Lão Tử Muốn Lên Đại Học

Chương 2




« Buổi sáng của Tuấn Tuấn »

Không có gì đáng chúc mừng bằng tháng chín,Tuấn Tuấn bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống cấp ba lần thứ hai của mình.Vốn định phải giao lại chức vị lớn lao này nhưng cũng do nguyên nhân ở lại lớp nên vẫn tiếp tục đảm nhiệm,cho nên,lão Đại trung học Kim Hồ vẫn là Tuấn Tuấn.

Chân tay bên cạnh hắn,trừ bỏ hai con heo láu lỉnh cùng nhau ở lại lớp,ngoài A Điển,còn cộng thêm mấy người.Bất quá,bởi vì đều là kiểu người nhỏ bé,ra sàn liền bỏ bớt đi.

Ngày hôm nay cũng không tệ lắm,ít nhất,ánh mặt trời có chút sáng lạn.Trên ngọn cây bốn phía,vẫn là đám Ma Tước xanh trường bình thường líu ríu.

Kỳ thật,Tuấn Tuấn mới là không có cái loại tinh thần nhàn nhã này đi nghe chim nhỏ nói chuyệm phiếm.Nếu không phải trước mặt hắn là có người đang dạy bảo đạo lý thì giờ hắn đã tiêu sái ra ngoài đường tìm nơi mát mẻ mà trú,hiện tại là giờ học của hảo cục cưng,bốn phía im lặng nên mới có thể nghe được tiếng chim hót,ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng rống sư tử của các thầy cô đang sử dụng micrô.

A Điển một bên tay phải cầm bút xanh,tay trái đỡ giấy,xem tường như là bàn. “Lão Đại,rốt cuộc phải viết dân quốc năm trăm lần đến khi nào a?”

(Ellie:Thật ra là mấy anh bị phạt quỳ viết dân quốc ngoài hành lang,không có bàn nên dùng tường sử dụng đỡ)

Tuấn Tuấn khó khăn kềm chế tức giận trả lời, “Ta nào biết,ta ngay cả hiện tại dân quốc bao nhiêu cũng không rõ,ngươi không cần phiền ta!”

“Có thể là viết đến tan học đi?” Tay phải Tuấn Tuấn quét qua mép miệng.

Té ra,người ở ngoài hành lang hóng mát đang được khuyên bảo không ngừng là Tuấn Tuấn,mà còn là một sự sắp xếp chỉnh tề.Không nhiều không ít,vừa vặn là tất cả thành viên của tiểu đội Tuấn.Mọi người mặt áo sơ mi trắng mùa hạ,quần đen,xem tường như bàn ── có thể nói là cảnh tượng kì lạ nhất từ trước đến nay của trung học Kim Hồ.

Tuấn Tuấn cảm thấy tay rất đau xót,thế là dừng bút,hồng hộc đập phá. “Ngươi nói coi,tay của ta sao lại giống như cây củ cải như vậy.” Hắn giơ tay phải được quấn băng vải lên trước mặt A Điển.

A Điển vô tội nhún nhún hai vai,cảm thấy lão Đại thật sự là rất không hơn,nói. “Bị thương đương nhiên là phải băng bó,sau khi băng bó xong thoạt nhìn sẽ giống cây củ cải! Lão Đại,tay người được băng bó bằng thạch cao nên mới giống thế này đây.”

“Chính là.” Tuấn Tuấn lần thứ hai lắc lắc tay phải được bao băng vải, “Tay phải của ta chính là bị vặn,có nhất thiết phải bao thành cây củ cải không?” Người thối tha này cứ bám chặt như keo dán đến phòng khách xử lý,A Điển này cố tình kiên quyết giúp hắn điều chỉnh bao tay,dường như biến thành cây củ cải.

“Lão Đại,” A Điển dùng ánh mắt chớ tùy hứng nhìn Tuấn Tuấn: “Băng vải xài không hết rất uổng, bao thêm vài vòng cũng sẽ không sao.Hơn nữa,ngươi như vậy thoạt nhìn rất có hương vị anh hùng phóng khoáng.”

Hương vị anh hùng phóng khoáng? Nghe cũng không tệ.Tuấn Tuấn cảm thấy mình có thể miễn cưỡng chấp nhận, “Bất quá,có điểm mất mặt.”

Trư Du thở dài,lấy ngón tay gõ lên ngoài cổ tay: “Lão Đại,chân chính mất mặt còn phải để lúc sau.Còn chưa đến năm phút,khóa thứ nhất sẽ xong,tất cả mọi người hết giờ học,chúng ta mới bắt đầu mất mặt.”

Mặt Tuấn Tuấn nhăn lại thành bánh bao hướng Trư Du cảnh cáo,tiếp theo bàn tay to vung lên,hung hăng hướng đỉnh đầu A Điển mà đánh.Vừa đánh vừa chửi: “Rống,đều là tại ngươi!”

“Ai u,” A Điển kêu lên thảm thiết vô tội biện minh: “Sao lại là ta?” A Điển thừa nhận là hắn có chút ngốc,nhưng,cũng là một lòng hết sức trung thành,lão Đại mỗi lần làm ma đều cũng là vì hắn lôi thôi?

“Còn nói không phải do ngươi,rõ ràng là ngươi đề nghị ta đến trường triễn lãm đài mới kia mua xe máy 150 hạng nặng,còn nói là chỗ lớn,không khí tốt,người ở ít,là sân thử xe rất tuyệt.”

Bức bách cuối cùng?Đúng là nơi đó lớn,không khí tốt,người ở ít,đoàn người từng người lái xe máy bất diệc nhạc hô.Hắn nào biết chạy xe máy 150 cũng sẽ đụng phải cá mập,bị huấn luyện viên túm được ngay tại trận, tội danh đua xe,làm cho mọi người đều bị lĩnh tội nặng.

Một ngày chủ nhật tốt lành,cứ như vậy mà không có.Thảm hơn là sau khi huấn luyện viên mắng ba tiếng đồng hồ,còn hẹn bọn họ sáng sớm tuần sau gặp lại,cũng chính là nguyên nhân vì sao mà mọi người lại xuất hiện ở chỗ hành lang huấn đạo hóng mát.

A Điển nói thầm: “Lúc trước còn không phải là lão Đại vỗ tay trầm trồ khen ngợi,bây giờ lại chửi ta.”

“Nếu không phải chủ kiến của ngươi bậy bạ,chúng ta sẽ ở đây sao?” Tuấn Tuấn phun lửa: “Lí Điển Phong,ngươi nhớ kĩ cho ta.”

Nét mặt Trư Du cũng phẫn nộ: “Đúng vậy,Lí Điển Phong,cảm ơn!Nếu không nhờ ngươi ban tặng,ta cũng sẽ không bị phạt ngồi đây chép lại nội quy trường năm trăm lần.”

Nếu tất cả mọi người đều nói hắn sai,kia hẳn là sai lầm của hắn rồi đi?A Điển sờ sờ đầu,thản nhiên xin lỗi: “Lão Đại,các huynh đệ,thực xin lỗi.”

Tuấn Tuấn lãnh khốc giương lên lông mày rậm, “Quên đi,đem ngươi ra đánh tới ăn cũng không thể giải quyết được gì.”

Cảm thấy được lão Đại chẳng những có khí phách mà còn có lòng dạ khoan dung,Trư Du nở nụ cười,nếu lão Đại không so đo gì,hắn cũng nên nói là không có chuyện gì đi.

Trư Du còn chưa mở miệng,Tuấn Tuấn trách móc: “Bất quá,tội chết có thể bỏ qua nhưng hình phạt khó tránh khỏi,ngươi giúp ta viết 250 lần.”

“Lão Đại,ngươi…” A Điển nói không nên lời,ngón tay liên tiếp chỉ trước mặt Tuấn Tuấn.

Trư Du mắt trợn trắng,lần thứ hai thấy mình sai lầm theo tiểu nhân không có đạo nghĩa.

“Sao?Sao?Sao?” Tuấn Tuấn không chút nào phát hiện được Trư Du đang thất vọng,vung lên cái tay củ cải: “Ta chính là bị thương nga.” Ngày hôm qua huấn luyện viên đột nhiên xuất hiện,hại hắn té xe,người thì không bị gì,nhưng tay phải bị vặn thương.

Tuấn Tuấn cùng A Điển ở trước chỗ huấn đạo ngượng ngùng vì phải gánh vác mấy lần ép giá,cho dù hết giờ học,học sinh đều dùng ánh mắt kì quái nhìn bọn hắn,điều mà họ gọi cũng không có gì.

Hay nói chơi,thời gian ở trường học,hắn một nửa theo đạo đi ngủ,một nửa thì bị phạt ở chỗ huấn đạo,loại thái độ nhìn chăm chăm này căn bản không tính gì.Khoảng không cùng A Điển ép giá,Tuấn Tuấn xem như là còn có thể mở miệng đe dọa học sinh đi ngang qua: “Nhìn gì?Không thấy như thế này thì đẹp trai cuồn cuộn sao?”

Làm bộ muốn đánh người,khóe mắt Tuấn Tuấn chăm chú nhìn đến thân ảnh loanh quanh không nhanh không chậm hướng đến chỗ hắn,lập tức lanh trí quay đầu lại,làm bộ như chính mình rất chuyên tâm viết thứ này.Người nọ tuy mặc đồng phục giống như mọi người,nhưng khí chất tao nhã ngọc thụ lâm phong đã muốn hơn kẻ khác.

Tường Tường trưng ra khuôn mặt xinh đẹp,trên tay cầm sandwich,sữa vừa mới mua ở căn tin,chậm rãi đến gần đội ngũ đang xếp thành hàng ở trên hành lang huấn đạo,muốn xem rõ một chút.Bởi vì người ở giữa đội ngũ thoạt nhìn rất quen.

Tuấn Tuấn thấp giọng,cùng A Điển một bên nói: “Giúp ta che lại một chút,mau!” Gương mặt biến dạng,bị người khác nhìn thì không sao,nhưng lại không nghĩ đến lại bị Tường Tường nhìn ~ thật mất mặt

Không nghĩ tới hết giờ học đi mua bữa sáng lại có thể nhìn thấy quả dưa ngu ngốc a,Tường Tường cười lạnh: “Không cần trốn,cho dù chui xuống hang cũng không kịp rồi.”

Tuấn Tuấn ngẩng đầu,hướng Tường Tường xấu hổ cười cười: “Tường…” Mém chút nữa thốt lên kêu Tường Tường, “Chào buổi sáng a~ học đệ.”

Tường Tường nhăn lại hai bên lông mày với hắn: “Tại sao ngươi ở đây?”

“Không có a,” Tuấn Tuấn trợn mắt nói dối, “Không khí bên này rất tốt,chúng ta đến đây ~ nói chuyện phiếm sáng tác sự nghiệp.” Mức độ lời nói đủ giật gân đến nỗi mà làm cho hai bên Trư Du,A Điển thiếu chút nữa sặc nước miếng.

Tường Tường khiêu mi,con ngươi xinh đẹp màu đen sắc bén lướt qua,dựa vào tường mà tiểu đội Tuấn Tuấn quỳ thành một loạt. “Sáng tác sự nghiệp bằng cách quỳ?”

Mặt hắn hi hi tươi cười,nói: “Cái này gọi là đổi góc độ nhìn lại thế giới ~”

Không để ý đến Tuấn Tuấn,Tường Tường lạnh lùng đi qua hắn.

Ai nha,hắn cảm thấy Tường Tường có điểm sinh khí.Nhất định là bởi vì hắn không thành thật thừa nhận mình bị phạt quỳ gối là vì liên quan đến chuyện đua xe trong trường.

Đợi lát nữa sẽ nói tiếng thật có lỗi với Tường Tường,gạt người là do hắn không đúng.