Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Trong cổ họng hội trưởng phát ra liên tiếp tiếng cười sung sướng, nâng mông lên từ từ quay trở lại. Ông ta phất phất tay với Khâu Húc, Khâu Húc thức thời mà đưa lên xì gà. Đây là ý của việc nói chuyện nghiêm túc.
Hội trưởng hút một hơi xì gà, ở trong sương khói lượn lờ mà nhìn khuôn mặt tuổi còn trẻ tuấn tú của Tào Hi: "Vài chục năm rồi, rốt cuộc lại có người lừa dối ta như một đứa con nít vậy."
Tào Hi: "Không làm được mới gọi là lừa dối."
Hội trưởng cười ha ha gật đầu: "Cậu nói đúng, làm được gọi là triển vọng. Đáng tiếc, giờ ta còn chưa nhìn ra được cậu có thể làm được hay không."
Tào Hi: "Cho nên, tôi chỉ là nằm ở giai đoạn của thuyết phục."
Hội trưởng: "Cậu nghĩ từ nơi này làm ra bánh ngọt ư? Nếu là ngoài nước, người ngoài nước cũng không phải ngồi không."
Tào Hi: "Bánh ngọt của ngoài nước đương nhiên cũng là muốn nhìn xa trông rộng, chẳng qua trừ ngoại phải an nội trước, quốc nội không phải còn rất nhiều miếng bánh ngọt chưa ai xuống tay sao?"
Ngón tay Hội trưởng mang theo xì gà, ngồi ở trên sô pha, tâm tư có chút bay xa, chờ Khâu Húc dùng ánh mắt nhắc nhở mới phát hiện mình lại bỏ rơi khách, tự mình mà ngẩn người ra, lập tức ngồi thẳng cơ thể. Ông ta hơi động, khói của xì gà đã rơi xuống một đống, rơi ở trên bắp đùi của ông ta.
Khâu Húc muốn đi lên phủi sạch giúp ông ta, bị đưa tay ngăn lại, hội trưởng cười nói: "Bảy mươi tuổi rồi, lôi thôi lếch thếch, khách nhân cũng sẽ tha lỗi đi. Cậu đi ra ngoài giúp tôi xã giao tiếp khách, người ta từ nơi xa xôi mà tới, đừng khiến bọn họ cảm thấy lạnh nhạt. Tôi lại nói chuyện một lát nữa sẽ xuống tới."
Khâu Húc vừa ra đến trước cửa, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Tào Hi, hiển nhiên không nghĩ tới thiếu niên dung mạo kinh người này có thể nói vài ba câu cảm động ông chủ đã luyện thành tinh của mình rồi.
Cửa đóng lại một tiếng răng rắc, bên trong lại yên tĩnh lại.
Hội trưởng đứng lên, đi tới một máy âm hưởng kiểu cũ ở bên cạnh: "Thích nghe gì?"
Tào Hi: "Cái gì cũng có thể."
"Tuổi còn trẻ đã tùy tiện như vậy cũng không tốt." Hội trưởng nhìn một cái rồi ngồi ở bên cạnh, Trình Tụ bắt đầu ngủ gà ngủ gật đầu hơi giật giật, thả ra khúc dương cầm.
Tào Hi cười đáp: "Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại* đi."
[8 chữ này xuất phát từ trong câu nói của anh hùng dân tộc Lâm Tắc Từ. Ngụ ý lòng dạ phải rộng lớn giống như biển rộng có thể chứa rất nhiều nước sông Trường Giang và Hoàng Hà vậy.]
Hội trưởng đưa lưng về phía hắn, bắt đầu thử: "Mặc dù cảng vận chuyển hàng hóa của các đại tinh hệ Tinh quốc trên danh nghĩa thuộc về Chính phủ, nhưng phần lớn bị thương nhân bản địa thuê trường kỳ, điều kiện cho thương nhân thuê phần đất bên ngoài vô cùng kỳ quặc, giá cả cao thấp không đồng đều, dẫn đến hiện trạng ngành sản xuất vận chuyển lộn xộn cực kỳ, cậu có biện pháp gì giải quyết không."
Tào Hi nâng chung trà lên, chậm rãi mà uống một ngụm, hắng giọng một cái, mới mở miệng...
Thấy Khâu Húc một mình đi xuống, Tào Khải Trí và Vương Chấn có chút lo lắng, ánh mắt liên tục nhìn lên trên lầu. Triệu Viễn Chúc qua đây ngăn lại ánh mắt hai người: "Ngày mai sẽ phải diễn thuyết rồi, cậu sang làm thân với một số người, lôi kéo dân điều một chút."
Tào Khải Trí trả lời không yên lòng: "Một hai người có thể ích lợi gì."
Triệu Viễn Chúc đem ly rượu nhét vào trong tay cậu ta: "Đem bọn họ xem như đại biểu dân ý, cậu cũng biết bọn họ có bao nhiêu lợi ích rồi."
Tào Khải Trí còn muốn nói gì đó, bị Triệu Viễn Chúc không nói lời nào mà đẩy tới trước mặt người khác rồi.
Thừa dịp lực chú ý Triệu Viễn Chúc không ở trên người mình, Vương Chấn muốn trộm chạy đi xem, bị Khâu Húc chặn lại. Khâu Húc nói: "Tào Hi lấy được sự đồng thuận rất vất vẻ, cậu đừng nên đi lên quấy rầy là tốt nhất."
Theo Tào Khải Trí ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi lâu như vậy, Vương Chấn cũng học được một chút lối đối xử khéo đưa đẩy, đáp: "Tôi chỉ muốn tìm WC."
Khâu Húc chủ động vì cậu ta dẫn đường.
Vương Chấn trên đường có chút đề phòng, sợ hắn ta đem bản thân đưa vào nơi yên tĩnh rồi bắt lại, dù sao lúc trước ở sao Audrey, Tang Quảng Đình chính là làm mình như thế, thế nhưng một đường đi căng thẳng quay về căng thẳng, lại bình yên mà không chuyện gì. Cậu ta có hơi chút tin tưởng Tào Hi thật sự đang thảo luận rồi.
Đáng tiếc phần tin tưởng này theo tiệc rượu tới gần kết thúc lại dâng lên dao động lần nữa.
Triệu Viễn Chúc cũng có chút nóng nảy, tìm đến Khâu Húc, yêu cầu gặp mặt hội trưởng chúc thọ.
Khâu Húc: "Tôi là bị hội trưởng đuổi ra ngoài, ông ấy muốn nói chuyện một mình với Tào Hi. Tôi nghĩ sẽ là một kết quả hài lòng với tất cả mọi người."
Triệu Viễn Chúc: "Thế nhưng thời gian không còn sớm, Tào Hi và Trình Tụ cũng chưa thành niên, cơ thể còn đang phát triển, thức đêm không tốt."
Khâu Húc khoanh tay đáp: "Nếu như anh kiên trì, tôi có thể dẫn đường, thế nhưng hậu quả có thể có chút nghiêm trọng. Hội trưởng rất không thích lúc ông ấy trò chuyện bị người khác cắt ngang."
Mặt Triệu Viễn Chúc không đổi sắc: "Đương nhiên. Tôi cũng không có bất kỳ ý bất kính gì với hội trưởng cả, chỉ là..."
Trên lầu truyền tới tiếng gậy gõ xuống đất, mọi người ngửa đầu, thì thấy Tào Hi ôm Trình Tụ đang ngủ mơ mơ màng màng, đi theo phía sau hội trưởng chậm rãi đi xuống.
Chờ tới bây giờ, chính là vì lộ mặt ở trước mặt hội trưởng, các tân khách đều đi lên chúc mừng.
Hội trưởng nắm tay tạ lỗi với từng người một, tiện thể đem Tào Khải Trí gọi sang: "Anh bạn này đường xa mà đến, ngày mai có trận diễn thuyết, vẫn xin các vị dìu dắt nhiều hơn."
Hội trưởng lên tiếng, những người khác tự nhiên không thể không nói tốt.
Tiệc rượu khách và chủ đều vui vẻ.
Sau khi tan cuộc, hội trưởng đem đám người Tào Khải Trí giữ lại, Triệu Viễn Chúc và Khâu Húc đối tiếp nội dung của diễn thuyết ngày mai, đem chủ đề và câu nói không thích hợp đều sửa đổi lại, cũng bỏ thêm một ít chủ đề gây hứng thú cho một số dân bản xứ. Hội trưởng và Tào Hi ngồi ở trong góc ăn bữa khuya.
Trình Tụ ngủ thẳng giấc xong ngửi được mùi của gà nướng, tự động tỉnh lại, đưa đầu ra ngậm lấy bánh bích quy Tào Hi chuẩn bị đưa vào trong miệng mình, ăn ngon lành.
Hội trưởng dùng đùi gà chọc y.
Trình Tụ dùng ánh mắt bị thiểu năng nhìn ông.
Hội trưởng: "..."
Tào Hi vội ho một tiếng, đem đùi gà nhận lấy, đưa đến bên miệng của Trình Tụ, Trình Tụ ăn thỏa mãn.
Hội trưởng: "Không nghĩ tới cậu không chỉ lo nghĩ vấn đề trưởng thành sớm, ngay cả sở thích cũng thế, mưu cầu danh lợi đối với việc nuôi con nhỏ như vậy."
Tào Hi nói đầy tự hào: "Đây là vợ tương lai của tôi."
Hội trưởng: "..."
Hội trưởng đột nhiên cúi đầu cười rộ lên, cười một hồi lại ho khan. Khâu Húc vẫn chú ý tới hội trưởng thấy thế liền chạy tới, bưng trà dâng nước. Hội trưởng bình ổn lại, chỉ vào Trình Tụ nói với Khâu Húc: "Cậu ta nói đây là vợ tương lai của cậu ta, ha ha ha... Khụ, cậu nói coi có mắc cười hay không."
Khâu Húc cười đáp: "Trách không được hội trưởng có vài phần kính trọng, quả nhiên mưu tính sâu xa."
Hội trưởng gật đầu, xua tay để Khâu Húc làm tiếp chuyện của mình, nói với Tào Hi: "Lý lịch sơ lược của cậu có phải từng cố ý sửa đổi hay không?"
Tào Hi: "Có chỗ nào không đúng ư?
Hội trưởng: "Bản thân hoàn mỹ đã là một loại khuyết điểm rồi."
Tào Hi cười cười: "Yêu sớm có tính là không khuyết điểm hay không? Đã có khuyết điểm, không coi là hoàn mỹ."
Hội trưởng nhìn hắn, lại nhìn Trình Tụ, nhịn không được lại cười rộ lên. Người lớn tuổi, có một số việc lại vô cùng trẻ con, ví dụ như tám chuyện. Ông cụ hỏi Trình Tụ: "Cháu biết cậu ta nuôi cháu coi như vợ không?"
Trình Tụ: "..."
Tào Hi: "Em ấy sẽ xấu hổ."
Hội trưởng: "Xem ra nhóc ấy biết rõ."
Trình Tụ từ trước mặt hắn cướp lấy chai sâm banh, rồi chạy đi.
Hội trưởng có chút lo lắng: "Nhỏ như vậy đã uống rượu, có thể không tốt hay không?"
"Không sao, có tôi ở đây." Để không cho ông cụ tiếp tục dây dưa vấn đề này, Tào Hi chuẩn bị đưa ra một vấn đề khác, "Có chuyện muốn thỉnh giáo hội trưởng, không biết có tiện hay không."
Hội trưởng thu lại tươi cươi, hiểu rõ mà nhìn hắn: "Cậu muốn hỏi ta, làm sao biết chuyện của điều lệnh?"
Tào Hi không e dè mà gật đầu: "Người biết chuyện này không nhiều lắm."
Hội trưởng: "Trong lòng cậu hiểu rõ là được rồi. Ta nhận được là thư nặc danh, không tra được nguồn gốc." Dừng một chút, tay chống quải trượng khẽ quơ rồi quơ, mang theo vài phần ý lạnh, "Có người lấy ta làm súng, ta sẽ không bị lừa, cậu cũng phải cẩn thận một chút. Nói chuyện dễ nghe như thế, hi vọng còn chưa thực hiện được đã bị đạn lạc rơi xuống rồi."
Hai người hiện giờ đã coi như là người trên một thuyền, nói không xuôi tai cũng rất đúng trọng tâm. Tào Hi: "Quốc gia cần tôi, làm sao tôi nhịn lòng bị đánh rớt được."
Kết quả của tham gia tiệc rượu vượt ra xa hi vọng của Triệu Viễn Chúc. Khâu Húc đã hứa hẹn, sáng mai, toàn bộ truyền thông của tinh hệ Nguyên Bảo đều sẽ có hành động, vì diễn thuyết của Tào Khải Trí tạo nhiệt. Chỉ cần diễn thuyết không xảy ra vấn đề, bọn họ sẽ tiến hành tạo thế đợt thứ hai ngay sau đó, ngoài ra, hắn ta cũng đứng ra thay mặt hội trưởng, trên cơ bản bỏ phiếu của tinh hệ Nguyên Bảo không có khả năng sẽ rớt ra ngoài hai người được đề cử.
Việc này đã rất đủ rồi.
Triệu Viễn Chúc hiếu kỳ nội dung nói chuyện của Tào Hi với hội trưởng tối nay.
Tào Hi: "Giống như một cuộc phỏng vấn."
Triệu Viễn Chúc nghi hoặc: "Ông tra kháo sát cậu?" Người ứng cử đảng chủ tịch của đảng Lợi Lợi rõ ràng là Tào Khải Trí.
Tào Hi không lên tiếng.
Triệu Viễn Chúc thấy Tào Khải Trí không chút nào dị nghị, dần dần quay trở lại trước đây. Hiển nhiên, người ứng cử đảng chủ tịch của đảng Lợi Lợi mặc dù là Tào Khải Trí, thủ lĩnh cũng là Tào Hi. Hội trưởng ý thức được điểm này sớm hơn hắn ta, cho nên mới hẹn gặp Tào Hi một mình, tiến hành khảo hạch với cậu ta.
Hắn ta trầm mặc một lát, hỏi: "Vì sao bọn họ ôm thù địch với chúng ta?"
Tào Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Có người gây xích mích."
"Ai?"
Ngoài cửa sổ đen như mực, chỉ có vài ngọn đèn đường, lẻ loi mà đứng thẳng.
Tay của Bàng Hạc Viên khoát lên trên mặt một đống văn kiện, mắt nhìn đèn đường, gần nửa giờ không nhúc nhích.
Thư ký lo lắng thân thể ông ta, nhỏ giọng đề nghị ông ta đứng lên hoạt động một chút.
Bàng Hạc Viên chậm rãi giật giật cơ thể, đứng lên: "Tinh hệ Nguyên Bảo có tin tức gì hay không?"
Thư ký: "Vương Long một giờ trước mới vừa báo cáo bọn họ đang ở trên đường đi thọ yến của hội trưởng liên đoàn thương nghiệp sao Kim Tệ."
Bàng Hạc Viên: "Từ lúc sao Kim Tệ truyền tin sang, có chậm trễ, hiện giờ..." Ông ta cúi đầu nhìn đồng hồ, "Thọ yến sắp kết thúc đi."
Thư ký: "Vương Long hai giờ báo cáo tin tức của tinh hệ Nguyên Bảo một lần, còn một tiếng nữa sẽ trả lời."
Bàng Hạc Viên suy nghĩ một lát: "Cậu thông báo cậu ta, không cần báo cáo nữa."
Thư ký nhìn ông đầy nghi hoặc.
Bàng Hạc Viên: "Muốn giấu diếm được Tào Hi, thì phải giấu diếm mình trước đã."
Thư ký cảm thấy Bàng Hạc Viên ở trên vấn đề đối đãi Tào Hi, chuyện bé xé ra to thái quá rồi. Mặc dù ông ta không nói, nhưng ánh mắt đem ý nghĩ biểu lộ ra không sót gì. Bàng Hạc Viên nhìn hắn ta, nhịn không được có chút thất vọng: "Cậu từng xem những tài liệu này sao?"
Ánh mắt của thư ký rơi vào tài liệu trong tay Bàng Hạc Viên, gật đầu khẽ: "Đây là hồ sơ hoàn chỉnh từ nhỏ đến lớn của Tào Hi."
"Ta đã đem quá khứ của cậu ta lật tung lên trời, lại không có gì có thể tìm được cả."
Thư ký: "Không phải ngài nói cái gì cũng tra đến rồi sao?"
Bàng Hạc Viên: "Thế nhưng ta không biết tại sao cậu ta lại có điều lệnh, không biết trên tay cậu ta còn con bài gì chưa lật không. Ta thậm chí không biết, vì sao cậu ta thông minh như vậy." Tào Khải Trí, bản thân, Hoa Mẫn, Lưu Ngọc Niên, Triệu Viễn Chúc... Dường như cậu ta có thể dễ dàng chinh phục bất kỳ ai.
Thư ký cảm thấy tư duy của Bàng Hạc Viên đã rơi vào một ngõ cục đáng sợ rồi: "Cậu ta có thể là thiên tài. Trên thế giới luôn có đủ các loại thiên tài."
Bàng Hạc Viên biết thư ký cũng không hiểu được ý của mình, cũng không lại giải thích. Ông ta ở cơ quan tình báo Trung Ương phục vụ hơn hai mươi năm, rất biết cách lấy được tin tức mình cần từ trong tình báo, tất cả tình báo của ông tra đều rõ ràng sáng tỏ khiến người khác tìm không được một chút nhược điểm và khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Đây không chỉ có là một thiên tài, lại là con người hoàn mỹ.
Ở trước đây không lâu, ông ta còn cho rằng mình cảnh giác một người chưa thành niên, có hơi buồn lo vô cớ, nhưng sau khi nhìn thấy tư liệu của cơ quan tình báo tinh anh tốn gần một năm sưu tầm được, ông ta thay đổi ý nghĩ.
Cảm giác không hài hòa mãnh liệt khiến Bàng Hạc Viên nhịn không được mượn tay người khác thử. Ông ta hi vọng Tào Hi xuất hiện sai lầm, đem tường đồng vách sắt đập ra một cái khe, nhìn xem trong tim rốt cuộc chứa cái gì.