Lao Tù Tuyệt Vọng

Chương 13: Phiên ngoại




Từng có người nói với ta, yêu một người thì phải làm tổn thương người đó. Lúc nói những lời đó, ánh mắt của người đó toát lên đầy vẻ ưu thương.

Người đó chính là người đã sáng lập ra ta, là người ta kính yêu nhất, ta tin tưởng vào mỗi câu nói của người, cũng nghe theo mọi yêu cầu của người, ngay cả khi người yêu cầu ta hút hết máu của người, để người táng thân trong lửa cháy, ta cũng làm theo, bởi vì ta yêu người...

Sau đó ta không còn yêu thêm bất kỳ một ai nữa. Bởi vì ta bị ấn tượng quá sâu đậm với đôi mắt của người, quá mức khắc sâu vào tâm trí, khiến cho ta không quên được.

Hơn 400 năm sau, ta nhận ra mình lại động tâm một lần nữa, tim ta nảy lên mãnh liệt chỉ vì kẻ sắp trở thành thức ăn của ta.

Bộ dáng y không đẹp, thậm chí ngay đến cả một chút yếu đuối cũng chẳng có, nhưng y vẫn rất thu hút ta, có lẽ là bởi vì đôi mắt bi thương của y, và cả khí chất u buồn tỏa ra trên người y nữa?

Ta nhịn không được tiến lên ôm y, hôn y, nhìn y trầm mê trong sự ôn nhu của ta. Điều khiến cho ta không nhịn được cười nhất, tên nhân loại này lại nghĩ ta là một thiên sứ.

Ta quyết định tha cho y một mạng, bởi vì ta thích y, cũng muốn tiếp tục được nhìn ánh mắt âu sầu kia, thật sự rất mê người. Ta luôn không nhịn được muốn nâng mặt y lên để ngắm nhìn thật tỉ mỉ. Dục vọng đột nhiên dâng trào, đêm hôm sau khi ta tỉnh lại, lập tức ra lệnh cho Philistines đưa y đến chỗ mình.

Khi ta thấy cổ tay của y bị Philistines làm đau, trong lòng tràn ngập phẫn nộ. Ta luôn rất ghét những thứ ta coi trọng bị người khác làm thương tổn, cho nên ta đã hung hăng giáo huấn Philistines một chút, rồi ôm tên nhân loại tên là Y Mạn kia vào lòng.

Thân hình Y Mạn hơi thấp hơn ta một chút. Ta ôm y, chăm chú nhìn gương mặt y. Nói thật tuy nhìn y cũng anh tuấn, nhưng y cũng không phải là kiểu mỹ thiếu niên mà ta thích nhất. Nhưng ta lại rất thích đôi mắt kia của y, rất sâu, rất đẹp, sự u buồn trong mắt của y khiến ta càng thêm trầm mê.

Y Mạn cũng không phải là mọt sủng vật biết nghe lời. Y cứ mở miệng là lại chọc ta tức giận. Y còn cự tuyệt nụ hôn của ta nữa chứ. Nhìn cái bộ dạng quật cường kia, lòng tự trọng của ta khó tránh khỏi bị động chạm. Nhịn không được nên ta làm tổn thương y. Đúng như ta kỳ vọng, y bắt đầu sợ ta, khiến lòng ta mềm nhũn.

Nhưng sau đó y lại kháng cự, ta tức quá nên đã ghìm chặt y, sau đó hút máu y. Lạnh mắt nhìn y rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng ta cũng không định giết chết y. Ánh mắt của y, dù là ưu thương, sợ hãi, hay quật cường, đều mê hoặc ta đến kinh người.

Đêm thứ ba, ta lại ra lệnh cho Philistines đưa Y Mạn tới đại sảnh. Y Mạn vừa mới tới cửa thì có một tên nhân loại làm liều chạy ra ôm lấy Y Mạn của ta. Trong một giây nóng máu, ta đã quên mất việc phải tiết chế một chút khi ở trước mặt y mà ra tay giết chết tên nhân loại kia.

Y sợ hãi, nhất là khi y nhìn thấy ta hung hăng giẫm nát trái tim của tên nhân loại kia. Cặp mắt màu lục của y trừng lớn, ta nghĩ là mình đã thật sự dọa y sợ rồi.

Có điều y càng sợ thì nội tâm của ta lại càng thỏa mãn. Ta lại có thể ôm y, hôn lên cánh môi mỏng của y, nhìn y run rẩy trong lòng mình. Cái cảm giác đó còn thoải mái hơn cả khi hút máu.

Thế mà y lại đẩy ta ra, dựa vào tường nôn khan. Tâm trạng ta lạnh xuống, nhưng ta không biểu hiện ra ngoài, vẫn giữ nụ cười nắm chặt tay y hỏi y thật sự chán ghét nụ hôn của ta đến vậy sao. Câu trả lời của y chính là tiếp tục phản kháng. Từ sau khi y nhận định ta là một ác ma, y vẫn luôn như thế.

Vì muốn dạy cho y như thế nào mới là ngoan ngoãn nghe lời, ta còn cố ý chọn ra một thiếu niên nhân loại, để nó cho Y Mạn thấy thế nào là ôn thuần, tùy ý để ta hút máu, đến ngay cả lúc chết vẫn muốn ôm chặt ta không chịu buông.

Thấy y sợ hãi, ta liền kêu Philistines dân y tới nơi chứa thi thể, muốn dùng việc này để dạy cho y một bài học, làm cho y không thể ngoan cố được nữa. Nhưng Y Mạn luôn khiến ta phải giật mình.

Y vẫn sợ hãi đúng như ta đã đoán, khóc lóc rất thương tâm, ta thấy thế bèn nương tay, tự mình cầm tay y rồi dạy y phải cắt thi thể ra làm sao, lúc đó cả người y run lên bần bật.

Nếu như nói mới đầu ta chỉ là nổi lên hứng thú với đôi mắt của y, thì lúc ấy ta đã thật sự thích y rồi, thích tất cả của y, muốn hiểu y hơn nữa, muốn trêu đùa y, càng muốn...thương tổn y.

Bởi vì yêu một người, chính là muốn làm tổn thương người đó. Ta nổi lên ý nghĩ đó cũng là vì ta đã dần yêu y mà thôi.

Đêm đó, Y Mạn của ta trông rất sợ hãi. Thế nhưng khi bình minh vừa lên, y lại thừa cơ chạy trốn. Tiếc là không thành công, mà cho dù có thành công thì có chạy đến tận chân trời cũng vẫn sẽ bị ta tóm được thôi!

Khi y bị đưa đến trước mặt ta, trên người toàn là vết thương. Thấy thế ta cũng không nỡ làm tổn thương y thêm nữa. Chỉ là lúc ta vẫn còn chưa hạ quyết định xem có nhất định phải trừng phạt hành vi của y hay không thì Amela lại chạy lên nói giúp cho y. Điều này khiến ta rất không vui. Bởi vì Y Mạn chỉ có thể là của một mình ta, chỉ có ta mới được quan tấm đến y, yêu y, là chỗ dựa cho y!

Ta nổi cơn ghen, ta đuôi Amelia đi. Sau đó phát tiết lên người Y Mạn, ta bắt y phải lựa chọn, mạng người quan trọng hay tự do của y mới quan trọng hơn. Nếu y chọn cách nghe lời ta, ta sẽ thả tên thiếu niên đang cầu xin tha mạng kia ra. Nếu y lựa chọn không cứu, thế thì y sẽ phải tận mắt chứng kiến tên thiếu niên kia phải chết trong tay một người khác.

Y Mạn do dự, ta cũng không cho y thêm thời gian, vì ta ghét phải chờ đợi. Cho nên ta bắt y phải trơ mắt nhìn hai thiếu niên tàn sát lẫn nhau. Tên thiếu niên cầu xin Y Mạn từ sợ hãi chuyển sang oán hận Y Mạn. Y Mạn sợ hãi ôm ta. Tên kia tranh công quỳ trước mặt ta xin được tha mạng. Ta lập tức "tiễn" y xuống địa ngục, cái loại tư lợi vì bản thân như thế thì nên chết sớm đi!

Y Mạn lại không đồng ý với hành động tàn nhẫn này của ta. Ta lại kéo y đến địa lao ngoài tòa thành, bắt y phải tự tay giải quyết thi thể của hai thiếu niên.

Y Mạn đương nhiên là không chịu. Ta cầm tay y, ép y phải chặt đầu một thi thể, lại một lần nữa làm y tổn thương. Không ngờ y quay ra cầm đao bổ về phía ta. Xem ta y thật sự rất sợ hãi.

Ta đẩy y ra, quyết định để y tự suy nghĩ thật kỹ, cũng cho y một cơ hội chạy trốn.

Hôm sau tỉnh lại, ta lại thấy y đang ở trong đại sảnh. Y ngoan ngoãn được một thời gian, sau đó bất ngờ chạy trốn. Ta điên tiết truy đuổi y, giết chết đám người ở trong nhà thờ mà y đang ngồi cầu nguyện, sau đó cưỡng chế y quay lại tòa thành.

Trên đường đi, y kịch liệt kháng cự, dùng những lời lẽ nặng nề mắng chửi ta. Ta phẫn nộ, đẩy mạnh y xuống mặt đất, cũng chẳng quan tâm xem y có bị đau không, ta xé rách quần áo y, "muốn" y ngay lập tức. Kể cả lúc thấy y khóc, ta cũng vẫn tiếp tục "muốn" y.

Chỉ là Y Mạn khóc quá dữ dội, bộ dạng cực kỳ ủy khuất. Ta lại mềm lòng tha cho y, ôm y quay về tòa thành, còn chăm sóc y hết mực, ôm y đi ngủ cùng mình.

Ta không ngờ Y Mạn vẫn còn giữ khúc mắc trong lòng. Lúc ta thấy Y Mạn toàn thân chảy đầy máu, còn mặc kệ để đám ma cà rồng hút máu, ta phẫn hận đẩy đám ma cà rồng ra, quyết định biến y trở thành đứa nhỏ đầu tiên mà ta sáng lập ra, trở thành...đồng loại của ta.

Không thể phủ nhận, y biến thành ma cà rồng lại càng thêm hấp dẫn ta. Ánh mắt lại càng thêm sầu bi. Ta vẫn không hiểu vì sao y luôn muốn bỏ đi, luôn muốn tìm tới cái chết. Ta cũng chỉ là giết người nhà của y thôi mà, chỉ muốn y sớm quên bọn họ. Y không cảm kích, ngược lại còn oán trách ta.

Lúc ta bắt gặp Y Mạn đứng một mình trong hoa viên, ta không khỏi mê mẩn nhìn y đắm chìm dưới ánh trăng. Sau đó lại cảm thấy sợ, cứ như y có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào, ta không muốn mất Y Mạn đâu.

Ngay lại lúc y quay đầu lại nhìn ta một cái, trên môi là nụ cười đầy chua sót, nội tâm ta lại càng thêm bất an. Ta tiến lên dùng sức ôm y vào lòng.

Ta dùng ngôn ngữ cổ, liên tục nói cho y biết ta yêu y đến thế nào. Ta biết y không hiểu, nhưng cũng không sao, bởi vì ta không cần y phải hiểu. Ta muốn y tự thấy rõ y cần ta đến thế nào, yêu ta đến thế nào, sau đó ta mới dùng ngôn ngữ bình thường, nói cho y biết ta yêu y. Bởi vì ta không muốn nhận thua trước, cho nên ta quyết định chờ một câu nói thổ lộ của y. Chỉ cần y nói ra thì ta trao cho y toàn bộ tình yêu của mình.

Rồi Y Mạn lại bỏ đi mà không nói một lời. Ta cũng mặc kệ, không muốn ép buộc y nữa. Dù sao cuối cùng người thắng cũng là ta, ta sẽ khiến Y Mạn hiểu được điều này.

Y Mạn mà ta yêu nhất, biến những ngày tịch mịch của ta có thêm màu sắc. Ta thừa nhận mình lại làm tổn thương y một lần nữa, để y có cái cớ mà rời đi. Lần đó y cũng không chạy đi quá xa, y chỉ ngồi ở ngoài tòa thành chờ đợi cái chết.

Ta nổi giận, kéo y vào trong, ném y vào quan tài rồi dùng cả xích sắt trói quan tài lại, để y không còn có thể rời khỏi ta nữa, chỉ có thể nằm trong quan tài mà chờ đợi ta.

Y vừa khóc vừa giãy dụa, ta cũng thấy đau lòng lắm. Người sáng lập ra ta đã nói, yêu là phải tổn thương, nhưng ta không có cách nào ngoan tuyệt mà đi hại y. Ta rõ ràng đã yêu Y Mạn rất sâu đậm, nhưng ta lại thấy làm tổn thương y chẳng khác nào đang làm tổn thương mình.

Ta không biết nữa...

Lúc ta thả y ra, bộ dáng khóc lóc của y làm cho ta không nhịn được hôn lên môi y.

Y mơ màng như đã tìm được điểm tựa, y ôm chặt ta, đáp lại nụ hôn của ta. Ta kích động tới nỗi "muốn" y ngay tại đó.

Khi y nằm trong lòng ta, mỉm cười thản nhiên, ta biết ta đã thành công khiến y yêu mình rồi. Nhưng ta vẫn chờ đợi một câu thổ lộ của y.

Những ngày sau, ta cưng chiều y, thương yêu y, không thể phủ nhận, đối xử với y như thế khiến ta càng thêm thỏa mãn, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của y, lòng ta sẽ trở nên thật ấm áp.

Nhiều ngày trôi đi, ta đợi mãi mà không nghe được lời thổ lộ của y, không đợi được một lời bảo đảm giúp ta an tâm, ta quyết định tạm thời không quan tâm đến y nữa. Để cho y sáng tỏ tầm quan trọng của ta đối với y.

Lại không ngờ hành động của ta lại một lần nữa khiến y bỏ đi. Lần này ta không lập tức tìm y nữa, cuối cùng bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để bắt y trở về.

Lúc ta tìm được Y Mạn, cũng đã là chuyện của hơn một tháng sau. Vừa nhìn thấy Y Mạn nằm dưới thân một tên thiếu niên, ta ghen đến phát điên. Lập tức giết chết tên thiếu niên kia, dùng giọng điệu nghiêm khắc chất vấn Y Mạn. Y lại nói y không yêu ta. Ta lồng lộn ném y vào trong cỗ quan tài trên xe ngựa, mặc kệ y gào thét.

Hành trình trở về lần này khiến ta mất rất nhiều thời gian. Khi trời sáng, ta sẽ đi vào trong thùng xe, vuốt ve quan tài của y, nghe tiếng tim đập trầm ổn của y.

Đến đêm, ta lại thúc xe ngựa để mau chóng trở lại tòa thành. Ta muốn nhốt y ở một chỗ mà ta có thể dễ dàng trông chừng. Lần này ta còn lâu sẽ để y chạy trốn được! Không đời nào!

Lúc ta đẩy y vào trong lồng sắt, y không hoảng hốt, chỉ dựa người vào lồng sắt, hỏi ta có phải vẫn còn tức giận hay không.

Ta đương nhiên giận!

Ta nhốt y vài ngày, y không nói một lời nào, khiến ta rất lo lắng, cũng không biết mình nên làm gì nữa. Hỏi y cần gì thì lại nhận được câu trả lời là y muốn đọc sách chứ không chịu cầu xin ta. Ta tức đến nỗi ném cả chồng sách lên người y, sau đó tìm người để phát tiết.

Lại qua mấy đêm nữa, ta thật sự không thể nhìn nổi cảnh tượng y hờ hững như vậy với mình nữa, cho nên ta nghĩ tới Amelia, có thể cô ta sẽ giúp được.

Sau đó, ta phân phó Philistines tìm Amelia về. Chắc là khi gặp được Amelia, Y Mạn sẽ vui lắm đây. Hừ, y chẳng biết được ta quan tâm và yêu y đến mức nào đâu.

Lúc hai người nói chuyện, ta vẫn đứng ở ngoài hành lang đợi Amelia đi ra. Bên trong có tiếng Y Mạn khóc gào.

Amelia nói chuyện được một lúc thì đi ra. Ta vội hỏi Y Mạn có nói gì với cô ta hay không, cô ta lại chỉ lắc đầu, không nói một lời nào.

Ta nhất thời cảm thấy buồn bực, đứng yên ở hành lang một lúc rồi mới mở cửa vào phòng. Cũng không dám nhìn vẻ mặt đau buồn của Y Mạn, vì như thế thì ta sẽ lại đau lòng.

Không ngờ, Y Mạn đột nhiên lại gọi ta lại! Y nói muốn ngủ cùng ta, ta lập tức vui vẻ thả y ra, ôm chặt y vào lòng, hôn y thắm thiết. Ta thật sự yêu y mà. Lúc ôm y đi ngủ, ta còn hỏi y đang nghĩ gì, y chỉ nói mong ta đừng quên y. Ta không rõ ý của Y Mạn là gì, trong lòng có chút bất an.

Lúc ta tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, ta không thấy Y Mạn đâu cả. Ta sốt ruột đi tìm y, nghĩ rằng chắc y lại chạy trốn rồi. Nhưng khi nhìn thấy căn phòng mà y từng ở trước đây đang cháy, lần đầu tiên sợ hãi xuất hiện trong lòng ta. Ta liều mạng gọi y, nhưng không nghe được tiếng đáp lại của y.

Ta dùng sức phá cửa, thấy Y Mạn đang bị lửa thiêu đốt toàn thân. Ta đau lòng khôn xiết, chạy nhanh tới ôm chặt lấy y, chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm tới lửa sẽ làm ta bị thương, ta cứ thế ôm chặt y, xin y đừng rời khỏi ta, đừng dùng cái chết mà rời khỏi ta.

Ta cởi áo choàng, liều mạng dập lửa trên người y. Miệng liên tục nói yêu y. Nhưng y chỉ cười, cười thống khổ, toàn thân bị cháy thành ra như thế, thế mà y vẫn cười với ta.

Ta khóc, dùng áo choàng bao lấy toàn thân y, lao ra khỏi phòng, nhảy vào hồ nước lạnh lẽo ngoài tòa thành để dập lửa.

Sau đó lại ôm y quay lại đại sảnh. Biết rõ làm thế là sai, nhưng vì y, ta đã nhẫn tâm ra tay giết đồng loại của mình, dùng máu tươi của bọn chúng cứu sống Y Mạn.

Ta giết gần hết đồng loại mới cứu được Y Mạn. Amelia cũng ở đó, nhưng ta không giết cô ta, vì ta biết Y Mạn thích cô ta. Ta sẽ không làm tổn thương Y Mạn thêm nữa đâu.

Xong xuôi, ta đặt Y Mạn vào trong quan tài, cùng Amelia đưa y rời khỏi tòa thành, đi tới Pháp, chọn một tòa thành hẻo lánh để ở.

Hàng đêm, ta sẽ ghé người lên nắp quan tài, lẳng lặng đợi y tỉnh lại. Thỉnh thoảng ta sẽ mở nắp quan tài ra, bón máu của ta cho Y Mạn uống. Uống máu của ta, vết thương của Y Mạn sẽ hồi phục sớm thôi. Như vậy ta sẽ sớm được gặp lại y, lại ôm y một lần nữa, bày tỏ tình yêu của ta đôi với y.

Chỉ là cơ thể ta đã yếu lắm rồi, ngày đêm không ngủ chỉ để chăm sóc Y Mạn, bón máu cho y, vết thương của ta vẫn chưa khỏi, ta cũng không để ý tới, chỉ một lòng muốn Y Mạn mau chóng tỉnh lại.

Cứ thế hơn 400 năm lại trôi qua. Cuối cùng, Amelia không chịu được liền ép ta ra ngoài săn thức ăn. Cô ta nói, nếu ta không đi, cô ta sẽ dùng lửa đốt cháy Y Mạn. Cho nên ta mới buộc phải rời đi tìm máu để duy trì thể lực.

Lúc ta trở lại, Amelia nói rằng Y Mạn đã tỉnh lại rồi.

Ta sung sướng chạy vào phòng, ôm chặt Y Mạn đang ngồi trong quan tài. Giờ khắc này, ta đã hiểu được rõ ràng, ta không thể buông tay ra thêm một lần nữa. Yêu quá sâu đậm, quá thâm tình, không thể mất Y Mạn thêm một lần nữa.

Y Mạn cũng ôm chặt lại ta. Ta hôn y, y không cự tuyệt, trái lại còn đáp trả lại mãnh liệt hơn. Đến khi cả hai đều không thở nổi mới chịu rời khỏi môi nhau. Ta sốt ruột giả thích với y tình cảm trong lòng mình, nhận lỗi sai về mình, xin y tha thứ cho sự ngoan cố của mình. Y lại hôn ta, nói ta đừng nói nữa.

Ta tưởng Y Mạn vẫn còn giận, lại càng kích động giải thích. Y Mạn lại khiến ta thật bất ngờ. Y chủ động dùng miệng chặn lời nói của ta, cười hạnh phúc, nói rằng y hiểu được hết. Ta xúc động hôn hắn, hôn thật sâu, hôn thật mãnh liệt.

Lần này ta sẽ không để y rời đi nữa. Ta yêu Y Mạn nhất, ta sẽ toàn tâm toàn ý yêu Y Mạn.

Y Mạn...il mio amore...nella mia vita di immortality, siete il mio soltanto amore...

(Y Mạn. Tình yêu của ta. Cả đời này em là người duy nhất mà ta yêu.)

– HOÀN –