Lão Tướng

Chương 5




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Chương 5: Lính mới (trung)

Buổi chiều, Râu quai nón không tới, là Mắt to tới. Trình Tụ mặt dày mày dạn cùng đi theo, cũng ở trên đường liên tục thổ tào cơm tiệm khó ăn cỡ nào: "Một tô mì vậy mà thật sự chỉ có tô và mì, ngay cả muối cũng ăn không được. Tôi hoài nghi vị mặn ăn vào cũng là nước mắt của tôi để lại."

Mắt to: "Chờ các cậu ăn mì thường thắng rồng giá mười nghìn tiền Rồng, thì khác nữa."

Trình Tụ nắm quần của hắn, ngẩng đầu, mong đợi nhìn hắn: "Anh chừng nào thì mới em ăn?"

Mắt to: "Để anh trai nhóc cố gắng kiếm tiền!"

"Được! Vậy mượn trước anh mười nghìn tiền Rồng cho em, trở về để anh ấy trả bù."

Mắt to không nói nhìn Tống Dục, giống như đang hỏi, đứa nhỏ này thường ngày dạy thế nào?

Tống Dục nhìn như không thấy mà đổi chủ đề: "Tôi phải kiểm tra thế nào?"

Mắt to: "Năng lực, tốc độ, lực phản xạ, lực phán đoán... Tố chất cơ bản nhất của chiến sĩ, sau đó cho lập một kế hoạch rèn thân bồi dưỡng cho cậu, sau đó căn cứ thành tích của cậu quyết định bước vào sân đấu nào. Nè, bốn ngôi vương các cậu biết chứ?"

Trình Tụ: "Trong sổ tay lính mới có ghi."

Nếu được xưng sân đấu ngầm "đệ Nhất Tinh quốc", sân đấu Giao Long tự nhiên có ưu thế đặc biệt của nó, không chỉ có sân bãi lớn, mà còn có nội dung xào trộn.

Nó đem sân đấu chia làm bốn loại lớn: cơ giáp, đấu thú, mạo hiểm, trò chơi, cũng trao danh hiệu "Ngôi Vương" cho người mạnh nhất.

Dưới "Ngôi Vương", còn có "Hộ pháp", chỉ có "Hộ pháp" có thể khiêu chiến "Ngôi Vương", chỉ có "Anh hùng" có thể khiêu chiến "Hộ pháp". Mà muốn lấy được danh hiệu "Anh hùng", phải tích lũy một triệu tích phân và bốn danh hiệu nữa.

Loại hình thức thăng cấp này hoàn toàn đánh thức dục vọng hiếu thắng và lòng hư vinh của từng đấu thủ, luật rừng "tốt sống kém chết" ở chỗ này bày ra vô cùng sâu sắc.

"Chờ anh trai nhóc ngồi lên "Ngôi Vương", không, chỉ cần cậu ta lên làm "Anh hùng", nhóc có thể mỗi ngày ăn mì thường thắng rồng." Mắt to thả thính.

Trình Tụ: "Vậy anh phải để chúng em nếm thử mùi vị trước, nếu ăn ngon, mới có động lực cố gắng."

Mắt to có lệ: "Được, buổi tối tôi cho một chén, cho các cậu uống nước canh."

Trình Tụ cảm thấy mỹ mãn: "Cũng được."

Mắt to: "..." Vẫn không có một chút mắc cỡ ư? Hắn cảm thấy mình nên đọc chút tâm lý học trẻ con rồi.

Kiểm tra cho phép vây xem.

Vì vậy Tống Dục ở trong một bình trong suốt bị từng ảo ảnh truy đuổi nhảy lên nhảy xuống, Trình Tụ thì cùng Mắt to ở bên ngoài khoanh tay phê bình:

"Vừa rồi nhảy có chút gái mẹ." Đây là soi mói của Mắt to.

"Động tác xoay hông vừa rồi, coi như nam tính rồi." Đây là lời nói ác độc của Trình Tụ.

"Mới di chuyện vài cái, đã thở hỗn hển như vậy, cẩn thận tìm không được vợ."

"Vậy anh cũng không có cơ hội."

"..."

Nửa giờ sau, Tống Dục mồ hôi đầm đìa mà đi ra, máy phun ra phiếu điểm.

Mắt to lớn tiếng đọc: "Phản xạ A, tốc độ B, năng lực C, sức chịu đựng D... Cậu muốn góp đủ hai mươi bốn chữ cái à?"

Trình Tụ: "Tổng thể thế nào?"

"Tổng hợp tố chất B-, tiềm lực A+... Tiềm lực lại có A+, đây là lần đầu tiên tôi thấy, chứng minh vừa rồi cậu không đem hết sức lực, xem ra vết thương còn chưa khỏi hẳn nha. Phân tích tổng hợp đề nghị, kỹ năng thi đấu phù hợp trò chơi." Mắt to kinh ngạc nhìn Tống Dục đầu đầy mồ hôi, "Thắng nhóc, không tệ lắm, có tương lai. Tôi thấy các cậu đã định bụng ở chỗ này rồi đi, dù sao có một ngày các cậu sẽ trở nên nổi bật."

Trình Tụ: "Khi nào chúng em nói không định bụng ở đây tiếp?"

Mắt to cười gượng: "Các cậu có thể nghĩ như vậy là rất tốt rồi."

Trình Tụ: "Lấy được "Ngôi Vương" sau này có chỗ nào tốt?"

Mắt to: "Mười ngàn người kính ngưỡng!"

Trước đây kính ngưỡng y cũng không chỉ mười ngàn người, đây còn bước lui nữa đó. Trình Tụ lôi kéo Tống Dục đi trở về, dặn dò tha thiết: "Kiếm nhiều tiền một chút, sớm ngày ăn mì mười nghìn tiền Rồng, không cần suy nghĩ quá nhiều thứ khác."

Mắt to: "..."

"Này, các cậu đi nhanh như vậy, có biết đường hay không á?"

Không ai để ý.

"Buổi tối nước mì nóng còn uống hay không?"

Phía trước truyền đến tiếng trả lời vang dội: "Uống!"

Buổi tối uống canh thừa của tô mì mười nghìn tiền Rồng trong truyền thuyết, Trình Tụ đối Tống Dục tiến hành tinh thần giáo dục dài đến nửa tiếng, tư tưởng trung tâm là: Dù sao là người đi ra từ hệ Vạn Tượng, tại sao có thể để một người chưa trưởng thành đi theo chịu khổ, phải nhanh chóng thoát nghèo làm giàu, lấy ra tài nghệ chân thật.

Chân mày Tống Dục giật giật: "Tài nghệ chân thật?"

Trình Tụ: "Hệ thống khảo nghiệm cũng đã nhìn ra, cho cậu tiềm lực A+. Rất nhiều thứ rõ ràng có thể tránh, cậu lại cứ một mực không tránh, coi tất cả mọi người đều mù hả?"

Tống Dục mím môi.

Trình Tụ vỗ vỗ cậu, an ủi: "Yên tâm, coi tất cả đều mù cũng được, Mắt to kia thì không nhìn ra. Tôi thì khác, ai biểu kiếp trước tôi là Lâm Doanh chứ, mở mắt thần."

Tống Dục: "..." Được an ủi cũng không vui.

Kế tiếp, Tống Dục đi vào trong huấn luyện căng thẳng. Ban đầu Trình Tụ lo lắng một trăm tiền Rồng trả trước dùng hết rất nhanh, còn muốn đi tìm Râu quai nón và Mắt to tống tiền từng người, ai ngờ, Tống Dục không biết có phải nghe vào lời nói của Trình Tụ hay không, không giấu giếm thực lực nữa, bởi vì huấn luyện biểu hiện quá tốt, thỉnh thoảng có thể được học bổng, gần một tháng tiếp theo, trong thẻ đã để dành đủ số tiền mua được một tô mì Trình Tụ mong nhớ ngày đêm.

Trình Tụ cầm thẻ, cùng Tống Dục bàn bạc nghiêm túc: "Nghe nói đường cùng sẽ kích thích tiềm lực vô hạn của con người."

Tống Dục: "Đừng mơ."

Trình Tụ: "Cậu biết tôi muốn nói gì?"

"Đem thẻ quẹt mua một tô mì."

"Dù sao cũng đừng nói như vậy, còn dư lại chín tiền Rồng."

Tống Dục đem thẻ cướp về.

Trình Tụ: "Đàn ông không ngay thẳng, lòng của phụ nữ rất ngay thẳng. Như cậu vậy rất khó cưới được vợ."

Ánh mắt Tống Dục lia tới, lại lộ ra một chút u ám.

Trình Tụ lặng lẽ nuốt nước miếng một cái: "Là Mắt to nói, ở ngày cậu thí nghiệm."

Tống Dục: "Cậu biết cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn chứ."

"Nghiêm!" Trình Tụ đứng ở trên bàn chỉ vào mũi cậu, "Bạn nhỏ của tổ tinh anh Hai mươi bốn tập đoàn, đây là thái độ cậu đối Thượng Thượng Thượng Thượng Thượng Thượng cấp nói chuyện à?"

"Tổ quốc còn thiếu tôi một tháng tiền lương, lúc nào đưa?"

"... Tôi về hưu rất lâu rồi."

Sau khi huấn luyện tròn một tháng, học sinh xuất sắc Tống Dục ở trong miệng khen liên tục của thầy huấn luyện tốt nghiệp vẻ vang. Để ăn mừng đứng đầu xuất sắc sân đấu của cậu, Mắt to mang đến một túi lớn đồ ăn vặt làm quà tặng.

Trình Tụ vừa ăn vừa khách sáo: "Anh thật sự là quá khách sáo, chúc mừng thì chúc mừng thôi, mang quà tặng gì chứ? Chân gà ngâm [1] này ăn ngon vô cùng, lần sau mang nhiều chút, trứng kho [2] thì khỏi, mùi vị quá nhạt."

Mắt to nói với Tống Dục: "Tôi nghe Đại ca nói, ngài Dư cho nó hai năm, nếu như hai năm sau nó không thể trở thành đấu thủ, cũng sẽ bị đưa đi. Dự định của cậu lúc nào dẫn nó đi thí nghiệm?"

Tống Dục thờ ơ: "Tuỳ nó."

Loại người giám hộ gì thế, loại được người giám hộ gì đây.

Mắt to đúng thật làm hết lòng. Hắn sờ đầu nhỏ của Trình Tụ, nói lời thấm thía: "Nhóc trưởng thành tư tưởng chút á, đừng mãi vô tư như thế."

Trình Tụ: "Tục ngữ nói "Thuyền đến cầu tự thẳng." "Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai buồn thì chạy luôn!"* anh không nên buồn lo vô cớ."

[Câu trên bé Tụ chế lại câu sau nhá, làm tìm muốn chết =.=

Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai buồn đến lại mai buồn. (今朝有酒今朝醉, 明日愁來明日愁). Trích từ bài thơ Tự Khiển của La Ẩn.]

Mắt to nhạy cảm hỏi: "Chạy? Các cậu muốn chạy trốn chỗ nào?"

"Vậy phải xem phúc lợi bên này của các người. Hai năm sau, tôi chính là đấu thủ chuyên ngành cơ giáp, giá trị con người vô cùng đắc, biết bao nhiêu người tán gia bại sản mà vì xem một cuộc tranh tài của tôi, nếu như các người không cố gắng chút, thì không cách nào giữ thân và lòng của tôi."

Mắt to lại nhìn về Tống Dục.

Tống Dục: "Nó không uống rượu."

Mắt to: "Cậu có thời gian vẫn phải làm chút giáo dục gia đình, đừng chỉ nghĩ bản thân mình tốt, cùng nhau tiến bộ mới là tốt nhất."

Tống Dục: "Nó rất tốt."

Mắt to: "..." Đừng trách trẻ nhỏ, lời nói và việc làm đều mẫu mực như thế, vấn đề cũng từ ở trên người người lớn.

Mắt to tận tình khuyên bảo mà nói: "Cậu đừng tưởng rằng thành tích bản thân tốt, thì không đem thi đấu ngày mai để ở trong lòng. Trận đầu tiên đối với từng đấu thủ mà nói, cũng rất quan trọng, sẽ có rất nhiều khán giả chạy tới quan tâm thành tích đấu vòng loại của cậu, có quyết định trở thành khán giả của cậu hay không. Phải biết rằng, cho dù là sân chơi, đến giai đoạn sau, cũng sẽ cần phải mua đạo cụ. Khi đó, tài trợ của khán giả đối với cậu mà nói, đã rất quan trọng đấy." Hắn nhìn hai người chưa yên tâm, lại thay đổi cách nói khác: "Nếu tài trợ nhiều, mì thường thắng rồng ăn thoải mái!"

Trình Tụ vỗ vai Tống Dục, nói lời thấm thía: "Đồng ý em, đem mỗi một trận đấu xem như cuộc chiến sống còn đánh cược với tiền tiết kiệm cưới vợ, được không?"

Tống Dục: "..."

Mắt to: "..." Hắn cũng biết.

Vào ngày trận đầu tiên mở màn, Trình Tụ đặc biệt yêu cầu Mắt to dẫn y cùng đi sân đấu.

Mắt to rất không đành lòng, mặc dù Tống Dục thành tích xuất sắc, mấy giáo viên huấn luyện nhất trí cho rằng lấy năng lực hiện giờ đủ sức để đối phó trận Trung cấp, vào trận Sơ cấp tuyệt đối không thành vấn đề. Thế nhưng, sân đấu chưa từng có "Tuyệt đối", một sai lầm nho nhỏ, một mất thần ngắn ngủi, đã có thể trực tiếp đem mạng sống để lại. Lai lịch Trình Tụ thành câu đố, lời nói và việc làm kỳ lạ, năng lực thích ứng mạnh như một yêu quái —— cũng có thể nó vốn không biết mình bị bắt cóc, nhưng dù sao cũng là đứa trẻ mười tuổi... Nó có phải mười tuổi không? Ồ, đây không phải là chỗ quan trọng, quan trọng là, lỡ như anh trai ở trước mặt của nó gặp chuyện không may, có thể sẽ để lại bóng ma cả đời của nó hay không. Ơ, bản thân luôn luôn tuỳ tuỳ tiện tiện vậy mà ở trước mặt của nó lại trở nên mềm lòng?

Mắt to vỗ đầu một cái, quay đầu hỏi y bao nhiêu tuổi.

Trình Tụ: "Xem tình huống."

"Tình huống gì?"

Trình Tụ: "Ví dụ như mười tuổi trở lên, khen thưởng gấp đôi, em đây đã mười một tuổi. Nếu như dưới mười tuổi, giết người không tính có tội, em đây chín tuổi."

Mắt to: "..." Thần kinh thô như thế, cho dù thấy anh trai ở trước mặt mình bị đánh thành bánh thịt, vậy cũng có thể cố vượt qua đi.

Sự thực chứng minh, hắn vẫn quá ngây thơ rồi.

Trình Tụ đâu chỉ có thể cố vượt qua đơn giản mà là đạp lên.

Thiết bị của trận sơ cấp loại trò chơi vô cùng đơn giản thô bạo, khán phòng chỉ có một màn hình 2D, khán giả chỉ có thể thông qua hình ảnh của màn hình nhìn quá trình trò chơi của tuyển thủ —— giống như xem phim.

Chả trách tỷ lệ vào xem...

Chỉ có một ông lão và một cặp chị em.

Trình Tụ hỏi: "Không phải anh nói sẽ có rất nhiều khán giả đến quan tâm thành tích đấu vòng loại à?"

Mắt to cũng rất kinh ngạc: "Trước kia là rất nhiều người."

"Trước đây là bao lâu?"

"Một năm? Không, nửa năm trước... Không đúng, chắc cũng có thể bởi vì quanh năm tôi chú ý đều là loại cơ giáp? Không nghĩ tới loại trò chơi ít nhiều như vậy. Khụ khụ khụ khụ, cuộc thi bắt đầu rồi, vì anh trai nhóc cầu nguyện đi!"

Trình Tụ hướng về màn hình dần dần sáng lên, không hề có thành ý mà nỉ non một câu: "Anh ơi cố lên."

Đây là chiến trường đất liền của thời kỳ Thiên triều*.

[Thiên triều là cách gọi ngày xưa của các quốc gia xung quanh Trung Quốc khi thống nhất triều đại, đồng thời cũng là thời đại chuyên chế, cách gọi kính trọng của thần tử đối triều đại triều đình.]

Điểm xuất phát của Tống Dục ở phía sau một mảnh tường đổ nát cháy đen, phía địch thế tiến công hung mãnh, nhằm vào ẩn thân mà tiến hành hỏa lực bao vây. Cậu vừa xuất hiện, một viên đạn đã xẹt qua mặt.

"A!" Mắt to từ trên khán đài kích động nhảy dựng lên.

Trình Tụ vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đừng khẩn trương, ý thức chiến đấu của anh ấy có chút chậm chạp, chốc nữa sẽ nắm vững được huấn luyện của mặt này."

Mắt to: "..." Luôn cảm thấy vai trò dường như đã thay đổi.

Trên sân, Tống Dục rất nhanh điều chỉnh tâm tính, xách lên một bao cát đặt ở bên cạnh liền xông ra ngoài. Đạn công kích càng thêm dày đặc, bao cát bị bắn thành đồng hồ cát, cậu nhân cơ hội từ dưới đất nhặt lên cây giáo dài, kế tiếp, trong đầu Mắt to chỉ có một câu nói ——

IT"S SHOW TIME!

Tống Dục cầm giáo giống như chiến thần tái thế, lấy thế quét sạch ngàn quân đột phá bao vây, cắm thẳng vào vùng trung bộ (khu đất gần trung tâm)! Dự trữ của quân địch đã tiếp tế cho cậu, một đường tiến mạnh, không đâu địch nổi.

Mắt to mắt thấy hai mắt tỏa sáng, tai vẫn còn phải chịu đựng thổ tào.

"Rõ ràng một viên đạn có thể giải quyết vấn đề, không nên dùng hai viên, quá lãng phí."

"Trốn quá nhanh, bỏ lỡ cơ hội phản kích phòng thủ rồi!"

"Vị trí này, ai... Rõ ràng nơi bên phải ba mươi độ bí mật hơn."

"..."

Cuộc thi kết thúc, Tống Dục lấy điểm số 95 thu hoạch danh hiệu "Người đứng đầu trận đầu tiên".

"Người đứng đầu trận đầu tiên" yêu cầu: Trong vòng nửa tiếng kết thúc chiến đấu, tiêu diệt hết quân địch, thu được vật phẩm quân địch trị giá 100 nghìn tiền Rồng.

Mắt to trố mắt đứng nhìn. Mặc dù biết Tống Dục không tầm thường, nhưng không nghĩ tới trận thi đấu đầu tiên là có thể đoạt được một danh hiệu.

Mắt to nói với cậu: "Đại sảnh cao ốc có bảng danh sách thi đấu, đổi mới thường xuyên, các cậu có thể đi coi. Muốn hiểu đối thủ, có thể đi sàn diễn tốn chút tiền lẻ mua băng ghi hình thi đầu của bọn họ.

Tống Dục: "Đối thủ?"

"Cậu lấy được danh hiệu, có thể trực tiếp gia nhập vào trận Trung cấp." Trận Trung cấp của loại trò chơi có nhiều vị "Người chơi", có khi đồng đội, có khi đối thủ, do bản thân tuyển thủ quyết định, "Lúc cậu ở khoá huấn luyện hẳn là đã mở rộng quan hệ của mình rồi nhỉ? Thầy huấn luyện giống như là giáo viên đại học, cậu có thể liên hệ học trưởng đã tốt nghiệp, nói không chừng có thể họp thành đội."

Trình Tụ nhìn Tống Dục mặt không thay đổi cũng biết cậu tuyệt đối không ngờ có loại sách học thuật này: "Sao không nói sớm?"

Mắt to trừng bọn họ: "Kỹ xảo của loại ngoại khoá này chẳng lẽ không phải chủ động hỏi giáo viên à? Các cậu có thể có chút tự giác hay không, khắp người đã sớm đều là miệng, hận không thể đem giáo viên móc sạch... Các cậu nhìn thấy những gì?"

Trình Tụ: "Nghĩ đến hình ảnh kỳ lạ rất không tốt."

Tống Dục: "Bạn nhỏ không cần suy nghĩ quá nhiều."

Mắt to: "..." Không dám hỏi sự thật, luôn cảm thấy sẽ mở ra một cánh cửa kỳ lạ.

Khán giả trận đầu tiên của Tống Dục không nhiều lắm, người quan tâm cũng không ít.

Mắt to sau khi trở về, đã bị Râu quai nón xách đi gặp ngài Dư. Ngài Dư đang quan sát băng ghi hình trận đầu tiên của Tống Dục, ánh mắt lướt qua Mắt to, lại cười nói: "Ngựa đen ngang trời xuất thế*, Tống Dục biểu diễn tuyệt đẹp, hửm?"

[Ngang trời xuất thế là một thành ngữ, hình dung người hoặc vật cao, ngang trên trời, nổi lên trần gian, hoặc ví dụ không ai bằng.]

Ở trước mặt ông ta, Mắt to có chút sợ bóng sợ gió, nhịn không được liếc mắt nhìn Râu quai nón, bị Râu quai nón chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn lướt qua, mới cười nói theo: "Hai anh em họ cũng rất thông minh tiến bộ, chừng hai năm nữa, Trình Tụ cũng sẽ không kém."

"Đừng làm quá nhiệt tình." Ngài Dư gõ một câu, đã nói sang chuyện khác: "Chuyện căn cứ không tên của tinh cầu AC26 điều tra thế nào rồi?"

Râu quai nón không chút hoang mang nói: "Khi cảnh sát đánh chiếm căn cứ, căn cứ đột nhiên tự nổ, phân tích xác của hiện trường căn cứ, có thể là trụ sở bí mật của tổ chức vũ trang phi pháp bồi dưỡng người mới."

"Vũ trang phi pháp sao? Vậy trách không được rồi. Đào tạo bọn họ thật tốt, giá trị con người của Trương Băng nâng lên gần bằng rồi, là lúc vì cậu ta tìm một người nối ngôi."

Râu quai nón hơi biến sắc mặt, cúi đầu.

Từ phòng làm việc đi ra, Mắt to thở phào nhẹ nhõm.

Râu quai nón vỗ bả vai của hắn: "Còn nhớ chuyện năm đó?"

Mắt to run run vai bị vỗ: "Chuyện gì? Quên lâu rồi."

"Nếu quên rồi, làm sao biết tôi chỉ chuyện nào?"

Mắt to: "..." Khi nào ngay cả Đại ca cũng âm hiểm như thế rồi?

Râu quai nón nói: "Bỏ đi, không nói tới việc này. Hai anh em bọn họ nếu cậu coi trọng rồi, đừng bởi vì bọn họ tuổi còn nhỏ mà lơ là."

Mắt to nói: "Bọn họ rất thông minh, rất nhanh thì thích ứng nhịp điệu sinh hoạt ở nơi này."

Râu quai nón than nhẹ: "Như vậy, mới càng đáng sợ."

"Cái gì?" Mắt to không nghe rõ.

Râu quai nón lắc đầu, không nói nữa.

Sau khi được Mắt to chỉ bảo, Tống Dục ở sự thúc giục của Trình Tụ, đem thầy huấn luyện quan hệ cũng không tệ mời một bữa cơm, tư vấn một số thông tin. Các thầy huấn luyện biết cậu lấy được danh hiệu "Đứng đầu trận đầu tiên", biết tương lai không giới hạn, mừng rỡ cùng cậu qua lại thân thiết, gần như là dốc túi truyền đạt, ngay cả một số quy định ngầm ở trong ký kết ngầm cũng nói cẩn thận tỉ mỉ như "Tuyệt đối không để đối thủ nữ bị loại đầu tiên".

"Tôi quan tâm "Đặt cược" cậu vừa nhắc tới hơn." Trình Tụ nhảy qua tình tiết mình không có hứng thú.

Tống Dục: "Sân đấu Giao Long dựa vào ba loại cách thức thu được lợi nhuận. Một là bán người thi đấu, hai là mở đánh cuộc, ba là rút ra từ trong tài trợ của người thi đấu."

Trình Tụ: "Nói cách khác, có một ngày tôi sẽ thấy cậu ở trên kệ hàng."

Tống Dục: "Tôi sẽ nhắc nhở bọn họ, đem anh làm quà tặng."

Trình Tụ: "Tôi rốt cuộc hiểu, thành công có được thành ngữ gọi là "Lấy gùi bỏ ngọc"."

[Người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng]

Tống Dục nói: "Tôi còn biết có quyển sạch gọi là《Hữu châu hà tu độc》."

[Vâng, tác phẩm quá quen thuộc phải ko nà. Ai chưa biết thì đọc đi nhoá, cũng của bả đấy.]

Trình Tụ nói: "Nghe cũng biết không tốt đẹp gì, hay là nói một chút đánh cuộc đi, đặt cược thế nào?"

"Dùng tiền Rồng."

"... Nghe cũng biết chơi không thể nào tốt."

Tống Dục nói: "Tôi và thầy huấn luyện nói tình huống của anh, bắt đầu từ ngày mai, anh có thể đi dự thính khóa huấn luyện."

Trình Tụ nói: "Tôi còn hai năm."

"Anh có thể dùng hai năm bổ sung mình. Nếu có một ngày chúng ta đều phải lên kệ hàng, tôi hy vọng, ít nhất anh từ trên kệ hàng năng lực trở xuống."

"Tôi còn cần bổ sung mình? Năng lực của tôi không phải từ trên kệ hàng trở xuống, mà là hủy đi toàn bộ cửa hàng!"

"Nhà xưởng Ott sản xuất dãy quái vật bò sát năm ngoái ra J5000." Tống Dục nhàn nhạt nói, "Tôi nhớ tôi ở thập kỷ đó, tân tiến nhất là A9000."

"... Mấy giờ đi học?"

"Tôi sẽ gọi cậu dậy."

Trình Tụ nhảy đến trên giường, kéo chăn qua chuẩn bị ngủ.

"Ngày hôm nay đến phiên tôi ngủ trên giường." Gian phòng chỉ có một chiếc giường, bọn họ giao ước thay phiên ngủ.

Trình Tụ: "Cậu lại có thể tính toán chi li với một đứa con nít xương cốt chưa định hình, không cẩn thận thì có thể biến thành lưng gù?"

Tống Dục: "Lúc tôi ra đời anh cũng sắp chết."

"..." Trình Tụ ôm chăn không buông tay: "Kính già yêu trẻ, cậu chọn đi!"

Với nguyên tắc, Tống Dục từ trước đến nay một bước cũng không nhường.

Với lãnh thổ, Trình Tụ từ trước đến nay được một tấc lại muốn tiến một thước.

Sau cùng, hai người ngủ ở trên một cái giường.

Ngày thứ hai dậy, hai người đều cảm thấy chất lượng giấc ngủ cũng không tệ lắm, bạn giường không có chán ghét như trong tưởng tượng. Vì vậy thầm chấp nhận kiểu ở chung mới này.

Mặc dù cùng trên bảng danh sách thi đấu động một tí là đánh ra đại ngưu*, Tống Dục 95 điểm đúng thật là ít ỏi, nhưng danh hiệu "Đứng đầu trận đầu tiên" đưa tới không ít chú ý.

[Đại ngưu đồng nghĩa với nhân ngưu. Có nghĩa là rất nổi bật trong một lĩnh vực.]

Cậu một bước vào trận Trung cấp, liền được hoan nghênh nhiệt liệt, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, đem năm tên tuyển thủ trước mặt u ám không ánh sáng.

Tống Dục đương nhiên thấy sắc mặt của những người khác biến thành màu đen, nhưng không để ở trong lòng. Cho dù từ khi một phút bắt đầu bước vào sân đấu, cậu đã không nghĩ tới có đồng bạn. Tiêu chuẩn cuộc đời của cậu là, thay vì ở sau lưng để đồng bạn đâm một nhát, chẳng bằng một người một ngựa đâm mọi người hai nhát.

So với trận Sơ cấp đơn sơ, trận Trung cấp lộng lẫy nhiều lắm, không chỉ sức chứa lớn mười lần, mà lại sử dụng màn hình lớn 3D, toàn bộ hướng không lộ chút sơ hở mà phát sóng trực tiếp trận thi đấu. Mỗi một bên thính phòng còn chuẩn bị màn hình nhỏ có thể lựa chọn chiếu cảnh khu vực.

Tống Dục vừa xuất hiện ở điểm xuất phát, cũng cảm giác được sát ý cuộc trào từ bốn hướng xông tới.

Ngày đó trong trận Trung cấp Tống Dục leo lên đứng đầu, Trình Tụ đi dự thính khóa huấn luyện, cũng không có mặt, thế nhưng vừa hết lớp, thầy huấn luyện đã nói cho y biết Tống Dục lấy được danh hiệu mới "Chém bốn người".

Thứ gọi là "Chém bốn người", là chỉ lúc thi đấu, trong vòng một phút, liên tục để bốn tuyển thủ khác bị loại —— cũng không phải là bỏ mạng. Người thi đấu là tài nguyên của sân đấu, không có khả năng để cho bọn họ chết đơn giản. Dưới tình huống như vậy, lúc đem đấu thủ lâm nguy, tức là coi như bị loại, trực tiếp truyền tống ra sân chơi.

"Tổng cộng có mấy đối thủ cạnh tranh?" Trình Tụ hỏi.

Thầy huấn luyện: "Năm."

Trình Tụ vừa lòng không lớn: "Còn phải cố gắng nữa á."

Thầy huấn luyện: "..." Học sinh dự thính đã như thế, áp lực thoáng cái trở nên thật lớn.

——

[1] Chân gà ngâm:



[2] Trứng kho: