Lão Tướng

Chương 10




Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Chương 10: Bão táp (Thượng)

Hai tháng trong chớp mắt, theo đó trận đầu cơ giáp của Tống Dục càng ngày càng gần, sân đấu Car Home đưa tới người thi đấu cũng đang dưới sự sắp xếp của Phó Thần Hi, lặng lẽ im lặng gia nhập sân đấu mới.

Nốt nhạc mai phục thay đổi toàn bộ, chỉ đợi thời cơ thích hợp, là có thể diễn bài ca Cách mạng.

Sau cuộc chiến ngôi Vương của Hoa Ảnh và Diệp Tử Hà, Trình Tụ leo lên đỉnh của cuộc đời chủ trì, nhưng lại không thể nhận đơn nữa, trừ phi tuyển thủ cơ giáp rất đặc sắc, là muốn hiểu rõ loại hình, những thời gian khác, tất cả đều dùng để huấn luyện thể năng và khôi phục ý thức chiến đấu. Bất kể là ước hẹn hai năm của ngài Dư, hay là kế hoạch y âm thầm chuẩn bị, thể lực cũng là một khâu quan trọng, y phải mau chóng để bản thân, thể xác và tinh thần thích hợp thao tác của cơ giáp. Về phần cơ giáp ở chỗ nào, có Tống Dục đây, luôn sẽ có người muốn hối lộ mình, hoàn toàn không cần lo lắng.

Bận thì bận, trận đầu cơ giáp của Tống Dục tất nhiên y phải xuất hiện, không chỉ xuất hiện, còn dưới sự liếc nhìn muốn rút gân của đối thủ, nhận làm người chủ trì nghiệp vụ.

Tống Dục điều khiển trí năng X01 gặt hái được, đặt tên là "Vọng thê". [Aka nhớ vợ]

Dùng cơ giáp show ân ái, Trình Tụ biểu thị phong cách của bức tranh "Anh trai" này y không biết.

Trọng tài hỏi y: "Anh trai nhóc kết hôn rồi?"

Trình Tụ hoàn toàn không biết gì cả nghiêm trang nói: "Đúng, kết hôn sớm."

Trọng tài: "Cô ấy hiện giờ..."

Trình Tụ: "Sống vô cùng khoẻ mạnh." Nhỏ nhất cũng bảy tám mươi tuổi, ngoại trừ khỏe mạnh trường thọ, y cũng cho không ra những chúc phúc khác.

Trọng tài cảm khái: "Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi." Sống thì có hy vọng á. Hắn ta cảm khái, não bổ một trận tình tiết kỳ lạ: Hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu bị đám người tách ra, nam bị bọn buôn người bắt cóc, nữ ở trong nhà đau khổ chờ, mãi đến mười tám năm sau lại ở hội đèn lồng Nguyên Tiêu gặp lại.

Thi đấu bắt đầu, đối thủ bày một tư thế, bày thế trận chờ quân địch. Nhưng Tống Dục căn bản không cho gã bất kỳ cơ hội phản ứng, lời của trọng tài vừa ra, chỉ có thể đầu óc choáng váng nhìn bản thân từng bước một lùi đến bên sân.

Tống Dục nâng tay lên, cửa vào sân thi đấu đối diện đột nhiên sáng lên một cái, một bóng hình đi vào, đứng ngược sáng.

Thời gian dường như đứng im.

Trọng tài ngậm còi, chỉ chờ Tống Dục hạ xuống một quyền cuối cùng, quả đấm kia cố ý dừng lại cách đối thủ hai mươi cm.

Khán giả nín thở, chặt chẽ nhìn chằm chằm quả đấm còn nâng lên kia, chờ nó kết thúc chiến đấu.

Qua một giây, đã qua hai giây.

Nắm tay chậm chạp không hạ xuống.

Đối thủ bỗng nhiên phản ứng kịp, thân thể bỗng nhiên bắn lên, còn chưa có động tác gì, bụng đã bị đập trúng nặng nề, đè ngã xuống đất!

Tống Dục quỳ một chân trên đất, nắm tay còn đặt ở trên bụng đối thủ, chờ lúc trọng tài tuyên bố mình thắng, mới đứng dậy ngẩng đầu.

Khán đài sôi trào như nước sôi, tiếng hoan hô như nước thủy triều. Một vùng đông nghẹt hân hoan phía trước, ánh sáng ngược bên trong cánh cửa phát ra càng làm nên vắng vẻ an tĩnh của người nọ. Người đó đội mũ lưỡi trai to đen cả một đầu, giấu đi hơn phân nửa khuôn mặt. Tống Dục dùng camera cơ giáp đem màn hình kéo gần, cũng chỉ có thể thấy khóe môi hơi nâng lên.

Dường như nhận thấy được quan sát của cậu, ý cười đối phương càng sâu, còn giơ tay lên chào hỏi.

Người đó...

Khuôn mặt đọng lại từ lâu trong đầu bỗng hiện lên trước mắt, trái tim Tống Dục hơi co chặt, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trình Tụ.

Trình Tụ đang tươi cười đầy mặt hướng về cậu vỗ tay.

Tống Dục lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại, người ở cạnh cửa đã không thấy.

Trận này đại thắng để Tống Dục chắc chắn bước vào trận Cao cấp, cũng khiến ngôi Vương cơ giáp sau này tràn đầy biến số. Ông lão tài trợ Tống Dục lần thứ hai bị mọi người đưa ra hung hăng ghen tỵ một đống, chị em Sầm gia mặc dù dựa vào đặt tiền cuộc kiếm một khoản nhỏ, trong lòng vẫn là thất vọng tiếc hận buồn bực không thôi.

Trên nguyên tắc tinh thần thân sĩ đối gái đẹp thương hương tiếc ngọc, Trình Tụ đặc biệt đưa hai miếng khăn giấy tới.

Em gái nước mắt lả chả nhìn y: "Anh trai em vì sao không chọn chị chứ?"

Trình Tụ trong lòng khẽ động, bật thốt lên: "Anh ấy không chọn chị, em chọn chị."

Em gái hơi sửng sốt, chị gái lập tức bước lên: "Được. Em thích loại cơ giáp nào? Loại cơ giáp gì cũng có thể, định chế cũng có thể nha." Dựa vào lời bình sắc bén, danh tiếng Trình Tụ tăng cao, bản thân không ra tay trước, sẽ dẫm vào vết xe đổ "Người khác ăn thịt mình uống canh".

Mặt Trình Tụ lộ vẻ ân hận: "Em còn chưa trao đổi với anh trai."

Chị gái vội hỏi: "Em là anh hùng nhỏ, chuyện đồng ý chị không thể đổi ý."

Trình Tụ gãi đầu: "Vậy em đi về hỏi anh trai."

Chị gái lo lắng Tống Dục làm khó dễ từ trong, lại giới thiệu cho ông lão, thừa thắng xông lên: "Tiêu chí quan trọng để trở thành đàn ông chính là có trách nhiệm với cuộc sống của mình, chị tin em có thể làm được, cho nên chị mới tình nguyện tài trợ em, em không làm chị thất vọng, đúng không?"

Em gái lấy lại tinh thần, kích động bắt tay của y: "Em chọn chị, em chọn chị, chúng ta quyết định rồi."

Hai chị em áp dụng cưỡng ép rót tâm linh canh gà*, chiến thuật ném bom mệt mỏi, thôi miên tinh thần, rốt cục khiến Trình Tụ không kiên trì.

[Lời nói tràn đầy kiến thức và tình cảm, mềm mại, ấm áp tràn ngập năng lượng chính đáng.]

Chị gái vì chắc chắn, để y chọn trước một kiểu cơ giáp mình thích, định hành động trước nói sau, chờ cơ giáp tới tay, Tống Dục muốn đổi ý cũng đã chậm.

Ba người đang thảo luận, cuối cùng Tống Dục thoát khỏi fan nhiệt tình tìm tới đây: "Còn chưa đi?"

Trình Tụ quay đầu lại: "Chị gái xinh đẹp muốn mua cho em cơ giáp," dừng một chút, khéo léo hỏi, "Được không? Anh."

Tống Dục cả người đều nổi da gà, liếc nhìn vẻ mặt khẩn trương của hai chị em gái, từ từ nói: "Tuỳ em." Cũng chỉ có thể tuỳ y. Cậu có tự mình biết mình, một chút cũng không cho là mình phản đối Trình Tụ sẽ buông bỏ, cho dù là ngoài mặt, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội "Giáo dục" một hồi.

Quả nhiên, Trình Tụ hơi tiếc nuối đem "Nghĩ sẵn trong đầu" nuốt trở vào, nói với chị gái: "Vậy thì kiểu xe đua mini kim cương thi đấu 1017, nhớ kỹ nhất định phải màu anh đào."

Chị em gái không nghĩ tới chuyện thuận lợi như vậy, vội vàng không kịp đồng ý rồi bỏ chạy, sợ bọn họ đổi ý.

Tống Dục khoang tay: "Anh thích màu hồng?"

Trình Tụ: "Hai lựa chọn khác là vàng cức và xanh mai rùa."

Tống Dục: "Cho nên anh chọn đỏ của mẹ dì*."

[Chỉ màu son đỏ sậm, màu của mẹ dì hay xài, và màu cherry cũng là màu đỏ sậm.]

Trình Tụ: "..."

Trình Tụ nhăn mặt nhỏ: "Cậu có số liên lạc của các cô ấy không? Tôi muốn đổi kiểu."

Tống Dục không chút lưu tình chọc hư hy vọng xa vời của y: "Không có."

Hai người sóng vai đi trở về, dọc theo đường đi thu hoạch vô số "Nịnh nọt lấy lòng" và "Sáng cợt tối mỉa", đều bị Tống Dục dùng mặt lạnh ngăn rớt. Trình Tụ lắc đầu: "Cậu thật sự không nghĩ bị quy tắc ngầm một chút sao? Điều kiện của một số người cũng không tệ, vừa vào cửa coi như hoàng hậu nương nương, không cần lo lắng bị người làm khó dễ, còn có sẵn đặc hiệu trừng ai người đó mang thai*."

[Là một bộ tiểu thuyết thể loại huyền huyễn, tác giả là Tạo Hoá Thành Chủ. Bộ truyện nói về một người đàn ông có sức mạnh của Thiên Chúa, chỉ cần nhìn ai người đó sẽ có thai.]

Tống Dục: "Một thân một mình còn hơn, tôi ghét đồng đội heo."

Trình Tụ: "Lớn lên mập không nhất định là Trư Bát Giới, có thể là Xích Cước Đại Tiên. Bỏ đi, cậu nhất định không biết tôi đang nói gì, đây là khảo cổ học hệ Địa cầu phía Trung quốc, chuyên ngành cô đơn này thường xuyên gặp. Tôi có từng nói lúc tôi ở trường Quân đội bị thao tác của hộp đen khốn nạn điều chỉnh thành chuyên ngành này hay không?"

Tống Dục sửng sốt một chút: "Không có. Vậy anh về sau..."

Trình Tụ hiểu cậu muốn hỏi gì, cười híp mắt: "Lúc tôi tốt nghiệp, trường học có một tin đồn kỳ lạ, nói khảo cổ học hệ Địa cầu là ban huấn luyện đặc cấp của hệ chỉ huy và hệ chiến đấu hợp tác mở lớp."

"..." Tống Dục bắt đầu nghĩ mình có thể đã được khoe khoang gì đó.

Trình Tụ: "Căn cứ đó thật sự của đồng đội cậu sao?"

Thình lình nghe được vấn đề như vậy, Tống Dục hơi biến sắc mặt, ánh mắt trầm trầm: "Anh cho rằng không phải?"

Trình Tụ: "Rất khó tưởng tượng có người chịu được cậu."

Tống Dục: "Bọn họ là bạn học của tôi."

"Ngủ chung phòng à."

"Ừ."

"Móc chân đánh rắm móc mũi, tắm ngủ thay quần áo đều bị cậu thấy được đi."

"... Ừ." Giọng nói không quá chắc chắn.

"Cho nên dùng hình ảnh âm thanh làm bằng chứng uy hiếp bọn họ trở thành bạn bè của cậu à."

Tống Dục: "Chúng tôi cũng là bạn cùng phòng, anh hy vọng tôi dùng những thứ này uy hiếp anh?"

"Cho nên mới nói cậu tuổi vẫn còn trẻ đó," Trình Tụ mỉm cười, "Mắt to trước trận đấu tặng tôi một máy chơi game công năng vô cùng mạnh và đầy đủ." Chuyện như vậy đương nhiên phải ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Tống Dục: "Tôi không có móc chân đánh rắm móc mũi."

Trình Tụ: "Nhưng cậu có tắm ngủ thay quần áo."

Tống Dục: "..." Có bạn cùng phòng như vậy, không bằng sống một mình!

Trở lại ký túc xá, Phó Thần Hi đang đứng cắm tay vào túi, cách đó không xa một đám người đang muốn tới đây bắt chuyện, thấy Tống Dục, lại lượn đi đường khác rồi.

Phó Thần Hi coi như không phát hiện biến hóa phía sau, mỉm cười chào đón: "Chiến thắng trở về, dù sao phải có nghi thức hoan nghênh mới có vẻ long trọng." Nói, tay khẽ trở, biến ra một bó hoa tươi, đưa tới trước mặt Tống Dục.

Trình Tụ không nín được muốn cười.

Tống Dục: "Tôi không có thói quen nhận hoa của đàn ông."

Phó Thần Hi đưa cho Trình Tụ.

Trình Tụ: "Hoa này giá bao nhiêu tiền?"

"Ba mươi lăm ngàn tiền Rồng."

"Có thể bán lại không?"

Phó Thần Hi biết điều lấy ra một tấm thẻ.

Trình Tụ: "Tặng một thẻ sửa chữa, là phòng tai nạn chưa xảy ra, tặng nhiều hơn, chính là có ý không tốt rồi."

Phó Thần Hi: "Là thẻ chi tiêu đồ ăn."

Trình Tụ lập tức nhận lấy: "Ngài Phó vừa nhìn đã là người thông minh."

Phó Thần Hi hỏi: "Có thể cho phép tôi đi vào bày ra càng nhiều thông minh hơn hay không?"

Phó Thần Hi mượn hơi bọn họ cũng không phải là một sớm một chiều, nhưng như ngày hôm nay trực tiếp đến nhà như vậy vẫn là lần đầu tiên. Trình Tụ đem quyền lựa chọn giao cho Tống Dục.

Tống Dục mở cửa: "Người có thể vào, hoa không thể."

Trình Tụ kháng nghị: "Chúng ta có bình hoa."

Tống Dục: "Cậu không phải coi là thùng rác hả?"

Trình Tụ: "..."

Lúc hai người tranh chấp, Phó Thần Hi đã đem hoa nhanh chóng xử lý xong, đồng thời vào cửa ngồi tốt.

Trình Tụ: "Uống loại ly nào? Chúng tôi có 100ml, 250ml và 360ml, nhưng tất cả đều là nước sôi."

Phó Thần Hi không chút do dự: "360ml, cám ơn."

Trình Tụ vừa rót nước, vừa nói: "Đây là một đề trắc nghiệm tâm lý, nói rõ anh là một người có dã tâm, có quyết đoán."

Phó Thần Hi: "250ml thì sao?"

Trình Tụ thật vui khi có người hỏi như vậy, trả lời ngay: "Đó chính là đồ ngốc."

[Nhị bách ngũ: là tiếng lóng Trung quốc, đồng nghĩa với khờ khạo, đồ ngốc, đồ gà mờ...]

Phó Thần Hi mặt không đổi sắc: "Nghe rất có lý." Cho dù hắn ta không chọn 250ml, "Mặc dù chúng ta quen biết không tính là lâu, thế nhưng tôi có thể cảm giác được, so với nhóm Bá vương năm người, chúng ta càng phù hợp hơn."

Trình Tụ: "Đến vấn đề như thế này. Nếu như giờ Mắt to hoặc Râu quai nón đi vào, các anh sẽ đánh nhau à? Nếu như các anh có chuyện không may, thân là chủ nhà, chúng tôi có phải gánh chịu một phần tiền thuốc men hay không?"

Phó Thần Hi: "Bọn họ đang ở nơi khác chấp hành nhiệm vụ, giả thuyết của nhóc sẽ không xảy ra, không cần lo lắng."

Trình Tụ cười nhìn về phía Tống Dục: "Đây gọi là thừa cơ mà vào?"

Phó Thần Hi khí phách thầm chấp nhận: "Nhóm Bá vương năm người có thể cho các cậu, tôi có thể cho. Bọn họ không thể cho các cậu, tôi cũng có thể cho."

Tống Dục lạnh nhạt nói: "Ngôi Vương cơ giáp thì sao? Không cần ai cho, tôi cũng có thể lấy được."

Phó Thần Hi cười cười: "Các cậu cũng là thanh niên rất có tương lai, dù sao cũng không nên bị tư tưởng của mình và cục diện trước mắt hạn chế." Dừng một chút, có thâm ý khác: "Thế giới này là rất lớn."

Thế giới rất lớn, nhưng sân đấu rất nhỏ.

Là ám chỉ bọn họ nhảy ra sân đấu ư?

Ánh mắt dò xét của Tống Dục và Trình Tụ rơi vào trên người của Phó Thần Hi.

Sâu xa khó lường trên gương mặt Phó Thần Hi: "Đúng rồi, có chuyện thiếu chút nữa đã quên nói. Ngài Dư thu mua sân đấu Car Home cùng với tất cả người thi đấu. Bọn họ ở hai tháng trước gia nhập Giao Long, ba người trong đó hôm qua xông lên trận Cao cấp, cũng lập tức nộp đơn xin chuyển loại cơ giáp."

Tống Dục tám tháng xông lên trận Cao cấp được cho rằng là siêu sao mới, mà người mới chỉ tốn hai tháng.

So sánh hai bên, cao thấp thấy ngay.

Phó Thần Hi nói đến đó thì ngừng, hỏi Trình Tụ: "Danh thiếp của tôi vẫn còn chứ?"

Trình Tụ thản nhiên nói: "Tìm một chút là có thể tìm được."

Phó Thần Hi móc ra một xấp cho y: "Kê bàn cũng được, dễ tìm."

Trình Tụ bắt đầu tin hắn ta phù hơp với mình hơn, đưa tiễn Phó Thần Hi, thì thấy Tống Dục ngồi ở trên ghế sa lon đờ ra. "Đang suy nghĩ ngôi Vương cơ giáp hay là thế giới to lớn?"

Tống Dục: "Anh nghĩ tôi đang suy nghĩ gì?"

"Vợ?"

"... Anh nói đúng." Vẻ mặt căng thẳng của Tống Dục hơi thư giãn, "So với cô ấy, những chuyện khác đúng là không quan trọng."

Trình Tụ: "Thật ra thì tôi thật tò mò tuổi của chị dâu."

Tống Dục sắc mặt kỳ lạ: "Chị dâu?"

"Cậu là anh tôi, cô ấy là chị dâu tôi, có vấn đề gì?"

"Không có, một chút cũng không có." Tống Dục cười đến dịu dàng, "Nếu như cô ấy biết Thượng tướng Thất tinh tiếng tăm lừng lẫy gọi mình là chị dâu, nhất định sẽ kinh ngạc vui mừng nhảy cẩn lên."

Trình Tụ không hề xấu hổ giả bộ non nớt: "Chị dâu rất hồn nhiên nha. Cô ấy rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi, hiện giờ ở đâu?"

Tống Dục: "Cô ấy nhỏ hơn tôi sáu tuổi, hiện giờ... Ở nhà chờ tôi."

Nhìn gương mặt dịu dàng của cậu, Trình Tụ cảm thấy trong dạ dày toả ra khí lạnh. Nếu như Tống Dục nói đều là thật, vậy bọn họ cùng một chỗ... Hình ảnh thật là đẹp đến không cách nào nhìn.

Tin tức cao thủ của sân đấu Car Home tiến vào sân đấu Giao Long ngày thứ hai đã truyền đi sôi sùng sục, lễ vật này của Phó Thần Hi quả thực bán được hời.

Dựa vào nguyên tắc "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", Trình Tụ lại chạy đi nhiều chuyện một phen.

Ba vị cao thủ trước khi bước vào trận Cao cấp, lần lượt lăn lộn vào loại Trò chơi, loại Mạo hiểm và loại Đấu thú, dựa vào dư luận khán giả, không chỉ sức chiến đấu hung hãn, hơn nữa năng suất kinh người, thậm chí từng lập kỷ lục một ngày ba trận. Kỷ lục của ba người bọn họ càng thêm kinh người, lần lượt lấy ba mươi lăm trận toàn thắng, ba mươi sáu trận toàn thắng và ba mươi tám trận toàn thắng, bao gồm ngôi Vương nhiệm kỳ trước, ngay cả Tống Dục cũng ba mươi chín trận nuốt hận kỷ lục, gồm ba mươi bảy trận thắng hai trận hoà.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí của trận Cao cấp căng thẳng như dây cung.

Đội ngũ bản thổ của Giao Long vốn phòng cháy phòng trộm cắp phòng Tống Dục rối rít sửa cờ đổi màu cờ, thắp hương bái Phật cầu khẩn Tống Dục có thể không chịu thua kém, tinh thần thành kính, gấp ráp hơn cả cha mẹ của thí sinh.

Trình Tụ mỗi lần ra cửa, cũng có thể thu hoạch tràn đầy vật phẩm dinh dưỡng và ánh mắt khích lệ.

"Lúc thi đấu bảo anh nhóc nhất định phải mang theo nhóc!" Đây là người trực tiếp.

"Nhóc và anh nhóc đều phải mạnh hơn nữa, tay nắm tay cùng nhau tạo nên tương lai tốt đẹp!" Đây là người mỗi ngày uống canh gà.

"Anh nhóc gần đây có luyện tập thật tốt hay không đó, sao lúc tôi dùng cơm luôn thấy cậu ta. Cậu ta đi dạo xung quanh như vậy là không đúng, lãng phí thời gian chẳng khác nào lãng phí mạng sống. Cái gì? Lúc tôi ăn cơm cậu ta cũng đi ăn cơm. Không phải tôi không để cậu ta ăn, thế nhưng, cậu ta có thể chạy hay không, mỗi ngày nhìn cậu ta đi ăn cơm thật sự tâm rất tắc." Đây là người ăn củ cải mặn quan tâm người đạm*.

["Mặn" và "Đạm" là một cặp từ trái nghĩa, ở chỗ này là đại diện cho hai người có thói quen sinh hoạt khác nhau. "Mặn" đại diện người thích ăn mặn, ăn củ cải mặn đối với người đó mà nói là một loại hưởng thụ. Mà "Đạm" là người có tập tính sinh hoạt ngược lại với người kia, không thể hiểu được vị ngon của ăn củ cải mặn, nhưng vì quan tâm từ "Mặn" này. Một câu tục ngữ rất hình tượng như vậy cũng nói rõ rất nhiều người thích xen vào chuyện của người khác cũng không biết chân tướng của sự thật, mà là đang mù quán quan tâm chỗ đó, làm trở ngại chứ không giúp gì. Cho nên sẽ dùng câu tục ngữ này để hình dung người không thích bị người xen vào việc của người khác.]

Trên đường bị chặn quá nhiều, Trình Tụ cũng không quá cam tâm tình nguyện ra cửa, mỗi ngày ba chỗ một đường —— thư viện, nhà ăn và ký túc xá, hơn nữa ra vào còn phải cố gắng tránh né dòng người cao điểm.

Cũng là mệt lòng.

Lại một ngày ngâm xong thư viện lặng lẽ trở về, vào cửa đã đạp phải một cái thẻ, y cúi đầu nhặt lên, mới phát hiện là thư mời chủ trì. Tên của người mới xa lạ giống như người qua đường, ngược lại tên đối thủ của người mới khiến Trình Tụ cảm thấy hứng thú nâng mi lên.

Vương Chấn, Tào Khải Trí, Tào Hi.

Ba hung thần Car Home danh tiếng mấy ngày qua đang vượt trội —— biệt hiệu của người thi đấu Giao Long dành cho.

Tống Dục cũng như cũ đến tối mới trở về cúi đầu nhìn sơ thư mời trong tay y, con ngươi hơi co lại, giống như thờ ơ: "Anh muốn đồng ý?"

Trình Tụ: "Kiếm chút khoản thu nhập thêm, thuận tiện giúp cậu tìm hiểu tình hình quân địch."

Tống Dục hơi bất mãn: "Anh cũng hiểu được bọn họ là quân địch?"

"Tôi biết ba mươi chín trận có ba mươi bảy trận thắng hai hoà không phải là thực lực chân thật của cậu." Trình Tụ nhìn ra được hai trận hoà là có ý nhường, lý do hơn phân nửa là không muốn quá làm người ta chú ý, nhưng giờ nhìn lại, toi công rồi, đoán chừng Tống Dục cũng rất phiền muộn. "Nhưng có đúng quân địch hay không cũng không liên quan gì đến cậu, chỉ là một chút họ "Tào" này thôi là đủ rồi."

Tống Dục cảm thấy hứng thú: "Bởi vì Tào Nhiếp?"

Trình Tụ: "Tục ngữ nói, trăm nhà nhiều họ như vậy, lại cứ phải là họ Tào của Thomas, thực sự là trong trăm có một lởn vởn trong đầu."

Tống Dục: "Đây là tục ngữ?"

Trình Tụ: "Tầm thường như thế còn không phải là tục ngữ?"

"..." Tống Dục, "Ngày đó không có thi đấu, tôi sẽ đi xem."

Trình Tụ cười như không cười: "Xem người chủ trì hay là xem tuyển thủ?"

Tống Dục: "Xem sân bãi."

"Cậu miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo như thế, chị dâu biết không?"

Tống Dục hơi đổi sắc mặt, đi nhanh từ bên cạnh y lướt qua.

Trình Tụ nhún vai. Tống Dục quanh năm gợn sóng không sợ hãi lại ở trên đề tài vợ này, tâm tình luôn luôn rất trầm bổng lên xuống nha.

Ba hung thần Car Home, danh tiếng lan xa, show đầu của trận Cao cấp một vé khó xin, không ít khán giả mua không được vé, chỉ có thể ở bên ngoài sân buồn bực đợi kết quả. Tâm tình xem náo nhiệt thay đổi thành trong lòng ghen tỵ đầy vi diệu, bọn họ có chút hy vọng Ba hung thần quậy tới Giao Long gió nổi mây phun là hàng nước vào, mở màn đã bị đánh tìm không ra hướng Bắc. Cũng không phải là không có căn cứ, trên phố đồn, Ba hung thần không đầu óc, rất khinh thường, vào trận Cao cấp mới vài ngày, đã tự chủ huỷ bỏ phúc lợi ba tháng chuẩn bị, trực tiếp ra sân, căn bản không biết trời cao bao nhiêu, sân rộng bao nhiêu, người đàn ông của Giao Long mạnh mẽ bao nhiêu! Nhất là thấy bước chân nhỏ lắc lư của Tiểu Đậu Đinh Giao Long bước chậm rãi ra sân, bọn họ cảm thấy phần thắng của Giao Long lại lớn năm phần.

Lúc Trình Tụ vào sân, Ba hung thần đã chờ xuất phát, ba kiểu cơ giáp hình thù kỳ quái khiến khán giả xôn xao một vùng. Y một đường đi một đường nghe được khán giả phàn nàn:

"Làm cái quỷ gì! Đây là cơ giáp cũ mấy trăm năm trước à? Đây cũng không phải là xấu đến nứt trời, mà là nứt vì sao rồi!"

"Tôi trước đây vẫn cho là cơ giáp Rồng bá vương AX là xấu nhất, không có cái thứ hai, giờ tôi biết sai rồi. Kiểu ở bên trong mới là vua của xấu, nếu so sánh, Rồng bá vương AX đúng thực xinh đẹp như hoa."

"Bọn họ nghèo bao nhiêu, là cơ giáp chấp vá trong bãi rác à?"

Trình Tụ lên sân khấu ngồi xuống.

Sân bãi trống trải bị ba máy khí phách mười phần chiếm giữ ——

Rồng bá vương AX.

Vua rừng rậm bản Ngân Hà.

Quái thú bò sát dẫy A1000.

Hoàn toàn là thú cơ giáp trưng bày lỗi thời. Lấy đội hình vật lộn 3v3 như thế, không phải là có thể tăng dũng khí, chính là lòng tự tin bùng nổ. Nhìn ở trên phần mọi người đều là fan quái thú bò sát A1000, coi như mi là người sau.

Trình Tụ run chân nhỏ mà nhìn sang, phát hiện đối phương cũng quang minh chính đại nhìn mình.

———

Anh công đã xuất hiện. Hãy đoán xem anh công nằm trong cơ giáp nào nhá ^^

Mình cũng tò mò vợ của bạn Dục ghê =)))))