Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 19




Quý Liên Hoắc nghiêm túc lau sàn, sạp trái cây của anh đã không còn, giờ biện pháp duy nhất để kiếm tiền cũng không có nữa rồi.

Mình và Quý Đại Bảo đến ở nhà anh Chiêu Mưu, chẳng nộp xu nào, đã thế ăn mặc ở cũng đều do anh Chiêu Mưu lo hết.

Quý Liên Hoắc nhớ rõ lời anh trai mình dặn dò trước kia, nếu tới ở nhà người khác thì nhất định phải chăm chỉ, không được sợ bẩn, càng không được lười biếng, phải làm hết việc nhà trong khả năng cho phép thì mới không khiến chủ nhà chán ghét.

Nếu mình chăm chỉ lại làm tốt, liệu anh Chiêu Mưu có tiếp tục cho mình và Đại Bảo ở lại không?

Nghĩ vậy, Quý Liên Hoắc càng hăng say lau chui, lau tới mức sàn nhà sáng bóng như gương mới bỏ qua.

Khi Quý Liên Hoắc đã toát một tầng mồ hôi mỏng, chuẩn bị lau sang chỗ tiếp theo thì một đôi giày đen xa hoa xuất hiện trước mặt.

Quý Liên Hoắc chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt quét qua đôi chân dài của người ấy, nhìn thấy người ấy đang ưu nhã cầm một tách café.

Bị người nhìn xuống từ trên cao nhưng Quý Liên Hoắc không hề có một tia phản cảm, trái lại, vành tai anh đang dần đỏ lên.

“Chào buổi sáng, anh Chiêu Mưu.” Quý Liên Hoắc ngượng ngùng đứng lên, anh cúi đầu, nhớ tới giấc mộng kỳ quái đêm qua của mình, chợt không dám đối diện với người kia.

“Ai bảo anh làm những việc này vậy.” Vương Chiêu Mưu cố gắng ổn định ngữ khí, ánh mắt đảo qua Trình tẩu đang làm bữa sáng.

Trình tẩu chú ý thấy tình huống bên này, chị hơi khẩn trương xoay người, lau tay vào tạp dề, lòng thấy lo sợ.

“Là chính tôi muốn làm.” Quý Liên Hoắc đỏ mặt, “Trình tẩu không cho tôi làm, nói có người giúp việc, nhưng tôi cảm thấy…..tôi có thể làm tốt hơn.”

Nếu mình có thể thay cho người giúp việc, vậy có thể ở lại đây lâu hơn không?

Trình tẩu nghe vậy, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhìn thiếu niên cũng thấy thuận mắt hơn hai phần.

Ít nhất đứa nhỏ này cũng không phải kẻ tâm cơ, trái lại rất chăm chỉ thành thật.

Vương Chiêu Mưu không nhịn được bật cười, rốt cuộc thì anh ta đang nghĩ gì trong đầu vậy?

Nhìn lướt qua sàn nhà thiếu niên vừa lau, Vương Chiêu Mưu gật gật đầu.

“Lau sạch lắm, nhưng sau này anh đừng làm nữa.”

Môi Quý Liên Hoắc giật giật, còn muốn nói gì đó, nhưng Vương Chiêu Mưu bỗng vươn tay, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên môi anh, ánh mắt hàm chứa ý cười bất đắc dĩ.

“Ăn sáng xong, tôi sẽ ra ước pháp tam chương với anh.”

Xúc cảm dịu dàng trên môi khiến Quý Liên Hoắc đỏ mặt không nói nổi một câu, đầu ngón tay người ấy có một mùi thơm nhàn nhạt xen lẫn với mùi café êm dịu, dường như ngon miệng hơn tất cả mỹ vị trên đời.

Vương Chiêu Mưu cầm café đến chỗ Trình tẩu, Quý Liên Hoắc nhìn theo, anh nuốt nước bọt hai lần, cảm thấy đáy lòng mình dâng lên cảm giác đói khát vô cùng.

Mỗi lần Vương Chiêu Mưu đụng vào, anh luôn có cảm giác như vậy, Quý Liên Hoắc cũng không hiểu vì sao, giống như anh phải thời thời khắc khắc ôm chặt người ấy thì cảm giác ấy mới giảm đi chút chút.

Trình tẩu được Vương Chiêu Mưu an ủi, tâm tình tốt hơn không ít, chị hào phóng bày thêm chút đồ ăn sáng cho thiếu niên, lại cẩn thận pha sữa bột cho Quý Đại Bảo.

Bữa sáng vô cùng an tĩnh, Vương Chiêu Mưu đang tự hỏi, phải làm sao thì Quý Liên Hoắc mới hiểu mình thu lưu anh ta không phải để anh ta tranh việc với người giúp việc đây.

Quý Liên Hoắc cũng đang cố gắng nhớ lại kinh nghiệm nhiều năm ăn nhờ ở đậu của mình, anh trai và Lý Đại Toàn đã yêu cầu mình phải làm những gì.

Năm đó anh trai yêu cầu mình không được vào phòng của anh ấy và chị dâu, phải giữ khoảng cách với chị dâu, tan học thì giúp chị ấy làm việc nhà.

Sau khi chị dâu mang thai, anh trai bảo mình cố gắng nhỏ tiếng chút, đừng quấy rầy đến chị ấy; sau khi Quý Đại Bảo sinh ra thì anh trai nói quần áo của mình không thể giặt chung với nó, vì trẻ con đề kháng kém, dễ lây bệnh.

Những cái đó mình đều làm được.

Sau khi cùng Quý Đại Bảo vào ở nhà của Lý Đại Toàn, Lý Đại Toàn cầm gậy gộc hung dữ nói mình không được vào nhà chính, không được nói chuyện lớn tiếng, không được để Quý Đại Bảo khóc, trời vừa sáng thì phải đi kiếm tiền.

Dù chẳng ăn bữa nào của ông ta nhưng hàng tháng vẫn phải nộp tiền ăn, không được nói những lời không may mắn, nếu không ông ta sẽ dùng gậy đánh.

Những cái đó….mình cũng có thể làm được.

Vậy anh Chiêu Mưu sẽ yêu cầu mình làm gì?

Quý Liên Hoắc thấp thỏm ăn đồ ăn không biết tên trước mặt, anh gần như ăn mà chẳng biết mùi vị gì, chỉ im lặng ăn ba bát lớn.

Ăn sáng xong, Vương Chiêu Mưu liền bảo Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo vào phòng làm việc của mình, nghiêm túc nói quy định với Quý Liên Hoắc.

Trong phòng làm việc trải thảm mềm mại, kệ sách gỗ đỏ hai mặt, còn thoang thoảng mùi đàn hương, trên bàn có một chiếc máy tính để bàn.

Quý Liên Hoắc thấp thỏm đứng cạnh bàn như học sinh chờ nghe phạt, ánh mắt Quý Đại Bảo nhìn chằm chằm máy tính, cái đầu quả dưa của nó lập tức linh hoạt.

Đời trước chú nhỏ từng nói với mình, trong thập niên 90, Hoa quốc đã có thể xem dữ liệu thị trường chứng khoán trên máy tính thông qua cáp CCTV và thẻ chứng khoán, hệ thống giao dịch chứng khoán trực tuyến cũng sẽ ngày càng hoàn thiện hơn.

Lúc đó Quý Đại Bảo cũng chú ý, nó còn nhớ rõ mười mã cổ phiếu sẽ đứng đầu thị trường trong năm tới.

Dù lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Quý Đại Bảo vẫn nhớ trong mười công ty đó, có hai công ty ô tô.

Nếu máy tính trước mặt này đã cập nhật hệ thống có thể tiến hành giao dịch trực tuyến, vậy nó có thể cầm chứng minh thư của chú nhỏ bí mật kiếm tiền trên thị trường chứng khoán không?

Quý Đại Bảo đảo mắt, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay đang ôm mình siết chặt lại, nó chợt hoàn hồn, trông thấy Vương Chiêu Mưu vừa vào phòng làm việc, còn thuận tay đóng cửa lại.

Anh ta muốn gì đây?

Quý Đại Bảo cũng vô thức lo lắng.

Vương Chiêu Mưu cũng đứng trước bàn làm việc, cậu ôm thằng nhóc trong tay thiếu niên rồi bảo anh lấy ghế dựa lại đây ngồi cạnh mình.

Quý Liên Hoắc vội kéo ghế tới nhưng vẫn câu nệ đứng bên cạnh Vương Chiêu Mưu, anh thấy Vương Chiêu Mưu đặt Quý Đại Bảo trên đùi mình, sau đó lấy giấy bút ra.

“Ngồi đi.” Vương Chiêu Mưu viết “Ước pháp tam chương” ra, đánh dấu mục “một”.

Quý Liên Hoắc có hơi không quen ngồi xuống bên cạnh Vương Chiêu Mưu, nhìn vòng eo thẳng thớm cùng bàn tay khớp xương rõ ràng đang cầm bút máy kia, người ấy đang rũ mắt viết vài chữ lên giấy.

“Chúng ta có thể thương lượng lại tất cả những điều khoản.” Vương Chiêu Mưu ôn hoà nói rồi viết điều thứ nhất ra.

“Đầu tiên, anh không cần làm việc nhà.”

Quý Liên Hoắc vô thức “ừm” một tiếng, rồi lại ngẩn ra, những gì người ấy nói không hề giống như anh tưởng.

Không làm việc nhà?

“Trước khi anh tới đây, Trình tẩu phụ trách ngày ba bữa cơm cùng một ít việc nhà đơn giản, mỗi ngày sẽ có người giúp việc tới dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa và đổ rác.” Vương Chiêu Mưu nghiêng mặt giải thích, “Cho nên anh không cần phải làm gì cả, tôi cũng không muốn để anh làm việc nhà.”

Quý Liên Hoắc sững sờ, ánh mắt lộ ra chút bất lực.

Không làm việc nhà, vậy anh có thể làm gì đây?

“Thứ hai, mỗi tháng, tôi sẽ cho anh một ngàn đồng tiền tiêu vặt.” Vương Chiêu Mưu viết điều thứ hai.

Quý Liên Hoắc há miệng thở dốc, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nói gì.

Mình không phải…..nên nộp tiền sao?

“Số tiền đó anh có thể mua đồ cho mình, hoặc mua quần áo đồ chơi cho Đại Bảo.”

“Nếu có khoản chi đặc biệt nào cần thì có thể nói với tôi, nếu tôi cảm thấy hợp lý thì sẽ tăng tiền tiêu vặt cho anh.” Giọng Vương Chiêu Mưu vẫn nhẹ nhàng.

Vương Chiêu Mưu vừa dứt lời, không chỉ Quý Liên Hoắc, ngay cả Quý Đại Bảo cũng ngơ ngác nhìn người đàn ông đang bế mình.

Một ngàn đồng một tháng!

Thời điểm hiện tại, lương tháng của công nhân viên chức cũng chưa cao như vậy đâu!

“Còn điều thứ ba.” Vương Chiêu Mưu hơi dừng lại, cậu xoay người, nghiêm túc nhìn thiếu niên.

“Tôi từng điều tra, cũng từng xem thành tích của anh trước khi anh bỏ học.”

Quý Liên Hoắc mím môi, vô thức nắm chặt tay.

“Thành tích của anh rất tốt, tôi hy vọng anh nghỉ ngơi một thời gian rồi sẽ quay lại trường học.” Vương Chiêu Mưu đẩy đẩy mắt kính, che giấu cảm xúc trong mắt mình.

“Vì, vì sao.” Quý Liên Hoắc không biết miêu tả cảm xúc hiện tại của mình ra sao, giọng anh vô thức khàn khàn.

Vì sao phải đối tốt với anh như vậy.

Rõ ràng anh chính là đồ tai tinh.

Rõ ràng chẳng có ai muốn lại gần anh.

“Nếu tôi đã đưa anh về, vậy đương nhiên sẽ có trách nhiệm với anh.”

Vương Chiêu Mưu tinh tế viết điều thứ ba xuống.

“Bây giờ là tháng 12, sắp hết học kỳ một của lớp 12 rồi. Tôi cho anh thời gian một kỳ nghỉ đông để chuẩn bị, về phần học bạ của anh, tôi sẽ xử lý, anh sẽ một lần nữa trở lại là học sinh cấp ba rồi đi học.”

Viết ba điều xong, Vương Chiêu Mưu đóng nắp bút máy, đẩy tờ giấy đến trước mặt Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc duỗi tay cẩn thận cầm lấy, chữ viết trên đó rất tao nhã, mực nước trên giấy trắng tựa như mây khói.

“Sau khi anh đi học lại, nếu trường học yêu cầu gặp người nhà thì có thể tìm tôi.” Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo lên, “Tất cả những việc cần có phụ huynh làm, tôi đều có thể làm giúp anh.”

Vương Chiêu Mưu rũ mắt, lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mặt.

Đã hiểu chưa?

Từ giờ trở đi, anh đã không còn là đứa nhỏ không ai cần nữa.

Quý Liên Hoắc đã không khống chế được bản thân nữa, anh đứng dậy ôm chầm lấy người trước mặt, vùi đầu thật sâu vào cổ đối phương, không muốn quan tâm chuyện khác nữa, chỉ muốn cảm nhận hơi thở trên người cậu.

Trước lạ sau quen, Quý Đại Bảo đã quen bị kẹp giữa hai người này rồi, nó còn có thể cảm thấy Vương Chiêu Mưu đang hơi lui về sau, còn chú nhỏ mình lập tức quấn chặt lấy.

Quý Đại Bảo im lặng trợn trắng mắt.

Điện thoại đột nhiên vang lên, cứu vớt Vương tổng đang bị ôm chặt.

Vương Chiêu Mưu ỷ mình có việc, vội đẩy thiếu niên ra rồi tiếp điện thoại.

“Anh!” Đầu bên kia vang lên tiếng khóc nức nở, Quý Liên Hoắc ngẩn ra, tự giác cúi đầu đứng sang một bên.

“Anh, cứu mạng oa oa oa!” Vương Chiêu Vân lớn đùng đang khóc lóc thảm thiết, “Em bị lừa rồi, họ bắt em bồi thường tiền!”

Vương Chiêu Mưu hơi nhướn mày, cậu biết kiểu gì Vương Chiêu Vân cũng phải bồi thường rồi, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

“Không phải trước đó còn nói giàu rồi sẽ không quên anh sao?” Vương Chiêu Mưu nới lỏng cúc áo sơ mi, ánh mắt mang ý cười nhợt nhạt, dựa người lên thành bàn, “Có chuyện gì?”

“Bọn em đã làm theo yêu cầu của công ty ô tô, sản xuất nhóm linh kiện plastic đầu tiên, nhưng vừa giao hàng đã bị trả lại vì không đủ tiêu chuẩn, họ bắt làm lại.” Vương Chiêu Vân nghẹn ngào, “Nhưng làm lại thì không kịp rồi, chắc chắn sẽ vi phạm điều khoản thời gian giao hàng trong hợp đồng!”

“Ờ.” Vương Chiêu Mưu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp lại.

“Anh, mau cứu em với, nếu làm hỏng đơn hàng này, ba sẽ giết em mất.” Vương Chiêu Vân vừa khóc nức nở vừa định làm nũng, “Anh, sau này em sẽ làm trâu làm ngựa cho anh, anh cứu em lần này đi…..”

Không chờ Vương Chiêu Vân nói xong, Vương Chiêu Mưu đã tắt điện thoại, còn tiện tay kéo thằng nhóc đang bi thương kia vào blacklist.

Tình anh em chính là sâu không lường được như thế đó.