Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 13




“Đại Bảo! Đại Bảo!” Ông lão đã nói không ra hơi, nhưng vẫn thất thanh kêu lên.

Quý Liên Hoắc nhanh chóng bước tới, thấy bộ dáng Quý Đại Bảo, anh sửng sốt, rồi mới lập tức phản ứng lại.

“Ông bán hết đồ rồi đúng không!” Quý Liên Hoắc tóm cổ áo Lý Đại Toàn, mắt long lên, “Tiền đâu! Tiền!”

“Tiền gì, tao…..” Lý Đại Toàn còn đang muốn mạnh miệng, nhưng đã thấy thiếu niên đập vỡ bình rượu, rồi một tay nắm bình vỡ, một tay nắm lỗ tai gã.

Thấy sắp bị cắt tai, Lý Đại Toàn sợ hãi, miệng nhanh hơn não, gã thét lên.

“Tiền vẫn ở trong túi tao!”

Quý Liên Hoắc dùng mảnh vỡ bình rượu nhanh chóng cắt áo Lý Đại Toàn, cuối cùng cũng tìm thấy một xấp tiền lẻ ở túi trong cùng, anh nhìn thoáng qua, chỉ có hơn 50 đồng.

Đồ tận hơn 1000 đồng mà gã bán còn có hơn 50.

Quý Liên Hoắc nghiến chặt răng, nhấc chân đạp mạnh lên ngực Lý Đại Toàn, rồi không kịp nghĩ gì thêm nữa, anh vội bế Quý Đại Bảo đã ngất xỉu lao ra sân, chạy về hướng phòng khám đầu hẻm.

Bác sĩ ở phòng khám nhìn hơi thở Quý Đại Bảo đã mỏng manh tới mức khó phát hiện, vội vã chỉ ra đường.

“Chỗ tôi không chữa được! Mau đưa đứa nhỏ đến bệnh viện!”

Quý Liên Hoắc không biết mình đã chạy bao lâu, anh chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai, tiếng bản thân đang thở dốc, và não bộ gần như không thể suy nghĩ được gì nữa.

Khoa cấp cứu bệnh viện lập tức tiếp nhận Quý Đại Bảo, Quý Liên Hoắc đứng đó, nhìn nhân viên y tế đưa đứa trẻ đi, một lúc lâu sau, ý thức mới chậm rãi trở lại.

“Người nhà đến làm thủ tục và ký quỹ viện phí đi.” Y tá đơn giản hỏi tình hình đứa nhỏ rồi an ủi thiếu niên trước mặt, “Yên tâm đi, con anh không sao đâu.”

Nhìn y tá rời đi, Quý Liên Hoắc nhìn bốn phía, nắm hơn 50 đồng trong túi rồi liên tục hỏi ký quỹ viện phí ở đâu.

“Đứa nhỏ có bảo hiểm y tế không?” Nhân viên ở quầy thanh toán hỏi.

“…..Không có.” Qua lớp kính dày, ánh mắt Quý Liên Hoắc lộ ra chút mờ mịt.

“Tổng cộng 170 đồng.” Nhân viên nhìn thiếu niên, “Trả tiền mặt hay quẹt thẻ?”

Quý Liên Hoắc cúi đầu bỏ toàn bộ tiền vào khe kim loại, nhân viên hơi khựng lại, đếm đếm rồi nói, “Chỉ có 57 đồng 8 hào, còn thiếu rất nhiều.”

“Tôi…..” Sắc mặt Quý Liên Hoắc tái nhợt, “Chỉ có bằng đó tiền.”

Nhân viên im lặng, những người xếp hàng sau thiếu niên đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Không đủ tiền thì nhanh đi chuẩn bị đi!”

“Trẻ tuổi thế mà đã muốn dùng quỹ của bệnh viện à?”

“Nhanh lên, làm gì mà lâu thế!”

“Đưa chứng minh thư đây rồi nhanh đi lo tiền đi.” Nhân viên bất đắc dĩ nói, “Con anh còn phải nằm viện, không phải chỉ có từng đó tiền đâu.”

Quý Liên Hoắc để chứng minh thư lại bệnh viện rồi bước ra khỏi cổng bệnh viện với đôi mắt trống rỗng, anh lặng người nhìn dòng người ra vào bên ngoài rồi ngồi trên bậc thang trước cổng bệnh viện một lúc lâu.

Trời tối dần, thiếu niên chậm chạp lấy một quyển sổ trong túi ra, anh lật từng trang sổ, những trang sách giống như những cánh bướm trắng bay bay, một lúc sau mới dừng ở trang giữa, bên trong có một tờ giấy note.

Trên giấy note là một chuỗi số xinh đẹp.

Cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh.

Liệu người ấy có đến không?

Liệu người ấy có cảm thấy anh được voi đòi tiên, thậm chí chán ghét anh không?

Quý Liên Hoắc không dám nghĩ tiếp nữa, anh nắm ống nghe rồi ấn từng số, khi ống nghe truyền đến tiếng đổ chuông, anh không khỏi nắm chặt tay.

“Alo?” Giọng nói đầu bên kia trong như nước suối vỗ vào đá, Quý Liên Hoắc cắn chặt môi, anh nghe thấy giọng mình khẽ run rẩy.

“Anh Chiêu Mưu…..”

Sau khi Vương Chiêu Mưu nhận được điện thoại, cậu lập tức cho dừng cuộc họp rồi cùng lão Tề đến bệnh viện.

Thiếu niên đang đứng ở quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh bệnh viện, để không cản trở khách hàng ra vào, anh còn đứng sát vào góc, giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.

Mỗi khi có khách hàng bước vào, chuông ở quầy hàng sẽ vang, Quý Liên Hoắc nhìn lên, phát hiện không phải người mình đang đợi, anh lại từ từ cụp mắt xuống tiếp tục chờ.

Tiếng chuông vang lên liên hồi, khách hàng lần lượt rời đi, thiếu niên vẫn cúi đầu, bờ vai còn chưa hoàn toàn trưởng thành đã nhuốm mệt mỏi.

“Leng keng.”

Chủ cửa hàng ngẩng lên, thấy một người đàn ông đẹp trai văn nhã, đeo kính mắt gọng vàng, mặc áo khoác màu đen, trên người vẫn còn vương khí lạnh đang đẩy cửa kính.

Ngũ quan người đàn ông ấy vô cùng tinh xảo, thân hình thon dài bắt mắt, cậu vừa bước vào, dường như cả quầy bán đồ ăn vặt đều phát sáng.

Ông chủ còn chưa hồi thần đã thấy thiếu niên vừa rồi vẫn đang đứng trong góc đã đỏ vành mắt bước ra, im lặng nhìn người đàn ông kia, môi mím chặt, cố gắng để bản thân không rơi nước mắt.

Trong mắt thiếu niên đầy nước, vẻ mặt đầy thống khổ cùng nỗ lực kiên cường.

Vương Chiêu Mưu ngẩn ra một lát rồi nhìn về phía ông chủ.

“Ờm.” Ông chủ cuối cùng cũng định thần lại, chỉ chỉ thiếu niên, “Cậu ấy vừa gọi điện thoại, 3 hào.”

Vương Chiêu Mưu mở ví rút một tờ 10 đồng mới tinh ra, tiện tay cầm hai bịch bánh mỳ và nước khoáng trong cửa hàng rồi ra hiệu bảo ông chủ không cần trả lại tiền.

Ra khỏi quầy bán đồ ăn vặt, Vương Chiêu Mưu theo thiếu niên vào bệnh viện, lão Tề đã làm xong thủ tục nằm viện cho Quý Đại Bảo, cũng ứng viện phí, chuộc lại chứng minh thư cho Quý Liên Hoắc rồi đưa cho Vương Chiêu Mưu.

Còn chưa được vào thăm Quý Đại Bảo, Vương Chiêu Mưu liền cùng Quý Liên Hoắc chờ bên ngoài phòng bệnh, thấy cảm xúc của thiếu niên đã hoà hoãn lại, Vương Chiêu Mưu mới đưa nước cùng bánh mỳ ra, còn đưa cả chứng minh thư lại cho Quý Liên Hoắc nữa.

“Không sao, anh gọi điện cho tôi, là đúng.”

Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên trước mắt, dường như anh vừa hạ quyết tâm chuyện gì đó, thân thể chậm rãi trầm xuống.

Vương Chiêu Mưu vô thức vươn tay định đỡ thiếu niên.

May mà chưa quỳ xuống, nhưng mắt Quý Liên Hoắc đã đỏ bừng.

“Anh Chiêu Mưu…..” Đôi mắt ngấn nước của thiếu niên đang vô cùng nghiêm túc nhìn cậu, giọng cũng khàn khàn.

“Tôi có thể làm bất cứ việc gì, sức khoẻ tôi rất tốt, tôi…..”

Vương Chiêu Mưu vội vã đỡ thiếu niên lên, cảm giác đường sinh mệnh của mình suýt nữa đã ngắn đi một đoạn.

Đừng có làm bừa!!!

Nếu dám để gia chủ Lãnh gia tương lai quỳ xuống trước mặt mình, vậy thì sẽ không còn đơn thuần là phá sản nữa đâu!

Quý Liên Hoắc được đỡ lên nhưng trong lòng vô cùng buồn khổ.

Người ấy không cần anh.

Quý Liên Hoắc tuyệt vọng ngước lên, nhưng ánh mắt người ấy chẳng hề có chút chán ghét như anh tưởng.

“Anh đừng nói những lời như vậy.” Vương Chiêu Mưu rũ mắt, giọng điệu không nhanh không chậm, cố gắng ổn định lại cảm xúc của thiếu niên.

“Liên Hoắc, anh có thể từ từ trả lại tôi.”

Người ấy vừa gọi tên anh, Quý Liên Hoắc cảm thấy tim mình cũng đập theo ngữ điệu của cậu, rồi lập tức đập nhanh như nổi trống, không hiểu sao máu toàn thân anh như đang xao động.

Giờ Quý Liên Hoắc mới phát hiện anh đang dựa vào người ấy gần tới mức nào.

Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện cũng chẳng thể lấn át mùi hương nhàn nhạt trên người Vương Chiêu Mưu. Quý Liên Hoắc nghiêng người về phía trước, nhìn thấy cậu đang mặc quần áo vô cùng chỉnh tề dưới lớp áo khoác đen.

Vương Chiêu Mưu cảm nhận thiếu niên đang tới gần mình, không hiểu sao trong lòng cậu bỗng nổi lên vài phần thương hại.

Giống như một người đang đi đường bỗng trông thấy một chú chó hoang cả người đầy vết thương, nhưng khi chú chó hoang này nhìn mình, ánh mắt nó vô cùng đáng thương yếu ớt, cố gắng đi theo mình, khiến mình chẳng thể tiếp tục làm ngơ.

Tuy không rõ Quý Liên Hoắc đã gặp phải chuyện gì, nhưng thân là một người lớn tuổi hơn, có lẽ cậu vẫn có thể an ủi đối phương.

Vương Chiêu Mưu thuận thế ôm lấy thiếu niên trước mặt, còn nhè nhẹ vỗ tấm lưng đơn bạc.

Quý Liên Hoắc ngây người, anh chìm trong cái ôm ấy, toàn bộ gương mặt đều chạm vào tây trang màu xanh biển dưới áo khoác đen của đối phương, chóp mũi đều là mùi hương thực dễ chịu trên người cậu.

Trước nay Quý Liên Hoắc chưa bao giờ biết một cái ôm có thể ấm áp đến vậy, cơ thể của một người đàn ông lại có thể có lực hấp dẫn lớn đến như vậy với anh.

Anh còn muốn ôm chặt hơn chút.

Vương Chiêu Mưu cảm thấy cánh tay thiếu niên đang quấn quanh eo mình không hiểu sao lại siết chặt hơn.

Lần đầu tiên Vương Chiêu Mưu thấy ngạc nhiên như vậy, sức lực của thiếu niên trái ngược hẳn với bề ngoài, thế mà lại có thể ôm một người đàn ông trưởng thành chặt tới mức không thở nổi.

May mà lúc đó bác sĩ đi ra, cứu Vương tổng đang bị ôm chặt tới mức thiếu oxy.

“Ai là người nhà cháu bé?”

Quý Liên Hoắc nghe thấy thanh âm, đột nhiên hoàn hồn, anh vội thả lỏng tay mình rồi khẽ liếc nhìn Vương Chiêu Mưu vừa bị mình ôm tới mức nhăn cả quần áo.

“Anh ta.” Vương Chiêu Mưu chỉ chỉ thiếu niên rồi lùi về sau, tránh khỏi cái ôm này.

“Cháu bé đã ổn định lại rồi.” Bác sĩ nhìn thiếu niên đầy vẻ buồn bã trước mắt, thấy hơi lạ.

“Suy đoán ban đầu là do khóc nhiều ngạt thở và suy dinh dưỡng, việc này nếu kéo dài sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của trẻ, nên sớm điều dưỡng.”

Quý Liên Hoắc nghiêm túc nghe bác sĩ dặn dò, sau khi bác sĩ rời đi, hai người vào phòng bệnh nhìn Quý Đại Bảo khó khăn lắm mới tỉnh lại.

“Oa.” Quý Đại Bảo hữu khí vô lực hơi vươn tay ra với Vương Chiêu Mưu, nhớ tới tã giấy cùng sữa bột bị mất của mình mà tủi thân vô cùng, nó thấp giọng nức nở như mèo con.

“Đại Bảo, không sao rồi.” Quý Liên Hoắc bước lên an ủi cháu mình, Vương Chiêu Mưu đứng sau thiếu niên, ánh mắt khẽ động, nhắn tin cho lão Tề.

Chỉ lát sau, lão Tề ôm một túi nhựa gồm đầy đủ các vật dụng dùng cho trẻ khi nằm viện như chậu nhựa, bàn chải đánh răng, mọi đồ dùng hàng ngày, còn cả một hộp sữa bột mới tinh với một bịch tã giấy.

“Tuần này anh đừng bán hàng nữa.” Vương Chiêu Mưu nhè nhẹ vỗ bả vai Quý Liên Hoắc.

“Đừng lo những chuyện khác, anh cứ chăm sóc đứa nhỏ cho tới khi nó khoẻ hẳn là được.”

“Ngao!” Quý Đại Bảo thấy thế thì vặn vẹo thân thể bé nhỏ, chỉ kém nước mắt lưng tròng rồi cúi đầu hát cho người trước mặt bài “Người tốt cả đời bình an” nữa thôi.

Quý Liên Hoắc ngơ ngẩn nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng trên vai mình, vừa nhìn đã biết chỉ dùng để cầm bút, anh vô thức gật đầu.

“Tôi đã trả trước đủ tiền thuốc cho anh.” Vương Chiêu Mưu thu tay lại, nâng nhẹ mắt kính, ánh mắt nhìn thiếu niên, giọng điệu rất bình tĩnh.

"Tôi sẽ mời bác sĩ nhi khoa giỏi nhất khám tổng thể cho Đại Bảo, anh nghĩ sao?"

“Cảm ơn…..anh Chiêu Mưu.” Quý Liên Hoắc bị nhìn đến mức tai đỏ lên, trong đầu anh chỉ toàn cảnh tượng vừa rồi ôm người trước mặt.

Anh muốn dán chặt lấy người ấy, muốn ôm người ấy chặt thêm một chút.

Chỉ một chút thôi là tốt rồi.