tay, người còn lại đọc tiểu thuyết võ hiệp.

Trong phòng rất im ắng, Quý Liên Hoắc lấy máy đọc mới mua ra ngồi luyện nghe tiếng Anh.

Trước đó, khả năng nghe tiếng Anh luôn là điểm yếu của Quý Liên Hoắc.

Lúc anh học tiểu học, trông thôn không có giáo viên tiếng Anh, lúc học cấp hai ở Tô Thành thì giáo viên tiếng anh bị lẫn khẩu âm rất nặng, chờ vào cấp ba mới coi như chính thức học tiếng Anh.

Khi đó, giáo viên tiếng Anh yêu cầu toàn bộ học sinh phải mua máy đọc rồi ở nhà chịu khó nghe để rèn luyện ngữ cảm.

Nhưng một chiếc máy đọc mấy chục đồng, đối với Quý Liên Hoắc mà nói chính là một thứ đồ xa xỉ.

Nhưng hôm qua, lúc anh Chiêu Mưu mua đồ dùng học tập cho mình, vừa nghe nhân viên bán hàng nói máy đọc thì thứ vô cùng cần thiết cho học sinh cấp ba liền bảo nhân viên cầm mấy chiếc ra, rồi hỏi xem mình thích loại nào.

Thực ra cái nào cũng vô cùng tốt.

Quý Liên Hoắc vô thức cong khóe môi, ngón tay vuốt ve chiếc máy đọc.

Ngồi được một lát thì tiếng chuông tự học buổi tối vang lên, Quý Liên Hoắc bước trong khu nhà dạy học mà anh quen thuộc, nhìn những câu nói nổi tiếng và những bức tranh xung quanh hầu như không thay đổi, trong lòng anh rạo rực một cách khó hiểu.

Anh đã quay lại đây thật rồi.

Năm nay tổng cộng có ba lớp, lớp Quý Liên Hoắc là lớp có thành tích tốt hơn chút, một lớp có 78 người, bàn ghế trong lớp đã chật ních hết nhưng vẫn có rất nhiều phụ huynh muốn cho con vào học ở trường này.

Là một học sinh học kỳ 2 mới vào, Quý Liên Hoắc còn chưa có chỗ ngồi, anh ngồi một mình ở hàng ghế cuối, chủ nhiệm lớp còn giới thiệu anh một hồi.

Vừa nghe đến tên “Quý Liên Hoắc”, không ít nam sinh đều nhìn về phía cuối lớp, cảm xúc trong mắt cũng không giống nhau.

Hầu như ai cũng từng nghe về vị học bá này rồi, thành tích rất tốt nhưng gia cảnh lại kém, cha mẹ mất sớm, anh trai chị dâu cũng đã qua đời, để lại một đứa nhỏ chưa tròn một tuổi, cuối cùng anh bị ép phải nghỉ học.

Không ngờ anh đã quay lại!

Chủ nhiệm lớp giới thiệu xong liền nói ngày mai sẽ có một cuộc thi lúc khai giảng để kiểm tra thành tích lúc nghỉ đông của học sinh, thi xong sẽ căn cứ kết quả rồi xếp chỗ lại.

Cả lớp thở ngắn than dài, nhưng chủ nhiệm chỉ bảo cán bộ lớp thu bài tập nghỉ đông, còn lại kệ cho các học sinh tự học.

Quý Liên Hoắc có thể không cần nộp bài tập nghỉ đông, chỉ cần làm đề thi đại học năm trước là được, chủ nhiệm nhìn lớp im lặng một hồi rồi quay trở lại văn phòng.

Chủ nhiệm vừa đi, trong lớp bỗng vang lên một tiếng huýt sáo, cả lớp ngẩng lên, chỉ thấy một học sinh thuộc diện cá biệt ngồi đối diện bàn cuối kia đang huýt sáo.

Quý Liên Hoắc canh thời gian, vừa làm xong đề thi Toán thì thấy có bóng đen che khuất ánh đèn trên bài thi của mình.

Anh ngẩng đầu liền thấy nam sinh ngồi cạnh bàn mình, trông đối phương hơi quen.

“Xời, đây không phải Quý học bá sao?” Nam sinh trào phúng cười, “Không phải cậu học giỏi lắm sao, sao lại phải học lại thế này?”

Quý Liên Hoắc im lặng nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, còn chưa tới giờ tan học.

“Không nhận ra tôi à?” Nam sinh kiêu ngạo, “Tôi từng là bạn cùng lớp của cậu, từng gửi cho cậu hơn chục lá thư khiêu chiến nhưng cậu đều ném vào thùng rác hết, sao, đến giờ vẫn cứ thanh cao xem thường người khác thế à?”

“Triệu Đạt, về chỗ cậu đi.” Lớp trưởng đứng lên nhắc nhở, “Đây là lớp học, đừng làm ảnh hưởng tới người khác, các người có ân oán gì thì lát nữa ra sân trường mà giải quyết.”

“Đồ hèn.” Triệu Đạt đá vào bàn của Quý Liên Hoắc, về chỗ ngồi lấy vở ra xé tờ giấy đằng sau, rồi viết ba chữ “Thư khiêu chiến”.

Nhiều bạn trong lớp tỏ ra thông cảm với học sinh mới chuyển đến.

Lớp học nào cũng có những tên cá biệt vô kỷ luật, kể cả những người học lại.

Cha mẹ của Triệu Đạt đều là ông chủ lớn, hàng ngày bận kinh doanh, chỉ biết đưa tiền cho con trai, cứ hễ đánh nhau ở trường là bị mời phụ huynh, nhưng mời bao nhiêu lần cũng vẫn vậy.

Vừa khai giảng đã chọc phải Triệu Đạt cũng có nghĩa là sau khi xếp lớp cũng chẳng tài nào yên ổn được.