Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 22-2




Người làm chuyện mờ ám luôn chột dạ, dưới cơn hoảng loạn, Quý Đại Bảo đặt mông ngồi trên ghế, con chuột vốn đang ở mép bàn bị Quý Đại Bảo vung mạnh rơi xuống, cũng may còn có dây nên nó không rơi xuống hẳn mà lắc lư giữa không trung.

Vương Chiêu Mưu là người đầu tiên bước vào, thấy thằng nhóc sau máy tính, không khỏi rũ mắt, giơ tay đẩy đẩy kính.

Quả nhiên.

Lão Tề và Quý Liên Hoắc lần lượt bước vào, nhìn thấy vị trí của đứa nhỏ, lão Tề lập tức chạy chậm qua kéo con chuột lên, nhưng một lúc lâu cũng không tìm thấy bảng biểu mình vừa làm.

Quý Liên Hoắc nhìn màn hình rồi cúi đầu lẳng lặng nhìn cháu mình.

Quý Đại Bảo vô tội chớp chớp mắt, a a vài cái, ra chiều mình không biết gì hết.

“Xin lỗi chú Tề.” Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo lên, lại bình tĩnh nhìn sang Vương Chiêu Mưu, “Anh Chiêu Mưu, tôi đưa Đại Bảo về phòng một lát.”

Vương Chiêu Mưu không ngăn cản, chỉ im lặng nhìn Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo rời đi.

Ánh mắt chú nhỏ rất lạnh lùng, Quý Đại Bảo phát giác tình hình không ổn, cố gắng tránh thoát, lại càng bị Quý Liên Hoắc ôm chặt hơn.

“A, ô!” Quý Đại Bảo hoảng loạn, nhưng đáy lòng vẫn còn một tia hy vọng.

Chú nhỏ sẽ không đánh mình đâu!

Đời trước cũng còn không đánh mà!

Vào phòng, Quý Đại Bảo bị ấn trên giường, quay đầu trơ mắt nhìn chú nhỏ cởi quần hở đũng của mình, nhắm chuẩn vị trí rồi chát một cái.

Tiếng động này vang vọng trong phòng, cũng vang vọng trong tay Quý Đại Bảo.

Quý Liên Hoắc mím chặt môi, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Lại là một tiếng “chát”, Quý Đại Bảo không sao tin nổi, sau đó mới cảm thấy mông mình đau đớn.

“Oa!” Quý Đại Bảo không nhịn được khóc to, nhưng động tác của Quý Liên Hoắc không hề dừng lại.

Tuy phòng cách âm tương đối tốt, nhưng Vương Chiêu Mưu và lão Tề vẫn nghe thấy thằng nhóc khóc ầm ĩ.

“Ông chủ…..” Lão Tề hơi do dự, “Cần tôi đi khuyên chút không?”

“Không cần, đó là chuyện nhà họ.” Vương Chiêu Mưu thản nhiên ngồi lại vào bàn làm việc.

“Thế…..tôi đóng cửa nhé?” Trái tim lão Tề có lúc rất mềm mại, không chịu được tiếng trẻ con khóc.

“Không cần đóng.” Vương Chiêu Mưu nhìn lướt qua lão Tề, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh lão Tề bị kẻ thù đâm rồi rơi xuống nước sau khi Vương thị phá sản.

Anh cũng nên nghe thằng nhóc đó khóc chút đi.

“Thực ra vừa rồi tôi chưa làm được gì nhiều đâu, trước kia tôi đâu có biết dùng máy tính.”

Lão Tề ngồi trước máy tính tìm kiếm chút, sau khi click khắp nơi mãi không thấy, cuối cùng chẳng biết click vào đâu mà bảng biểu lại lập tức hiển thị.

“Tôi tìm thấy rồi này ông chủ!” Lão Tề kích động, “Để tôi đi bảo tiểu Quý, bảo cậu ta đừng đánh nữa!”

Vương Chiêu Mưu nhìn đồng hồ, tiếng khóc bên phòng kia cũng càng mỏng manh hơn.

Đừng đánh nó quá tay nhé.

Về sau còn phải đánh nữa cơ mà.

Vương Chiêu Mưu đứng dậy, lão Tề lập tức theo sau, thấy ngón tay ông chủ hơi gập lại, ôn hòa gõ cửa phòng cho khách.

Một lúc lâu sau cửa phòng mới mở ra, Vương Chiêu Mưu liếc mắt đã thấy Quý Đại Bảo đang nằm trên giường, mông bị đánh tới mức đỏ rực, trên mặt toàn nước mắt nước mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khóc tới mức đỏ lên.

Vừa bất lực vừa nhỏ yếu.

Vừa thảm, vừa đáng thương.

“Tôi tìm thấy bảng biểu rồi.” Lão Tề vô cùng áy náy, “Số liệu cũng còn nguyên, có thể Đại Bảo tò mò nghịch con chuột thôi, đừng đánh đứa nhỏ như vậy.”

“Chú Tề, không phải chuyện đó.” Vẻ mặt Quý Liên Hoắc lãnh ngạnh nhìn Quý Đại Bảo đang không ngừng nghẹn ngào, “Tối qua nó đã làm vỡ bình hoa đồ cổ của anh Chiêu Mưu, hôm nay lại nghịch chuột máy tính, theo như lời anh trai tôi nói, trẻ con ngứa da, cần chỉnh chút.”

“Hả?” Lão Tề kinh ngạc, lại nhìn thằng nhóc trên giường, đột nhiên hiểu vì sao vừa rồi ông chủ không để mình đi khuyên can.

Bảo sao!

“Đúng là nên giáo dục.” Lão Tề nhất trí với thiếu niên.

“Oa, oa oa.” Quý Đại Bảo nằm trên giường, khóc càng thương tâm.

Rõ ràng đời trước chú nhỏ chưa từng đánh mình cơ mà, tại sao đời này lại ra tay tàn nhẫn như vậy chứ, mông mình đã đỏ bừng, khóc thảm thiết thế rồi, thế mà chú nhỏ không hề ngừng tay là sao.

Làm gì mà nghiêm túc quá vậy!

“Bôi thuốc cho Đại Bảo đi.” Vương Chiêu Mưu bước lại gần nhìn nhìn, “Băng vào nữa.”

Quý Đại Bảo nghe vậy liền cảm động nhìn cậu.

Vương Chiêu Mưu rũ mắt, đối mặt với Quý Đại Bảo nước mắt nước mũi giàn dụa, mỉm cười đầy thâm ý.

Quý Đại Bảo bị đánh đến không xuống giường được, vừa động đậy đã đau mông, Quý Liên Hoắc nghe lời Vương Chiêu Mưu, ngày đầu chườm đá, những ngày sau thì chườm nóng và bôi thuốc, qua mười ngày, Quý Đại Bảo khó khăn lắm mới ngồi được trên giường.

Lần giáo dục này vẫn rất có tác dụng, Quý Đại Bảo có chết cũng không dám vào thư phòng nữa, dù được Vương Chiêu Mưu bế cũng không vào, ngẫu nhiên đi ngang qua thư phòng còn buồn rười rượi.

Đứa nào còn đụng vào máy tính nữa thì làm chó!

×××

Ba giờ sáng trong ký túc cho công nhân xưởng nhựa, Vương Chiêu Vân đầu lông xanh đang nằm trên giường tầng, mắt thâm quầng.

“Khò, khò…..”

Xung quanh toàn tiếng ngáy khiến Vương Chiêu Vân cảm giác như mình đang ở nông trường, chỉ hơi nghiêng đầu chút đã ngửi thấy toàn mùi thối chân.

Mắt Vương Chiêu Vân cay tới mức không mở nổi, vừa nghĩ tới ba lệnh cho mình phải ở nhà máy làm công nhân, bao giờ kiếm đủ sáu trăm vạn mới được về nhà, trong lòng vô cùng chua xót.

Sao lúc trước mình cứ phải làm ầm lên làm cái gì chứ?

Nếu không làm loạn lên, giờ có phải vẫn đang nằm trên giường lớn ở nhà ngủ ngon lành không.

Tưởng tượng mình đang ở nhà, Vương Chiêu Vân nhắm mắt lại, cảm thấy vừa chợp mắt thì giường dưới bắt đầu rung rung.

“Dậy đi!” Có người đập đập lên giường Vương Chiêu Vân.

Vương Chiêu Vân cố gắng mở mắt ra, bên ngoài còn chưa sáng hẳn mà công nhân đã dậy, cầm lấy chậu nhựa, cốc và bàn chải khăn mặt vào phòng nước.

Vương Chiêu Vân hít hít mũi, đau khổ đứng dậy, chăn cũng không buồn gấp, tay không xếp hàng trước phòng nước.

Chờ mãi mới tới lượt mình, Vương Chiêu Vân chưa kịp rửa mặt đã bị người khác chen ngang, hai bên đều có người đang đánh răng rửa mặt hết rồi.

Vương Chiêu Vân khóc không ra nước mắt, chỉ có thể ra khỏi phòng nước rồi đi cùng một nhóm công nhân khác đi lãnh cơm sáng.

Hai cái bánh bao, một bát cháo và một quả trứng luộc.

Vương Chiêu Vân nếm thử bánh bao, cứ cảm thấy có mùi lạ, hoàn toàn không giống loại mình vẫn ăn ở nhà, chỉ có thể miễn cưỡng ăn trứng luộc và cháo.

Ngày đầu tiên tới, Vương Chiêu Vân đã bị phân đến xưởng ép nhựa, vừa vào, một mùi nhựa gay mũi đã đập ngay vào mặt, Vương Chiêu Vân quay đầu chạy ra ngoài nôn khan vài lần, suýt nữa nôn hết mấy thứ vừa ăn ra.

Nhìn ánh mắt cười nhạo của những công nhân xung quanh, Vương Chiêu Vân mới phát hiện họ đều đã đeo khẩu trang, hôm qua cũng có người phát cho mình hai cái, nhưng mình không để ý.

Vương Chiêu Vân về ký túc lấy khẩu trang, lúc quay lại phân xưởng, nhóm công nhân đã khởi động buổi sáng xong, một nữ công nhân được phân cho hướng dẫn Vương Chiêu Vân, vừa thấy người mình phải hướng dẫn, nữ công nhân ghét bỏ ra mặt.

Nữ công nhân dẫn Vương Chiêu Vân đến một chiếc bàn ép nhựa, đưa cho Vương Chiêu Vân một con dao có quấn băng keo xung quanh, sau đó dạy cậu ta đè ngón tay lên.

Những gì Vương Chiêu Vân phải làm là dùng dao cắt bỏ phần gờ của các bộ phận nhựa ra khỏi máy ép phun.

Lần đầu làm việc đó, Vương Chiêu Vân cảm thấy không khó chút nào, cũng có chút vui vẻ, nhưng còn chưa được một buổi sáng, Vương Chiêu Vân đã bắt đầu cáu kỉnh.

Cậu ta cầm dao quá mạnh đến nỗi các ngón tay bắt đầu đau, hơn nữa các bộ phận vừa ra khỏi máy ép phun rất nóng, nếu không cẩn thận sẽ bị bỏng.

Ngón tay Vương Chiêu Vân rất đau, quay đầu lại nhìn thì phát hiện ngón tay của nữ công nhân hướng dẫn mình đã khô nứt, còn có vài lỗ lớn!

“Cô không đau sao?” Vương Chiêu Vân không nhịn được hỏi.

“Quen là được.” Nữ công nhân nhìn lướt qua Vương Chiêu Vân, “Không phải những thứ này mà cậu cũng không làm được chứ?”

Vương Chiêu Vân cúi đầu nhìn ngón tay mình, có hơi tủi thân.

“Cắt phần thừa là một công việc nhẹ nhàng. Cậu thấy đấy, những người ngồi xung quanh cậu đều là nữ công nhân.” Cô vừa nói vừa nhanh nhẹn cúi đầu làm việc của mình.

“Đây là bộ phận gì?” Vương Chiêu Vân cầm một thành phẩm lên, khẽ hỏi.

“Đây là do Ngô phó xưởng vất vả lắm mới tranh thủ được.” Nữ công nhân liếc Vương Chiêu Vân, “Nếu không có đơn hàng này, xưởng nhựa sẽ bị đóng cửa, mẹ tôi còn đang bệnh, cậu lúc trước là muốn chúng tôi chết hết có đúng không?”

“Tôi….” Vương Chiêu Vân nghẹn lời, không biết nên nói sao.

“Coi như chúng tôi cầu xin cậu, đừng làm vậy.” Nữ công nhân cứ nghĩ tới là giận.

“Xưởng nhựa của Vương gia trả lương cao, còn bao ăn ở, chúng tôi ở xưởng ép còn được trợ cấp độc hại.

Cậu suýt nữa đã khiến xưởng nhựa phải đóng cửa, đến lúc đó chúng tôi không biết về đâu nữa, nhưng cậu vẫn sẽ cơm no rượu say!”

“Xin, xin lỗi.” Vương Chiêu Vân áy náy cúi đầu, không dám nhìn nữ công nhân nữa.

Làm việc ở xưởng nhựa hơn mười ngày, Vương Chiêu Vân mệt tới mức ngồi bồn cầu cũng có thể ngủ gật, còn bị người giám sát lôi ra khỏi nhà vệ sinh mà phê bình.

Không biết đã qua bao nhiêu buổi sáng, lúc Vương Chiêu Vân đã chết lặng cúi đầu gặm bánh bao liền nghe thấy mấy tiếng thì thầm khe khẽ.

“Nghe nói cậu ta lại bị chủ nhiệm xưởng ép mắng à?”

“Còn gì nữa? Trước đó suýt nữa cậu ta đã khiến nhà máy phải đóng cửa, ai mà ưa được!”

“Các người không sợ sau này cậu ta sẽ trả thù sao?”

“Trả thù gì? Toàn bộ tập đoàn Vương thị đều là của Vương tổng, người có năng lực là anh trai cậu ta chứ đâu phải cậu ta, nghe nói trước đó cậu ta còn lén chửi bới Vương tổng, ai mà cần một đứa em trai như thế chứ…..”

Vương Chiêu Vân sụt sịt, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Chiều hôm ấy, Vương Chiêu Vân nhận được khoản tiền lương đầu tiên trong đời, 842 đồng 9 xu, bao gồm 80 đồng tiền trợ cấp, 100 đồng tiền phạt.

Khoảng cách tới sáu trăm vạn còn…..

Vương Chiêu Vân không tính nữa, cầm tiền lương ngồi xổm trên mặt đất òa khóc.

Anh trai, có thể cứu em lần nữa không?!

×××

Giữa tháng Một, học sinh lục tục nghỉ đông, Vương Chiêu Mưu kiếm sách giáo khoa ba năm cao trung cho Quý Liên Hoắc, để anh ôn lại chút căn bản.

Quý Liên Hoắc bỏ học cũng khá lâu rồi, lăn lộn ngoài xã hội thời gian dài như thế, ngày nào cũng vô cùng căng thẳng, sợ là đã quên kiến thức đến tám phần rồi.

Tháng Sáu sẽ thi đại học, tính kỹ ra thì Quý Liên Hoắc cũng không còn quá nhiều thời gian.

Quý Liên Hoắc phải tập trung học nên Trình tẩu sẽ trông thằng nhóc kia, cũng may có bài học lúc trước nên giờ Quý Đại Bảo đã thu liễm không ít, ngoan ngoãn ngồi một chỗ, không chạy lung tung.

Giờ cơm trưa, Trình tẩu gõ cửa, Quý Liên Hoắc ngẩng lên, nhanh chóng làm nốt bài đang dở rồi xuống lầu ăn cơm.

“Hôm nay học hành thế nào?” Trình tẩu nhẹ nhàng hỏi thăm như đang hỏi con mình, Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo, thẹn thùng cười cười.

Quý Đại Bảo bĩu môi ngồi trong ngực Quý Liên Hoắc, trong mắt còn hơi tức giận.

Trận đánh đó đã để lại những vết sẹo không thể xóa nhòa trong tâm trí nó, chú ruột mà còn không tốt bằng một người ngoài như Vương Chiêu Mưu nhá, ít ra Vương Chiêu Mưu còn quan tâm thương thế của mình, thế mà chú nhỏ lại xuống tay tàn nhẫn như thế!

Đúng là không có thiên lý!

Quý Liên Hoắc một tay bế Quý Đại Bảo, tay kia cầm đũa, vô thức nhìn về phía chủ vị trống rỗng.

Gần đây anh Chiêu Mưu bận quá, giữa trưa mà cũng không về ăn cơm, tối cũng về muộn, càng lúc càng ít gặp rồi.

Quý Liên Hoắc rũ mắt, còn chưa ăn được hai miếng cơm đã thấy có người bấm chuông biệt thự, Trình tẩu lập tức ra xem, sau khi thấy người đến thì hơi do dự mở cửa.

Một cậu nhóc tóc xanh bết dầu bước vào, vừa vào đã sồn sồn hỏi, “Anh tôi đâu, anh tôi đâu rồi?”

“Chiêu Vân thiếu gia.” Vẻ mặt Trình tẩu bất lực, “Chiêu Mưu thiếu gia vẫn đang ở công ty.”

“Tôi vừa mới đến công ty tìm anh ấy!” Vương Chiêu Vân ngồi xuống sofa trong phòng khách, cả người như muốn rã rời, dưới mắt hiện lên hai quầng thâm lớn.

“Tôi đã hỏi trợ lý của anh ấy, anh ấy về từ giữa trưa rồi, dạo này luôn như vậy!”

Vương Chiêu Vân quay đầu van nài Trình tẩu, “Mau, gọi điện cho anh tôi đi, tôi có việc gấp cần tìm anh ấy thật mà!”

Trình tẩu thấy vậy, không dám chậm trễ, lập tức lấy máy bàn trong nhà gọi cho Vương Chiêu Mưu.

“Chiêu Mưu thiếu gia nói chờ lát nữa cậu ấy sẽ về.” Trình tẩu xoay người xuống bếp chuẩn bị điểm tâm nước trà cho khách, Vương Chiêu Vân nhìn quanh, lập tức trông thấy một lớn một nhỏ đang ngồi.

Đây là người anh hai đang nuôi ở biệt thự mà ba nói đó à?

Vương Chiêu Vân tò mò, cố gắng lết đến bàn ăn ngó thiếu niên kia.

Sao nhìn kiểu gì cũng có vẻ chỉ trạc tuổi mình nhỉ, có điều đẹp hơn mình nhiều, nhưng sao trông cứ quen quen?

“Ê.” Vương Chiêu Vân lên tiếng rất không lịch sự, “Tên gì thế?”

Quý Liên Hoắc nhớ rõ Vương Chiêu Mưu từng nói mình có một người em trai cùng cha khác mẹ, còn có một chị gái, người trước mặt chắc chính là người em trai lần trước bị Chiêu Mưu chặn đây mà.

“Tôi tên Quý Liên Hoắc.”

Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo đứng lên, nhìn thẳng vào thiếu niên trạc tuổi mình.

“Quý Liên Hoắc?” Vương Chiêu Vân nghe xong càng thấy quen tai, nhưng mà nghĩ mãi không ra.

Thấy Trình tẩu bưng điểm tâm cùng nước trà đến, Vương Chiêu Vân chẳng buồn nghĩ nữa, cầm khay lên nhét đồ vào miệng.

“Đói gần chết.” Vương Chiêu Vân nhồm nhoàn, “Mau, lấy cho tôi ly trà!”

Trình tẩu ngơ ngác nhìn Vương Chiêu Vân ăn như sói đói, Vương Chiêu Vân vừa nuốt xong, đang muốn nói gì thì nghe ngoài cửa có động tĩnh, quay đầu đã thấy anh hai mình ngàn trông vạn ngóng đang đứng ở cửa!

Trình tẩu cùng Quý Liên Hoắc đều thấy Vương Chiêu Vân chỉ một giây đã biến sắc, cậu ta òa khóc chạy tới chỗ Vương Chiêu Mưu, lúc gần tới nơi, đột nhiên quỳ rạp xuống ôm chân Vương Chiêu Mưu.

“Anhhhhh!” Vương Chiêu Vân khóc muốn khàn giọng.

“Em muốn đi học!”

Hành động của Vương Chiêu Vân làm Vương Chiêu Mưu nhớ tới cái vụ say rượu của mình lần trước, đã thế nhân vật chính còn đang đứng ngay đây, cậu bỗng thấy đau hết cả đầu.

“Đứng lên rồi nói!”

“Không!” Vương Chiêu Vân vô cùng quật cường, vẫn ôm chặt chân anh mình.

“Trừ phi anh đồng ý cho em quay lại đi học!”

“Cho anh một lý do.” Vương Chiêu Mưu đóng cửa, không thể để việc xấu trong nhà lộ ra ngoài được.

“Ba bắt em đến xưởng nhựa làm công để trả sáu trăm vạn.” Vương Chiêu Vân thương tâm ngẩng đầu, “Mấy ngày nay em ở trong nhà máy thực sự khổ quá oa oa oa!”

Không đợi Vương Chiêu Mưu mở miệng, Vương Chiêu Vân đã khóc lóc kể lể không ngừng, thực sự khiến người ta nghe mà rơi lệ.

“Anh, em biết lỗi rồi, sau này em không dám nói lung tung nữa.” Vương Chiêu Vân ôm chân anh hai, nước mắt giàn dụa ngẩng đầu, “Nếu có thể về trường, em sẽ không bao giờ quấy rầy bạn học, cũng không tranh luận với giáo viên nữa.”

Vương Chiêu Vân nói xong, như nhớ tới chuyện gì, đột nhiên quay sang nhìn Quý Liên Hoắc.

“Anh anh anh!” Vương Chiêu Vân lập tức nhào đến, “Anh chính là người đã bỏ học mà chủ nhiệm lớp tôi vẫn hay nhắc đến, là người có người nhà đã chết gần hết – Quý Liên Hoắc, có đúng không?”

Vương Chiêu Mưu đứng sau Vương Chiêu Vân, nhíu mày lại.

“Không phải, anh hai.” Vương Chiêu Vân đột nhiên nhận ra lời mình nói nghe rất có vấn đề, vội nói lại.

“Anh không biết đó, Quý Liên Hoắc chính là huyền thoại của trường bọn em!”